Chương 96: Cô ấy không muốn kết hôn
Long Dạ Tước nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, thưởng cho hai tên nhóc này một cái đùi gà lớn.
Hai đứa nhóc này lập tức nhai đùi gà một cách ngon lành. Đồng thời chúng lén lút liếc nhìn nhau cười.
Xem chừng sau này bọn chúng cần phải rất cố gắng, nỗ lực mới có thể làm cho ba và mẹ chúng thành đôi. Vì tương lai sau này có thể được nhận tình yêu của cả ba và mẹ, chuyện này nhất định phải thành công.
Tô Lạc Lạc quay về phòng, vốn dĩ cô và Long Dạ Tước chung sống hòa bình với nhau, không đụng chạm đến nhau, mỗi ngày trôi qua đều không đến nỗi. Thế nhưng, bây giờ, đột nhiên người đàn ông này nói muốn cưới cô?
Điều này vô hình chung tạo ra một loại áp lực cho cô. Mặc dù trong lòng rất kiên định, cô sẽ không bao giờ kết hôn với anh.
Cả đời này cô không muốn lấy chồng.
Đêm nay, bọn nhỏ yên tâm ngủ trong phòng dành cho trẻ nhỏ, việc đầu tiên Tô Lạc Lạc làm khi vào phòng chính là thả khóa trong, cô không muốn nửa đêm người đàn ông này vào phòng.
Long Dạ Tước ở trong phòng sách làm việc, anh lùi toàn bộ lịch trình của trưa ngày mai lại, bởi vì trưa mai anh phải quay về nhà họ Long một chuyến, xử lý sạch sẽ toàn bộ những việc trước kia.
Người nhà họ Tô, từ nay về sau anh không muốn nhìn thấy, quả nhiên năm năm trước Tô Vĩ Khâm đã đưa anh vào kế hoạch, việc này nhất định phải được vạch trần trước mặt mọi người.
Ngay cả khi người phụ nữ này không quan tâm, anh vẫn làm.
Sáng sớm.
Đang lúc Tô Lạc Lạc còn ngủ say, điện thoại di động bên giường vang lên, Tô Lạc Lạc nhấc máy, là của Dạ Trạch Hạo gọi.
“Alo….” Cô trả lời điện thoại bằng giọng ngái ngủ.
“Tô Lạc Lạc, hôm nay tôi có sự kiện, trước chín giờ hãy nhanh chóng đến nhà tôi.” Giọng Dạ Trạch Hạo ra lệnh.
“Được rồi, chín giờ, tôi nhớ rồi.” Tô Lạc Lạc còn muốn chợp mắt một lúc. Cô nghĩ thầm, rõ ràng Dạ Trạch Hạo là một người lười biếng, tại sao lần nào cũng gọi điện cho cô vào buổi sáng sớm như vậy?
Điều này không khoa học.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, đồng hồ báo thức của Tô Lạc Lạc vang lên, cô miễn cưỡng rời khỏi giấc mơ của mình, đi vào phòng tắm làm vệ sinh.
Long Dạ Tước đã rời khỏi giường ngủ, anh đứng trên ban công phòng ngủ chính, bấm số cho Tô Vĩ Khâm.
“Alo, Dạ Tước, có chuyện gì vậy?”
“Bác trai, buổi trưa bác có rảnh không? Cháu xin mời gia đình bác đến nhà họ Long một chuyến.”
“Tốt quá, đúng lúc chúng ta cũng muốn đến thăm Long lão phu nhân, nhân tiện bàn về hôn sự của các con luôn.”
Khóe miệng Long Dạ Tước gợi lên một tia giễu cợt: “Vâng.”
“Chúng ta sẽ đến sớm.” Tô Vĩ Khâm ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng điệu chế nhạo, ngược lại còn tưởng rằng Long Dạ Tước đang mong chờ bọn họ đến.
Tô Lạc Lạc vào phòng của tụi nhỏ, giúp chúng mặc quần áo và đánh răng, 7h50 đi xuống lầu.
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước cũng bước xuống.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nói với anh: “Anh cho bọn nhỏ đi học đi! Tôi có việc bận phải làm.”
Sắc mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống: “Tốt nhất hôm nay em nên đưa đơn từ chức cho anh ta.”
“Tôi không từ chức, tôi muốn tiếp tục làm.” Tô Lạc Lạc rất kiên định nói
Cô làm chủ của cuộc đời mình, anh không có quyền can thiệp.
Hai đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, nhất thời bất lực, tại sao ba mẹ chúng dường như rất thích cãi vã!
Nói xong Tô Lạc Lạc lập tức mỉm cười, hôn hai đứa nhỏ một cái:”Thôi được rồi, đi học ngoan nhé, mẹ phải đi làm rồi.”
“Tạm biệt mẹ.” Hai đứa nhỏ vẫy tay chào cô.
Tô Lạc Lạc cũng quay lại vẫy tay. Cô tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại và sự không hài lòng của người đàn ông kia.
Tô Lạc Lạc chạy một mạch đến trước của nhà Dạ Trạch Hạo, bấm chuông cửa, cửa nhỏ liền mở ra, cô bèn đẩy của đi vào.
Cô đang nghĩ xem hôm nay Dạ Trạch Hạo có những hoạt động gì?
Vừa vào đại sảnh thì nhìn thấy Dạ Trạch Hạo vẫn đang nhắm mắt nằm trên sô pha, trên người là bộ đồ ngủ.
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, anh ta còn đang ngủ, vậy tại sao lại đánh thức cô?
“Này, Dạ Trạch Hạo, dậy đi.” Tô Lạc Lạc dơ tay vỗ ngực hắn.
Đôi mi dày và cong của Dạ Trạch Hạo lập tức mở ra, để lộ đôi mắt màu hạt dẻ sáng và quyến rũ.
Tô Lạc Lạc nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc: “Mắt của anh không phải màu đen! Anh là con lai sao?”
“Bẩm sinh.” Dạ Trạch Hạo chớp chớp, màu sắc con ngươi quả thực có chút kỳ quái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn bình thường của hắn.
“Trông rất đẹp và cũng rất đặc biệt.” Tô Lạc Lạc rất hâm mộ. Ở nước ngoài, cô đã nhìn thấy rất nhiều trẻ em lai, chúng thật xinh đẹp.
