Người Cầm Quyền

Chương 958: Thật là kẻ vô dụng



Bây giờ thế cục của thành phố Ninh Hải quả thật làm cho tâm trạng Lam Nghiệp vô cùng buồn khổ, có thể nói bây giờ là lúc Lam Nghiệp buồn bực nhất kể từ lúc chào đời đến nay, bất kể là họp hội ý Bí thư hay là Hội nghị thường vụ Thành ủy, Hàn Đông đều chiếm thế thượng phong, lời của Bí thư Thành ủy lão nói cơ bản không có mấy người nghe, bất cứ ai như vậy đều vô cùng khó chịu.

Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, nếu đối thủ của lão không phải là Hàn Đông, cuộc sống của lão chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.

Trong cuộc hội ý, Hàn Đông lại nhắc tới việc xây dựng nông thôn mới, một mặt cũng là giới thiệu tình hình với mấy vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, mặt khác cũng là mượn cơ hội này nói ra quyết tâm của mình, nhanh chóng thúc đẩy thực hiện chuyện này, không thể để cho Lam Nghiệp cứ dây dưa mãi.

Bây giờ Hàn Đông có thể nắm giữ triệt để đại cục của thành phố Ninh Hải, chính thức bắt đầu làm chút chuyện.

Nghe Hàn Đông chậm rãi nói, Lam Nghiệp trong lòng rất bất đắc dĩ, lão ta đương nhiên hiểu được tính toán của Hàn Đông.

Chỉ có điều bây giờ Lam Nghiệp không thể ngăn cản Hàn Đông, cũng không muốn phí tâm sức.

Đến mức này, cả trái tim Lam Nghiệp đã xuống dốc không phanh, mặc dù không đến mức hoàn toàn nản lòng thoái chí, nhưng nhiệt tình trong lòng đã ít hơn rất nhiều, cũng không muốn uổng phí tinh tực đấu với Hàn Đông.

“Nếu Hàn Đông muốn làm một chút chuyện, vậy thì để cho hắn đi làm, chỉ cần hắn làm chuyện có lợi cho dân chúng, vậy thì cũng thôi.”

Lam Nghiệp cũng chỉ có thể an ủi trong lòng mình như vậy.

Trên thực tế, Hàn Đông làm chuyện gì thì Lam Nghiệp lão bây giờ cũng chỉ có thể gây trở ngại một chút, không thể phá hỏng được.

Trong các Ủy viên thường vụ Thành ủy tham dự hội nghị, trong lòng những người đứng về phe Lam Nghiệp lúc này đều vô cùng uể oải.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi vài lần nhìn về phía Lam Nghiệp, vẻ mặt của Lam Nghiệp bây giờ dường như đã chấp nhận số phấn vậy, hơn nữa tinh thần trước kia trên người lão dường như đã biến mất, bởi vậy có thể thấy được điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải lần này đã đả kích sâu sắc Lam Nghiệp.

“E là từ nay về sau, Lam Nghiệp cũng không thể đứng đậy được nữa.”

Chu Trạch Phi trong lòng nghĩ thầm, từ sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, Lam Nghiệp đã nhiều lần đối phó Hàn Đông, kết quả mỗi lần đều thất bại thảm hại, bây giờ lại mất đi đại đa số quyền chủ động, mặc dù vẫn là Bí thư Thành ủy, nhưng bây giờ từ trên xuống dưới thành phố Ninh Hải, đều biết rằng thành phố Ninh Hải là do ai định đoạt.

“Nếu Lam Nghiệp nản lòng thoái chí như vậy, không muốn đấu với Hàn Đông nữa, như vậy mình sau này sẽ lựa chọn như thế nào?” Chu Trạch Phi nghĩ tới một vấn đề vô cùng thực tế, lão ta lúc trước đứng về phe Lam Nghiệp, một mặt là vì Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, nếu lựa chọn đứng về phe nào ở thành phố Ninh Hải thì còn ai ngoài Lam Nghiệp nữa, một mặt khác lão ta cũng muốn mượn cơ hội này làm chút chuyện, mong vớt được một chút thành tích đi lên.

