“Cậu nghĩ sao vậy?
Thế cậu coi Đóa Nhi là gì? Con bé chờ máu cuống rốn cứu mạng! Cậu lại
định tùy tiện để người phụ nữ khác dùng t*ng trùng của Doãn Tiêu Trác
mang thai, cậu cho rằng anh ấy là kẻ ngốc sao?”
“An Ny, tớ van
cầu cậu, chỉ cần cậu nói, tớ mang thai rồi, cần tĩnh dưỡng, vậy thì tớ
có thể trốn không gặp bất kỳ ai, chờ đến khi đứa bé ra đời! Sau đó bí
mật sinh ra cũng được! Không phải vẫn có khả năng không phù hợp sao? Nếu như không phù hợp, chúng ta cũng đã cố hết sức!”
“Tổ Nhi, cậu đã không thể mang thai, vậy không bằng cậu để Doãn Tiêu Trác và người phụ nữ kia sinh, cậu quá độc ác!”
Tổ Nhi khóc, “An Ny, tớ không có cách nào, tớ khổ quá, ở cùng một chỗ mấy
năm với Frank, mấy lần mang thai anh ta đều không cần, tớ biết rõ phá
thai nhiều lần có thể sẽ vô sinh, vẫn luôn hơi bận tâm, thậm chí không
dám làm kiểm tra, cho đến tháng trước bác sỹ nói không mang thai, tớ
càng thêm lo lắng, đến chỗ cậu chính là vì trốn tránh kiểm tra, hiện giờ lần thứ hai lại không mang thai, tớ lại không thể làm mẹ, Đóa Nhi là
đứa bé duy nhất của tớ, tớ không thể để cho người khác làm mẹ con bé,
càng không thể để cho Tiêu ở chung một chỗ với người phụ nữ khác...”
Doãn Tiêu Trác nghe đến đó, không thể kiên nhẫn nữa, chậm rãi đi từ góc tối ở khúc quanh ra ngoài.
Nhìn bóng đen chiếu trên mặt đất, Tổ Nhi sợ hãi
ngước mắt lên, bóng dáng trong tròng mắt màu nâu sẫm của Doãn Tiêu Trác
rơi vào tuyệt vọng.
“Tiêu, anh... Sao anh lại tới đây?” Tổ Nhi miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Nếu như mà tôi không đến, sao sẽ nghe được tiết mục đặc sắc như thế!” Trong đôi mắt của Doãn Tiêu Trác thoáng qua vẻ lạnh lùng, nhiệt độ lạnh lẽo
đủ để đông cứng Tổ Nhi.
“Tiêu, em...” Cô cố gắng tìm ra lý do giải vây cho mình.
Doãn Tiêu Trác bất chợt giơ tay, một bạt tai vung lênmặt cô, sức lực lớn đến làm cô té thẳng xuống đất.
Tổ Nhi ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy ra tia máu, bò qua định ôm lấy
chân Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, anh có thể đánh em mắng em, chỉ đừng xa cách em có được không? Em thật sự bởi vì quá yêu anh...”
Yêu? Năm năm trước, anh cũng cầu xin cô như vậy, Tổ Nhi, em không cần rời khỏi anh
có được không? Nhưng cô thì sao? Dứt khoát lên máy bay, cũng không quay
đầu lại.
Anh vốn tưởng rằng, cô chỉ vứt bỏ anh, không ngờ, còn có một đứa bé!
Anh có thể tha thứ cho người vô tình bỏ rơi mình, nhưng không thể tha thứ cho cô tàn khốc với đứa bé như vậy!
Cười lạnh, “Đánh cô mắng cô? Lâm Tổ Nhi, Doãn Tiêu Trác tôi chưa bao giờ
đánh phụ nữ, cô là người đầu tiên! Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi! Tôi
không nên đánh cô! Vì đánh bẩn tay tôi! Cô cút cho tôi!”
Anh dùng lực muốn rút chân về, bị Tổ Nhi ôm chặt, không
rút ra được, tức giận, đá một cước vào ngực cô ta, đẩy cô ta đi ra ngoài thật xa.
An Ny, cũng chính là bạn của Tổ Nhi, thấy thế vội vàng
đỡ Tổ Nhi dậy, cầu cạnh thay cô, “Doãn Tiêu Trác, thôi, đừng đánh cô ấy
nữa! Cũng may tôi không làm theo cách của Tổ Nhi, không phải không gây
ra hậu quả không tốt sao? Vẫn nên dùng tinh lực (tinh thần và nghị lực)
nghĩ cách cứu đứa bé đi!”
