Chương 156: Đút cho anh
Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi trả đũa nói: “Em muốn chọn nhà hàng đắt tiền nhất.”
“Địa chỉ em chọn.”
“Hôm nay em muốn uống một chai Louis XIII.” Tô Lạc Lạc biết thứ anh có là tiền, nhưng cô chỉ muốn chọc tức anh một chút, để sau này anh không dám mời cô đi ăn tối.
“Nếu em có thể uống hết, anh mở cho em mười chai.” Người đàn ông cong môi, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn bực, quả nhiên dường như trời sinh chỉ có người đàn ông này mới có thể uy hiếp cô, ngược lại cô không có khả năng uy hiếp anh.
Tô Lạc Lạc cố gắng nghĩ, cũng không biết nhà hàng đắt nhất của thành phố nằm ở chỗ nào, ngược lại nghĩ quá nhiều tới mức phình đầu, cô chỉ có thể tức giận ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn ra phía ngoài cửa sổ: “Anh chọn nhà hàng đi!”
Long Dạ Tước cười xấu xa, tao nhã điều chỉnh vô lăng xe hơi, hơi nghiêng người dựa vào ghế, trong mắt tràn ngập ý cười, anh thích dáng vẻ người con gái này chịu khuất phục anh.
Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Thông báo cho em một tin tốt, Tô Vũ Phỉ sắp phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi tới lúc vụ án bắt cóc được điều tra xong, cô ta có thể phải ngồi tù hơn hai năm.”
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, Tô Vũ Phỉ bị bắt lại rồi sao? Nhanh như vậy sao? Hai năm ngồi tù đối với đại tiểu thư như cô ta mà nói, nhất định là khó chấp nhận được!
“Đó cũng là những gì cô ta đáng nhận được.” Tô Lạc Lạc không có gì để thông cảm.
Long Dạ Tước nhìn liếc qua cô: “Sau này ai dám bắt nạt em, cứ việc nói với anh.” Tô Lạc Lạc biết sự việc này của Tô Vũ Phỉ, cũng may mắn có sự giúp đỡ của anh, cộng thêm việc cứu thoát khỏi vụ bắt cóc lần trước, người đàn ông này có công sức không hề nhỏ.
“Cảm ơn.” Tô Lạc Lạc cắn môi, bày tỏ sự biết ơn với anh.
“Anh không thích cảm ơn bằng lời nói. Tốt hơn hết là tự mình làm việc gì đó, anh sẽ hài lòng hơn.” Lúc này, đang chờ đèn giao thông, người đàn ông hơi quay người sang một bên, nụ cười trong đáy mắt mắt như ma quỷ muốn dụ dỗ người con gái ngốc nghếch.
Dùng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của anh để mê hoặc cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc hơi cảm động ửng hồng, nhịn không được mở miệng nói: “Ngoài nói cám ơn, em không biết nên làm như thế nào.”
Long Dạ Tước cũng chỉ trêu chọc cô, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, anh không thể không tranh thủ lúc đèn đỏ suồng sã thưởng ngoạn.
Đèn xanh vừa sáng, chiếc xe địa hình màu đen ngay lập tức ngang ngược lao về phía trước như một con ngựa hoang.
Long Dạ Tước vẫn đưa cô đến nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh nhớ rằng cô thích những món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc bước vào trong nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất ở trung tâm thành phố!
Ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, người đàn ông bắt đầu gọi món, Tô Lạc Lạc cầm tách trà, quyền gọi món hoàn toàn giao cho anh, mà người đàn ông cũng không khách khí, dường như gọi ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trợn trừng mắt, người đàn ông này muốn biến cô thành một con lợn con hay sao? Những lần sau đi ăn với anh, cô nhất định sẽ mập thêm vài cân.
“Mang chỗ rượu vang lần trước tới đây cho tôi.” Long Dạ Tước nói với nhân viên phục vụ.
Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, còn có chút xấu hổ, vừa rồi ở trong xe cô cũng chỉ nói bừa thôi.
Ngược lại người đàn ông rõ ràng lại làm thật: “Rượu vang mở ra rồi không nên để quá lâu, vì vậy lát nữa em có trách nhiệm uống nốt phần còn lại.”
Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt: “Em không uống được nhiều như vậy.”
“Anh lái xe, không uống rượu.” Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra rồi liếc mắt nhìn cô cười: “Ai vừa nói với anh là muốn uống hết một chai?
Tô Lạc Lạc xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cảm thấy ở bên người đàn ông này, cô luôn không dễ gì mà cãi lại, còn bị chỉnh đốn ở khắp nơi.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa rượu vang tới, vẫn còn lại nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn rượu thơm, cho dù là rượu ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết cả bình này đâu! Cô là kiểu người chỉ nhấp một chút rượu cũng đã say.
Long Dạ Tước rất lịch sự đứng lên, rót nửa ly rượu vang trong ly đế cao của cô, sau đó tự mình rót nửa ly, “Anh sẽ cùng em uống nửa ly.”
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể trợn mắt phồng má, cầm ly rượu lên chạm với ly của anh, Long Dạ Tước vừa uống vừa nhìn chằm chằm đánh giá cô gái ở phía đối diện, Tô Lạc Lạc đang cầm một ly rượu vang, ly thủy tinh trong suốt phản chiếu đôi môi đỏ mọng dịu dàng của cô, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.
Long Dạ Tước phía bên này tùy ý thưởng thức, Tô Lạc Lạc vậy mà đã uống hết nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nhanh chóng che miệng lại.
Cô xấu hổ đến mức lông mi thường xuyên khẽ động, đôi mắt trong veo dường như thoáng chốc đã nhuốm màu rượu, có chút mờ ảo say đắm lòng người, quyến rũ như suối trong veo dưới ánh trăng.
Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng bừng, bộ vest và quần tây bó sát một chút. Trước đây anh đã biết rất rõ cảm giác của mình đối với người phụ nữ này, cho dù cô không cần dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào như những người phụ nữ khác, hoặc là có hành động quyến rũ người khác, nhưng dường như có một loại ma lực khó tả ở trên người cô đang thu hút anh, kích thích loại bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể anh.
Chẳng trách năm năm trước, dù biết rõ bản thân bị tính toán, nhưng anh vẫn không thể nào đẩy được người con gái chủ động lao tới này, mới có một đêm hoang đường đó.
Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước đứng dậy, lại rót thêm nửa ly rượu vang cho cô, cô ngay lập tức cảm thấy động cơ của người đàn ông này không trong sáng, đây là anh muốn chuốc say cô sao?
Cô cũng không dám uống thêm nữa, lúc này, món tráng miệng đã đưa lên trước, Tô Lạc Lạc hơi đói một chút, ở cùng với người đàn ông này, đầu óc của cô luôn luôn cảm thấy không đủ dùng, có loại cảm giác như bị rút kiệt quệ vì vậy cũng sẽ tương đối mệt, tiêu hao năng lượng.
Tô Lạc Lạc gắp một miếng cho vào miệng nhai, có lẽ đồ ăn rất ngon, khiến đôi mắt to tròn của cô không kìm chế được mà sáng lên một chút.
Mà Long Dạ Tước cũng nhớ ra vài món điểm tâm mà cô yêu thích lần trước, hôm nay anh đã gọi hết lên nhưng Tô Lạc Lạc lại không biết dụng ý của anh.
Có điều, món điểm tâm mang lên tiếp theo, cô thật sự rất thích ăn, Long Dạ Tước không mấy hứng thú với đồ ngọt, chỉ là một bên thanh nhã thưởng thức rượu vang, một bên ngắm nhìn cô ăn.
Giống như, chỉ cần thế này thôi, tất cả đều rất mới mẻ và thú vị.
Vốn dĩ hôm nay anh cũng không muốn đi về, nhưng mà, không biết tại sao, lúc xuống lầu, anh vẫn định quay lại đưa cô đi ra ngoài, thứ nhất anh sợ cô ở nhà một mình ăn uống không tốt, thứ hai, anh ấy muốn bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy, cô hơi gầy.
Tuy nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này đang ở trong nhà của Dạ Trạch Hạo, anh tốt bụng muốn mời cô đi ăn trưa, còn cô đang chăm sóc cho người đàn ông kia, làm sao anh có thể không tức giận?
Loại tức giận này không kém gì cảm giác cô phản bội anh, anh cảm thấy người phụ nữ này không để anh ở trong lòng, có phải là cô quá thoải mái rồi, bên trong có thể chung sống với bao nhiêu người đàn ông?
Nghĩ tới đây, Long Dạ Tước liền cảm thấy tương lai nên để cho cô biết, trái tim nhỏ bé của cô nhất định chỉ có thể chứa một người đàn ông duy nhất là anh, tốt nhất cô đừng mơ tưởng tới những người đàn ông khác.
Tô Lạc Lạc một bên ăn, liền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện đang đóng đinh vào mình, cô lập tức đưa cho anh một món điểm tâm mà cô vẫn còn giữ trên tay: “Này, cho anh ăn đấy!”
Cô cho rằng người đàn ông này cho rằng cô ăn quá nhiều, sau khi Long Dạ Tước hiểu ra, liền cười hì một cái, mở miệng: “Đút cho anh.”
Gương mặt Tô Lạc Lạc ửng đỏ, sau đó, nhanh chóng đứng dậy, nhét Hương Vu Viên cuối cùng vào miệng anh.
Chương 157: Anh thật ngang tàng
Sau khi Tô Lạc Lạc đút xong, vội vã ngồi vào bàn, trong đầu có chút trống rỗng, trời ơi! Cô lại có thể làm hành động mập mờ như vậy công khai trước mặt mọi người và người đàn ông đó.
Lại nhìn người đàn ông đối diện, tao nhã nhai đồ ăn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lộ ra vài phần ý cười vui đùa.
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc càng lúc càng ửng đỏ, cô cầm lấy ly trà, cúi đầu uống ly trà của mình.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, Long Dạ Tước cắt thức ăn trên đĩa của mình, phong thái của một thiếu gia nhà giàu có. Tô Lạc Lạc nhìn anh vài lần, cũng muốn trở nên dịu dàng và tao nhã hơn.
Sau khi ăn xong, Tô Lạc Lạc ăn tới mức bụng căng phồng, cả người có chút choáng váng, có lẽ là do lúc nãy cố gắng uống chút rượu vang, khuôn mặt xinh xắn vừa trắng vừa đỏ, toát ra vẻ thiếu nữ e thẹn, Long Dạ Tước đi cùng cô xuống lầu, đang đứng trước cửa thang máy, vừa vặn bên trong thang máy có một nhóm khách đi xuống, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đã vòng qua eo cô, ôm lấy cô, đưa cô đến bên cạnh anh rồi nhường đường đi ra ngoài. .
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc ban đầu hơi xây xẩm chóng mặt, cả người cô đang dựa vào anh, Long Dạ Tước đưa cô vào thang máy, Tô Lạc Lạc mới có chút ngượng ngùng đẩy anh ra.
Long Dạ Tước nói với cô: “Chút nữa chúng ta đi dạo phố mua đồ.”
“Mua đồ gì cơ?” Tô Lạc Lạc có chút tò mò hỏi.
“Mùa hè tới rồi, nên thay đổi quần áo mùa hè cho bọn trẻ rồi.”
Tô Lạc Lạc nghĩ ngợi, đây ngược lại là thật sao, bọn trẻ dường như đều cao lớn cả rồi, bây giờ quần áo bên trong tủ đồ tuy vẫn còn nhiều, nhưng tất cả đều là áo dài tay, bọn trẻ cần mua thêm một số quần áo mùa hè.
Ngồi vào trong xe của anh, anh lái về phía một trung tâm mua sắm quốc tế lớn gần đó, đỗ ở bãi đậu xe, Tô Lạc Lạc bước xuống xe, cô luôn thích đi giày đế bằng, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này, cô ấy chỉ có thể cao tới vai anh, khi đi cùng Long Dạ Tước, thường có loại cảm giác bất lực vì bị chiều cao của anh chiếm ưu thế.
Đến cửa thang máy của bãi đậu xe, bên trong đã có một đám khách chen chúc, Tô Lạc Lạc vội vàng bước vào, phía sau cô là mấy người đàn ông trung niên, ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn cô có chút hàm ý, Long Dạ Tước thấy vậy lập tức vòng hai tay lại, ôm chặt lấy cơ thể Tô Lạc Lạc, lưng cô dựa chặt vào ngực anh, che mắt đám đàn ông ở bên cạnh.
