Vẻ kiêu ngạo của anh
hạ xuống chỉ còn một nửa, “Tốt lắm, Lam nhi, bây giờ không nói những
chuyện không vui nữa, tóm lại, bây giờ anh nói ba câu, xin em phải tin
tưởng ở anh.
Thứ nhất, anh không phải là trai bao, ở
bên ngoài anh cũng không hề có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào; thứ
hai, anh thích em, hơn nữa chỉ thích một mình em; thứ ba, anh muốn làm cho em được hạnh phúc! Lam
nhi, từ nay về sau, mọi chuyện cần thiết đều đã có anh, rốt cuộc em
không cần phải khổ cực như vậy nữa!”
Lời nói này làm cho
Dung Tư Lam nghe thấy thật ấm áp Nhiều năm qua, cô một mình nuôi nấng
Đóa Nhi thật sự rất vất vả, có lúc cô cảm thấy, dù lời nói của anh có là lời nói dối thật đi chăng nữa, cô cũng nguyện ý sa vào trong sự dịu
dàng đó của anh, hưởng thụ hư vinh được một lần hạnh phúc, cho dù chỉ là sự giả dối.
Ánh mắt của cô lại một lần nữa rơi vào đôi môi
của anh, miệng mím lại: “Hừ, lời nói dối cũng
không có gì làm bằng chứng, chuyện này có thể tin được sao?”
“Nếu như em tin tưởng anh, thì anh cũng không cần giải thích, còn nếu như em không tin anh, anh đây có giải thích thế nào đi nữa thì cũng uổng công. Em nói sao đây?” Anh yên lặng nhìn cô, con cừu nhỏ này thật non nớt,
mặc dù có lúc cô rất hung ác, nhưng đối với người đã từng trải qua vô số phụ nữ như anh mà nói, cô là người rất dễ dàng thu phục...
Dung Tư Lam chép miệng, “Anh làm cho em được hạnh
phúc sao? Làm thế nào để cho em được hạnh phúc? Anh đào tiền của người
phụ nữ kia rồi mang đến nơi này đưa cho em sao?”
Vừa dứt
lời, cô liền bị Doãn Tiêu Trác hung hăng túm vào đầu cằm, “Ở bên ngoài
anh không có người phụ nữ nào hết! Em còn nhắc lại những người phụ nữ
khác anh liền...”
“Anh định làm thế nào?” diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Dung Tư Lam rất ưa thích cái kiểu giằng co thế này với anh.
“...” Anh ghé vào bên tai cô nói một câu mà ngay cả cô nghe cũng không thấy rõ lắm.
“Đến sinh nhật Đóa Nhi em sẽ cho con bé một đứa em trai!”
“Đại Sắc lang! Anh cút ra ngoài cho em!”
Trong nháy mắt, gối đầu, cái gương, sách, bất cứ là cái gì có thể ném được, cô đều ném tất cả về phía Doãn Tiêu Trác.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng mở ra rồi lại đóng sầm lại, anh nhìn thấy một đống bừa bộn đầy dưới đất thì thào tự hỏi “Mình đã nói sai cái gì nhỉ?
Đây là sự phát triển tất yếu của nhân loại mà, sinh con đẻ cái là chuyện rất tự nhiên, cô ấy cũng không phải là người từng chưa sinh nở mà!”
Ngày hôm sau, Doãn Tiêu Trác đã chờ Dung Tư Lam và Đóa Nhi ở bên ngoài từ
rất sớm. Ai ngờ Duy Nhất đi xuống, rất không khách khí ngồi luôn ở ngay
ghế bên cạnh ghế lái.
Doãn Tiêu Trác nhìn cô, “Anh van em, ra đằng sau đi!”
“Vì sao?” Vẻ mặt Duy Nhất tràn ngập sự mất hứng, “Anh cảm thấy như vậy là không được sao?”
Doãn Tiêu Trác lấy điện thoại di động ra, “Để anh gọi Lãnh Ngạn tới đón em đi! Anh không phải là tài xế của em.”
“Được lắm! Em nói luôn này, chúc Tổng giám đốc Doãn thị một buổi sáng tốt
lành!” Duy Nhất quay kiếng xe xuống lớn tiếng nói.
“Thật sự anh đã sợ em rồi đấy!” Doãn Tiêu Trác giọng đầy căm hận, “Khó trách
Lãnh Ngạn không chịu được em, phải đuổi em ra ngoài!”
“Ai
chịu không được ai đây nhỉ?” Duy Nhất lớn tiếng phản bác, “Stop! Em còn
chưa tìm anh tính sổ đấy! Biết rõ anh ta đã có vợ còn đẩy em vào trong
hố lửa đó!”
Nói xong đã thấy Dung Tư Lam đã dắtĐóa Nhi đi
ra, nhìn thấy Doãn Tiêu Trác, trong nháy mắt cô nhớ tới chuyện tối ngày
hôm qua, nét mặt liền tỏ ra cực kỳ xấu hổ. Cô dắt Đóa Nhi lên chỗ ngồi
phía sau, suốt dọc đường cứ cúi đầu, không nói.