Cô là bạn của Tổ Nhi, nhiều năm trước cũng biết Doãn Tiêu Trác.
“Đánh cô ta? Tôi sẽ không! Chỉ có điều, Lâm Tổ Nhi, tôi cảnh cáo cô, đừng để cho tôi nhìn thấy cô!”
Đời này của anh coi như thua trong tay người phụ nữ này! Mất đi năm năm
cuộc sống trong u tối là bởi vì cô ta, hôm nay khó khăn lắm mới nhìn
thấy ánh rạng đông, lại bởi vì cô ta mà thiếu chút nữa mất đi tất cả,
đáng thương nhất chính là đứa bé của bọn họ! Không, chỉ là đứa bé của
anh! Cô ta vốn không xứng đáng làm mẹ!
Đau lòng, điện thoại di động của anh vang lên, là Doãn Tiêu Diệp!
“Anh! Sinh rồi! Sinh một cậu con trai!” Đầu bên kia truyền đến âm thanh mừng rỡ như điên của Doãn Tiêu Diệp.
Trong tròng mắt u ám dần nổi lên vui sướng, “Sinh rồi! Tốt quá! Tiêu Diệp, anh tới liền!” Anh bước nhanh chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút!” An Ny chợt gọi anh lại, “Doãn Tiêu Trác, bà xã Doãn Tiêu Diệp sinh con ở bệnh viện của chúng tôi sao?”
“Đúng!” Doãn Tiêu Trác ngoái đầu nhìn lại.
“Mau! Đi theo tôi! Lưu máu cuống rốn lại, có lẽ có thể phù hợp!” Âm thanh
giày cao gót của An Ny vang lên dồn dập, chạy về phía phòng phẫu thuật.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nửa năm sau, vừa đúng là lễ tạ ơn.
Khách sạn lớn nhất toàn thành phố, Doãn Thiên Ân – con trai của Doãn Tiêu
Diệp nửa tuổi, đặt buổi tiệc, cho dù biết hay không biết, cho dù có cho
tiền mừng hay không, chỉ cần là người đi qua khách sạn đều có thể đi vào ăn thoải mái.
Thiên Ân, là do bác cả Doãn Tiêu Trác lấy tên cho, ý tứ ân sủng trời ban. Cho nên, trong ngày lễ tạ ơn ăn mừng nửa tuổi cho Doãn Thiên Ân, cũng không lộ vẻ giàu có, cũng
không phải phô trương, mà chân tâm thật ý cảm tạ ân sủng trời cao, khiến hạnh phúc chưa từng rời đi.
Mới vừa lên đèn, mấy tầng khách sạn, không còn chỗ ngồi.
Doãn Tiêu Trác đại biểu cho nhà họ Doãn đọc diễn văn trước khi bắt đầu bữa tiệc.
“Người thân và các bạn, xin cho phép tôi coi mỗi người ngồi đây đều là người
thân bạn bè. Hôm nay là lễ tạ ơn, đồng thời cũng là ngày Doãn Thiên Ân
bé trai nhà họ Doãn tròn nửa tuổi. Ân huệ trời ban, là phúc là may mắn
với nhà họ Doãn, ý tứ trong chuyện này, chỉ có người nhà họ Doãn có thể
trải nghiệm. Tôi nghĩ rằng, thật ra mỗi người cũng sẽ có ngày được ban
cho ân sủng, nhưng phải hiểu được yêu, biết cách quý trọng, biết cách
cám ơn, Thượng đế sẽ không quên ban hạnh phúc cho chúng ta, cho nên, hôm nay, để cho chúng tôi cám ơn, cám ơn mỗi người thân bên cạnh, mỗi một
người bạn đã trợ giúp chúng tôi, mỗi một người khi đi ngang qua mỉm cười với chúng tôi, bởi vì các bạn, sinh mạng của chúng tôi mới trở nên đặc
sắc!”
Tiếng vỗ tay như sấm, người điều khiển chương trình tuyên
bố, “Tập đoàn Doãn thị lập một quỹ thiên sứ, hàng năm tập đoàn Doãn thị
sẽ quyên mười triệu, dùng để trợ giúp cho những người bị bệnh nặng không có tiền điều trị, chúng ta hãy cám ơn hành động tự thiện của tập đoàn
Doãn thị. Đồng thời, tập đoàn Doãn thị cũng kêu gọi mọi người hành động, dùng lực lượng mỏng manh của chúng ta góp một viên gạch cho quỹ thiên
sứ, khiến càng nhiều người gia nhập vào hành động yêu thương này, bởi vì yêu, là chuyện cá nhân, là năng lực ai ai trong chúng ta cũng có!”