Đồng thời, ánh mắt lạnh lùng của anh đảo trái phải một lượt, những người đàn ông trung niên đó lập tức nhìn sang chỗ khác, cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này không dễ chọc vào.
Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, vừa lên đến tầng một, lập tức có một vài phụ nữ trung niên đi vào, họ lại chen lấn bước vào, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhường chỗ cho họ, sau lưng cô đã sớm dính chặt vào người Long Dạ Tước không chút kẽ hở, vì cô ấy mặc ít quần áo, cô thậm chí có thể cảm thấy nơi nào đó của người đàn ông đang phản ứng nóng hừng hực…
Tô Lạc Lạc sắp ngất đi, người đàn ông này sao có thể như thế này? Cô cảm thấy nơi nào đó sau lưng nóng muốn phỏng người.
Cuối cùng, đã đến tầng quần áo ở tầng sáu, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước bước ra ngoài, cô quay đầu lại và nhìn anh có chút kỳ lạ, mà người đàn ông đương nhiên biết cô muốn thể hiện điều gì thông qua ánh mắt của mình, anh cong môi, nói một cách bình tĩnh, “Có chuyện gì kỳ lạ? Tôi là một người đàn ông bình thường.”
Tô Lạc Lạc nhất thời bị chặn họng, chỉ có thể thu hồi ánh mắt và bước đến cửa hàng quần áo trẻ em thương hiệu quốc tế đầu tiên.
Quần áo trong đây vừa đẹp vừa là thương hiệu thời trang cao cấp, Tô Lạc Lạc ngay lập tức thả sức mua quần áo cho con trai và con gái, có người đàn ông này bên cạnh, cô cũng có thể thoải mái lựa chọn quần áo mà không cần nhìn giá, cảm giác thật tuyệt.
Tô Lạc Lạc một hơi liền chọn năm bộ quần áo cho con, lúc thanh toán, Tô Lạc Lạc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh đưa cho một tấm thẻ màu đen, người phục vụ nhìn anh ngạc nhiên, tấm thẻ màu đen tượng trưng cho sự giàu có và sức mạnh của người đàn ông này.
Sau khi mua xong ở cửa hàng thứ nhất, Long Dạ Tước xách túi quần áo đi đến thương hiệu thứ hai, Tô Lạc Lạc chớp mắt nhìn anh hỏi: “Còn muốn mua nữa sao?”
“Đương nhiên, em vào trong chọn lại đi, gì cũng được.”
Dù sao cũng là mua đồ cho tụi trẻ, Tô Lạc Lạc cũng không khách khí, sau khi cô đi vào, chọn được vài kiểu dáng mà tụi nhỏ có thể mặc được, Long Dạ Tước muốn mua, Tô Lạc Lạc cảm thấy đủ rồi, tuy rằng anh có tiền, nhưng cô nghĩ cũng không cần phải làm mấy chuyện lãng phí như này, lần sau nếu như không đủ, về sau đi mua lại là được rồi.
Chỗ đồ này đều là quần áo trẻ em, đi về phía trước là một số thương hiệu quần áo thời trang dành cho phụ nữ có tên tuổi lớn trên thế giới, Tô Lạc Lạc nghĩ rằng có thể rời đi sau khi mua xong quần áo trẻ em.
Ai ngờ người đàn ông tiếp tục bước về phía trước, Tô Lạc Lạc vội vã đuổi theo bước chân của anh nói: “Không cần mua nữa đâu, đã đủ rồi.”
“Đồ mua cho em.” Long Dạ Tước khẽ cau mày nói.
Tô Lạc Lạc sững sờ mất mấy giây, nhưng trong lòng không muốn nợ anh, chỉ đành nói: “Em có quần áo mặc rồi, không cần mua đâu.”
Lần gần đây nhất, cửa hàng hàng hiệu của Dạ Trạch Hạo đã tặng cô năm bộ, đủ để cô mặc trong mùa hè này.
Long Dạ Tước đương nhiên biết cái gọi là đủ của cô, chính là những bộ đồ mà Dạ Trạch Hạo đã tặng cô, gương mặt anh có chút không vui nói: “Quần áo em mặc đều rất khó coi, mua lại đồ mới đi.’
Tô Lạc Lạc trợn to mắt nhìn anh, đi tới trước mặt anh có chút không khuất phục, cô không thể kiềm chế ưỡn ngực nhìn anh, phản bác nói: “Chỗ nào khó coi?”
Mà lúc này, ánh mắt của Long Dạ Tước chỉ nhìn về phía cửa hàng thời trang quốc tế nổi tiếng phía sau lưng cô nói: “Đi vào trong chọn mười món, chọn không xong thì đừng đi ra.”
Tô Lạc Lạc liếc nhìn cửa hàng cửa hàng quần áo nhãn hiệu Chanel phía sau, đồng tử khẽ mở: “Em mua không nổi.”
“Em sẽ thanh toán hóa đơn cho em, em chỉ cần chọn là được rồi.” Long Dạ Tước nói.
“Không cần.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô không muốn chấp nhận lòng tốt của anh.
“Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn, lấy thứ gì của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.”
“Vậy anh chỉ có thể tự mình chọn vậy.” Nói xong, Long Dạ Tước thong thả bước vào bên trong cửa hàng.
“Này…” Tô Lạc Lạc vội vã chạy theo, nhân viên phục vụ lập tức tươi cười chào đón: “Xin chào quý khách ghé thăm.”
Long Dạ Tước cũng lười không muốn chọn, anh nói với nữ nhân viên: “Chọn mười bộ đồ mà cô ấy mặc được gói lại.”
Tô Lạc Lạc vừa nghe vậy, nếu như người đàn ông không phải người này mua đồ cho cô, như vậy nhất định bắt cô phải tự chọn đồ cho mình rồi! Cô chỉ có thể nói: “Em tự chọn được rồi!”
Nhân viên phục vụ đứng một bên ngay lập tức tươi cười ở sau lưng cô, định lấy quần áo cho cô.
Quần áo phụ nữ ở đây mang phong cách thời trang cá tính, từng chiếc là tác phẩm dày công chăm chút của các nhà thiết kế hàng đầu, đồng thời giá cả cũng không hề rẻ, Tô Lạc Lạc ưng mắt một chiếc áo đơn, cầm lấy xem qua, thầm thở hắt một hơi, hơn bảy triệu?