“Lên lầu thay quần áo với tôi.”
“Cái gì?”
“À cái gì cơ, nhà thiết kế hình tượng của tôi.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh trách nhiệm của cô.
Lúc này Tô Lạc Lạc mới nhớ tới mình còn có một việc như vậy. Chỉ có thể cùng anh ta đi lên lầu, Khi Dạ Trạch Hạo mở tủ quần áo trong phòng, cô dừng lại mấy giây, phòng quần áo của anh ta thật lớn.
Dạ Trạch Hạo bật đèn lên, nhìn thấy trung tâm phòng còn có một cái tủ kính dài, chuyên để những chiếc đồng hồ trang sức đắt tiền, cùng nhiều loại kính khác nhau.
Tô Lạc Lạc không khỏi cười khổ: “Tôi không giỏi lắm về thời trang của nam, anh có chắc là muốn tôi giúp anh chọn lựa trang phục?”
“Bỏ đi, tôi tự mình làm! Em chỉ cần nhìn là được.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh ta đột nhiên cởi dây lưng của bộ đồ ngủ trước mặt Tô Lạc Lạc anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót trên người, hoàn toàn lộ rõ.
Tô Lạc Lạc vội vàng che mắt quay lưng lại: “Anh…… anh tự lựa chọn đi! Tôi không nhìn.”
Nói xong cô đỏ mặt đi xuống lầu.
Chỉ một lúc sau, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo mặc một bộ sơ mi nền trắng, một bộ âu phục màu xanh da trời, quần tây, giày da sáng màu. Phải nói rằng người đàn ông này phù hợp với tất cả các màu sắc khác nhau của âu phục, phong độ, đẹp trai quyến rũ trong các phong cách khác nhau.
Anh ta đẹp trai, phong độ, không thể không phục vụ.
“Tạo kiểu tóc cho tôi.” Dạ Trạch Hạo ngồi trên sô pha đợi cô đến làm.
Tô Lạc Lạc làm việc trong tiệm trang điểm cô dâu đã lâu như vậy, cô còn biết tạo kiểu tóc.
Tô Lạc Lạc cầm lấy keo xịt tóc bắt đầu làm tóc, chẳng mấy chốc đã tạo ra một kiểu tóc rất phong cách. Vốn dĩ Dạ Trạch Hạo trên người có vài phần mùi lưu manh, Tô Lạc Lạc tạo cho hắn một kiểu tóc mới mẻ, thể hiện được tính cách ngang ngược thoải mái của anh ta.
Sự phối hợp tinh tế giữa các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta làm mê hoặc người đối diện.
Dạ Trạch Hạo nhìn kiểu tóc trong gương khá hài lòng, Tô Lạc Lạc hướng về phía anh ta nói: “Có muốn làm mặt không?”
Nước da và trạng thái của người đàn ông này, mặc một bộ vest, lúc nào cũng đẹp trai như chú rể, cơ bản là chuẩn không cần chỉnh.
“Vẽ mày đậm hơn một chút.” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nhướng mày, sau đó cười hỏi: “Anh có cần tôi vẽ mắt cho anh không?”
Dạ Trạch Hạo liếc cô một cái: “Em muốn tôi trở thành gay hay sao?”
“Không phải a! Hiện tại kiểu trang điểm này không phải rất được đàn ông ưa chuộng sao?” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn vào đôi mắt đẹp của anh ta, mí mắt hơi sâu, giống như đường kẻ mắt, tuyệt đối không phải kẻ, đôi mắt này cũng đủ làm mê hoặc lòng người.
Chương 97: Vì cô mà chứng minh
“Được rồi, hoàn hảo.” Tô Lạc Lạc hài lòng nhìn anh ta.
“Có phải là đã bị tôi mê hoặc rồi?” Dạ Trạch Hạo chớp mắt quyến rũ nhìn cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cười tủm tỉm: “Anh làm ơn nhanh chóng đi ra khỏi cơn mộng đi!”
Dạ Trạch Hạo có chút chán nản nhìn cô: “Tại sao em lại không có cảm giác với những anh chàng đẹp trai nhỉ?”
“Từ nhỏ tôi đã theo dõi con trai mình lớn lên. Tôi miễn nhiễm với những chàng đẹp trai. Trong lòng tôi, con trai tôi là người đẹp trai nhất.” Tô Lạc Lạc cười đáp.
Câu nói này khiến Dạ Trạch Hạo không thể phản bác, quả thực tên nhóc Tô Tiểu Sâm lớn lên nhất định sẽ vượt qua anh ta.
“Được rồi, lát nữa cùng tôi đi ăn bữa sáng, sau đó đến công ty, khoảng mười giờ tôi đi dự lễ kỷ niệm một thương hiệu, em đi cùng với tôi.”
Trong lòng Tô Lạc Lạc nghĩ, nhất định đây phải là thương hiệu quốc tế mà anh ta là người đại diện! Cô đột nhiên cũng thích tham gia loại hoạt động này, dù sao thì cô cũng rất thích hàng hiệu!
Nhà họ Long.
Xe của nhà họ Tô đã tới, họ lái hai chiếc xe con màu đen, Tô Vĩ Khâm một chiếc, Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ một chiếc.
Đứng trước cổng nhà họ Long uy nghiêm, Tô Vĩ Khâm rất hy vọng cuộc hôn nhân của con gái mình sẽ được tiếp tục tiến hành.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Tô Vũ Phỉ: “Con ăn nói cẩn thận một chút, không được nói lung tung.”
“Ba, con đương nhiên biết phải làm sao?” Tô Vũ Phỉ gật đầu, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhất định là có chuyện gì đó cô ta vẫn chưa nói với ba mẹ!
Uông Nguyệt Dung trừng mắt nhìn chồng: “Long lão phu nhân rất thích con gái, ông lo lắng cái gì?”
Sáng sớm nhà họ Tô đã gọi điện thoại tới. Lúc này, nhà họ Long đang bận chào hỏi bọn họ, Tưởng Nhân đã ra ngoài tiếp đón.
“Bà sui gia, bà sao lại đi ra, chúng tôi đi vào là được rồi.” Uông Nguyệt Dung cười nắm lấy tay bà, vẻ mặt rất trìu mến.
“Bác gái.” Tô Vũ Phỉ cũng khôn khéo hiểu chuyện chào hỏi.
