Người Cha Nhặt Được

Chương 47



Một hơi thổi tắt nến, anh mỉm cười, giống như ước nguyện đã được thực hiện.

Dưới ánh trăng, anh chăm chú nhìn sắc mặt cô, ánh mắt như lửa.

Trong ánh nhìn đó của anh, cô đỏ hết mặt, cúi đầu thì thầm, “Sao không nói sớm, em không chuẩn bị quà cho anh.”

Ánh mắt anh nhìn cô đầy quyến rũ, “Em chính là quà sinh nhật tốt nhất của anh.”

“Ăn bánh ngọt đi!” Cô hốt hoảng, ý định phân tán sự chú ý của anh.

“Được! Ăn bánh ngọt!” Anh dùng nĩa xắn một miếng bánh ngọt đút tới khóe miệng Dung Tư Lam.

Nhẹ nhàng hé miệng, kem vẫn dính đầy môi.

Cô liếm kem ngọt ngào bên môi, chỉ chỉ bánh ngọt, “Anh cũng ăn đi!”

“Được!” Anh đồng ý, trong tròng mắt lại dao động ánh sáng lạ, nhìn chằm chằm môi cô.

“Anh làm gì đấy?” Cô hoảng loạn không thôi, định lau kem trên môi.

“Đừng động!” Anh túm chặt tay cô, lôi kéo, cô rơi luôn vào trong ngực anh, môi lập tức bị anh ngậm chặt.

“Rất ngọt!” Anh liếm sạch kem trên môi cô, từng chút một kích thích cô run rẩy.

Mặc cho anh chiếm đoạt xâm lược trong lãnh địa của cô, cả người Dung Tư Lam mềm nhũn, ở trong lòng anh không cách nào nhúc nhích.

Cô trước sau như một ngọt ngào thơm ngát đốt nhiệt tình của anh đến cực hạn, trong bụng nóng rực giống như thiêu đốt anh, anh dần thở mạnh tiết lộ dục vọng của mình, hôn càng thêm kịch liệt.

Tay chạy dọc theo đường cong cách quần áo cô, giọng anh thô ráp, từng tiếng gọi tên cô, “Lam nhi, Lam nhi...”

Dung Tư Lam bị nhiệt tình của anh hù dọa, tránh né, “Không cần, Tiêu, chúng ta trở về thôi! Đóa Nhi ở nhà một mình!”

“Trở về? Được!” Khóe môi anh hiện lên nụ cười giảo hoạt, trên bờ cát quả thật rất không thoải mái...

Anh buông tay ra, Dung Tư Lam giống như con thỏ thoát khỏi thợ săn bật ra khỏi người anh, chạy về phía xe.

Doãn Tiêu Trác chỉ thong dong đi theo phía sau cô, thái độ giống như thợ săn đã có dự tính trước trong lòng...

Dung Tư Lam lại không dám ngồi bên cạnh anh, lúc lên xe lập tức vượt lên trước ngồi ở ghế sau, ai ngờ Doãn Tiêu Trác cũng theo cô ngồi lên ghế sau.

Cô hoảng hốt, rúc ở trong góc, “Anh định làm gì?”

Doãn Tiêu Trác nhíu mày, sao phản ứng của cô giống như đề phòng sói háo sắc, chỉ có điều trong cảm nhận của cô, anh vốn chính là sói háo sắc...

Trò chơi thợ săn bắt con mồi rất tuyệt, dáng vẻ hoảng hốt của cô càng kích thích dục vọng chinh phục của anh...

Chỉ nhẹ nhàng chụp tới, cô đã trở lại ngực anh một lần nữa, tay yếu ớt đẩy ngực anh ra, lần nữa bị môi ấm của anh bao phủ.

Cô thật trẻ trung!

Cảm nhận thoáng đụng vào thì thấy cô nhạy cảm khác thường, Doãn Tiêu Trác không khỏi cảm thấy cô giống như chưa từng có đàn ông!

“Không... Muốn! Tiêu, không cần... Ưmh...” Mắt cô mơ màng, cảm giác đụng chạm lạ lẫm trong người, từ chối trở nên vô lực như thế...

