Chương 101: Anh ấy đưa ra bảng tên
“Con gái ngốc, trên thế giới này không chỉ có tên đàn ông Long Dạ Tước kia, còn rất nhiều, rất nhiều người đàn ông khác, con có thể tùy ý chọn lựa.”
“Thế nhưng, con chỉ thích Long Dạ Tước, nhưng bây giờ, anh ấy lại yêu Tô Lạc Lạc tiện nhân kia.”
“Yên tâm đi! Nhà họ Long coi như biết cô ta là vô tội, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép cô ta gả vào, thân phận của cô ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lại là con gái nhà họ Tô chúng ta, nếu cô ta dám gả, chúng ta sẽ khiến cho người nhà họ Long thành trò cười. Để cho thiên hạ biết, Long Dạ Tước loạn luân cùng Tô Lạc Lạc, khiến cho bọn họ đi ra ngoài làm trò hề cho thiên hạ.”
“Đúng vậy, hiện tại cả nước đều biết trước kia con và Long Dạ Tước là một đôi, chúng con đều đã ở bên nhau năm năm, nếu anh ấy dám cưới Tô Lạc Lạc, con sẽ để thiên hạ biết được trò cười của bọn họ.” Tô Vũ Phỉ thở phì phò nói.
Hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy.
Tại nước nào đó đang tổ chức lễ kỷ niệm thành lập của một thương hiệu thời trang lớn, Tô Lạc Lạc ở công ty bèn đổi một bộ quần áo nhãn hiệu khác đến đón tiếp Dạ Trạch Hạo. Ngoại trừ nam minh tinh Dạ Trạch Hạo, mặt khác còn có ba nữ minh tinh cũng tham gia, các cô ăn mặc quần áo thiết kế cao cấp, ở trước mặt ống kính phóng viên hào phóng chụp ảnh, hai tay Dạ Trạch Hạo nhét vào trong túi quần, theo những phóng viên này chụp ảnh, dù sao anh ta cũng là minh tinh có gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khi chụp ảnh, đều chỉ có một hiệu quả, cái kia chính là đẹp trai, đặc biệt đẹp trai.
U buồn, tinh thiết, tỏa nắng, du côn, vô luận cái nào anh ta đều làm được, đều là nam thần đẹp trai nhất trong lòng fan hâm mộ.
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh làm khách, cô cũng không muốn đoạt danh tiếng gì, lại nói, cô chỉ muốn an tĩnh để cho người ta nhìn không thấy cô là tốt nhất rồi.
Phút chốc, có một phóng viên chụp ảnh mệt mỏi, quay đầu nhìn lại, bèn nhìn thấy Tô Lạc Lạc bên cạnh. Các truyền thông đối với tướng mạo của một người rất nhớ kỹ, chính là có ký ức siêu cường, anh ta lập tức vui mừng, cúi đầu nói với người trợ lý bên cạnh: “ Chụp ảnh cô gái này, cô ấy hẳn là bạn gái lần trước của Dạ Trạch Hạo.”
Trợ lý bèn lập tức cầm lấy điện thoại chụp lén Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc lập tức phát giác, cô xấu hổ ngăn cản: “Không muốn chụp ảnh.”
Mà người trợ lý chụp kia, lập tức cũng dẫn đến phóng viên truyền thông khác, họ mau chóng chuyển ống kính qua. Nguyên bản đang chụp nữ minh tinh, lập tức điều chỉnh tiêu điểm đến trên người của Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc lập tức kinh hãi đưa tay che lại mặt: “Xin đừng chụp ảnh tôi, cảm ơn.”
Dạ Trạch Hạo lập tức chú ý tới tình huống bên này, chân dài anh ta bước tới, lạnh giọng răn dạy nói: “Các vị đang làm gì?” Nói xong, anh ta đưa tay đem Tô Lạc Lạc từ vị trí bên trên dắt lấy, hướng phóng viên nói: “Em ấy là bạn của tôi, nếu như các vị dám quấy rối em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho các vị bất luận là nhà truyền thông nào.”
“Cậu Dạ, vị tiểu thư này là bạn gái của ngài ư?” Một vị phóng viên hỏi.
Tô Lạc Lạc xấu hổ đi lên, đúng lúc này, bên eo của cô đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy, đem cô kéo lại: “Đúng vậy, cô ấy là bạn gái hiện tại của tôi, cô ấy là người bình thường, xin các vị không nên quấy rầy cô ấy.”
Phóng viên lập tức vỡ lẽ, giờ phút này Tô Lạc Lạc cũng không che dấu, đành phải xấu hổ đối mặt với ống kính, Dạ Trạch Hạo quay người hướng tiệm bán quần áo nhân viên cửa hàng nói: “ Mang em ấy ra phía sau cánh gà.”
Nhân viên kia lập tức tôn kính kéo Tô Lạc Lạc rời đi, mang cô đi vào phòng khách quý bên trong nghỉ ngơi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy hoa cả mắt, đèn của ống kính làm cho hai mắt của cô đều đau, thật không biết làm minh tinh có gì tốt, Tô Lạc Lạc đột nhiên lại nghĩ đến vừa rồi Dạ Trạch Hạo tại trước ống kính thừa nhận, cô là bạn gái của anh ta, lần này, chuyện xấu truyền ra xa, đơn giản thành thật.
Thật là phiền mà! Dạ Trạch Hạo vì cái gì lại để truyền thông đưa tin chuyện xấu này? Thật sự cảm thấy cô không đủ nổi tiếng hay sao?
“Tiểu thư, mời cô uống nước, thật sự không nghĩ tới, cô là bạn gái của cậu Dạ! Thật xinh đẹp, cô mặc trên người chính là trang phục mùa hè năm ngoái của chúng tôi, thật hợp với cô.” Nhân viên cửa hàng lễ phép cười nói.
Tô Lạc Lạc không khỏi mím môi cười một tiếng: “Cám ơn cô.” Nhận ly nước, cô lặng yên uống.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Dạ Trạch Hạo anh tuấn đi tới, nhân viên cửa hàng lập tức nhìn anh ta nhiều hơn vài lần, sau đó mau chóng rời đi.
