Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 214: Bào thai song sinh nhà họ Thiện



Tô Lạc Lạc đang ở tầng một mà trên tầng hai lại càng có nhiều quần áo phù hợp với người trưởng thành hơn. Một cô nhân viên thấy Tô Lạc Lạc đang chọn quần áo trong sảnh thì run rẩy mấy giây, sau đó cô ta cầm một chiếc váy vô cùng nóng bỏng trên tay rồi đi thẳng vào phòng thử đồ dành cho khách VIP.

Trong phòng thử quần áo bấy giờ có hai người phụ nữ giàu có đã ngoài năm mươi tuổi nhưng cả hai người đều chăm sóc da dẻ rất tốt nên nhìn qua ai cũng tưởng họ chỉ mới ba mươi lăm, mươi mươi sáu tuổi, vừa trẻ đẹp lại vừa giàu có.

Cô nhân viên cầm quần áo đi vào rồi mỉm cười nói với người phụ nữ sang trọng đang ngồi ở bên cạnh: “Bà Thiện, cô Thiện cũng đang chọn quần áo ở dưới tầng, bà có muốn tôi mời cô ấy lên đây giúp bà chọn quần áo không ạ?”

“Gì cơ? Con gái tôi đang ở tầng dưới? Sao có thể cơ chứ? Sáng sớm hôm nay con bé vừa mới bay ra nước ngoài rồi.” Bà Thiện hơi hoảng sợ.

“Nhưng đúng là tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Thiện nhà mình mà. Cô ấy còn dẫn theo một người bạn cùng tới đây nữa.” Cô nhân viên nói bằng giọng cực kỳ kiên định.

Bà Thiện giật mình kinh sợ mất mấy giây: “Thật sao? Con bé đang ở dưới tầng?”

“Đúng vậy, cô ấy đang ở dưới tầng.”

Bà Thiện bèn nói với bạn: “Tôi xuống tầng nhìn qua một chút xem có phải con nhóc này vừa đi đã trốn về rồi hay không.”

“Ừ, bà đi đi.” Người phụ nữ sang trọng đang thử quần áo đáp lời.

Bà Thiện đẩy cửa đi ra ngoài, bà ấy nhìn qua thì thấy dưới tầng vắng tanh, không có một cô gái nào cả, chắc là đi thay đồ rồi. Bà Thiện bước từng bước xuống tầng rồi nhìn khắp bốn phía xung quanh một chút, đúng lúc đó Tô Lạc Lạc cũng vừa thử xong một chiếc váy nên đi ra ngoài. Chiếc váy ren màu đen khiến cô trông vừa có vẻ gợi cảm mà lại vừa có phần thuần khiết. Tô Lạc Lạc vừa ra ngoài thì đụng mặt một người phụ nữ sang trọng đang đi tới, mà người phụ nữ sang trọng đó cứ nhìn chằm chằm vào cô rồi lập tức lên tiếng: “Tiểu Oánh, sao con đã trở về rồi hả?”

Tô Lạc Lạc ngây người mấy giây rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ sang trọng vừa lên tiếng, mà bấy giờ bà Thiện cũng đã nhận ra đây không phải là con gái mình. Bà ấy kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt của cô gái đối diện to tròn và long lanh y hệt như đôi mắt của Thiện Oánh, bà ấy không tin vào mắt mình nữa.

“Bà đang nói chuyện với tôi ư? Có phải bà nhận nhầm người rồi không?” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi hỏi.

Trong lòng bà Thiện thầm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bà cẩn thận nhìn Tô Lạc Lạc từ trên xuống dưới vài lượt. Là mẹ của Thiện Oánh mà bà còn nhận nhầm một người khác thành con gái mình, rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Nhưng bà ấy nhận nhầm cũng phải thôi, vì cô gái đang đứng trước mặt bà ấy có chiều cao, ngoại hình và thậm chí cả giọng nói đều giống hệt con gái bà ấy.

Đột nhiên vành mắt bà Thiện hơi ươn ướt, nếu năm đó đứa trẻ kia vẫn còn sống thì bà ấy đâu chỉ có một đứa con gái mà đã có một cặp song sinh rồi.

Tô Lạc Lạc thấy người phụ nữ xinh đẹp này cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Bà nhận nhầm người thật rồi đó ạ.”

“Cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Tất nhiên bà Thiện biết mình đã nhận nhầm người rồi nhưng đột nhiên bà lại cảm thấy vô cùng tò mò về cô gái này.

Tô Lạc Lạc thấy bà ấy không có ác ý nên cũng trả lời thật: “Tôi năm nay hai mươi bốn.”

Càng nhìn kỹ Tô Lạc Lạc thì bà Thiện càng cảm thấy kinh ngạc, quá giống, thực sự quá giống, giống như đúc từ một khuôn ra. Hơn nữa năm nay cô gái này và con gái bà ấy cũng đều hai mươi tư tuổi.

“Cô tên gì?” Bà Thiện buột miệng.

“Tôi họ Tô, tên là Tô Lạc Lạc.” Cô trả lời, đột nhiên cô có cảm giác cực kỳ gần gũi với người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, đó là cảm giác mà cô không lý giải được.

“Tô Lạc Lạc à?” Bà Thiện lẩm bẩm để ghi nhớ cái tên này bằng vẻ mất mát.