Còn đắt hơn cả vàng.
Tô Lạc Lạc cắn răng nghĩ, nếu người đàn ông này đã nhất định muốn mua thì cô cũng không cần khách khí nữa, cô lập tức cởi móc áo ra, đưa cho người phục vụ.
Tiếp theo, Tô Lạc Lạc chọn chọn lựa lựa mười bộ quần áo, nhân viên phục vụ ôm một chồng đi tới quầy thu ngân, người đàn ông đang ngồi ở sô pha đợi cô đứng dậy đi tới.
“Chào ngài, của ngài hết tổng cộng sáu trăm sáu mươi tư triệu đồng.” Nhân viên phục vụ thông báo giá tiền.
“Sao chỉ lấy mỗi quần áo vậy, không lấy giày dép túi xách? Chọn một vòng nữa.” Long Dạ Tước ra lệnh cho người con gái đứng một bên.
Chương 158: Hướng nhà họ Long cầu tình
Những người phục vụ trẻ tuổi gần như ghen tị muốn chết. Những vị khách kiêu hãnh đã gặp qua, nhưng người đàn ông này là đẹp trai! Anh ta đơn giản là một anh chàng đẹp trai hàng đầu, nhìn anh ta vài lần nữa đã cảm thấy quen thuộc, chờ khi người phục vụ đoán ra anh ta là ai, anh ta không thể không tặc lưỡi lén lút.
Thái tử của tập đoàn Long Thị!
Cô gái này là người nào của anh? Bạn gái sao?
Tô Lạc Lạc đành phải chọn một lúc trong cửa hàng giày, cuối cùng mới thanh toán hóa đơn, một trăm sáu mươi năm triệu, Tô Lạc Lạc đã không dám nhìn thẳng
Tuy nhiên, có vẻ người đàn ông còn ghét bỏ cô chọn lựa không đủ nhiều: “Lại tìm một cửa hàng khác.”
“Không cần, không cần, một lúc nữa sẽ không thể xách được hết.”
“Vậy trước tiên gửi ở nơi này, sau đó để các cô giao hàng đến.”
“Được rồi, thưa ngài, trước tiên có thể gửi ở nơi này.” Người phục vụ lập tức nhiệt tình cười nói.
Tô Lạc Lạc im lặng, người đàn ông này là không tốn tiền không thoải mái sao? Cô thực sự không tham lam, cô vội vàng kéo cánh tay người đàn ông, dùng ánh mắt ra hiệu nói: “Em thật sự không muốn mua, về nhà đi!”
Giọng điệu này lộ ra vài tia khẩn cầu.
“Em hôn anh một cái, anh sẽ không mua nữa.” Long Dạ Tước cúi người, nhỏ giọng mở miệng bên tai cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc ửng hồng, người đàn ông này là uy hiếp cô thành nghiện sao? Vậy mà cái gì đều muốn uy hiếp cô mới vui vẻ.
Tô Lạc Lạc không có hành động gì, Long Dạ Tước nói với người phục vụ: “Quần áo cất ở đây trước đi, chúng tôi còn phải đi dạo mấy nhà cửa hàng nữa.”
Tô Lạc Lạc thật sự không muốn mua nữa, vạn nhất mua hàng lên đến cả tỷ thì trái tim của cô sẽ không chịu nổi.
Cô đành phải nói với người đàn ông: “Nào, cúi người xuống.”
Long Dạ Tước hơi cúi người xuống, hướng bên mặt về phía cô, Tô Lạc Lạc còn cần nhấc mũi chân lên một chút, đôi môi đỏ in một nụ hôn lên gò má của anh.
Người đàn ông hài lòng cong môi: “Được rồi, vậy lần sau lại mua, hôm nay về nhà trước.”
Quần áo quá nhiều, người phục vụ vẫn là vô cùng tận tụy giúp bọn họ mang đến trong ga-ra, bỏ vào trong xe, toàn bộ cốp sau xe đều được bao phủ bởi túi quần áo của họ.
Tô Lạc Lạc cảm ơn người phục vụ một tiếng, ngồi vào trên ghế lái phụ của anh, cô liếc mắt nhìn thời gian đã là bốn giờ, đuổi tới trong nhà, vừa vặn đón bọn nhỏ.
Cục công an.
Sau khi Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung trải qua một loạt thủ tục, cuối cùng họ cũng được nhìn thấy con gái mình đã bị giam cầm suốt đêm, cả người Tô Vũ Phỉ tiều tụy tái nhợt đứng ở đầu song sắt bên kia, nhìn baa mẹ đến thăm, cô ta trực tiếp khóc thành tiếng.
“Ba, mẹ cứu con, nhanh cứu con, con không muốn ở chỗ này, một giây con cũng không muốn ngây người ở đây đâu.”
Nghe thấy tiếng của con gái khóc, trong lòng vợ chồng Tô Vĩ Khâm đều vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại Tô Vĩ Khâm đối cô ta cũng là mười phần tức giận.
“Tại sao con có thể giấu chúng ta làm ra loại chuyện này? Coi như con chán ghét Tô Lạc Lạc thì con cũng không nên tự tác chủ trương đi hại nó chứ.” Tô Vĩ Khâm thực sự rất tức giận,. Nguyên bản hiện tại công ty ông ta còn muốn khẩn cầu Long Dạ Tước, nhưng bây giờ con gái còn mưu hại Tô Lạc Lạc, muốn lấy được đơn đặt hàng từ trong tay Long Dạ Tước lại càng thêm mong manh.
“Mẹ, ba, con biết mình đã sai và con cũng rất hối hận, nhưng con thực sự không muốn ở lại đây, và con cũng không muốn ngồi tù. Hai người hãy đi cầu xin Long Dạ Tước đi! Cầu xin anh ấy buông tha cho con.”
“Vĩ khâm, chúng ta đi cầu xin bà cụ Long đi! Năm năm qua, Ngữ Phù đối với bọn họ tốt như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao! Nói không chừng bà cụ Long có thể khiến Long Dạ Tước buông tha cho Ngữ Phù của chúng ta.” Bây giờ, Uông Nguyệt Dung cũng nóng lòng muốn giải cứu con gái mình ra.
Hơn nữa, trên người con gái còn có dính líu thêm vụ án bắt cóc, vạn nhất thực sự điều tra được đúng là con gái của bà ta làm thì sẽ gập phải tai ương lao tù.