“Đều đến cả rồi, mời vào nhà đi! Từ sau tiệc đính hôn lần trước, chúng ta không có buổi gặp gỡ nào nữa, một lát sẽ cùng nhau nói chuyện vui vẻ.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn qua đây trò chuyện vui vẻ.” Uông Nguyệt Dung cười nói.
“Dạ Tước đã về chưa?” Tô Vĩ Khâm tò mò hỏi.
“Vừa gọi điện thoại cho nó rồi, nó đang trên đường về, một lát nữa sẽ đến nơi thôi, mọi người vào uống trà!”
Người nhà họ Tô vừa bước vào sảnh, tinh thần của Long lão phu nhân thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế bành và tươi cười chào họ.
“Quý hóa quá! Mọi người đến rồi.”
“Lão phu nhân sức khỏe thật tốt.”
“Cũng may cái xương già này vẫn có thể bám trụ được.” Long lão phu nhân năm nay đã tám mươi hai tuổi, thuộc típ phụ nữ thành đạt đã trải qua mấy thời đại, đồng thời, bởi vì bà có địa vị cao trong thời gian dài, lời nói của bà cũng trở nên rất quyền lực và có trọng lượng .
Nền tảng trăm năm của Tập đoàn Long thị cũng giao cho bà quản lý. Bởi vậy, khí chất của người phụ nữ này vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ.
“Lão phu nhân, bà sẽ là người sống lâu trăm tuổi.” Uông Nguyệt Dung cũng cười lấy lòng bà.
Long lão phu nhân xua tay: “Sống lâu như thế cũng là khổ, cứ để thuận theo tự nhiên đi!”.
Tô Vĩ Khâm ngồi bên cạnh Long Sở Hùng, hai người bắt đầu nói chuyện làm ăn, còn Uông Nguyệt Dung thì ngồi bên cạnh Tưởng Nhân.
“Nguyệt Dung, thật vất vả cho em rồi, đã phải chịu đựng phần khổ cực đó.” Tưởng Nhân nhỏ giọng nói về vấn đề này.
Uông Nguyệt Dung nghe xong ngay lập tức hiểu ra bà đang ám chỉ điều gì, đương nhiên là việc chồng bà ta có nhân tình bên ngoài, bà ta thở dài nói: “Còn có thể làm gì được chứ? Đều là vợ chồng già rồi, cứ sống như vậy đi! Tôi bây giờ chỉ mong con gái hạnh phúc. ”
“Ngữ Phù là một cô bé tốt và hiểu chuyện. Chúng tôi đều thích con bé.” Tưởng Nhân cười nói.
“Chỉ là hôn sự của con bé và Dạ Tước bị Tô Lạc Lạc kia đến làm loạn, đến bây giờ, vẫn chưa biết làm thế nào! Những người thân của chúng tôi đều mong chờ có một tiệc cưới vui vẻ nữa!”
“Tôi biết, việc đính hôn là do Dạ Tước đã làm không tốt, vì vậy, tôi đồng ý để bọn nhỏ không làm tiệc đính hôn nữa mà sẽ tiến hành tổ chức tiệc cưới luôn.” Trong lòng Tưởng Nhân có chút áy náy.
Tô Vũ Phỉ ngồi ở một bên nghe thấy, trong lòng thầm vui mừng. Hiện tại nha họ Long đang mong cô ta được gả cho Long Dạ Tước. Long Dạ Tước là một người con có hiếu, sẽ theo lệnh của ba mẹ kết hôn cùng cô ta!
“Ôi! Năm năm trước, chúng tôi không ngờ Tô Lạc Lạc lại táo bạo đến mức chạy vào phòng Dạ Tước làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến mọi người chê cười rồi.”
“Hai đứa nhỏ rất đáng yêu, chúng tôi cũng rất thích chúng, chỉ là, sau này, việc nuôi dưỡng chúng, chúng tôi hi vọng là Ngữ Phù sẽ làm điều đó.” Bây giờ Tưởng Nhân không hài lòng đối với Tô Lạc Lạc. Năm đó, hành động của cô thật vô sỉ .
Là phụ nữ, bà thực sự không thể tha thứ cho việc cô đối xử với con trai mình như thế này.
“Yên tâm! Ngữ Phù là đứa rất tốt, nếu để con bé làm mẹ của những đứa bé đó, con bé nhất định sẽ làm tốt.” Uông Nguyệt Dung ra sức khen ngợi con gái.
Tô Vũ Phỉ ở bên có chút chột dạ, gượng gạo, cô ta thật sự không thích lũ trẻ do Tô Lạc Lạc sinh ra.
“Tô Lạc Lạc này cũng thật đúng là, rõ ràng năm đó đã làm chuyện sai. Tôi hiện tại lo lắng cô ta đem hai đứa nhỏ ra để uy hiếp nhà họ Long với mục đích đòi tiền hoặc thứ gì đó.”
“Nếu như cô ta chỉ cần tiền, chúng tôi cho cô ta tiền là được rồi. Thế nhưng bây giờ, cô ta không nguyện ý rời xa bọn trẻ.” Tưởng Nhân thở dài, thật ra bà biết từ nhỏ bọn trẻ đã sống với cô, lập tức chia rẽ tình mẹ con của bọn chúng, e rằng tụi nhỏ sẽ khổ.
“Đây cũng không phải là biện pháp! Tôi cũng không thể cho phép cô ta ở trong nhà của Dạ Tước được! Phải biết rằng, năm năm trước cô ta dám làm việc đó, tôi thật sự sợ rằng hiện tại cô ta sẽ dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ Dạ Tước!” Uông Nguyệt Dung nói với vẻ mặt lo lắng.
Nói đến vấn đề này, Tưởng Nhân cũng có chút lo lắng.
“Thật là một con người ti tiện, tôi thấy xấu hổ thay cho cô ta.” Uông Nguyệt Dung có chút tức giận nói.
“Bỏ đi, cứ coi như năm đó cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện đi!” Tưởng Nhân thở dài.
Đúng lúc này, tại cổng lớn nhà họ Long, Long Dạ Tước với dáng người thon dài bước vào.
Nhìn dáng vẻ trưởng thành quyến rũ của Long Dạ Tước, trong lòng Tô Vũ Phỉ như nhảy dựng lên. Người đàn ông này, đối với cô ta mà nói lúc nào cũng giống như có sức hút của nam châm vậy.
