Người Cha Nhặt Được

Chương 23



“Đóa Nhi?” Dung Tư Lam thấy Đóa Nhi xuất hiện trước mắt, rất kinh ngạc, “Sao con lại tới đây? Ai đưa con tới?”

Đóa Nhi giả bộ đáng thương kéo tay Dung Tư Lam, “Mẹ, sao mẹ còn không về? Cha đã làm xong cơm, chờ mẹ về ăn! Mẹ không về cha lại giận dỗi!”

“Cha?!” Anh em họ Kham đồng thanh kêu lên.

“Không... Không phải như thế!” Dung Tư Lam vội vàng phủ nhận.

Nhưng Đóa Nhi không cho cô cơ hội giải thích, “Mẹ! Đi nhanh đi! Cha mà tức giận, Đóa Nhi rất sợ hãi!” Nói xong lớn tiếng nói với hai anh em họ Kham, “Bye bye mẹ nuôi! Bye bye chú!”

Sau đó kéo Dung Tư Lam chạy ra nhà hàng, chạy thẳng đến bãi đậu xe, Doãn Tiêu Trác đợi cô trong xe.

“Anh làm gì vậy? Tại sao chạy tới quấy rầy tôi ăn cơm?” Dung Tư Lam vừa lên xe đã gắt gỏng hỏi anh.

Doãn Tiêu Trác quay đầu lại, đột nhiên trông thấy hình tượng vui vẻ tươi mát mới của Dung Tư Lam, lửa giận càng mạnh, người phụ nữ đáng chết kia lại ăn mặc mê người như vậy đi xem mắt, thuần túy muốn quyến rũ đàn ông khác!

“Nhìn cái gì vậy?” Dung Tư Lam cũng nghĩ đến hình tượng mới của mình, mặt đỏ lên, dữ tợn nói một câu với anh.

“Tôi nhìn xem? Tôi xem ở đâu bỗng dưng xuất hiện quái vật! Rốt cuộc cô có thể biết ăn mặc không? Mặc âu phục lỏng loẹt bù xù như vậy? Cô tưởng rằng cô vẫn mười tám tuổi? Tôi van cô, cô là mẹ đứa nhỏ! Thành thục một chút được không? Còn có, đầu tóc này! Ai cho cô biến thành như vậy? Ngày mai tôi sẽ đến đóng cửa salon tóc đó! Còn không bằng đầu gà lôi!” Anh tức giận phê bình hàng loạt trang phục của cô.

Dung Tư Lam tức giận tới mức phát run, tại sao ưu điểm của cô trong mắt người khác lại thành kém như vậy theo ý anh!

“Tôi không biết trang điểm? Tôi đầu gà lôi? Liên quan gì đến anh! Anh tìm tiểu thư có tiền biết trang điểm kia của anh! Sao quấy nhiễu tôi xem mắt?”

Quả nhiên là xem mắt! Doãn Tiêu Trác không kiềm chế được cơn giận, “Xem mắt xem mắt! Phiền cô lo lắng cho Đóa Nhi, nếm con bé mặc kệ chạy đi xem mắt, cô còn làm một người mẹ đấy sao?”

“Tôi chính vì lo lắng cho Đóa Nhi mới đi xem mắt! Đóa Nhi cần cha, những năm này tôi bỏ qua!” Dung Tư Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Doãn Tiêu Trác lập tức không còn lời nào để nói, phun ra một câu, “Không cần kiếm cớ cho mình! Đóa Nhi có cha!”

“Ai?”

“Tôi!”

...

Rối loạn! Rối loạn! Tư duy hỗn loạn! Tâm hồn thiếu nữ đảo loạn! Tất cả rối loạn!

“Ý của tôi là, nếu cô xem mặt chỉ vì muốn cho Đóa Nhi một phần tình thương của cha thì tôi có thể cho, nhưng die nda nle equ ydo nn không phải cô, cô muốn gả đi!” Doãn Tiêu Trác nói lại lời mình một cái có logic, nghe không phải có nghĩa khác.

Dung Tư Lam vốn bị lời của Doãn Tiêu Trác đảo loạn thành hồ nước xuân, sau khi được anh giải thích xong, lại nổi giận lôi đình, “Tôi phải lập gia đình, liên quan cái rắm đến anh! Quản người phụ nữ của chính anh đi!”

Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ bởi vì tức giận mà đỏ lên, cánh môi hồng phấn vểnh cao cao, cộng thêm trong lòng cực kỳ buồn bực, vượt qua chướng ngại giữa chỗ ngồi bọn họ ôm lấy đầu cô, ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn luôn không để ý còn cất cao giọng, cũng dùng cường thế tuyệt đối, phát huy kỹ thuật dong duổi tình trường nhiều năm của anh, hôn Dung Tư Lam đến không tìm được phương hướng...

“Nhớ kỹ! Đây là hình phạt! Nếu cô còn dám đi xem mắt, đợi đến sẽ là hậu quả càng nghiêm trọng!” Anh lưu luyến rời khỏi môi cô, thật ra, không phải chỉ Dung Tư Lam hoàn toàn say mê trong nụ hôn này, ngay cả chính anh cũng muốn ngừng mà không được, nếu không nhớ tới Đóa Nhi còn ở trên xe, anh không biết tiếp theo mình còn sẽ làm gì.

--- ---------------------------------- -----

Tầng trên cùng tòa nhà tập đoàn Doãn thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Trợ lý tổng giám đốc Bùi Trọng vội vàng đi vào, “Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện!”

“Chuyện gì?” Doãn Tiêu Trác đang lao đầu vào công việc, điềm tĩnh không rối loạn, gần đây công trình dự án khu ổ chuột vừa mới bắt đầu, chuyện bận rộn rất nhiều.

“Công trường... Chẳng hiểu sao tòa nhà mới xây sụp đổ, có mấy công nhân bị thương!” Mồ hôi của Bùi Trọng không ngừng nhỏ xuống dưới.

Doãn Tiêu Trác vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài, “Tại sao có thể như vậy? Do nguyên vật liệu không đúng quy cách sao? Không phải vẫn do cậu nghiêm khắc nắm chặt sao?”

“Vâng... Nhưng mà, nguyên vật liệu toàn do... Thân thích nhà Kiều tiểu thư...”

Bùi Trọng không dám nói hết lời, bởi vì đôi mắt lạnh của Doãn Tiêu Trác giống như muốn giết người, đây là điềm báo nổi giận.

Quả nhiên, tiếng gầm gừ tràn đầy trời đất mà đến, “Ai ký hợp đồng với bọn họ?! Ai tự tiện làm chủ chọn nguyên vật liệu của bọn họ?!”

“Cái kia... Là... Tôi, bởi vì Kiều tiểu thư...” Bùi Trọng lắp bắp không nói rõ lời.

“Được rồi! Lập tức đi công trường! Cậu sẵn sàng cho những cổ đông làm kiểm tra! Những cái khác, xem nhóm cổ đông nói như thế nào, nếu bị trách nhiệm pháp luật chính cậu gánh chịu!” Nói xong đi đến bãi đỗ xe, anh tiến vào xe hơi, giống như tên rời cung phi lên đường cái.

Trên công trường, tiếng người nói xôn xao, xe cấp cứu của bệnh viện đã tới, mọi người đang ba chân bốn cẳng lục lọi trong đống hoang tàn.

“Hả? Sao còn có nữ?” Đột nhiên, có tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Doãn Tiêu Trác vừa nghe vội gạt người vào xem xét, vừa xem quả nhiên đã khiến anh bùng nổ rồi, người phụ nữ này dĩ nhiên là Dung Tư Lam! Lúc này máu đen đầy người, bất tỉnh nhân sự.

Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy máu đen của cô, trái tim thoáng đau đớn.

“Sao cô ấy lại ở công trường?” Anh giận dữ gào lên.

Quản đốc công trường chưa từng ra mắt trực tiếp tổng giám đốc, càng không thể thấy tổng giám đốc phát hỏa lớn như vậy, chân cũng mềm nhũn, “Tổng... Giám đốc, tôi vốn nói không tuyển cô ấy, nhưng mà... Chính cô ấy mãnh liệt yêu cầu... Kéo tôi lại vừa cầu xin vừa khóc... Tôi mới...”

Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cần tiền cũng không cần liều mạng như vậy!

Nhìn thân thể nhỏ bé của cô được đưa lên xe cấp cứu, ngực như có đốm lửa thiêu đốt, chỉ có thể nổi cáu với Bùi Trọng đứng sau lưng, “Cậu ở đây khắc phục xong hậu quả cho tôi, tôi đi bệnh viện.”

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Doãn Tiêu Trác ở ngoài phòng mổ đứng ngồi không yên, đợi mấy giờ cũng không thấy Dung Tư Lam đi ra, lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy sắc trời dần tối, anh bỗng nhiên nghĩ ra, phải đi đón Đóa Nhi rồi! Cũng không biết chỗ Dung Tư Lam có người thân thích nào không, nên gọi ai tới trông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.