Lúc này phòng khách quý cũng chỉ còn hai người bọn họ, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, có chút tức giận nhìn anh ta chằm chằm: “Dạ Trạch Hạo, vừa rồi tại sao anh lại hướng truyền thông thừa nhận, tôi và anh rõ ràng không phải là người yêu”
Dạ Trạch Hạo cắn môi mỏng, cười nói: “ Coi như em giúp tôi chuyện này đi! Tôi đã lâu không có chuyện xấu, bọn họ sẽ cho rằng tôi là đồng tính luyến ái, cho nên, em và tôi đành làm bộ yêu đương một thời gian đi!”
“Anh. . .”
“Đừng nóng giận, vừa rồi tôi đã nói qua với cửa hàng trưởng rồi, để bọn họ đem toàn bộ quần áo của tôi đổi thành đồ nữ, tặng cho em. Cũng có đến năm bộ quần áo, còn có, bọn họ định làm mấy cái đồ chơi nhỏ, em cũng có thể mang về đưa cho mấy đứa nhỏ nhà em.”
Tô Lạc Lạc lập tức kinh ngạc nhìn anh ta: “Năm bộ? Hết bao nhiêu tiền?”
“Cũng khoảng ba trăm năm mươi triệu! Nữ trang rẻ hơn một chút, nhưng tôi đã nói với bọn họ đừng chọn trang sức khó coi quá cho em, nhất định phải chọn thật đẹp cho em.” Dạ Trạch Hạo lộ ra răng trắng, bông tai lộ ra vẻ nam tính dị thường, tuấn dật phi phàm.
Tô Lạc Lạc muốn tức điên lên, nhưng lần này, thật sự muốn tức điên cũng không tức nổi. Nếu quả thật như anh ta nói, cùng anh ta truyền chuyện xấu thì đối với người khác bỏ đi việc suy đoán giới tính của anh ta, ngược lại cô cũng không bị gì, dù sao, cô và anh bình thường đều ở chung, vẫn là có khoảng cách.
Lại nói, anh ta còn để cửa hàng này may quần áo cho cô, cô lại có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Khoảng mười hai giờ, cửa hàng sẽ mời minh tinh tham gia bữa tiệc, trước khi Dạ Trạch Hạo đi cửa hàng trưởng tự mình đem theo năm bộ quần áo đưa cho Tô Lạc Lạc: “Tô tiểu thư, đây là lễ vật mà cửa hàng chúng tôi tặng cho cô, hoan nghênh cô sau này có thời gian đến trong tiệm chúng tôi ngồi nhiều một chút.”
Nói xong, một nhân viên khác đưa lên mấy đồ chơi nhỏ do trong tiệm của bọn họ chế tác, có thủy tinh, cũng có đồ làm bằng tay, cũng có búp bê vải, Tô Lạc Lạc không có ý muốn lấy, lúc này, Dạ Trạch Hạo nắm lấy bả vai của cô nói: “Em nhận đi!”
Mà lúc này, cửa hàng trưởng lại đứa năm bộ quần áo khác cho Dạ Trạch Hạo nói: “Cậu Dạ, anh chính là khách hàng lớn của chúng tôi, đây là năm bộ quần áo do nhà nhà thiết kế của chúng tôi đặc biệt may cho anh, anh cũng nhận đi! Anh cũng thường xuyên tới đây một chút, cho chúng tôi quay quảng cáo.”
Dạ Trạch Hạo có chút giật mình, anh ta câu môi cười một tiếng nói: “Được, tôi nhất định sẽ thường xuyên tới đây, sẽ giới thiệu cho bạn bè của tôi tới tiệm của các vị mua quần áo.”
Có câu nói này của Dạ Trạch Hạo, cửa hàng trưởng thật sự rất vui vẻ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Vệ sĩ của Dạ Trạch Hạo lập tức bao vây, còn có nhóm trợ lý xách quần áo đi phía sau, bởi vì ở bên ngoài fan hâm mộ đã vây quanh nơi này.
Chương 102: Bạn gái giả
“Cậu Dạ, chúng mình đi cửa sau, xe dừng tại cửa sau.” Nhóm trợ lý đã sớm chọn một đường lui tốt, nếu không, Dạ Trạch Hạo muốn rời khỏi cửa hàng này, nhất định sẽ bị ép thành bánh kẹp.
Tô Lạc Lạc lần nữa cảm thán Dạ Trạch Hạo danh tiếng, thật sự quá lớn!
Ngồi ở ghế sau, Tô Lạc Lạc cũng thở dài một hơi, ngẩng đầu hướng Dạ Trạch Hạo nói: “ Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đã tới giờ ăn cơm vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Dạ Trạch Hạo nhíu mày cười một tiếng: “Tôi mời các người ăn tiệc.”
Tô Lạc Lạc nghe được ăn tiệc, hai mắt đều sáng lên, đi theo Dạ Trạch Hạo, thời gian trôi qua quả nhiên khác biệt, nào là hàng hiệu, nào là tiệc.
Ăn tiệc lần này là chỗ tự phục vụ hải sản, Tô Lạc Lạc nhanh ăn no, buổi chiều trở về công ty, Dạ Trạch Hạo cùng đạo diễn bàn kịch bản, Tô Lạc Lạc nhàm chán ngồi tại phòng làm việc của cô, đối mặt với máy tính xem tin tức, nhưng, cô chỉ là theo bản năng tìm kiếm một chút về Dạ Trạch Hạo, không nghĩ tới, bọn họ buổi sáng tin tức, buổi chiều liền đã được đưa tin.
Ngược lại là không có lung tung biên soạn, dù sao chuyện này cũng là việc có quan hệ đến một nhãn hiệu thời trang, chỉ là đem cô viết thành bạn gái thần bí của Dạ Trạch Hạo, đồng thời, còn lựa chọn cho cô vài tấm hình ảnh đẹp, nhưng, họ còn đem cô so với ba vị nữ minh tinh.
Mà còn làm ra so sánh, mặc dù chữ bên trong đều là nói cô nhan sắc không thua nữ minh tinh, nhưng, cô thật không biết ba nữ minh tinh kia trong lòng là cảm giác như thế nào, cô là người ngoài ngành, so với danh tiếng thì các cô còn nổi tiếng hơn, được lên trang bìa cũng nhiều.
