Ngày hôm sau báo ngày đưa tin, Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam phát hiện trên báo có nhiều tin tức thêm vào.
Lần này không còn công kích Dung Tư Lam, mà ra sức tán thưởng, nói cô thu
dưỡng đứa trẻ bị bỏ rơi như thế nào, ngậm đắng nuốt cay ra làm sao, hy
sinh cuộc sống và hạnh phúc của mình như thế nào, quả thật tô điểm cho
cô trở thành thiên sứ, cuối cùng còn kiểm điểm bản thân tòa soạn báo
không điều tra triệt để mà chỉ đơn giản đăng bài lên, tỏ vẻ từ nay về
sau sẽ tận tụy với công việc.
Mà ở một trang báo khác, dùng cả
trang báo đăng mục tìm người, tìm kiếm cha mẹ ruột thịt của Đóa Nhi, hơn nữa cường điệu, chỉ cần cha mẹ ruột của Đóa Nhi xuất hiện, tuyệt đối
không làm khó bọn họ, cũng sẽ không để cho Đóa Nhi trở thành gánh nặng
của bọn họ, còn có thể cho bọn họ một số tiền lớn.
Trong mục tìm
người chỉ nói đại khái tình huống của Đóa Nhi, bé gái bốn tuổi, cũng
không tiết lộ quá nhiều, rõ ràng là sợ người tới giả mạo.
“Là anh làm sao? Tiêu?” Dung Tư Lam không thèm để ý đến chuyện tờ báo ra mặt giải thích sự thật, nhận lỗi với cô.
Doãn Tiêu Trác nhíu mày nhìn kỹ, lắc đầu, “Không phải!” Anh cũng đang nghĩ là ai.
Dung Tư Lam cảm thán, “Cho dù là ai đều không quan trọng, hy vọng cha mẹ
ruột của Đóa Nhi sau khi nhìn thấy có thể nhanh chóng chạy tới gặp mặt,
cứu Đóa Nhi!”
Thật sao? Có lẽ vậy! Trong lòng Doãn Tiêu Trác hiện lên bóng ma khó hiểu...
Thời gian còn lại chính là chờ đợi, mặt trời mọc mặt trời lặn, một ngày lại một ngày.
Đến ngày thứ tư, điện thoại của Doãn Tiêu Trác vang lên, là ông cụ Doãn gọi điện thoại, nói cho anh biết, đã tìm được die nda nle equ ydo nn mẹ
ruột của Đóa Nhi, đang chờ ở nhà họ Doãn.
“Con lập tức trở lại!”
Sau khi Doãn Tiêu Trác cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, vừa dặn dò Dung
Tư Lam, “Lam nhi, đã tìm được mẹ đẻ của Đóa Nhi, anh đi xem một chút.”
“Em cũng đi!” Dung Tư Lam liếc nhìn Đóa Nhi đang ngủ, lại dừng bước, “Vậy... Vậy anh đi đi.”
“Ừm! Đừng nóng vội!” Doãn Tiêu Trác ôm cô, “Chờ anh biết rõ lập tức thông báo cho em, dẫn cô ấy tới bệnh viện.”
Nhưng mà, khiến Doãn Tiêu Trác hoảng hốt chính là, chờ anh ở nhà họ Doãn lại là Lâm Tổ Nhi!
“Cô tới làm gì?” Anh có dự cảm xấu.
Lâm Tổ Nhi lại hai mắt đẫm lệ nhìn về phía anh, “Tiêu, xin lỗi! Thật lòng xin lỗi!”
Ông cụ Doãn cũng nhìn anh chằm chằm, Doãn Tiêu Trác cứng đờ mặc cho Tổ Nhi
ôm, một ý nghĩ sôi trào trong đầu – năm năm trước? Đóa Nhi bốn tuổi?
Chẳng lẽ...? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
“Tiêu! Tiêu! Anh tha thứ cho em!” Tổ Nhi chỉ không ngừng khóc trong ngực anh, “Tiêu, Đóa Nhi là đứa bé của em và anh, năm đó lúc em rời khỏi anh mới phát
hiện ra mình mang thai, vốn định giả bộ dieendaanleequuydonn là đứa bé
của Frank, sinh ra ở nước Mỹ, nhưng mà, sau hai tháng đi Mỹ, vừa lúc
Frank đi Tây Ban Nha, hơn nữa vừa đi chính là mấy tháng, em nhân cơ hội
này trở lại, sinh đứa bé ra, dù sao giả mạo là đứa bé của Frank có
nguyhiểm. Sau khi sinh ra cũng không dám ôm về nhà mẹ, để lại ở cửa cô nhi viện, qua báo chí, những chi tiết kia giống đứa bé của chúng ta như đúc.”