“Làm sao tôi còn có mặt mũi đi cầu xin người của nhà họ Long nữa?”
“Em đi cầu, coi như làm mất hết mặt mũi thì em cũng muốn đi van cầu bọn họ.” Bây giờ Uông Nguyệt Dung chỉ muốn con gái bình an vô sự, thể diện tính là cái gì, bà ta đã không cần thiết.
” Được rồi,, đã hết giờ thăm nom, mời hai vị rời đi cho!” Nhân viên cảnh sát lập tức tới mời bọn họ ra ngoài.
“Ba, mẹ, các người cứu con, cứu con!” Tô Vũ Phỉ vươn tay, một mặt khẩn cầu nhìn ba mẹ rời đi.
“Ngữ Phù, con yên tâm đi! Mẹ sẽ không để cho con phải ngồi tù.” Uông Nguyệt Dung nói xong, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng. Từ nhỏ con gái chính là báu vật của bà ta, đã bao giờ phải chịu tội như thế này chứ?
Ra cục cảnh sát, khuôn mặt Tô Vĩ Khâm đã tức giận đến xanh xám, Uông Nguyệt Dung vẫn còn có kiên định nói: “Đưa em đến nhà họ Long, em muốn đi cầu xin bà cụ Long, nói cái gì cũng muốn cứu con gái của chúng ta ra.”
” Được rồi! Cũng chỉ có thể thử một lần.” Tô Vĩ Khâm cũng không hi vọng con gái gặp tai ương lao ngục. Nếu tiến vào đại lao thì cuộc đời của cô sẽ lưu lại vết nhơ không thể xóa nhòa.
Xe của Tô Vĩ Khâm chạy đến cửa chính nhà họ Long, Uông Nguyệt Dung cũng không hi vọng ông xã mất mặt, cũng chỉ có thể một mình bà ta tiến vào.
Uông Nguyệt Dung nhìn thấy bà cụ trong vườn hoa bèn trực tiếp quỳ xuống, bà cụ Long lập tức kinh ngạc nhìn bà ta: “Bà Tô, bà đang làm làm cái gì vậy?”
“Bà cụ, tôi cầu xin bà cứu con gái tôi. Nó đã bị bắt. Nếu bà không cứu nó thì nó sẽ phải ngồi tù mất.” Uông Nguyệt Dung lập tức cố nén nước mắt.
Lúc này, thân ảnh Tưởng Nhân từ phía sau trong đại sảnh bước ra: “Chị Tô, chị có chuyện gì vậy? Mau đứng dậy đi.”
“Không, nếu như các người không đáp ứng cứu Ngữ Phù ra thì tôi sẽ luôn quỳ ở đây không đứng dậy.” Uông Nguyệt Dung tỏ vẻ cố chấp.
“Bà lại nói một chút chuyện gì đã xảy ra với Ngữ Phù?” Bà cụ Long nhìn bà ta hỏi.
“Ngữ Phù, tuổi con bé này còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm sai chuyện, trước đó nó nhất thời hồ đồ tìm một số người nói muốn bắt cóc Tô Lạc Lạc, cũng không có ngờ tới, người cũng không bắt được, Tô Lạc Lạc đã báo cảnh bắt nó lại. Bây giờ, người vẫn còn bị giam giữ ở cục cảnh sát!”
“Vậy bà tới cầu xin chúng ta làm gì? Bà nên tìm Tô Lạc Lạc phân xử đi chứ!”
“Bởi vì chuyện này là Dạ Tước vẫn luôn giúp đỡ Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc đã sớm cực hận một nhà chúng tôi. Tôi cũng chỉ có thể cầu mọi người tìm Dạ Tước, để cậu ấy nói chuyện với Tô Lạc Lạc, buông tha Ngữ Phù nhà chúng tôi đi!” Vẻ mặt Uông Nguyệt Dung cầu xin nói.
“Vậy Tô Lạc Lạc có bị thương hay không?”
“Không có, cô ấy vẫn tốt, bà cụ, Ngữ Phù nhà chúng tôi vẫn luôn hiếu thuận đối với mọi người. Nó đã sớm coi các người là thân nhân, tôi chỉ có thể trông cậy vào các ngườii cứu nó thôi, nếu như chỉ là tạm giam giữ Ngữ Phù một chút, cho nó một bài học là được rồi, ngàn vạn không thể để cho nó ngồi tù!”
“Được rồi! Chuyện này tôi sẽ gọi điện cho Dạ Tước để hỏi, nhìn xem là tình huống như thế nào.” Tưởng Nhân nói xong, dìu bà ta đứng dậy.
Uông Nguyệt Dung lại lau nước mắt một chút, cảm thấy xót xa: “Vậy thì tốt, tôi sẽ đợi tin tức tốt từ chị.”
“Được rồi, chị về trước đi, có tin tức tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.” Tưởng Nhân khuyên một tiếng.
Uông Nguyệt Dung rời đi, bà cụ Long nói với Tưởng Nhân: “ Gọi điện thoại hỏi một chút đi!”
Tưởng Nhân cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Long Dạ Tước.
“Mẹ! Có chuyện gì sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Dạ Tước.
“Dạ Tước, mẹ muốn hỏi con, chuyện Tô Vũ Phỉ bị giam con có biết không?”
“Người của nhà họ Tô tìm mọi người xin tha?” Giọng nói của Long Dạ Tước lộ ra không vui.
“Vừa mới tới đây, nghe nói Tô Vũ Phỉ còn có thể bị vào tù.”
Chương 159: Cô rất tức giận
“Vâng.” Thanh âm trầm thấp của Long Dạ Tước đáp lại.
“Vừa rồi Tô phu nhân đột nhiên chạy tới cầu bà con, để con cầu một chút tình với Tô Lạc Lạc, thả Tô Vũ Phỉ ra. Chuyện này, con xem có thể thương lượng một chút không?” Tưởng Nhân hỏi con trai.
“Mẹ, chuyện này là một tay con làm, đưa Tô Vũ Phỉ vào cục cảnh sát, cũng là ý tứ của con, cho nên, chuyện này không có thương lượng.”Giọng nói của Long Dạ Tước mười phần kiên định.