Hiện tại các nữ minh tinh, cũng là tranh nhau lên trang bìa, chiếm trang bìa sao?
Tô Lạc Lạc thực sự không muốn dạng này so sánh, cô cảm giác rất nhàm chán.
Long Dạ Tước ăn xong cơm trưa liền trở về công ty, vừa mới bật máy tính lên liền nhìn thấy thư, mở ra thời sự tin tức liền nổi lên, Long Dạ Tước bình thường đều không xem, nhưng, mắt của anh lướt qua một giây, đã nhìn thấy một hình ảnh, còn có một dòng chữ lớn tựa đề, Dạ Trạch Hạo bạn gái, thân phận thần bí không sạch sẽ, xuất hiện ở nhãn hiệu L.
Dạ Trạch Hạo ba chữ, trong lúc vô hình liền thành Long Dạ Tước trong tim bên trong cây gai, trông thấy tên của anh ta, anh sẽ cảm thấy khó chịu, mà hình ảnh phía dưới mặc dù rất nhỏ, nhưng Tô Lạc Lạc xinh đẹp khuôn mặt anh liền nhận ra.
Long Dạ Tước sắc mặt bình tĩnh, nheo lại mắt tản ra hàn khí giết người, nhìn chằm chằm tin tức, thời gian là khoảng mười hai giờ, chính là buổi sáng phát sinh sự tình.
Phía dưới một loạt hình ảnh, Tô Lạc Lạc bị chụp lén hình, cũng có hình cô đứng ở Dạ Trạch Hạo bên người, hưởng thụ bị anh ta ôm thắt lưng chụp ảnh, làm cho chuyện này trở nên chân thực hơn, phía dưới đưa tin, giải trí truyền thông càng ở một bên suy đoán bọn họ có thể kiên trì bao lâu, một bên lại khích lệ bọn họ tiến tới hôn nhân.
Đặc biệt là khi nhìn vào mấy chữ tiến tới hôn nhân, Long Dạ Tước thần kinh trở nên phẫn nộ.
Người phụ nữ này là cố ý mà? Anh giữa trưa ở nhà thay cô giải thích danh tiếng, cô lại cùng đàn ông khác ám muội xuất hiện tại đầu báo, nếu như nhà họ Tô nhìn thấy, như anh bị tát vào mặt một cái.
Long Dạ Tước cắn răng, giờ phút này, anh thực sự rất muốn đem người phụ nữ này khóa ở trên người, không cho phép cô lại đi theo Dạ Trạch Hạo lộ mặt ra bên ngoài.
Mà ảnh của Tô Lạc Lạc, tại HD ống kính, cũng là một mặt xinh xắn đáng yêu, mỹ lệ không chỗ chê, ngay cả truyền thông đều ca ngợi cô thanh thuần đáng yêu.
Long Dạ Tước nghĩ đến việc này, anh liền có lý do để mệnh lệnh cho người phụ nữ này rời khỏi Dạ Trạch Hạo, cùng anh đi đón con.
Tô Lạc Lạc lúc đi ra, Dạ Trạch Hạo cùng chị Mai còn đang bàn kịch bản, Tô Lạc Lạc cùng Lan Lan ngồi tại trong phòng tò mò hỏi: “Cậu Dạ lần này nhận được kịch bản gì.”
“Một cái kịch hiện đại, mặc dù còn chưa được quay hình, nhưng tại internet danh tiếng rất lớn, trên internet hô hào muốn cậu Dạ diễn nhân vật nam chính, Hạ Dung diễn nhân vật nữ chính.”
“Hạ Dung? Nữ viên nổi tiếng hả?”
“Đúng vậy! Hai người bọn họ rất hợp đôi, cùng một chỗ diễn nam nữ chính rất phù hợp.” Lan Lan cười, sau đó, hướng Tô Lạc Lạc tò mò hỏi: “Lạc Lạc, cô thực sự không cùng cậu Dạ ở một chỗ sao?”
“Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới mà thôi.”
“Nhưng bây giờ trên mạng đều là hai người chuyện xấu!” Lan Lan hâm mộ nói, mặc dù thời điểm cô ấy làm trợ lý, cũng hi vọng được Dạ Trạch Hạo chú ý cùng yêu thích, thế nhưng, hiện tại, cùng anh ta làm việc, cũng đã biết rõ tính cách của anh ta.
Muốn phối hợp với Dạ Trạch Hạo, không có gia thế cùng bối cảnh, nhất định phải có sắc đẹp! Nếu như hai loại này đều không có, vậy đừng nghĩ tới.
Lan Lan cẩn thận quan sát Tô Lạc Lạc, muốn nhìn một chút cô có phải hay không trang điểm, đánh phấn lót, nếu không, da của cô làm sao lại tinh tế trắng nõn như thế, giống như trứng gà đã luộc chín bóc vỏ giống như đúc, không có lỗ chân lông.
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn: “Nhìn cái gì đấy?”
“Cô làn da thật đẹp! Mỗi ngày đều bôi cái gì đắt tiền lên mặt vậy!”
“Ây. . . Tôi bình thường sẽ chỉ đơn giản dùng một chút sữa rửa mặt.” Tô Lạc Lạc mím môi cười một tiếng: “Đại khái là do trời sinh.”
Lần này, Lan Lan không đố kị cũng không được.
Tại trong phòng họp, đạo diễn cùng Dạ Trạch Hạo nói chuyện cũng không xê xích gì nhiều, đạo diễn hướng Dạ Trạch Hạo nói: “Cậu Dạ, cậu bây giờ có đề nghị gì không, không có lời muốn nói sao?”
“Tôi có thể giảm bớt 350 triệu tiền cát-sê, nhưng tôi có một yêu cầu, đó chính là, không đi công ty R quay hình, ông đi nhờ biên tập sửa một chút kịch bản, bởi vì tôi hy vọng quay hình địa điểm là do tôi lựa chọn.” Dạ Trạch Hạo đưa ra đề nghị của anh ta.