Duy Nhất
nhìn tình cảnh hai người, trong lòng đã hiểu được vài phần Cô thầm buồn
cười, đồng thời, trong đầu liền dấy lên một ý nghĩ.
Vì ngại
Duy Nhất ở bên cạnh nên Doãn Tiêu Trác cũng không làm những cử chỉ thân
mật gì đối với Dung Tư Lam. Trước hết, anh đưa Đóa Nhi đến vườn trẻ, sau đó đến cửa ra vào của Doãn thị, anh điềm nhiên như không để cho Dung Tư Lam xuống xe, còn mình tiếp tục lái xe đưa Duy Nhất đi tới Mặc Toa.
“Em thật sự phải rời khỏi Doãn thị sao?” Trong khoảng thời gian này Duy
Nhất cũng đã không thường xuyên đến Doãn thị nữa. Hiện tại mọi việc đều
đã được bàn giao xong xuôi, đoán chừng là cô sẽ không trở về đây nữa
rồi. Doãn Tiêu Trác cảm thấy ít nhiều có chút không muốn.
Duy Nhất cười giảo hoạt, “Đúng vậy, sao hả? Nói thực đi, anh vẫn có chút
không muốn phải không! Không nỡ sao, tổng giám đốc!”
Doãn Tiêu Trác biết rõ cô đang nói đùa, “Cẩn thận anh ghi âm lại lời nói của em làm bản sao gửi cho Lãnh Ngạn nghe đấy.”
“Anh nghĩ rằng em sẽ sợ sao?” Duy Nhất không chấp nhận, “Chỉ cho phép anh ta có nhiều vợ, còn em thì không có một mảnh như vậy hay sao?”
Doãn Tiêu Trác lắc đầu, “Đến nơi rồi! Mau xuống xe đi!”
Duy Nhất cười mà không nói, quyết định đêm nay sẽ cho Doãn Tiêu Trác một sự kinh ngạc lớn.
Buổi chiều sau khi tan việc, Duy Nhất cố ý trở về khi đã khuya, hơn nữa ở
trên đường, cô còn mua một chiếc thắt lưng nam giới.
Đẩy cửa chính nhà Dung Tư Lam ra, Doãn Tiêu Trác đang đeo tạp dề bận bịu làm
việc giống như một phụ nam* trong gia đình vậy, thấy cô trở về, nhiệt
tình chào mời: “Duy Nhất, em đã trở lại, lập tức có thể ăn cơm rồi!”
(*phụ nam: Đàn bà con gái đã có chồng được gọi là phụ nữ - con dâu: tức phụ.
Từ phụ nam ở đây có nghĩa là người đàn ông đã có gia đình)
Duy Nhất nhìn nhìn Dung Tư Lam ở bên cạnh, cười một tiếng duyên dáng:
”Tiêu, anh thật tốt! May mắn là lần này là em đã tìm được anh! Em sẽ
không bao giờ buông anh ra nữa!”
Dung Tư Lam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Doãn Tiêu Trác cũng ngơ ngác nhìn cô, không biết tại sao cô lại nổi cơn điên như thế.
Duy Nhất lấy từ trong túi ra chiếc thắt lưng mà mình mới mua, quấn vào trên cổ Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, hôm nay lúc tan tầm em đã mua cho anh đấy,
xem có đẹp hay không?”
“Duy Nhất, em... Có phải là em đã
uống nhầm thuốc rồi không?” Doãn Tiêu Trác mất tự nhiên, vừa tháo chiếc
thắt lưng ở trên cổ mình ra, vừa nhìn sắc mặt của Dung Tư Lam ở bên
cạnh.
“Tiêu, tại sao anh lại hỏi như vậy chứ!” Duy Nhất mím
môi lại nói, “Người ta chân tâm thật ý muốn cùng anh ở một chỗ nên mới
có thể tới nơi này tìm anh, tại sao anh có thể đối xử với người ta như
vậy chứ?”
Dung Tư Lam vứt mạnh bát cơm trong tay xuống mặt
bàn, nhìn về phía Doãn Tiêu Trác rống to, “Đại sắc lang! Tôi đã biết rõ
anh không phải là con người tốt đẹp gì mà! Còn định gạt tôi sao?”
“Không phải vậy đâu, Lam nhi! Em hãy nghe anh nói đã, cô ấy điên rồi!” Doãn
Tiêu Trác nhìn về phía bóng lưng của Dung Tư Lam, đuổi theo.
Duy Nhất đứng ở trong sảnh thầm buồn cười, Đóa Nhi tiến lại kéo kéo góc áo của cô, “Chị Duy Nhất, chị và cha em...?”
A? Duy Nhất cũng không muốn để cô bé kia hiểu lầm nên ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô bé: “Đóa Nhi, đừng nóng vội,
chị nhìn thấy cha mẹ của em tiến triển quá chậm, cho nên mới giúp hai
người một chút thôi!”
Đóa Nhi thở phào nhẹ nhõm “Vậy mà em lại tưởng rằng chị muốn chiếm đoạt cha của em đấy!”