Khi Doãn Tiêu Trác cởi nút áo trên lễ phục của cô, hạ xuống từng vết dâu tây trên cổ, trước ngực cô, cô biết mình hoàn toàn lún sâu.

Lún sâu trong dịu dàng vô tận của người đàn ông này, lún sâu trong ban đêm đen đặc ở bãi biển.

“Không cần... Sẽ có người...” Cô làm ra cố gắng cuối cùng.

“Bảo bối, trễ như vậy, sẽ không ai ra bãi biển nữa!” Doãn Tiêu Trác nhấn một cái nút, cách ly hoàn toàn chỗ ngồi phía sau với hàng trước, mặc dù có người cũng không nhìn thấy bọn họ.

Dung Tư Lam sợ hãi, “Tiêu, không cần, có được không? Em sợ...”

“Sợ cái gì? Sợ anh không chịu trách nhiệm với em sao? Yên tâm đi!” Anh tiếp tục trêu đùa châm ngòi lửa cô.

“Ưmh... Không cần... Em sợ đau...” Dung Tư Lam nũng nịu từ chối nghe như rên rỉ quyến rũ.

Doãn Tiêu Trác cảm thấy buồn cười, sao sẽ đau? “Bảo bối anh sẽ dịu dàng, chỉ có lần đầu tiên mới có thể đau! Ngốc!”

“Nhưng...” Dung Tư Lam mắc cỡ đỏ mặt, câu kia, nhưng em là lần đầu tiên như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được.

Khi cô phân tâm, Doãn Tiêu Trác động thân mà vào, Dung Tư Lam đau đến hét ầm lên, “Đau quá! Thật đau!”

Doãn Tiêu Trác nhíu mày, mới một chút như vậy đã kêu đau? Hơn nữa, anh gặp phải một tầng chướng ngại, rất giống như cái màng trong truyền thuyết, nhưng mà, không phải Dung Tư Lam đã có đứa bé sao?

“Thật đau sao? Vậy anh đi ra!” Anh thử rút thân thể ra.

Dung Tư Lam lại càng kêu lớn tiếng, “Đau quá! Đừng động! Hu hu hu!”

Doãn Tiêu Trác lập tức rơi vào tình cảnh tiến lùi đều khó, đợi cô dần bình tĩnh lại, anh mới nhất cổ tác khí *, đột phá chướng ngại...

(*) nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.) Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong chuyện.

Lễ phục của Dung Tư Lam rối bù, trên lễ phục nở rộ một “Đóa hồng” màu đỏ hết sức chói mắt, cô khóc tấm tức, giống như bị mất thứ gì đó rất quý giá.

Doãn Tiêu Trác ôm cô vào ngực, hôn nhẹ lên nước mắt cô, “Lam nhi, anh thật sự không biết em chính là... Xin lỗi...” Trong lòng lại nghĩ, cho dù có biết rõ cô là xử nữ, anh vẫn sẽ làm không bỏ lỡ...

Nhưng mà, nếu cô là xử nữ, vậy Đóa Nhi không phải là đứa bé của cô?

Dung Tư Lam khóc bù lu bù loa, đấm mạnh anh, “Sói háo sắc! Bây giờ anh hài lòng chứ? Em biết ngay anh không phải người tốt! Hu hu hu!”

“Xin lỗi mà! Anh nhất định sẽ phụ trách em! Chỉ cần em nguyện ý, ngày mai anh sẽ cưới em! Không không không! Ngài mai quá gấp gáp rồi, anh muốn cho em một hôn lễ trọn đời khó quên!” Doãn Tiêu Trác sửa sang lại lễ phục cho cô, trịnh trọng cam kết.

“Sói háo sắc thối! Anh cần anh phụ trách! Anh trả cho em! Trả lại cho em! Hu hu hu hu!”

“Trả? Cái gì? Trả như thế nào?” Anh cười.

Hai mắt cô đẫm lệ, “Em mặc kệ! Anh phải trả! Em không còn con gái rồi! Hận anh chết đi được! Anh trả cho em! Hu hu! Háo sắc chết tiệt! Chán ghét anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.