Đạo diễn run lên mấy giây, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “ Không có vấn đề gì, chỉ cần cậu nguyện ý diễn, chúng tôi nguyện ý vì cậu đổi kịch bản.”
“Nữ diễn viên đã xác định chưa?”
“Là trên internet danh tiếng cao nhất Hạ Dung, các vai diễn khác chúng tôi cũng đã mời diễn viên nổi tiếng khác, cậu yên tâm, bộ này sẽ là phim truyền hình đặc sắc và hoàn mỹ nhất, tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng.”
“Tốt lắm, kịch bản tôi trước đó đã nhìn qua, các ông định ngày nào khai máy?”
“Thời gian đã định để khai máy là cuối tháng này sẽ chính thức khai mạc, đến lúc đó, xin cậu nhất định đến tham gia.”
“Được rồi, tôi nhất định sẽ đến.” Dạ Trạch Hạo gật đầu đáp ứng.
“A! Đúng rồi, cậu Dạ, chúng tôi muốn gia tăng cho phim thêm một chút tuyên truyền, chúng tôi sẽ mời cậu cùng Hạ Dung tiểu thư phối hợp quay chụp một chút hình ảnh tuyên truyền, không có vấn đề gì đi!”
Chị Mai lập tức cười nói: “ Chuyện này đương nhiên có thể, cậu Dạ sẽ tích cực phối hợp.”
“Được, vậy chúng tôi sẽ liên lạc sau.” Đạo diễn nói xong, mang theo trợ lý của ông ta rời đi.
Dạ Trạch Hạo sắc mặt có chút không vui, chị Mai không khỏi nhìn anh ta nói: “Làm sao vậy? Cậu không cao hứng à, cậu cùng Lạc Lạc bất quá chỉ là làm bộ yêu đương, cậu lo lắng cảm giác của cô ấy sao?”
Chương 103: Cậu Dạ ghen rồi.
“Ai nói chúng tôi giả vờ, nói không chừng một ngày nào đó lại thành thật thì sao.” Dạ Trạch Hạo có chút không hài lòng đáp trả, đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Chị Mai đứng sau có chút không nói nên lời, nhìn theo bóng lưng Dạ Trạch Hạo, thở dài. Đây là người chính tay cô ta nâng đỡ, cô ta không muốn anh tự đánh mất danh tiếng.
Sau khi Dạ Trạch Hạo ra khỏi phòng họp bèn đến gõ cửa phòng làm việc của Tô Lạc Lạc, nói với Tô Lạc Lạc đang xem tin tức trong phòng: “Tôi phải quay phim rồi.”
“Chúc mừng anh!” Tô Lạc Lạc bật cười.
“Nếu như tôi cùng diễn viên nữ quay cảnh thân mật, em có ghen không?” Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ hỏi cô.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, sau đó bật cười lắc đầu: “Tôi đương nhiên là sẽ không ghen, chỉ là quay phim thôi mà.”
“Em… Tô Lạc Lạc, bây giờ em chính là bạn gái của tôi, em nên biểu hiện ra một chút ghen tuông đi chứ. Nếu không sự việc bại lộ thì tính sao đây?”
“Tiền lương mười vạn, tôi phải làm biết bao nhiêu là việc. Thật quá bất công rồi.” Tô Lạc Lạc hơi oán giận.
“Chê ít hả? Vậy thì hai mươi vạn, tăng lương cho em là được rồi.” Dạ Trạch Hao ậm ừ.
Tô Lạc Lạc mắt chữ A miệng chữ O nhìn Dạ Trạch Hạo, lắc đầu nói: “Không cần, lúc trước nói bao nhiêu thì giờ chính là bấy nhiêu!”
Dạ Trạch Hạo hơi kinh ngạc nhìn cô, đây là người phụ nữ đầu tiên không bị tiền lay động đó! Nếu đổi lại là người khác, nói chuyện tăng lương, không biết họ sẽ vui vẻ cỡ nào nữa.
Tô Lạc Lạc cũng là người sống có nguyên tắc, kể cả Dạ Trạch Hạo cho cô hai mươi vạn nhưng đó không phải là từ công việc cô làm mà có thì cô cũng không thấy vui vẻ gì, ngược lại còn có cảm giác bản thân quá tham lam, cô không quen như vậy.
Cô vẫn nên làm người đàng hoàng thì hơn.
“Tôi sẽ không ghen, bây giờ thân phận của tôi là bạn gái của anh, không phải tôi nên biết điều thấp cổ bé họng mà giữ bí mật hay sao? Chẳng may tôi quá khoa trương, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Cho nên anh cứ yên tâm đóng phim đi!” Tô Lạc Lạc nháy mắt cười.
Dạ Trạch Hạo cắn môi, đối với cô cũng hết cách.
“Á! Đã bốn rưỡi rồi, tôi phải về sớm đi đón bọn trẻ đây.” Tô Lạc Lạc nhìn anh.
Dạ Trạch Hạo cau mày nói: “Nhất định mỗi ngày em phải cùng Long Dạ Tước đi đón con sao? Em thích ở cùng anh ta như vậy?”
Tô Lạc Lạc có chút dở khóc dở cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đi đón con là bởi vì tôi không muốn bọn trẻ buồn, liên quan gì đến anh ta? Tôi không hề thích anh ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta chính là chồng chưa cưới của Tô Vũ Phỉ! Tôi thà thích anh cũng sẽ không thích anh ta.” Tô Lạc Lạc lập tức trả lời rất tuyệt tình.
Dạ Trạch Hạo nghe xong, không kìm được bật cười mừng rỡ: “Tốt lắm, tôi thích nghe nhất chính là câu này. Nhớ kỹ! Không được thích anh ta.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Tô Lạc Lạc đổ chuông, cô cầm lên xem, giơ về phía Dạ Trạch Hạo :”Long Dạ Tước gọi đến.”
“Tô Lạc Lạc, em thề đi em sẽ không thích anh ta.” Đột nhiên Dạ Trạch Hạo nghiêm túc nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm.
Mà điện thoại Long Dạ Tước gọi đến vẫn còn trên tay Tô Lạc Lạc, cô chớp mắt: “Không đến nỗi phải thề chứ!”