Đây cũng là lý do duy nhất khiến cô ta có thể kiên trì theo đuổi tình cảm lạnh nhạt của anh trong năm năm qua.
Người đàn ông này quá xuất sắc, có được anh ta, cả đời này coi như mãn nguyện rồi. Ánh mắt Tô Vũ Phỉ si mê nhìn Long Dạ Tước đi vào. Ánh mắt của Long Dạ Tước cũng quét về phía cô ta. Vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt lãnh khốc, căn bản không thể hiện chút tình cảm gì.
Tô Vũ Phỉ lập tức cảm thấy chột dạ. Cô ta biết, Long Dạ Tước dường như đã biết được điều gì đó.
“Dạ Tước, con đã về rồi, con đã ăn sáng chưa?” Tưởng Nhân đứng dậy hỏi.
Chương 98: Nhà họ Tô liều chết không thừa nhận
“Trên đường đến đây con đã ăn rồi.” Long Dạ Tước gật đầu đáp.
“Nào, Dạ Tước, ngồi đây với bà nội, chúng ta đang bàn luận về hôn sự của cháu và Ngữ Phù.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Long Dạ Tước, đối với hôn sự này thái độ của anh hoàn toàn không rõ ràng. Lúc này, anh sẽ nhìn nhận như thế nào về hôn sự này? Long Dạ Tước đi tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Long lão phu nhân, cong môi cười nói: “Bà nội, cháu cũng hy vọng năm nay có thể kết hôn.”
Nghe thấy những lời này, tim Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung đập mạnh, xem ra Long Dạ Tước sẽ tiếp tục kết hôn.
“Chỉ là …” Long Dạ Tước trầm giọng nói tiếp: “Con không kết hôn với Tô Vũ Phỉ, mà là Tô Lạc Lạc em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy.”
Câu nói này như một tảng đá lớn đột nhiên bị rơi xuống nước, gây nên sóng gió ngàn trùng trong lòng những người có mặt.
Tưởng Nhân là người đầu tiên ngạc nhiên hỏi: “Dạ Tước, con nói gì vậy?”
“Con nói, người con muốn kết hôn không phải Tô Vũ Phỉ, mà là mẹ đẻ của những đứa trẻ, Tô Lạc Lạc.” Long Dạ Tước nói rất rõ ràng.
Trong lòng Tô Vũ Phỉ chấn động đến mức buột miệng nói: “Cái gì? Anh muốn kết hôn với tiện nhân kia ?”
Long Dạ Tước lập tức phóng ra ánh mặt lạnh lùng: “Cô Tô, xin cô hãy để ý lời nói của mình, cô ấy tên là Tô Lạc Lạc.”
“Không … anh không thể cưới cô ta. Người đính hôn với anh là em, người kết hôn với anh cũng phải là em.” Tô Vũ Phỉ tức giận kêu lên.
Long lão phu nhân cũng đột nhiên tức giận nói: “Dạ Tước, con nói muốn kết hôn với ai? Là cô gái năm năm trước không biết xấu hổ trèo lên giường của con sao?”
Long lão phu nhân vốn sinh ra trong xã hội cũ. Vì vậy, bà cực kỳ phản cảm với loại chuyện đó. Hơn nữa, chuyện lại xảy ra với cháu của bà, càng làm cho bà cảm thấy tức giận hơn.
“Đúng vậy! Dạ Tước, con có bị điên không? Sao có thể cưới loại phụ nữ như vậy về nhà?” Tưởng Nhân cũng không đồng ý.
Long Dạ Tước liếc nhìn Tô Vĩ Khâm, nhếch môi hỏi: “Sự việc năm năm trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, các người chỉ nghe lời của Tô Vũ Phỉ nói. Tôi nghĩ chuyện gì đã xảy ra trong lòng bác Tô đây là người hiểu rõ nhất.”
Tô Vĩ Khâm sững sờ, không ngờ Long Dạ Tước lại để cho ông ta giải thích. Con gái ông ta không phải đã nói ra rồi sao? Chẳng lẽ Long Dạ Tước đang nghi ngờ sao?
“Bác trai, tôi nghĩ bác rất rõ, con gái Tô Vũ Phỉ của bác đã nói với bố mẹ và bà nội tôi những lời không đúng, đồng nghĩa là con gái Tô Lạc Lạc của bác vô tội. Năm năm trước tôi và cô ấy đều là nạn nhân, đúng không?”
Trong lòng Tô Vĩ Khâm vô cùng run rẩy. Lẽ nào Tô Lạc Lạc đã nói cho Long Dạ Tước biết mọi chuyện rồi sao?
Không ngờ Tô Lạc Lạc đã làm lộ bí mật của nhà họ Tô, điều này khiến Tô Vĩ Khâm hơi tức giận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Dạ Tước, con nói ai là người vô tội? Vậy Tô Lạc Lạc kia làm sao có thể vô tội được?” Tưởng Nhân tò mò hỏi sau khi bà nghe lời của con trai nói.
Long Sở Hùng nghe ngữ khí của con trai, không khỏi trầm giọng nói: “Dạ Tước, con có chuyện gì thì mau nói ra đi, con úp mở như thế? Đừng xúc phạm người ta.”
Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên một tia giễu cợt: “Con e rằng chuyện này để con nói ra thì không thích hợp. Nhất định phải do bác Tô nói ra mới được. Nếu bác Tô không nhớ được chuyện của năm năm trước, con có thể gợi ý một chút cho bác ấy.”
Sắc mặt của Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ tái nhợt, không ngờ Long Dạ Tước đã nghe lời Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại nhà họ Tô.
Lúc trước Tô Vũ Phỉ đã bịa ra một câu chuyện không có thật, nếu như Tô Vĩ Khâm nói thật ra thì chẳng phải là tát thẳng vào mặt Tô Vũ Phỉ sao? Làm cho cô ta trở thành kẻ nói dối trước mặt nhà họ Long?
Ở điểm này, Tô Vĩ Khâm mười phần hiểu rõ. Ông ta đang nghĩ cách để giải thích cho Long Dạ Tước mà không làm con gái mình mất mặt.