“Cái gì? Là con làm? Dạ Tước, nếu chuyện này Ngữ Phù không có làm cái gì quá đáng thì con vẫn là niệm tình cũ buông tha cho nó đi!” Tưởng Nhân cũng là một người không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm.
Giọng nói của Long Dạ Tước trở nên lạnh vài phần: “Mẹ, mẹ nói với bà nội, mặc kệ người của nhà họ Tô cầu tình như thế nào thì đều không cần để ý tới, Tô Vũ Phỉ sẽ phải đối mặt với lao ngục, con tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.”
Tưởng Nhân nghe giọng điệu con trai không cho phép thương lượng một chút nào, không khỏi nao nao, ở trong lòng con trai đã quan tâm và bảo vệ Tô Lạc Lạc như thế sao?
“Thực sự không thể lại thương lượng một chút sao? Dù sao năm năm qua, nhà họ Tô đã đối xử rất chân thành với mẹ và bà nội con, chúng ta cũng không thể không đền đáp một chút đi!”
“Mẹ, bọn họ hiếu thuận với mẹ đều là giả bộ, không phải chân thành, cho nên mọi người không cần quan tâm đến.”
“Nói thì nói như thế, năm năm qua, Tô Vũ Phỉ luôn tặng quà và đồ vật cho nhà họ Long chúng ta, mặc dù chúng ta cũng không thiếu, nhưng là mỗi lần cô ấy đến đều mang tặng. Coi như quà tặng cũng lên đến mấy triệu, cũng không thể không để ý tới chứ!”
Long Dạ Tước nghe thấy giọng nói xấu hổ của mẹ mình, anh trầm ngâm một chút: “Được rồi! Con có thể miễn cho Tô Vũ Phỉ không bị án ngồi tù, nhưng người của nhà họ Tô nhất định phải ra mặt, công khai xin lỗi Tô Lạc Lạc, chuyện năm năm trước kia nói rõ ràng, nếu không, con tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tô Vũ Phỉ.”
” Được rồi, mẹ sẽ nói với họ, Dạ Tước, con xem có thời gian thì mang Tô Lạc Lạc về nhà, để cho mẹ và bà con xem một chút được không?”
“Mẹ, chuyện này về sau lại sắp xếp đi!”
“Làm sao vậy? Cô ấy không muốn gặp chúng ta sao?”
“Lúc trước hiểu lầm tương đối lớn, cho cô ấy một chút thời gian thích ứng đi!”
“Được rồi! Chọn một thời điểm thích hợp để đưa cô ấy trở về!” Tưởng Nhân cũng bởi vì lúc trước tin vào lời nói của một bên của Tô Vũ Phỉ mà sinh ra hiểu lầm lớn như vậy đối với cô nên bà cũng cảm thấy áy náy.
Bà lập tức gọi một cú điện thoại cho Uông Nguyệt Dung, chuyển tiếp những gì Long Dạ Tước nói một lần kia lại, quả nhiên rõ ràng Uông Nguyệt Dung không nghĩ tới, Long Dạ Tước sẽ cắn chuyện năm năm trước kia không thả, bà ta do dự một chút, nhưng vẫn là đáp ứng: “Được rồi, chị nói với Dạ Tước, chỉ cần thả Ngữ Phù nhà chúng tôi ra, chúng tôi sẽ nói xin lỗi Tô Lạc Lạc.”
Nghe xong câu nói này, cách nhìn trong lòng Tưởng Nhân đối người nhà họ Tô cũng lập tức có chuyển biến, hóa ra, năm năm trước người chân chính chịu đủ ủy khuất, không phải Tô Vũ Phỉ, mà là Tô Lạc Lạc.
Trong biệt thự.
Tô Lạc Lạc làm xong bữa tối, hai tên nhóc con đã rửa tay ngồi vào bàn, Tô Lạc Lạc nhìn hai bé con mập mạp, thầm nghĩ đồ ăn trong trường học cũng nấu quá tốt rồi! Hai tiểu gia hỏa nhóc con này rõ ràng lại béo lên chút, điều này khiến cho cô không muốn cho bọn họ ăn quá nhiều vào buổi tối, huống hồ phát triển theo hướng người mập mạp thì ngay cả đường nét đẹp nhất trên khuôn mặt cũng phải mất điểm!
“Mommy, con muốn đùi gà.” Tô Tiểu Hinh đưa tay ra và muốn Tô Lạc Lạc lấy cho đùi gà ở trong canh.
“Tiểu Hinh, con không thể lúc nào cũng ăn thịt được! Bây giờ chúng ta phải ăn nhiều rau xanh biết không? Ăn nhiều rau xanh cũng rất tốt đối thân thể!” Tô Lạc Lạc không cho bé đùi gà, định gắp rau xanh cho bé.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh lập tức chu lên, mười phần không vui nói: “ Con không muốn, con chỉ muốn ăn đùi gà!”
Người đàn ông ngồi một bên cái nào đó có chút không hiểu nhìn Tô Lạc Lạc: “Em cho con ăn đi!”
“Không được, bé gái lớn lên quá béo không dễ nhìn, nên ăn ít thịt một chút, ăn nhiều rau xanh hơn.” Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn về phía Tô Tiểu Hinh: “Tiểu Hinh, chúng ta ăn nhiều rau xanh có được hay không?”
Tô Tiểu Hinh kiên định nói: “Con muốn ăn đùi gà.”
Tô Lạc Lạc cũng không cho bé ăn, nhìn qua con gái giằng co: “Ăn rau xanh.”
“Ăn đùi gà.”
Tô Tiểu Sâm yên lặng ăn tôm bóc vỏ mà cậu thích ăn nhất, tay nhỏ đang bận bịu bóc vỏ.
Long Dạ Tước không khỏi phì cười một tiếng, nhìn hai mẹ con giằng co không xong, anh đứng người lên, cầm lấy cổ tay Tô Tiểu Hinh, mò một đùi gà lớn từ trong canh cho Tô Tiểu Hinh: “Ăn đi!”
Tô Lạc Lạc quay đầu liếc người đàn ông một chút, đồng thời khuyên nhủ: “Tiểu Hinh, chúng ta ăn xong đùi gà, còn phải ăn nhiều rau xanh có được hay không?”
Tô Tiểu Hinh miệng nhỏ gặm đùi gà, lại rất kiên định lắc đầu.