“Tôi muốn em thề.” Dạ Trạch Hạo nhìn cô, nghiến răng nói, như thể lời thề này đối với anh quan trọng đến nhường nào.
Tô Lạc Lạc chỉ coi là anh đang đùa, không có cách nào đành bất đắc dĩ đưa tay lên, nói: “Được, tôi thề, được chưa? Nhanh lên, tôi còn phải nghe máy.”
Dạ Trạch Hạo cố ý nắm chặt lấy tay cô, không cho cô nghe máy, Tô Lạc Lạc không khỏi sốt ruột: “Này, anh buông tôi ra, tôi muốn nghe máy.”
Mà lúc này, chuông điện thoại đột nhiên dừng lại.
Tô Lạc Lạc thấy di động đã ngừng kêu, có chút bất lực nhìn Dạ Trạch Hạo: “Tóm lại là anh muốn cái gì?!”
“Chính là tôi không muốn em nghe điện thoại của anh ta.”
“Anh đừng gây sự nữa được không? Tôi lo hai cục cưng không thấy tôi đến, chúng sẽ buồn đó.”
“Em không đi đón một lần không được sao?”
“Không được, anh phải biết rằng sau này có lẽ tôi sẽ tranh quyền nuôi con với Long Dạ Tước. Tôi nhất định phải đối xử tốt với con tôi, không để Long Dạ Tước tranh thủ sự yêu quý của chúng mà cướp chúng đi. Đến lúc bọn trẻ tự do lựa chọn người nuôi dưỡng, chúng sẽ chọn anh ta mà không chọn tôi. Tôi phải là một người mẹ có đủ tư cách.” Tô Lạc Lạc nói xong, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Long Dạ Tước gọi.
“Đúng là anh ta vẫn chưa hết hy vọng mà!” Dạ Trạch Hạo hừ một tiếng.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng cầm điện thoại đi tới một bên, nghe máy: “Alo!”
“Tại sao không nghe máy?” Đầu bên kia, một giọng nam trầm có chút không vui truyền tới, giọng nói tràn đầy ý lạnh.
“Ách, vừa nãy tôi đi vệ sinh không nghe máy được, có chuyện gì sao?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Nên đi đón các con rồi, em ở đâu? Tôi tới đón em.”
“Tôi đang ở trung tâm thành phố, để tôi gửi địa chỉ cho anh!” Tô Lạc Lạc nói xong bèn cúp máy, đem vị trí công ty Dạ Trạch Hạo gửi cho Long Dạ Tước.
Dạ Trạch Hạo mím môi, đôi mắt sáng không biết đang có tâm tư gì nhìn Tô Lạc Lạc, anh ta đột nhiên nói: “Em đừng quên em vừa thề cái gì, tôi nhớ kĩ rồi đấy. Không được phép thích anh ta.”
“Anh với anh ta rốt cuộc có thù oán gì với nhau hả?!” Tô Lạc Lạc không kìm được mở miệng hỏi ngược lại.
Dạ Trạch Hạo “hừ” một tiếng. “Tôi với anh ta thì có thù hằn gì cơ chứ? Tôi chính là không thích em ở nhà của anh ta, em là trợ lí của tôi, đáng lẽ phải chuyển đến ở cùng tôi mới đúng.”
“Anh nghĩ là tôi muốn ở nhà anh ta lắm à? Chỉ vì tôi muốn chăm sóc con tôi thôi.”
“Hay là, chúng ta cũng sinh một đứa bé đi! Em thấy sao?” Bỗng nhiên trên mặt Dạ Trạch Hạo tràn đầy hứng thú, hỏi cô.
Tô Lạc Lạc giật mình, lườm Dạ Trạch Hạo một cái: “Đừng không đứng đắn như thế, tôi đi đây.” Nói xong Tô Lạc Lạc liền chuẩn bị rời đi.
“Nhớ đem quần áo và đồ chơi về, đừng quên đấy.” Dạ Trạch Hạo nhắc cô.
Tô Lạc Lạc mới nhớ ra, mỉm cười: “Ồ, đúng rồi!”
Nói xong, cô nhấc nắm túi giấy ở trên ghế trong văn phòng lên. Vừa nãy cô xem qua một chút, đúng là hàng hiệu có khác. Có bộ quần áo nam phối đồ rất tuyệt, bộ nào cũng là hàng tốt, màu sắc, kiểu dáng cũng là kiểu cô thích. Cô cũng không thể chờ thêm nữa, rất muốn đem đồ về cho bọn nhóc của cô chơi.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô xách đồ xuống lầu, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Anh nghĩ, một lát nữa Long Dạ Tước nhìn thấy cô đem theo mấy túi đồ đó sẽ nghĩ như thế nào đây? Nhất định anh ta đoán được đây là đồ mà anh tặng!
Tô Lạc Lạc xách theo đồ đi thang máy xuống lầu, từ tầng hai mươi tư xuống thẳng tầng trệt, cô nghĩ Long Dạ Tước chắc cũng không đến nhanh như vậy nên cô đứng chờ anh.
Nhưng mới mười phút, Tô Lạc Lạc đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce phóng tới, chiếc xe gần nghìn vạn trong một đoàn xe, vừa thần bí vừa gây chú ý.
Xe dừng ở trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông đẹp như tạc hiện ra, đôi mắt sâu như hồ nước khóa chặt lấy cô.
Tô Lạc Lạc xách theo nhiều đồ, vì thế cô trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào.
Chương 104: Anh không ngại muốn thêm lần nữa
Long Dạ Tước ngồi phía trước cau mày kiếm một hồi, người phụ nữ này là cố ý không muốn ngồi cạnh anh sao?
Anh quay đầu liếc mắt nhìn đống đồ cô đặt cạnh chỗ ngồi, có vẻ như là túi của cửa hàng quần áo cao cấp. Long Dạ Tước chợt nhớ ra hôm nay thấy được một tin tức Tô Lạc Lạc đi cùng Dạ Trạch Hạo đến ngày kỉ niệm thành lập một thương hiệu. Nếu như anh nhớ không lầm, logo của thương hiệu này chính là một chữ L.