Nhưng bây giờ chính Lam Nghiệp còn không được rồi, vậy Chu Trạch Phi lão còn cứ nắm lấy cây cỏ cứu mạng này thì thật là quá ngốc nghếch rồi.

Nhưng bây giờ lão nên lựa chọn như thế nào, bây giờ Thành ủy Ninh Hải ngoài Lam Nghiệp ra, người đáng để dựa vào đương nhiên là Hàn Đông, trước tiên là Hàn Đông đã khống chế được đại cục của thành phố Ninh Hải, hơn nữa Hàn Đông tuổi trẻ, có nền tảng, tiềm lực phát triển rất lớn, đứng về phía hắn, không chỉ cuộc sống bây giờ tốt hơn, mà tương lai sẽ là một cây đại thụ đáng để dựa dẫm.

Đương nhiên Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh cũng là một đối tượng không tồi, đó chính là Vương Vĩnh Ninh là Phó bí thư Thành ủy, Vương Vĩnh Ninh quản lý công tác Đảng và quần chúng, vừa là lãnh đạo trực tiếp của Chu Trạch Phi lão, hơn nữa nền tảng của Vương Vĩnh Ninh cũng không nhỏ, dựa vào nhà họ Tô, mặc dù tạm thời phải khiêm tốn, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ vút thẳng lên trời.

Chu Trạch Phi trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, trong một lúc thật khó có thể quyết định, lão ta đương nhiên biết Hàn Đông là lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều lo rằng lúc này qua đó dựa dẫm, Hàn Đông có tiếp nhận hay không, mặt khác trước đây hai bên là đối thủ, tư tưởng của lão vẫn khó mà thay đổi cho kịp, mặc dù nói trên quan trường, tất cả đều là phù du, chỉ có lợi ích mới là thực tế, nhưng là một người vẫn còn giữ lương tri cơ bản, Chu Trạch Phi khi đưa ra quyết định này vẫn còn phải qua một phen đấu tranh tư tưởng.

- Về việc xây dựng nông thôn mới, thông qua giới thiệu vừa rồi của tôi, tôi nghĩ mọi người bây giờ đều có hiểu biết nhất định, mấy ngày mượn cơ hội này, mọi người cũng có thể nói thoải mái.

Lúc này Hàn Đông thản nhiên cười, nói.

Lam Nghiệp vừa nghe trong lòng lo lắng, giọng điệu này của Hàn Đông nghiễm nhiên đã coi hắn là Bí thư Thành ủy rồi, lẽ nào sau này hắn thật sự không kiêng nể gì sao.

Nghĩ đến đây Lam Nghiệp trong lòng uất nghẹn muốn chết, cho dù đúng như lão suy nghĩ, lão cũng chỉ có thể cố hết sức phản kích, nhưng có thể có hiệu quả hay không lại là một chuyện khác.

- - Tôi nói một chút.

Lôi Hữu Hạ vừa mới lên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố thản nhiên nói, bây giờ ông ta cũng ở trong Ủy viên thường vụ Thành ủy, xếp hạng trước mấy người so với trước kia, giọng điệu nói chuyện đương nhiên cũng cao giọng hơn nhiều.

- - Công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới nhất định phải làm, hơn nữa rất cấp bách, thành phố chúng ta mặc dù tổng thể kinh tế phát triển không tệ, nhưng khoảng cách giữa thành thị và nông thôn quá lớn, kinh tế nông thôn lạc hậu, cuộc sống của nông dân cũng rất kém, đối lập rõ ràng với thành thị, nếu không nghĩ cách giải quyết tình hình này, chính là chúng ta ngồi đây không làm tròn bổn phận…

Tất cả mọi người đều biết Lôi Hữu Hạ bây giờ nhất định phải toàn lực phất cờ ủng hộ Hàn Đông, cho nên cũng không thể trách được.