Tô Vũ Phỉ cắn môi, Tô Lạc Lạc lấy đâu ra bản lĩnh chứ? Chỉ ở trong nhà của Long Dạ Tước mấy ngày, đã chiếm được trái tim của Long Dạ Tước? còn để anh đứng lên biện minh cho cô ta?
“Dạ Tước, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?” Tô Vĩ Khâm cười cười, ông ta không muốn nói. Ông ta hi vọng Long Dạ Tước hiểu chuyện sẽ giữ thể diện cho ông ta. Ít nhất là đừng nói việc này trước mặt Long lão phu nhân.
Tuy nhiên, hôm nay Long Dạ Tước nhất định muốn rửa sạch được những oan khuất cho Tô Lạc Lạc. Anh muốn gia đình chấp nhận cô gái này. Bởi vì anh đã xác định người phụ nữ này là người anh sẽ kết hôn trong tương lai.
“Bác trai, không có hiểu lầm. Tôi và Tô Lạc Lạc đêm hôm đó đều là người có liên quan. Lẽ nào trước đó chúng tôi còn có chỗ nào chưa được rõ sao? Nếu bác không tiện nói ra vậy để tôi nói ra vậy.” Trong ánh mắt của Long Dạ Tước có chút lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm tối sầm lại, không ngờ hậu bối Long Dạ Tước không để lại cho ông ta một chút mặt mũi nào, chẳng lẽ muốn ông ta cùng mọi người phải xấu hổ sao?
“Dạ Tước, sao con lại nói chuyện với bác Tô như vậy?” Long Sở Hùng cũng có chút khó chịu nhìn con trai mình,.
“Không phải Ngữ Phù đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tối hôm đó, là Tô Lạc Lạc trộm thẻ phòng rồi đi vào phòng của con. Còn có chuyện gì không đúng ở đây sao?” Tưởng Nhân nhìn con trai mình. Bà bên cạnh con trai mình từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, những việc anh nhận định, thông thường sẽ không sai. Thế nhưng hiện tại, vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cho bà thấy ngạc nhiên.
“Tô Vũ Phỉ, cô nói Tô Lạc Lạc trộm thẻ phòng của cô, tại sao cô ấy lại ăn trộm thẻ phòng của cô?” Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn Tô Vũ Phỉ bên cạnh đang chột dạ.
“Bởi vì… bởi vì cô ấy muốn trả thù ba em và gia đình em.” Tô Vũ Phỉ chỉ có thể đem những gì trước kia đã nói nói lại một lần nữa, cho dù Long Dạ Tước có nhìn thấu sự hoảng sợ của cô ta.
“Tại sao cô ấy phải trả thù gia đình cô?” Long Dạ Tước tức giận hỏi.
“Bởi vì…”
“Bởi vì cô ta cảm thấy nhà họ Tô của chúng tôi mắc nợ hai mẹ con họ. Chồng tôi tất nhiên là người có lỗi. Năm đó, mẹ của Tô Lạc Lạc không màng sĩ diện mà mê hoặc chồng tôi. Vì vậy, năm đó lẽ ra nên loại trừ đứa con ngoài giá thú này, không lựa chọn việc sinh nó ra.” Uông Nguyệt Dung tiếp lời. Hôm nay, bọn họ quả thật là muốn đổi đen thành trắng, bởi vì người nhà họ Tô đã mất mặt trước nhà họ Long.
Sắc mặt Long Dạ Tước ảm đạm đi mấy phần, hừ lạnh một tiếng: “Thật sao? Năm năm trước khi cô ấy vào phòng tôi, mẹ ruột của cô ấy đang nằm trong bệnh viện, tình trạng rất nguy cấp, cô ấy cần gấp một khoản tiền để phẫu thuật. Cô ấy đã đến cầu xin bác Tô đây cho tiền để cứu mẹ. Tuy nhiên, lúc đó bác Tô đã đưa ra một yêu cầu rất hoang đường, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không ra tay cứu mạng mẹ của Tô Lạc Lạc.”
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm âm u, nhìn Long Dạ Tước không nói lời nào, để xem xem anh biết được bao nhiêu.
Chương 99: Người nhà họ Long đã hoài nghi
“Đã đưa ra yêu cầu hoang đường gì?” Long lão phu nhân cũng có chút mơ hồ, lời của cháu trai bà, bà vừa rồi đã rất chăm chú nghe.
“Ông ta đề nghị để Tô Lạc Lạc vào phòng cháu thay cho Tô Vũ Phỉ, đồng nghĩa với việc hi sinh lần đầu tiên của cô ấy, để người say là cháu tưởng nhầm cô ấy là Tô Vũ Phỉ. Sáng hôm sau, Tô Vũ Phỉ còn cố ý vạch ra vết máu đỏ.” Long Dạ Tước lúc này không chút do dự kể lại toàn bộ chuyện đêm đó.
Hai vợ chồng Tưởng Nhân và Long Sở Hùng ở một bên nhìn nhau không dám tin vào những lời của con trai. Long lão phu nhân cũng sửng sốt trước những gì cháu mình nói.
Bây giờ tất cả họ đều bối rối, nhưng trong lòng bọn họ đều nghiêng về lời nói của cháu mình.
“Hoang đường, đây đều là lời nói một phía từ đứa con riêng của tôi, tôi sao có thể làm ra chuyện này?” Tô Vĩ Khâm sắc mặt tái xanh, tức giận nói.
“Sau việc đó, bác gửi vào thẻ của cô ấy một trăm vạn, nếu muốn đi kiểm tra cũng có thể phát hiện thời gian bác chuyển khoản cho cô ấy là hơn hai giờ sáng!” Long Dạ Tước muốn ép buộc Tô Vĩ Khâm trước mặt mọi người thừa nhận trách nhiệm về chuyện xảy ra năm đó, đồng thời lấy lại công bằng cho Tô Lạc Lạc.
“Đó là bởi vì bác mềm lòng, cảm thấy có thể cứu giúp thì hãy cứu một lần, cho nên mới đưa tiền cho nó. Về phần thời gian, bác quên rồi, nhưng không cứu được cũng không thể trách chúng ta.” Tô Vĩ Khâm lạnh lùng tàn nhẫn nói.
“Nói như vậy, Tô Lạc Lạc thật sự trộm thẻ vào phòng sao?” Tưởng Nhân tò mò hỏi Tô Vĩ Khâm.