“Em còn có tiền mua nhiều quần áo vậy sao?” Long Dạ Tước nhướng mày giễu cợt hỏi.
Tô Lạc Lạc trừng mắt, cô dĩ nhiên không biết là anh đã xem tin tức, đắc ý nói: “Đây là người ta tặng.”
“Dạ Trạch Hạo tặng?” Trong phút chốc, sắc mặt Long Dạ Tước lại thêm chút âm trầm, giọng điệu cũng có chút lạ.
Tô Lạc Lạc không phủ nhận: “Đúng thế! Không được à?”
Trong gương chiếu hậu, đôi mắt trong veo của Tô Lạc Lạc vô tình va vào ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước, cô có chút không chịu khuất phục trừng mắt nhìn lại anh.
“Vậy mà em lại công khai xuất hiện cùng hắn trước mặt truyền thông, thừa nhận hai người là một đôi.” Ánh mắt của Long Dạ Tước lại càng thêm lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc không hề có chút sợ hãi nào nhìn anh chằm chằm: “Vậy thì sao?”
“Được lắm.” Giọng anh đang khen nhưng nghe vào lại có chút khiến người ta sởn tóc gáy.
“Anh có ý gì?” Tô Lạc Lạc cau mày, khó hiểu nhìn Long Dạ Tước.
“Tôi đã nói, tôi sẽ cưới em, không cần biết em và anh ta ở bên ngoài công khai ra sao, sau này truyền thông đều sẽ chỉ đưa một tin duy nhất, tin em và tôi kết hôn.” Lời nói vừa bá đạo vừa độc tài lạnh lùng thốt ra.
Tô Lạc Lạc hai mắt trợn tròn, tức giận quát: “Long Dạ Tước, ai nói tôi muốn kết hôn với anh?”
Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Long Dạ Tước lộ rõ nguy hiểm.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để con của tôi gọi tên đàn ông khác là ba, nếu như em nhất quyết muốn ở cạnh Dạ Trạch Hạo, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cho anh ta mất sạch tương lai, thanh danh vấy bẩn.”
Lời này tuyệt đối không phải chỉ là dọa dẫm, người đàn ông này nhất định sẽ làm như lời anh nói.
Tô Lạc Lạc lạnh cả sống lưng, cô lập tức nhìn vào đôi mắt đang phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Ánh mắt sâu như giếng cổ nghìn năm, thâm sâu không lường nổi.
Tô Lạc Lạc không nhịn được mà rùng mình một cái, nổi giận nói: “Anh không thể làm vậy!”
“Sao tôi lại không thể làm thế? Em cảm thấy tôi không có khả năng làm việc này sao?” Qua gương chiếu hậu, ánh mắt Long Dạ Tước lạnh lùng lướt qua Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc nào dám nghi ngờ bản lĩnh của anh. Cô chỉ là không muốn anh làm như vậy, cô cắn môi nói: “Mặc kệ anh có thể hay không, anh cũng không được làm thế. Dạ Trạch Hạo đâu có động tới anh đâu!”
“Tôi nói rồi, em thích ai, tôi sẽ hủy hoại người đó.” Long Dạ Tước nói rất tàn nhẫn vô tình.
“Anh…anh đúng là khốn nạn, vô liêm sỉ…” Năng lực mắng người của Tô Lạc Lạc có hạn, cô nghĩ ra được cũng chỉ có nhũng từ này.
“Đừng tưởng rằng tôi chỉ nói suông, nếu như em dám cùng anh ta xuất hiện trên báo công khai quan hệ một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho tương lai của anh ta mù mịt.”
“Anh…”Tô Lạc Lạc cắn môi, căm phẫn không nói nên lời.
Cô quay mặt sang một bên nhìn cảnh vật bên đường, thầm nghĩ đến chuyện Long Dạ Tước thật sự xảy ra tranh chấp với Dạ Trạch Hạo, trong lòng cô dậy lên lo lắng, Dạ Trạch Hạo không đáng phải chịu đựng bị người khác hãm hại, nếu như đó lại bởi vì cô thì trong lòng cô lại càng áy náy.
“Anh thừa biết tôi và Dạ Trạch Hạo là giả, chúng tôi chỉ là diễn kịch mà thôi.”
“Giả? Diễn kịch? Em ngày ngày cùng tên đó dính lấy nhau, chẳng lẽ lại không nắm tay, hôn môi hay là…lên giường?” Long Dạ Tước lạnh lùng liếc nhìn Tô Lạc Lạc ngồi ở phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc trong gương xinh đẹp mê người, lúc này lại tràn đầy tức giận.
“Anh đừng suy nghĩ người khác cũng đê tiện như anh có được không? Anh tưởng ai cũng giống anh, cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ hạ lưu kia à? Tôi với Dạ Trạch Hạo là vô cùng trong sạch đó!”
Tô Lạc Lạc quay mặt ra ngoài nói chuyện, cô không muốn nhìn người đàn ông này chút nào.
Nhưng cô lại bỏ lỡ ý cười mãn nguyện ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia.
“Vô cùng trong sạch? Mỗi ngày đều đến nhà hắn, ai tin được em cùng hắn ta trong sạch thế nào? Hơn nữa, hai người đi cùng nhau thì xem như thế nào?” Long Dạ Tước cười lạnh, tiếp tục hỏi lòng vòng.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không nghĩ tới chiêu này của anh: “Dạ Trạch Hạo là người đàng hoàng, tôi cũng không phải loại người tùy tiện như anh nghĩ. Giữa chúng tôi cũng chỉ là khoác vai bình thường, anh nghĩ ai cũng như anh, nhìn thấy phụ nữ bèn muốn chắc?
Gương mặt tuấn tú của Long Dạ Tước có chút khó coi, xấu xa nói: “Ai nói với em tôi vừa nhìn thấy phụ nữ bèn muốn?”
Kể từ khi cùng cô trải qua một đêm kia vào năm năm trước, anh vẫn luôn giữ mình.
