Người Cha Nhặt Được

Chương 10



"Đúng vậy! Người nào không làm việc không có cơm ăn!", Tư Lam thực sự quá bội phục bản thân mình, bình thường cô vẫn làm việc đến khuya, Đóa Nhi không có ai chăm sóc cả, mà không phải con bé thích ăn cơm chiên anh ta làm sao? Vừa đúng có thể khiến người này làm việc, lại miễn cho anh ta đi ra ngoài làm việc bị cảnh sát bắt.

Nghĩ thế, Tư Lam liền cầm hợp đồng thuê người giúp việc tới trước mặt Doãn Tiêu Trác đang xem ti vi.

Doãn Tiêu Trác nhận lấy, nhỏ giọng đọc ra tiềng: "Hợp đồng giúp việc, bên A Tiêu Trác, bên B Tư Lam, bên A tự nguyện làm giúp việc cho Dung Tư Lam, để trả chi phí ăn ở của mình ở nhà họ Dung, hơn nữa bên A xin cam kết trong khoảng thời gian này không nhận thêm bất kỳ thù lao nào. Phạm vi công việc bao gồm: Nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo, đưa đón Ân Đồng, mua thức ăn, tùy thời bên B có thể thêm bất cứ điều khoản nào!".

"Đúng! Chính là như vậy! Ký tên đi!", Tư Lam tiên phong ký tên vào vị trí bên B.

"Này này này, cô không thấy hợp đồng này rất không công bằng sao?! Tôi kháng nghị!". Doãn Tiêu Trác không đồng ý ký tên.

"Vậy thì tùy anh! Nếu không ký thì mời anh đi cho!", Tư Lam lập tức bày ra một tư thế tống tiễn vô cùng đẹp mắt.

"Điều kiện trên hợp đồng có viết tôi tình nguyện ở lại nhà cô làm người giúp việc, nhưng rõ ràng là không phải như vậy!". Doãn Tiêu Trác vẫn không chịu bỏ qua.

Tư Lam liền đi ra mở cửa, sau đó mới đáp: "Chính xác là tự nguyện! Anh có thể lựa chọn không muốn, có điều, nhà chúng tôi chỉ có mẹ góa con côi, anh lấy thân phận gì để ở lại đây lâu dài chứ? Nếu như không tình nguyện, xin mời rời khỏi đây!".

"Cô. . . . . .", Doãn Tiêu Trác giận đến sôi máu, hỏi: "Vậy tôi tự nguyện không nhận tiền lương lúc nào chứ?".

Tư Lam tựa vào cạnh cửa chậm rãi nói: "Anh có thể lựa chọn. . . . . ."

"Ngừng! Được rồi! Tôi ký!", Doãn Tiêu Trác lấy bút ra dùng tư thế như chẻ tre ký tên của mình xuống dưới, hừ, anh đây không biết đã ký bao nhiêu hiệp ước, cho tới giờ chỉ bản thân anh chiếm tiện nghi, người khác thua thiệt, thế nào mà gặp phải người phụ nữ này lại cứ như trúng tà, cái gì cũng bị khi dễ! Cũng may là anh dùng tên giả Mục Bạch, nếu không cả đời này không được an bình nữa!

Tư Lam cầm hợp đồng trên bàn lên, khóe miệng khẽ nhếch, thật là quá tuyệt vời! Thuê được một người giúp việc với giá quá hời! Ha ha, trong mộng cô cũng có thể cười trộm rồi!

Cô rút một xấp tiền từ trong túi ra, nói: "Đây, đây là tiền mua thức ăn, nhớ chi tiêu tiết kiệm một chút! Bữa cơm hôm nay phải dựa vào anh rồi!". Nói xong, cô liền vội vã đi làm, hôm nay thật vất vả mới nhận được một công việc mới, ngày đầu tiên, cần phải lưu lại ấn tượng tốt cho người ta!

Doãn Tiêu Trác cầm tiền trong tay, đối với việc giá cả rau dưa vốn đã không biết rõ, còn để cho anh nấu cơm? Người này ắt hẳn là bị trúng tà! Không bằng ra ngoài dạo dạo vài vòng, thăm dò ý tứ của ông cụ ở nhà đã.

Đi không mục đích ở trên đường một vòng, lại không dám nghênh ngang rêu rao, thu hoạch gì cũng không có, liền quyết định đến quấy nhiễu bạn tốt của mình —— Lôi Đình Ân.

Lôi Đình Ân vừa nhận được điện thoại của anh liền bắt đầu hô to gọi nhỏ: "Cậu vẫn chưa có chết hả, mẹ nó, tôi biết tỏng rồi, cậu lại dám đào hôn, ông cụ dường như cũng đã biết cậu chưa chết … Tôi nói này, tạm thời cậu đừng quay về thì hơn, ông cụ đã tuyên bố muốn cắt đứt chân của cậu đấy, điện thoại của tôi đã bị cha cậu đập vỡ rồi! Còn nữa! Không cho phép cậu đặt chân tới nhà tôi, bởi vì mỗi ngày cha cậu đều phái người chờ chực ở đó, cậu cũng không thể ở khách sạn, bởi vì. . . . . ."