Tô Vĩ Khâm ánh mắt lóe lên, sắc mặt rất tức giận.
Long Dạ Tước trả lời câu hỏi của mẹ anh: “Bác Tô không thừa nhận cũng không vấn đề gì, toàn bộ nhà họ Tô không thừa nhận cũng không sao. Tôi tin rằng năm đó cô ấy hoàn toàn vô tội. Cô ấy tuyệt đối không phải là người tâm địa thâm sâu như Tô Vũ Phỉ nói. Nếu thật sự nói tâm địa thâm sâu độc ác thì phải là Tô Vũ Phỉ. Tôi đã trải qua và cũng đã bị lừa qua rồi.
Tô Vũ Phỉ lập tức không dám nhìn anh, lương tâm cắn dứt, đan tay vào nhau, Tưởng Nhân và Long lão phu nhân cũng nhìn về phía cô ta, phát hiện ra rằng cô ta thậm chí không bao biện cho vấn đề này.
“Dạ Tước, tôi vẫn là cảnh cáo cậu! Con gái tôi từ nhỏ đã không có ai giáo dục, nếu thật sự muốn cưới nó thì sau này sẽ phải hối hận.” Tô Vĩ Khâm tàn nhẫn nói xấu Tô Lạc Lạc.
Ông ta lo lắng sau này Tô Lạc Lạc thật sự gả cho Long Dạ Tước, sau khi có quyền lực sẽ đến báo thù cho mẹ mình, đến lúc đó thì nhà họ Tô sẽ gặp xui xẻo.
Lúc Long Dạ Tước nghe nói năm đó Tô Vĩ Khâm đã bức hại Tô Lạc Lạc, anh đã cảm thấy ông ta là một người cha tàn nhẫn. Bây giờ nghe lời ông ta nói, anh không thể tin được trên đời lại có kẻ máu lạnh như vậy.
Ngay cả con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm như thế.
“Mặc dù cậu Long có hiểu lầm sâu sắc với nhà họ Tô, vậy thì, rõ ràng chúng tôi không cần nói đến chuyện hôn sự nữa, chúng tôi nên nói lời từ biệt.” Tô Vĩ Khâm đứng dậy, liếc nhìn vợ và con gái. Sắc mặt Uông Nguyệt Dung cũng rất khó coi, cầm lấy tay Tô Vũ Phỉ nói: “Con gái, chúng ta đi thôi!”
Nói xong ba người bước ra khỏi đại sảnh mà không thèm nói một câu.
Tưởng Nhân lịch sự lập tức đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài.
Long Dạ Tước vốn tưởng rằng nhà họ Tô sẽ có thể kể ra chuyện năm xưa, không ngờ Tô Vĩ Khâm lại vì sĩ diện của mình mà phủ nhận, đây là điều không ngờ tới.
“Dạ Tước, con vừa rồi cũng quá lỗ mãng rồi.” Long Sở Hùng dạy dỗ con trai.
“Ba, những gì con nói đều là sự thật. Tuy rằng Tô Vĩ Khâm không chịu thừa nhận, nhưng con có thể tìm ra bằng chứng cho thấy ông ta đã bức hại Tô Lạc Lạc.” Long Dạ Tước nói rất chắc chắn.
Long lão phu nhân nghe nửa ngày vẫn thấy mơ hồ: “Dạ Tước, cháu làm sao có thể chắc chắn Tô Lạc Lạc bị bức hại? Tự chính miệng cô ấy nói ra?”
“Quả thực, chính là cô ấy đã nói ra.”
“Nếu năm đó cô ấy có mưu đồ, bây giờ lại bịa ra chuyện này để lừa gạt con, con làm sao mà biết được? Dạ Tước, đừng quá dễ tin người.” Long lão phu nhân cũng dạy dỗ anh một trận.
Tưởng Nhân từ ngoài cửa bước vào, nhìn con trai mình: “Dạ Tước, sao con có thể xúc phạm người ta như vậy? Con có biết họ sẽ tức giận đến mức nào không?”
Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng: “Sau này, những người này không được bước chân vào nhà họ Long, từ hôm nay cắt đứt mọi quan hệ.”
“Dạ Tước, con vừa nói muốn kết hôn với Tô Lạc Lạc, đây là chân thành sao?” Tưởng Nhân tức giận hỏi.
“Tô Vũ Phỉ đã được ấn định trước, cộng thêm cô ta đã ở bên mọi người năm năm, mọi người chắc chắn là sẽ tin cô ta. Nhưng cô ta nói năng lung tung, cho dù có hiếu thuận với mọi người thì cũng chỉ là muốn ngồi vào vị trí của mợ chủ nhà họ Long.” Lúc này Long Dạ Tước mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Tô. Một nhà ba người thông đồng với nhau, làm xấu hình ảnh của Tô Lạc Lạc trong tư tưởng của mọi người.
“Dạ Tước, đừng hành động theo cảm tính, Tô Lạc Lạc là người như thế nào, chúng ta vẫn chưa rõ.” Long Sở Hùng nhíu mày.
“Con chỉ muốn cầu xin mọi người tin rằng năm đó cô ấy vô tội. Đừng nhìn cô ấy bằng cặp kính màu, xin hãy nhìn nhận lại cô ấy.” Long Dạ Tước quay sang nhìn ba mẹ mình, đồng thời cũng nhìn lại bà nội: “Bà nội, bà cũng vậy. Vì hai chắt đáng yêu của bà, xin hãy nhìn nhận lại Tô Lạc Lạc!”
“Chắt của bà tất nhiên là bà rất thích rồi.” Long lão phu nhân gật đầu, nhưng thay vào đó nói: “Theo những gì cháu nói, mẹ của bọn trẻ, chúng ta cũng cần có thời gian để tìm hiểu, cháu không thể nói cưới là cưới được.”
“Bà nội, nếu bà gặp cô ấy, bà sẽ hài lòng.” Long Dạ Tước mỉm cười. Anh biết tính tình của bà nội nhiều tuổi, tính cách cổ hũ, thêm vào đó là sự giả vờ hiếu thảo của Tô Vũ Phỉ bao năm qua. Cô ta đã mua chuộc được lòng bà, khiến bà không hề nghi ngờ gì về những lời cô ta nói trước kia.