Doãn Tiêu Trác đẩy cô ta ra, chán ghét nói, “Cô thật hung ác!”
Tổ Nhi té ngã trên đất, nằm trên đất khóc không thành tiếng, “Tiêu, xin
lỗi, em cũng muốn hạnh phúc của mình, sau khi sinh xong Đóa Nhi lập tức
trở về Mỹ, bởi vì Frank sắp trở lại. Nhưng mà, không ngờ, anh ta còn
mang về một cô gái Tây Ban Nha. Em ồn ào với anh ta, anh ta lại chia tay với cô bé kia, nhưng mà, mấy năm nay, năm nào anh ta cũng có phụ nữ
mới, em thật sự không cách nào nhịn được nữa, năm nay mới ly hôn với anh ta! Thật ra thì, em nghe tin tức của Đóa Nhi, bình thường cô nhi nhận
nuôi đều sẽ có ghi chép, nhưng Đóa Nhi lại không có, hơn nữa viện trưởng cô nhi viện đổi mấy người rồi, ai cũng không thể cung cấp thông tin về
Đóa Nhi cho em. Tiêu, xin lỗi! Cũng may hiện giờ tìm được Đóa Nhi rồi
phải không? Người một nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi!”
“Đoàn viên?” Doãn Tiêu Trác hừ lạnh, trong lòng đang suy nghĩ lời Tổ Nhi nói là thật hay giả.
Nhanh chóng đã kết luận, chuyện như vậy cô ta tuyệt đối không dám nói láo,
bởi vì chỉ cần một giám định là có thể ra chân tướng, hiện giờ, anh
không biết tìm được cha mẹ đẻ của Đóa Nhi là chuyện tốt hay xấu rồi...
Thoáng trầm ngâm, quyết định cuối cùng, cho dù như thế nào, cứu Đóa Nhi là
quan trọng, nhưng mà, nếu như muốn anh và Tổ Nhi lại sinh thêm một đứa
bé nữa, chuyện này... Là chuyện không dám tưởng tượng!
“Tiêu nhi, cha vừa thấy đứa bé Đóa Nhi kia đã cảm thấy thân thiết, nếu như con bé
thật sự của nhà họ Doãn, vậy cha không thể ngồi coi mặc kệ, cứu mạng là
việc quan trọng nhất! Đi bệnh viện trước đi!” Ông cụ Doãn vẫn không lên
tiếng, lúc này đưa ra quan điểm như vậy.
Tổ Nhi cuống quýt ôm
chân anh, “Tiêu, lời bác trai nói có lý, cho dù nói thế nào, cứu đứa bé
trước, có được không? Anh phải tin tưởng lời của em, chúng ta đi giám
định DNA!”
Anh có thể nói gì? Chỉ có thể đi bệnh viện trước rồi tính toán sau, chỉ có điều nếu Dung Tư Lam tìm được, sẽ nghĩ sao?
“Tiêu, em chỉ muốn anh nhớ, vĩnh viễn die enda anle equu ydonn không được nói
dối em, có được không?” Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Dung Tư Lam lúc
cầu khẩn anh vẫn hiện ngay trước mắt, tim của anh lập tức quặn đau. Lam
nhi, Lam nhi của anh, cuối cùng anh vẫn làm tổn thương cô sao?
Được rồi, không nói dối, không nói dối, mình trồng quả mình phải gánh chịu
hậu quả, Lam nhi, xin lỗi, chỉ có điều, một câu xin lỗi có giải quyết
được vấn đề không?
Tâm trạng vô cùng nặng nề đi tới bệnh viện,
Dung Tư Lam đang trông chờ, chờ được bóng dáng anh, hai mắt tỏa sáng, ôm hy vọng vô hạn chạy tới, “Tiêu, mẹ Đóa Nhi đâu?”
Lâm Tổ Nhi từ
sau lưng anh đi tới, mỉm cười chìa tay về phía cô, “Tư Lam, tôi là mẹ
Đóa Nhi, cám ơn cô đã chăm sóc Đóa Nhi lâu như vậy!”
Lời của Lâm
Tổ Nhi giống như sấm sét giữa trời quang, đánh nát tất cả chờ đợi tốt
đẹp của Dung Tư Lam, nhìn chằm chằm đôi tay ngọc ngà đẹp đẽ này, cô
không khỏi lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Doãn Tiêu
Trác, giọng run rẩy, “Nói cho em biết, có chuyện gì xảy ra?”
Doãn Tiêu Trác không đành lòng đối mặt với cô, xoay đầu đi, yết hầu hơi rung rung.