"Đủ rồi!", Doãn Tiêu Trác nổi trận lôi đình, cái này không được, cái kia cũng không được, muốn bức anh chết à!

Lôi Đình Ân uất ức nói tiếp: "Là ông cụ nhà cậu làm, cũng không phải là tôi. . . . . ."

"Được rồi, được rồi!", Doãn Tiêu Trác im lặng triệt để: "Nếu cậu còn có chút lương tâm mà nói thì mau mau tới đây gặp tôi, quan trọng là nhớ mang theo tiền đến đây. Lúc này tôi đã thành hổ lạc đồng bằng rồi, còn nữa, mua thêm cho tôi mấy bộ quần áo!". Anh ra ngoài lâu như vậy mà vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo kia !

"Không thể nào! Cậu. . . . . . không phải đang lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đấy chứ?". Lôi Đình Ân không tài nào tin nổi, Đại thiếu gia của nhà họ Doãn mà lại không có tiền sao?

"Ít nói nhảm đi! Tôi cho cậu một giờ, vẫn chỗ cũ! Không tới thì anh em chúng ta coi như xong!". Không đợi Lôi Đình Ân ở đầu bên kia trả lời liền hung hăng cúp điện thoại.

Ngồi ở quầy bar mà hai bọn họ thường lui tới, Doãn Tiêu Trác nhìn đồng hồ treo tường, đã qua năm mươi phút rồi. Aiz, lòng người dễ thay đổi, ngay cả người anh em thân thiết cũng bỏ rơi mình! Thật là quá thê lương! Buồn khổ uống sạch ly rượu, sau đó phất phất tay, nói: "Tính tiền!".

"Tiên sinh, tổng cộng hết sáu nghìn năm trăm đồng!", phục vụ rất lễ phép trả lời.

Khi Doãn Tiêu Trác đưa tay vào túi liền trợn tròn mắt, trên người anh hiện giờ chỉ có mấy trăm đồng mà Tư Lam vừa đưa để mua thức ăn! Sắc mặt Doãn Tiêu Trác lập tức hồng thấu, còn may chuyện này cũng không phải quá khác thường ở quán rượu: "Gọi ông chủ các cậu đến đây, tôi là bạn của anh ta!".

"Thật xin lỗi, ông chủ của chúng tôi không có ở đây!", sắc mặt của nhân viên phục vụ càng ngày càng trở nên khó coi.

"Vậy. . . . . . Với các cậu cứ nói với cậu ta lần sau tôi tới trả!".

"Khách nào thiếu tiền cũng đều nói như vậy!", phục vụ nhàn nhạt đáp lại, nhưng ý tứ châm chọc lại làm cho người ta không chịu nổi.

Doãn Tiêu Trác âm thầm mắng tên Lôi Đình Ân đáng chết, làm sao vẫn còn chưa tới!

"Tiên sinh. . . . . .", phục vụ lập tức trưng ra bộ mặt tương đối thối.

"Tiêu! Tôi tới đây!"

Doãn Tiêu Trác quay đầu lại, cuối cùng Lôi Đình Ân cũng đã tới, còn mang theo cả một đống túi lớn túi nhỏ!

"Cậu vẫn chịu tới cơ đấy!",Doãn Tiêu Trác hận không đánh cho thằng bạn thân một trận, hại lúc nãy anh xấu hổ không thôi. Cũng may là cuối cùng cũng lấy lại được chút mặt mũi rồi. Anh chỉ vào Lôi Đình Ân diễu võ dương oai mà nói với phục vụ: "Có trông thấy không! Thần tài của gia đến rồi!"

Anh vẫn chưa cảm thấy hả giận, lập tức đứng lên tuyên bố: "Các bạn, xin cứ uống tận tình vào! Hôm nay Lôi nhị thiếu sẽ mời mọi người!"

Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của nhân viên phục vụ, cả người mới thấy thoải mái hơn một chút.

Lôi Đình Ân lắc đầu cười khổ: "Nói thế nào thì cậu cũng sắp lên đầu ba, sao lại vẫn cứ ngây thơ như thế!"

Doãn Tiêu Trác thờ ơ bĩu môi, đáp: "Đừng tưởng rằng lớn hơn tôi một tuổi thì có thể lên tiếng dạy dỗ người khác, nói đi, tại sao lại đến muộn như vậy? Có phải bị cô nào quấn lấy không thả phải không?"

"Cậu cho rằng tôi cũng giống như cậu vấn vương bụi hoa mà quên lối về sao?". Lôi Đình Ân khinh thường thẳng thắng nói.

Anh nghĩ lại, thấy cũng đúng, từ trước tới giờ Lôi Đình Ân chưa hề gần nữ sắc bao giờ, mặt lại lập tức đại biến: "Lão đại! Cậu. . . . . . Không phải chứ? Xu hướng giới tính của cậu có vấn đề gì à?". Nói xong liền nắm thật chặt cổ áo sơ mi của mình. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.