” Hôm nay mommy mua cho con thật nhiều váy công chúa xinh đẹp, nếu như con quá béo không mặc nổi, vậy thì con sẽ không thể mặc nha! Nếu như ăn chút rau xanh, con sẽ không béo lên, những chiếc váy công chúa đẹp đẽ kia con cũng có thể mặc được.” Tô Lạc Lạc cười uy hiếp.
Lập tức đôi mắt của Tô Tiểu Hinh sáng lên: “Thật sự sao?”
“Thật mà! Chí ít có bảy tám chiếc váy công chúa, nếu như con mặc không nổi, vậy thì thật là đáng tiếc, mẹ đành phải tặng cho các bạn nhỏ khác mặc vào.”
“Không được, con muốn mặc.” Tô Tiểu Hinh lập tức bá đạo ngăn cản mommy.
“Vậy có muốn ăn rau xanh hay không?”
“Vâng! con muốn ăn.”
Tô Lạc Lạc hài lòng cười lên, nhìn con trai gặm một con tôm bướm , cô cũng nói con trai: “Tiểu Sâm, con cũng thế, ăn nhiều rau xanh.”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Sâm cầm lấy đũa gắp rau xanh ăn, người đàn ông ngồi một bên có chút giật mình kinh ngạc nhìn người phụ nữ này giải quyết con gái, nở nụ cười ủ rũ.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc thu dọn đồ đạc trong bếp, phía sau, Long Dạ Tước khoanh tay tay đứng ở sau lưng cô: “Có một chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
“Nói đi!” Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh.
“Anh dự định để người nhà họ Tô xin lỗi em, sau đó tạm giam Tô Vũ Phỉ một tháng, miễn cho cô ta phải ngồi tù.”
Cơ thể Tô Lạc Lạc run lên một cái trong lúc đang rửa bát, sau đó cô lắc lắc đầu nói: “Em không muốn tiếp nhận xin lỗi của bọn họ.”
“Người của nhà họ Tô đi cầu xin mẹ anh và bà nội anh, anh không thể không cho họ mặt mũi.”
“Nếu như anh thích Tô Vũ Phỉ anh cứ việc nói thẳng, dù sao hai người cũng có mối quan hệ năm năm, tình cảm sâu em có thể hiểu được, chuyện này anh làm chủ là được rồi.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức chìm xuống một chút, hơi tức giận nói: “Anh làm như vậy, không có quan hệ gì với Tô Vũ Phỉ cả.”
“Dù sao bắt cô ta cũng là anh, anh nghĩ thả cô ta ra chỉ cần anh làm chủ là được rồi.” Nhưng trong lòng Tô Lạc Lạc thật ra có chút tức giận, người của nhà họ Tô cầu tình thì có thể thả Tô Vũ Phỉ sao? Cô ta tồi tệ như vậy, hẳn là nên cho cô ta một bài học.
Long Dạ Tước nghe được sự tức giận trong lời nói của cô, không khỏi ôm lấy cô gái đang chuẩn bị rời khỏi phòng bếp trong tay, ôm vào trong ngực của mình, ánh mắt của anh khóa thật chặt cô nói: “Muốn anh nói mấy lần, anh không có một chút tình cảm nào với Tô Vũ Phỉ cả, em còn muốn anh chứng minh như thế nào?”
Chương 160: Bị con trai kháng nghị.
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn: “Anh không phải chứng minh đâu! Dù sao em cũng không thèm để ý, em cũng không phải là gì của anh cả!”
Lời này, càng đâm vào trái tim của Long Dạ Tước hơn bất cứ lời nào khác, anh có chút tức giận nói: “Sao em lại không phải là người của anh? Em là mẹ của các con anh.”
Tô lạc Lạc câm nín. Đây là kiểu quan hệ gì?
“Đừng quên, anh còn là ân nhân cưú mạng của em.” Long Dạ Tước lại tức giận nói.
Về điều này, Tô Lạc Lạc đúng là không còn gì để nói, cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Được thôi, anh quyết định đi! Muốn thả Tô Vũ Phỉ hay là muốn cô ta ngồi tù, chẳng qua cũng chỉ là một lời nói của anh thôi.”
Trái tim Long Dạ Tước như nghẹn lại, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô: “Chuyện này anh muốn em định đoạt, do em làm chủ.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh: “Được, quyết định của em là nên xử thế nào thì xử thế ấy.”
Long Dạ Tước kinh ngạc, anh bất đắc dĩ nói: “Được! Vậy thì cứ theo lời em nói mà xử lí.”
Tô lạc Lạc nói xong, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sẽ không phải đồng ý bà nội cùng mẹ anh đấy chứ!”
“Nếu như đây đã là quyết định của em thì anh sẽ nói cho họ biết, sẽ không bỏ qua cho Tô Vũ Phỉ.” Long Dạ Tước nói xong, quay người muốn đi gọi điện thoại.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, nếu như anh lại gọi điện thoại về, vậy thì không phải anh ở trước mặt ba mẹ cùng bà nội anh nói không giữ lời sao? Người của nhà họ Long sẽ cầu xin, đó là bởi vì Tô Vũ Phỉ đã ở cạnh bọn họ năm năm, hơn nữa, Tô Vũ Phỉ khẳng định cũng rất được bọn họ yêu quý!
“Thôi bỏ đi! Anh đã nói rồi, vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi! Giam giữ một tháng, đồng thời anh để cô ta xin lỗi em, bảo đảm sau này không động đến em nữa.” Tô Lạc Lạc nói với Long Dạ Tước đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện.
Long Dạ Tước ngẩng đầu, nhìn cô đầy thâm thúy, đột nhiên nghĩ thông điều gì đó, khóe miệng anh cong lên: “Đây là em đang đau lòng anh sao?”
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, hừ một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?”
“Giam Tô Vũ Phỉ một tháng cũng coi như dạy dỗ cô ta, em chỉ nghĩ tới những ngày tháng bình yên, không muốn kết thù kết oán với người của nhà họ Tô.” Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy, thực ra, đến cuối cùng vẫn là bởi vì nghĩ đến cảm nhận của anh.
Nhưng cô sẽ không thừa nhận đâu.
Long Dạ Tước nghe cô mạnh miệng nhưng trong lòng anh lại có một tia hài lòng, chí ít người phụ nữ này còn có chút quan tâm đến anh.