“Anh rõ ràng biết người phụ nữ năm năm trước không phải Tô Vũ Phỉ, chẳng phải anh vẫn quan hệ đấy thôi sao? Với thân phận này của anh, phụ nữ muốn bổ nhào vào còn ít sao? Năm năm này cũng phải có mấy nghìn người đấy nhỉ!” Trí tưởng tượng của Tô Lạc Lạc đúng là phong phú vô cùng.
Long Dạ Tước ngồi trước lái xe sắp bị cô nói đến tức điên rồi, mặt anh tối sầm: “Em đừng tốn công vô ích suy đoán đời sống riêng tư của tôi nữa.”
“Hừ! Dám làm không dám nhận, loại người có tiền như anh tôi nhìn không thuận mắt nhất, lấy phụ nữ ra làm trò đùa, không biết tôn trọng người khác tí nào, lại muốn khoe khoang bản thân có bao nhiêu cao quý, thanh tao. Tôi nhìn thấu hết rồi.” Tô Lạc Lạc bày ra bộ mặt khẳng định anh chắc chắn là đã chơi đùa không ít phụ nữ.
Long Dạ Tước tức giận đến nỗi không nói được gì nữa, môi mỏng khẽ nhếch một đường khiêu gợi, hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi là người như thế nào, sau này em sẽ rõ.”
“Tôi đây không muốn hiểu.” Tô Lạc Lạc nhướng lông mày, phản bác.
“Được, em đã cho rằng tôi chơi đùa phụ nữ không chớp mắt, vậy thì sau này em phải cẩn thận vào. Tôi hiện tại chính là muốn chơi đùa với em.” Long Dạ Tước dứt khoát gánh lấy tội danh này.
Khuôn mặt thanh tú của Tô Lạc Lạc thoắt cái đỏ bừng bừng, kinh hãi nhìn anh: “Anh động vào tôi thử xem!”
“Thử thì thử, đêm đó năm năm trước, em khiến tôi rất hài lòng, tôi không ngại thử lại mấy lần đâu.” Long Dạ Tước cong môi cười lạnh, ánh mắt mang chút công lược quét qua Tô Lạc Lạc.
Mặt Tô Lạc Lạc càng lúc càng đỏ, đôi mắt to tròn nhuộm đầy căng thẳng bất an.
Long Dạ Tước thấy mình đã làm cô sợ, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Còn dám nói xấu tôi nữa không?”
Tô Lạc Lạc vội vã ngậm chặt miệng, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh.
Không ngờ dọc đường cô lại cùng anh nói nhiều như thế. Haizz, rõ ràng cô rất ghét Long Dạ Tước, tại sao còn nhiều lời với anh cơ chứ?
Nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, cách trường học cũng không còn xa nữa rồi.
Lúc này đây, bầu không khí trong xe nặng nề một cách kỳ lạ, yên tĩnh vô cùng.
Chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước nhìn thấy cô vì nghe thấy mình muốn chạm vào cô mà bị dọa thành như vậy, không hiểu tại sao trong lòng anh lại khó chịu không tả nổi.
Lẽ nào người phụ nữ này bài xích anh đến vậy sao?
Là bởi vì những suy đoán sai lệch vừa nãy của cô sao?
Chương 105: Không dám
Chết tiệt, chuyện này, anh chỉ có thể sau này từ từ chứng minh cho cô xem.
Trường học đã ở ngay trước mắt, Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn qua thời gian vừa đúng năm rưỡi, dọc đường, Long Dạ Tước lái xe cũng không vội nên thời gian ke vô cùng chính xác, không cần chờ đợi.
Xe dừng lại, Tô Lạc Lạc tức giận mở cửa xuống xe, cô không muốn ở cùng người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng quẹt thẻ đi vào trường học, ở phía sau, Long Dạ Tước cũng cầm thẻ trong tay, quẹt thẻ đi vào.
Trải qua cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ ở trên xe hồi nãy, Tô Lạc Lạc cũng không muốn để ý tới Long Dạ Tước nữa.
Ai bảo anh ta uy hiếp cô cơ chứ? Khiến bây giờ chỉ cần cô nghĩ tới những lời anh ta nói là cảm thấy kinh hãi, cùng anh ta ở cùng một chỗ chẳng có tí cảm giác an toàn gì cả.
Đương nhiên, nếu anh ta thật sự dám làm như những gì anh ta nói thì cô nhất định sẽ đưa theo bọn trẻ tránh xa khỏi anh ta.
Thấy Tô Lạc Lạc đến, Tô Tiểu Hinh lập tức bỏ đồ chơi lại trong đống đồ chơi, chạy tới: “Mẹ!”
Nói xong, vừa chạy đến bên cô, Tô Tiểu Hinh liền nhìn thấy ba mình, cô bé cười tít mắt.
Tô Lạc Lạc tò mò hỏi: “Anh trai con đâu?”
“Anh ở chỗ kia.” Tô Tiểu Hinh chỉ về phía lâu đài đồ chơi, đó là nơi mà mấy cậu bé lớn hơn một chút rất thích chơi, ở đó có rất nhiều đồ chơi điện tử như người máy, robot các kiểu. Tô Tiểu Hinh đối với những thứ đó không hề quan tâm nhưng Tô Tiểu Sâm lại rất có hứng thú.
Lúc này Tô Tiểu Sâm cũng bỏ lại đồ chơi, mau chóng chạy về phía ba mẹ.
Vừa chạy, cái miệng nhỏ vừa cười không khép lại được.
Tô Lạc Lạc kiên trì tới đón bọn trẻ chính là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc này của các con, lúc này bọn trẻ nhất định là vô cùng vui vẻ.
“Đi, lên xe nào. Mẹ đem rất nhiều quà cho hai đứa đó nha!” Tô Lạc Lạc nói với hai đứa nhóc.
“Thật hả mẹ? Con muốn có đồ chơi.” Tô Tiểu Hinh mừng rỡ nhảy nhót, không đợi được nữa nóng lòng muốn xem quà.
Long Dạ Tước đứng một bên nhìn người phụ nữ nắm tay con gái, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Những gì anh nói lúc trên xe thực ra cũng chỉ là vô ý mà thôi, anh cũng không nghĩ tới việc bỏ qua cảm giác của cô mà ép buộc cô. Tuy rằng cảm giác của anh đối với cô có chút khác thường, nhưng anh cũng không đến nỗi cưỡng ép cô.