Kế tiếp Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương cũng thể hiện quan điểm, ông ta kết hợp với tình hình nông thôn ở tỉnh Tây Xuyên, nhấn mạnh thêm tính trọng yếu của việc xây dựng nông thôn, đồng thời chỉ ra tổng thể kinh tế của tỉnh Giang Việt phát triển tốt, đúng lúc có thể đóng góp trong việc xây dựng nông thôn mới.

Trịnh Ân Ương là cán bộ tạm giữ chức đến từ tỉnh Tây Xuyên, mặc dù đứng ở vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng là lần đầu tiên đứng trên Hội nghị thường vụ gióng trống khua chiêng thể hiện ý kiến của mình, cũng có vẻ hơi nóng lòng.

Chẳng qua đây cũng chính là thế cục hiện tại của Thành ủy Ninh Hải, nếu Trịnh Ân Ương không phải là thân tín của Hàn Đông, nếu Hàn Đông không nắm giữ đại cục của thành phố Ninh Hải, thì Trịnh Ân Ương bây giờ chắc chắn sẽ không lên giọng như vậy.

Mọi người đều biết rõ điểm này, tất cả mọi người tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng biết Trịnh Ân Ương là dựa vào thế của Hàn Đông, muốn nhân cơ hội tạm giữ chức vụ vớt lấy thành tích lớn.

Tất cả mọi người đều thể hiện suy nghĩ, mặc dù có người phản đối nhưng cũng không gây được trở ngại đối với đại cục, dù sao Hàn Đông vốn đã nắm giữ quá nửa vé Ủy viên thường vụ rồi.

- - Bí thư Lam, anh thấy chuyện này có nên nhân cơ hội hôm nay quyết định, để nhanh chóng chính thức bắt đầu thực hiện công tác thí điểm.

Hàn Đông mỉm cười nhìn Lam Nghiệp, nói.

Tâm trạng của Lam Nghiệp đã sớm bình tĩnh lại, sự việc đến bước này, lão ta cho dù khó chịu cũng không có ý nghĩa gì. Hàn Đông đã muốn làm lớn việc xây dựng nông thôn mới thì hãy để cho hắn làm đi, dù sao mình không ủng hộ, không phản đối, làm ra được thành tích gì, mình cũng được dây phần, nếu xảy ra vấn đề mình sẽ gây chuyện với hắn.

- - Vừa nghe mọi người nói, tôi cũng thấy đồng cảm, sự phát triển của nông thôn là công việc trước mắt chúng ta cần đặc biệt coi trọng, làm thế nào tìm ra được một con đường thích hợp phát triển nông thôn mới là quan trọng nhất, từ điểm này, tiến hành công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới là việc phải làm…

Lam Nghiệp nói một hồi những lời vô nghĩa, sau đó chuyện này coi như đã thông qua rồi.

Sau khi tan họp, Vương Vĩnh Ninh sầm mặt đi về văn phòng, đóng cửa lại, đặt “thịch” quyển sổ lên mặt bàn, tức giận nói:

- - Thật là kẻ vô dụng, nhanh chóng chấp nhận số phận vậy sao?

Biểu hiện của Lam Nghiệp trên Hội nghị thường vụ, khiến cho Vương Vĩnh Ninh vô cùng khó chịu, nếu Lam Nghiệp không muốn đấu với Hàn Đông nữa, như vậy Vương Vĩnh Ninh dựa vào lực lượng của một mình mình càng không thể đấu với Hàn Đông được, vậy thì đến bao giờ mới đến ngày lão nổi danh.

“Xem ra chỉ có cách điều Lam Nghiệp đi mới là cách tốt nhất.”

Vương Vĩnh Ninh thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.