“Dạ Tước, những gì con nói vừa rồi là sự thật sao?” Long Sở Hùng cẩn thận nhớ lại, lúc đó Tô Vĩ Khâm đang ngồi bên cạnh mình, quả thật có vẻ khó chịu và tức giận. Tô Vĩ Khâm mà ông biết, nếu việc không phải do ông ta làm ra thì với trình độ của ông ta về cơ bản là không cần phải kích động như vậy.
Long Dạ Tước cũng nói mệt rồi, uống một ngụm trà trên bàn, hạ bớt tức giận vừa rồi, lạnh lùng gật gật đầu: “Không sai, những gì con nói đều là sự thật. Năm đó không biết Tô Vĩ Khâm nghe được ở đâu con thích phụ nữ còn trinh nguyên, nếu không sẽ không cưới. Vì vậy, ông ta vì để lấy lòng con, đã mang Tô Lạc Lạc thay thế Tô Vũ Phỉ. Sau sự việc đó đã cho cô ấy một trăm vạn. Tuy nhiên, mẹ của cô ấy cuối cùng cũng không qua khỏi. Cô ấy dùng số tiền đó để nuôi dưỡng hai đứa bé”
“Nói như vậy, những gì Ngữ Phù nói trước đây đều là lừa dối chúng ta?” Tưởng Nhân trợn mắt không tin, Tô Vũ Phỉ vẫn là hình tượng thông minh lanh lợi trong lòng bà!
“Bởi vì Tô Lạc Lạc đã trở về sống cùng con, nhà họ Tô không muốn Tô Lạc Lạc kể cho con nghe về vụ tai tiếng năm năm trước. Bọn họ đã sớm cử Tô Vũ Phỉ đến trước và bịa ra một câu chuyện để lừa dối mọi người, khiến mọi người có ấn tượng xấu về Tô Lạc Lạc, mục đích là tiếp cận con, đồng thời kích động sự phẫn nộ và không hài lòng của mọi người đối với cô ấy.” Long Dạ Tước nghiêm túc đáp, lúc này trong lòng anh chỉ muốn cười, cha mẹ nhất định cũng không biết, anh hiện tại chỉ muốn kết hôn với Tô Lạc Lạc. Người phụ nữ kia còn mặt mũi để gả cho anh sao!
Chương 100: Tô Vũ Phỉ tức giận
“Ba người nhà họ Tô vừa rồi thật sự rất tức giận, tôi không hiểu, nếu không có chuyện đó, bọn họ có thể ở lại nói rõ trước khi rời đi, tại sao nói về là về luôn thế?” Tưởng Nhân nheo mắt nói.
“Đó là bởi vì họ chột dạ, họ không dám đối chất với con nữa. Năm năm trước, toàn bộ khách sạn đều có điện, nhưng phòng của con lại bị mất điện. Con đi vào trong phòng đều là bóng tối, không nhìn rõ người phụ nữ nằm trên giường là ai. Nếu nói Tô Lạc Lạc to gan như vậy, vậy thì không thể nào, cô ấy thậm chí còn không biết nguồn điện của khách sạn ở đâu, làm sao có thể một mình đi cắt đứt nguồn điện của phòng con? ”
Long lão phu nhân cau mày nói: “Cháu không phải là say sao? Tại sao cần phải cắt điện?”
Long Dạ Tước mỉm cười: “Bọn họ sợ cháu uống chưa đủ say sẽ nhận ra người phụ nữ trong phòng là Tô Lạc Lạc.”
“Dạ Tước, sau này con phải cẩn thận với việc giao du, đừng làm theo lời của người khác.”
“Mẹ, lúc đó con còn quá trẻ, hơn nữa đột nhiên mọi người kết thông gia, khiến trong lòng con phiền muộn, nên uống quá nhiều.” Nói đến đây, Long Dạ Tước cũng trầm mặc. Lúc đó, anh mới hai mươi bốn tuổi, cũng là lần đầu tiên phạm sai lầm. Tưởng Nhân thở dài: “Bây giờ đã như vậy, mẹ nghĩ cuộc hôn nhân này với nhà họ Tô coi như là thất bại rồi. Người nhà họ Tô cũng sẽ không bao giờ đến nhà họ Long nữa.”
“Bọn họ không còn mặt mũi tới nữa, cũng không được phép đến đây.” Trong mắt Long Dạ Tước lộ ra tia tức giận, hành vi hôm nay của nhà họ Tô khiến anh rất phẫn nộ.
“Nhưng lần trước không phải Ngữ Phù nói Tô Lạc Lạc cùng với một người đàn ông minh tinh nào đó có vướng víu. Còn nói lần trước lúc cô ta tới nhà con, Tô Lạc Lạc bỏ nhà đi, hai đứa nhỏ khóc đến nỗi khan cả tiếng mà cô ta cũng không quay lại. Việc này là thế nào?” Tưởng Nhân nghĩ thế nào, đối Tô Lạc Lạc đều là ở giữa.
“Tô Lạc Lạc và người đàn ông nổi tiếng đó là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cô ấy là chuyên gia trang điểm riêng của người nổi tiếng đó. Báo chí đưa tin nhảm cũng có cái lợi. Còn chuyện tụi trẻ con khóc ngày hôm đó, đều là do Tô Vũ Phỉ tự dựng lên. Cô ta tự tát vào mặt mình và đổ cho Tô Lạc Lạc đánh cô ta, lúc đó con không để ý nên trách Tô Lạc Lạc một trận và đã đuổi cô ấy ra ngoài. ”
“Cái gì? Nhưng Ngữ Phù nói rõ ràng rằng là cô ta đã bỏ nhà ra đi.”
“Lời của cô ta nói mẹ không nên tin. Chuyện xảy ra ngày hôm đó, con là người rõ nhất.” Long Dạ Tước nhắm mắt đáp.
Tưởng Nhân mở to mắt, hình tượng mà Tô Vũ Phỉ xây dựng trong lòng năm năm qua như sụp đổ, tại sao một cô gái ngoan ngoãn, lý trí lại bỗng chốc trở thành một cô gái ngang ngược, nói dối?
“Mẹ, có lẽ chúng ta không nên tin người nhà họ Tô? Họ có thành kiến với mẹ của tụi nhỏ?” Tưởng Nhân quay lại phía mẹ chồng nói.