Nếu như không phải là cô cam tâm tình nguyện thích anh, anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Tô Lạc Lạc vừa lên xe bèn đem quà cho hai đứa nhóc xem, tất cả đều là những thứ Tô Tiểu Hinh thích. Thấy Tô Tiểu Sâm muốn một cái mặt dây chuyền kim cương nhỏ xinh, Tô Tiểu Hinh liền đem tất cả ôm vào lòng.
“Quà này đều là của em.” Tô Tiểu Hinh cười, nói
“Thôi được rồi! Nhường cho em hết.” Tô Tiểu Sâm nhường cô bé.
Tô Lạc Lạc mỉm cười, cảm thán con trai mình, rõ ràng đều bằng tuổi nhau nhưng Tô Tiểu Sâm từ bé đã có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc em gái.
Tuy rằng thi thoảng hai đứa trẻ vẫn cãi nhau, có khi còn đánh nhau nhưng Tô Lạc Lạc đối với cách cư xử của con trai vẫn là vô cùng hài lòng.
Trên mặt Long Dạ Tước cũng nở nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ các con ngoan ngoãn hiểu chuyện làm anh không khỏi nghĩ tới những điều này chắc chắn là nhờ có Tô Lạc Lạc biết cách giáo dục con cái.
Vì lẽ đó, để nuôi dưỡng các con tốt hơn, anh thấy rằng Tô Lạc Lạc phải ở cạnh anh, để tránh việc tương lai sau này cô sẽ tìm người đàn ông khác, anh nhất định phải cưới cô.
Về đến biệt thự, Tô Tiểu Hinh đem theo đồ chơi của mình lên lầu, Tô Lạc Lạc cười hỏi: “Tiểu Hinh, con đem đồ chơi lên lầu làm gì?”
“Mẹ, con muốn đem chúng để ở bên giường của con, sau này chúng sẽ là bạn tốt của con.” Tô Tiểu Hinh cười nói.
Tô Lạc Lạc cũng phát hiện từ nhỏ con gái mình rất thích gấu bông, chỉ cần con bé nhận được quà là búp bê sẽ đem chúng đặt ở bên giường, như thế lúc ngủ con bé có thể ngắm chúng, còn có thể ôm chúng.
Sau khi Tô Lạc Lạc nhìn con gái bước vào phòng, cô liền đem quần áo trong túi ra treo vào tủ.
Tô Lạc Lạc treo xong liền nghe thấy tiếng con trai cười, cô bước ra ban công tầng hai, nhìn thấy trên bãi cỏ, người đàn ông mặc vest đi giày da thế mà lại đá cầu cùng con trai. Cô hơi ngơ ngác.
Cha con đúng là cha con! Cảnh tượng như vậy, dưới ánh hoàng hôn lại càng đặc biệt ấm áp, thân thương.
Mà lúc này, Tô Tiểu Hinh cũng nghe thấy tiếng anh trai cười, mau chóng từ trong phòng chạy ra, cô bé cũng muốn tham gia!
Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái chạy xuống cầu thang, còn chưa tới bãi cỏ đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con bé rồi.
“Ba ơi, anh ơi, con cũng muốn chơi.” Sau đó, bóng người nhỏ bé của Tô Tiểu Hinh lao nhanh đến.
Tô Lạc Lạc không kìm được mà cong môi cười, nơi đáy mắt cô có một tia dịu dàng mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Cảnh tượng này đây thực sự đã sưởi ấm lòng cô, những năm qua, cô biết chính mình đã dành tất cả thời gian để ở cạnh bên các con, nhưng, có một thứ mà cô không thể bù đắp cho các con, đó chính là tình thương của ba. Có đứa trẻ nào lại không hy vọng sẽ có tình cảm của ba và mẹ cơ chứ!
Tô Lạc Lạc lớn lên trong gia đình đơn thân, mặc dù lúc đó sự căm hận đối với cha ruột của mình khiến cô gạt bỏ đi thứ gọi là tình thương của cha, nhưng trên đường đi học hay lúc tan trường nhìn thấy những bạn học khác có ba đưa đón, lúc học đại học, thấy các bạn học đều có ba xách hành lí hộ, trong lòng cô cũng muốn có một người ba như vậy, nhưng cô biết, cô vĩnh viễn cũng sẽ không có được, vì thế cô chết tâm rồi.
Nhưng, bây giờ, nhìn thấy cảnh bọn nhỏ cùng ba chúng cùng nhau chơi đùa, cô biết, thật ra, đưa con về bên cạnh Long Dạ Tước cũng không phải chuyện gì xấu.
Kỳ thực giữa cô và anh cũng không phải là thâm thù đại hận gì cả, chỉ là anh với cô giống như là kiếp trước thiếu nợ nhau vậy, tóm lại chính là không vừa mắt nhau.
Nói trắng ra, đều là do người đàn ông này quá sức bá đạo, quá kiêu ngạo, hơn nữa còn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô.
Càng khiến cô không thể chịu đựng được chính là, anh nói muốn cưới cô thì cô nhất định phải gả hay sao? Làm gì có cái đạo lý như vậy?
Đừng nói là cô không gả, đời này cô đều sẽ không kết hôn, sẽ không lấy anh, cũng sẽ không lấy người khác, cô đối với sinh vật tên là đàn ông này hoàn toàn hết hi vọng rồi.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến hôm nay không phải Long Dạ Tước trở về nhà họ Long một chuyến sao? Trước mặt người nhà, anh giải thích thế nào về việc Tô Vũ Phỉ nhằm vào cô đây?
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một hồi, cô cũng không muốn biết, tóm lại cô cùng người của nhà họ Long cũng không gặp nhau.
Tô Lạc Lạc cứ thế chống cằm, nhìn trên bãi cỏ, bóng dáng cao lớn của Long Dạ Tước cùng với hai đứa trẻ còn chưa cao đến đùi anh cùng nhau chơi đùa, ngoài tiếng cười non nớt trong sáng của bọn nhỏ, thi thoảng còn vang lên tiếng cười sảng khoái trầm thấp của anh.