Đúng lúc đó, Hạ Thấm vừa chọn được một bộ quần áo phù hợp với cô nên đi tới: “Lạc Lạc, cậu mau thử cái này đi, chắc chắn hợp với cậu lắm đó.”

“Ừ.” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi trả lời, sau đó cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, mỉm cười lễ phép một cái rồi mới cùng Hạ Thấm đi vào phòng thử quần áo.

Bà Thiện nhìn theo bóng dáng cô mãi rồi cứ đứng thất thần tại chỗ. Một số chuyện cũ đau lòng năm xưa lại bị cô gái này gợi lại.

Bà ấy đã từng mang thai một cặp song sinh, nhưng đứa con gái sinh ra đầu tiên thì may mắn sống sót còn cô con gái sinh sau vì không hô hấp được nên đã bị người ta ôm đi mất.

Bà Thiện vẫn còn nhớ rõ khi đó bà ấy đã khóc đến khản cả giọng, mấy bác sĩ đứng đó khuyên bà ấy sau này vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa. Bà ấy còn tận mắt nhìn thấy bác sĩ gói ghém đứa bé chỉ còn thở thoi thóp rồi ôm nó đi mất.

Giây phút đó trái tim bà ấy tưởng chừng như bị xé nát, mà đến hôm nay, sau hai mươi bốn năm, cuối cùng vết thương rạch sâu trong lòng bà cũng đã lành lại, nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình trưởng thành một cách khỏe mạnh và học hành thành đạt thì bà ấy cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

Thế nhưng cô gái vừa mới xuất hiện kia khiến bà ấy nhớ tới đứa bé mà năm đó bà đã mất đi, họ giống nhau tới mức bà Thiện còn lầm tưởng cô gái đó là chị em song sinh với con gái bà ấy.

Nếu bà ấy không mất đi cô con gái đó thì bây giờ, bên cạnh bà ấy đã có hai cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc rồi.

Bà Thiện vẫn nhớ năm đó bà bị xuất huyết nên bác sĩ đã khuyên bà ấy phải mổ đẻ ngay lập tức. Thậm chí bà ấy còn chưa kịp nhìn đứa bé bị người ta ôm đi lấy một cái nên đáy lòng bà ấy luôn cảm thấy vô cùng áy náy và đau lòng.

Đột nhiên bà Thiênh muốn nhìn cô gái vừa rồi nhiều hơn một chút, vậy là bà ngồi chờ ở cái ghế sô pha bên cạnh. Sau khi Tô Lạc Lạc đã thử xong hết những bộ quần áo muốn mua thì cô đi ra ngoài. Trông thấy cô, bà Thiện đứng lên ngay lập tức, sau khi cẩn thận quan sát Tô Lạc Lạc thêm lần nữa, bà ấy mới giấu đi dáng vẻ như đang chờ đợi cô rồi hỏi: “Cô Tô, cô là người ở đâu? Ba mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh chứ?”

“Tôi là người ở thành phố này, ba mẹ tôi… đều mất cả rồi.” Tô Lạc Lạc trả lời một cách lễ phép.

“Cô và con gái tôi cực kỳ giống nhau đấy, vừa rồi tôi còn nhận nhầm cơ mà.” Bà Thiênh nói bằng giọng sợ hãi.

Mà cô nhân viên đang đứng bên cạnh cũng lập tức góp lời: “Đúng thế, vừa rồi tôi cũng nhận nhầm, tôi còn tưởng quý khách đây là cô Thiện cơ đấy.”

Ngay lập tức Tô Lạc Lạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình bằng vẻ kinh ngạc: “Bà là bà Thiện hả?” Bà ấy chính là mẹ của Thiện Oánh à?

“Cô biết tôi hả?” Bà Thiện kinh ngạc.

Tô Lạc Lạc nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình bằng vẻ khiếp sợ, cô rất muốn biết xem cô và Thiện Oánh có quan hệ máu mủ gì đó không. Mà người phụ nữ đang đứng trước mặt cô lại chính là người đã sinh ra Thiện Oánh nên chắc bà ấy là người biết rõ nhất rằng bà ấy đã sinh bao nhiêu đứa con đấy nhỉ? Tô Lạc Lạc cũng muốn dò hỏi một chút nên cô cười cười: “Tôi mới gặp con gái bà cách đây mấy ngày. Có nhiều người nói tôi rất giống cô ấy nên nhiều khi họ cũng nhận nhầm.”

“Đúng thế, đúng là cô và con gái tôi trông rất giống nhau.” Bà Thiện chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, bà ấy có cảm giác làn da của cô gái này còn trắng trẻo, mịn màng hơn làn da của con gái bà.

“Ngoại trừ Thiện Oánh thì bà còn có cô con gái nào khác nữa không?” Tô Lạc Lạc cẩn thận hỏi.

Cứ đụng đến vấn đề này là bà Thiênh lại thở dài một hơi: “Tôi từng sinh được hai đứa con gái nhưng một đứa còn sống còn một đứa thì mất rồi. Đứa bé đã mất chính là em gái song sinh của cô con gái còn sống nhà tôi.”

Tô Lạc Lạc trợn trừng hai mắt: “Bà… Bà từng sinh một cặp song sinh ư?”

“Đúng thế, là một cặp song sinh, chỉ tiếc đứa con gái sinh sau của tôi không hô hấp được nên chỉ còn một đứa sống sót mà thôi.” Bà Thiện thở dài trong sự đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.