Long lão phu nhân suy nghĩ một hồi rồi nhìn cháu trai: “Đương nhiên là bà tin tưởng cháu trai của bà. Nếu năm đó nhà họ Tô ép cô ấy ngủ trên giường của Dạ Tước, như vậy, hôm nay cô ấy sinh cho chúng ta những đứa trẻ, chúng ta nên cảm kích. Thế nhưng, Dạ Tước, con nói kết hôn với cô ấy, chúng ta tạm thời không thể đồng ý. ”
Long Dạ Tước quay đầu nhìn bà nội: “Tại sao?”
“Chúng ta vẫn không biết bản chất con người của cô ấy thế nào, tính cách ra sao, cô ấy có phù hợp với cháu hay không. Tất cả những việc đó chúng ta cần phải xem xét. Vì vậy, để hai năm sau hãy nói chuyện đó đi! Dù sao thì chẳng phải cháu và cô ấy sống chung hai năm sao?” Nói xong, Long lão phu nhân nặng nề thở dài:” Thật đáng tiếc, cô gái Ngữ Phù ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt chúng ta, làm sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc đó? ”
“Năm năm qua, cô ấy đối với chúng ta thật hiếu thuận, chúng ta không biết có phải là hiếu thuận không hay là mục đích là được gả vào nhà họ Long.” Tưởng Nhân đi theo thở dài, đồng thời cũng có chút buồn phiền trong lòng.
Long Sở Hùng cảm thán nói: “Những lời của Dạ Tước ngày hôm nay, xem ra chúng ta và nhà họ Tô không có liên hệ gì với nhau rồi.”
“Nhà họ Long chúng ta từ xưa tới nay không cầu xin họ điều gì, đắc tội thì đắc tội, nếu như bọn họ dám khiêu khích con, con nhất định sẽ không niệm tình.” Long Dạ Tước hừ lạnh.
Long Sở Hùng không còn lời nào để nói về chuyện này nữa. Từ khi con trai ông tiếp quản công ty, hiệu suất tăng dần theo từng năm. Ngày nay, tập đoàn Long thị đã lan rộng ra toàn thế giới, đã thành lập một đế chế độc lập về tài chính.
“Dạ Tước, hôm khác mời Tô Lạc Lạc tới đây ăn cơm đi!” Tưởng Nhân nói.
“Mẹ, tạm thời con có thể không dẫn cô ấy về, đến thời điểm thích hợp con sẽ mời cô ấy!” Long Dạ Tước đương nhiên sẽ không để lộ ra sự thật rằng mình chưa chinh phục được người phụ nữ đó.
“Này! Con bé Ngữ Phù đó thực sự nói dối sao?” Long lão phu nhân vẫn còn đang thở dài, năm năm trước bà đã coi cô ta như là đứa cháu ruột thân thiết của mình.
“Nếu như những gì Dạ Tước nói là sự thật, vậy thì có lẽ đúng là nói dối rồi.” Tưởng Nhân gật đầu.
Trên đường trở về nhà Tô, sắc mặt Tô Vĩ Khâm luôn ảm đạm, khó coi. Quả nhiên Tô Lạc Lạc để cho Long Dạ Tước lộ diện đánh bại ông ta, rốt cuộc cô không để người cha ruột này trong mắt rồi?
Dù thế nào đi nữa thì nhà họ Tô và nhà họ Long cũng từ đó mà xa cách nhau.
Hơn nữa, nhất định lời nói của Long Dạ Tước sẽ làm người của nhà họ Long tin tưởng. Vì vậy, cho dù hôm nay ông ta cứng đầu không chịu nhận trách nhiệm về sự việc xảy ra năm năm trước thì e rằng trong lòng người nhà họ Long sẽ tin tưởng lời nói của Long Dạ Tước.
Tô Vĩ Khâm chỉ cảm thấy mất mặt, điều khiến ông ta khó chịu nhất chính là Tô Lạc Lạc thật sự đã khơi ra chuyện của năm năm trước. năm đó ông ta không lường trước được mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như thế này. Ông ta tận tay giao cho Tô Lạc Lạc một trăm vạn, vậy mà cô ấy vẫn không hài lòng sao?
Còn việc Tô Lạc Lạc ở nước ngoài sinh con, ông ta cũng hoàn toàn không biết. Trước đó, ông ta càng không nghĩ đến, rốt cuộc cô cố ý hay không mà lại phá lễ đính hôn của con gái ông ta. Bây giờ ông ta cảm thấy có lẽ Tô Lạc Lạc vẫn hận năm đó ông ta đã không kịp thời đưa tiền để cứu mẹ của cô.
Cô ấy đang trả thù.
Ngồi ở ghế sau, Tô Vũ Phỉ vừa lên xe đã bật khóc. Lúc cô ta đến đó, trong lòng tràn đầy mong đợi. Bây giờ, cô ta chỉ có thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Như thế này, việc kết hôn giữa cô ta và Long Dạ Tước không có cơ hội xảy ra rồi. Giấc mơ hào môn của cô ta cũng tan vỡ.
Nghĩ đến việc Long Dạ Tước vừa nói kết hôn với Tô Lạc Lạc, lòng cô ta đau đến không thở nổi, Long Dạ Tước có thể cưới bất cứ ai, nhưng không thể cưới Tô Lạc Lạc được.
Nếu Tô Lạc Lạc ngồi vào vị trí mợ chủ của nhà họ Long, cô ta sẽ càng đắc ý vênh váo, ngày ngày trước mặt cô ta tìm kiếm ra oai!
Uông Nguyệt Dung tức giận đến đỏ bừng mặt. Hôm nay, ở nhà họ Long đã vỗ nhẹ vào mặt mình mấy lần, bà ta trước đó còn nói xấu Tô Lạc Lạc, nhưng hiện tại trong lòng Tưởng Nhân, hẳn là bà đã nhìn thấu tâm can của bà ta rồi, trong lòng thầm mắng bà ta là đạo đức giả!
Nhưng ít nhất nhà họ Tô không thừa nhận chuyện này trước mặt nhà họ Long, tuy rằng cắt đứt quan hệ bạn bè nhưng họ vẫn giữ lại thể diện của nhà họ Tô.
“Mẹ, con phải làm sao đây?” Tô Vũ Phỉ rơm rớm nước mắt, thật là đau lòng.