Sau khi lên lầu, hai đứa nhóc ở trong pháo đài nhỏ chất đầy củi, Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc chia ra đưa con đi tắm rửa. Những ngày tháng có đám trẻ chính là vô cùng có khuôn phép.
“Mẹ ơi, con có thể mặc những cái váy kia không? Con không mập, mẹ xem đi, con không mập đúng không?” Tô Tiểu Hinh xem ra vẫn còn nhớ tới những cái váy công chúa xinh đẹp kia, cô bé ngồi ở trong bồn tắm, cơ thể nhỏ bé mũm mĩm, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trên người cô bé đúng là vẫn rất mũm mĩm.
Tô Lạc Lạc cố nhịn cười nhìn con gái: “Ừ! Không mập, sau này con ăn nhiều rau xanh là được rồi.”
“Ừm! Con sẽ bắt đầu ăn rau xanh.” Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn nghe lời.
Mà ở trong phòng tắm của gian phòng khác, bàn tay to lớn của Long Dạ Tước đang kì cọ cơ thể bé nhỏ của con trai, Tô Tiểu Sâm cầm một cái thuyền nhỏ chơi. Một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, cảnh tượng mười phần ấm áp.
“Ba ơi, khi nào thì ba mới theo đuổi được mẹ vậy! Ba cũng kém quá đi!” Tô Tiểu Sâm đột nhiên cất giọng.
Long Dạ Tước đang cọ cái mông nhỏ của con trai, vừa nghe thấy lời này lập tức đánh cho một cái: “Dám nói thế với ba con, không muốn lăn lộn nữa hả?”
Tô Tiểu Sâm mau chóng ngồi xuống nước, có chút không phục nói: “Con nói thật, nếu ba không nỗ lực theo đuổi được mẹ, đến lúc chú khác theo đuổi được mẹ thì ba đừng có mà khóc.”
Long Dạ Tước nhìn con trai nói như người lớn, co chút nghẹn họng: “Ai nói ba không theo đuổi được mẹ con? Ba chỉ là chưa bắt đầu hành động thôi.” Nói xong, Long Dạ Tước lập tức nheo mắt, một mặt căng thẳng nhìn con trai: “Con vừa nói chú nào theo đuổi mẹ con?”
“Chú Dạ nha! Chú ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, lại là ngôi sao lớn, đừng nói chỉ có mẹ thích chú ấy mà còn rất nhều cô gái cũng rất thích chú ấy.” Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: “Ngay cả con với Tiểu Hinh đều thích chú ấy nha!”
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức trầm xuống mấy phần: “Hai đứa các con không được thích anh ta.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì đó là tình địch của ba các con.”
“Ba, ba đây là không tự tin sao?” Tô Tiểu Sâm cười hì hì nhìn ba mình.
“Ai nói?”
“Thật sao? Vậy ba có thể sau một tháng khiến mẹ nói với ba ba chữ “em yêu anh” không?”
“Đương nhiên là được.” Long Dạ Tước nhướng mày tự tin.
“Ba không được nói lời không giữ lời nha! Bắt đầu tính từ hôm nay, trong vòng một tháng này, nếu như không khiến mẹ nói yêu ba, vậy thì ba phải thừa nhận là mình rất kém nha!”
Long Dạ Tước không nghĩ tới mình lại bị con trai kích động một lần, anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của thằng bé: “Lên mặc quần áo.”
Tô Tiểu Sâm đứng lên, Long Dạ Tước cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại, ôm vào trong phòng. Tô Tiểu Sâm đứng ở trên giường nhảy lên nhảy xuống. Long Dạ Tước mặc cho con trai một bộ đồ ngủ.
“Ba ơi, khi nào thì ba với mẹ ngủ chung đây?”
Long Dạ Tước cũng không muốn ở trước mặt con trai mất uy, anh câu môi nở nụ cười: “Sớm thôi.”
“Ừm! Ba, ba nhanh lên một chút theo đuổi được mẹ nha! Đừng để chú Dạ đem mẹ đi.”
“Vậy các con hi vọng là ba theo đuổi được mẹ con hay là hi vọng chú Dạ kia theo đuổi được mẹ?”
“Mẹ thích ai thì chúng con cũng thích người đó.” Tô Tiểu Sâm cũng là có chút thích Dạ Trạch Hạo.
Khuôn mặt của Long Dạ Tước lập tức có chút sầm lại, không khách khí mà vỗ lên cái mông nhỏ của con trai.
“Mẹ ơi! Ba đánh con…” Tô Tiểu Sâm lập tức hướng ra phía cửa mà gào lên.
Long Dạ Tước bất lực nhìn con trai cáo trạng, đem nó từ trên giường ôm xuống. Tô Tiểu Sâm đi dép vào chạy đến phòng của Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc đang sấy tóc cho Tô Tiểu Hinh, Tô Tiểu Sâm cũng không phải đi mách mẹ thật, chỉ là không muốn bị ba đánh đòn thôi, trốn vào phòng mẹ mới an toàn.
Sấy khô tóc cho hai đứa nhóc, đưa vào phòng ngủ, Tô Lạc Lạc để hai đứa nằm trên giường bắt đầu ngủ, mà cô cũng có chút mệt mỏi, định đi tắm sớm rồi cũng đi ngủ.
“Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon! Mai gặp.” Tô Lạc Lạc hôn lên trán hai đứa nhỏ: “Không được đá chăn lung tung, biết chưa?”
Xếp chăn cho hai đứa nhỏ xong, Tô Lạc Lạc mở của phòng đi ra ngoài, vừa ra đã thấy một bóng người cao gầy dựa vào dưới đèn tường, Tô Lạc Lạc sợ hết hồn: “Anh làm gì vậy?”
“Vết thương của anh đau, vào phòng anh xem cho anh một chút.” Long Dạ Tước nói với cô.
Trong lòng Tô Lạc Lạc lập tức căng thẳng, người này lại đang diễn trò gì đây? Vết thương của anh mấy ngày nay đã đỡ, không phải là sắp khỏi rồi sao?
“Thật không? Có phải lại nứt ra rồi không?”
“Có thể là vừa rồi lúc ôm con bị nứt ra rồi.” Long Dạ Tước gật đầu, ánh mắt sâu thẳm toát lên một vẻ quyến rũ khó tả.
Tô Lạc Lạc không dám đối diện với ánh mắt của anh, nói với anh: “Được rồi, để em xem cho anh.”