Người Chết Gõ Cửa

Chương 23



“Không có gì, là công việc cả thôi.” Tề Dực khách sáo đáp, sau đó nhặt ra được từ khóa quan trọng: “Khoan đã… Camera hỏng à? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Anh chàng nói: “Phát hiện hỏng từ tối qua, đường truyền tín hiệu bị trục trặc, độ trễ quá cao, tôi phải thay dây cáp, bận tới tận trưa, vừa mới rảnh được một chút.”

Tề Dực gặng hỏi: “Chỉ có hai camera có vấn đề thôi sao? Những cái khác vẫn hoạt động tốt à?”

“Chuyện đó thì tôi không rõ, tôi chỉ được báo sửa hai chiếc này thôi.” Anh chàng nói: “Vẫn còn chưa sửa xong, nghe bảo vị trí của hai chiếc này nằm ở góc nên không cần quá vội vã, xử lý xong vấn đề của anh trước đã… Điều hòa không khí của văn phòng của anh bị hỏng, liên tục làm lạnh à?”

“Điều hoà không khí đang tắt.” Tề Dực nói: “Hơn nữa cho dù là điều hòa không khí liên tục làm lạnh thì cũng không có nhiều khả năng chỉ chốc lát đã giảm thẳng 10 độ được. Chính xác vấn đề là gì thì tôi cũng không rõ, phiền anh xem thử xem sao.”

Anh chàng nghe vậy rất lấy làm khó hiểu: “Đi nào, qua xem thử trước đã.”

Trong lúc nói chuyện đôi câu, hai người đã tới trước cửa phòng làm việc của Tề Dực.

Mở cửa ra, hơi lạnh lập tức ùa ra ngoài phòng làm hai người họ rùng mình, anh chàng lạnh run lên: “Phòng làm việc của anh lạnh lạ lùng quá.”

“Giờ là đỡ rồi đấy, nãy lạnh hơn bây giờ nhiều.”

Anh chàng đi vào văn phòng, quan sát xung quanh, kiểm tra sơ lược một hồi, tìm điều khiển từ xa bật nguồn điều hòa không khí lên.

Điều hoà không khí khởi động kêu tích một tiếng, trên màn hình hiển thị điều hòa đang ở chế độ sưởi, 26℃.

“Lần gần nhất anh sử dụng điều hòa không khí là vào mùa đông à?”

“Ừm, không biết hơi lạnh từ đâu ra.”

Anh chàng tắt điều hoà không khí: “Bó tay rồi, trừ khi có thiết bị đo nhiệt bức xạ, có thể đo ra được đâu là nơi có nhiệt độ thấp nhất trong phòng thì may ra mới biết nguồn lạnh bắt nguồn từ đâu.”

Anh ta lại xem sơ qua căn phòng thêm một lượt rồi nói tiếp: “Phòng làm việc này của anh… ngay đến một cái cửa sổ cũng không có, hơi lạnh chắc chắn chỉ có hai nguồn có thể vào phòng, nếu không phải là điều hòa không khí, vậy xem ra là quạt thông gió rồi. Thế nhưng, vậy cũng không đúng, quạt gió đâu có tính năng làm lạnh đâu nhỉ?”

Được anh chàng nhắc nhở một câu như vậy, Tề Dực lập tức nghĩ ngay ra, anh đi tới dưới ô quạt thông gió, ngẩng đầu nhìn lên: “Liệu có khả năng là do quạt thông gió hút được hơi lạnh nên mang hơi lạnh đó vào phòng làm việc của tôi không?”

“Vấn đề là lấy lấy lượng không khí lạnh lớn như vậy ở đâu ra chứ?”

“Nói cách khác, bỏ qua chuyện lấy không khí lạnh ở đâu thì điều này là có khả năng?”

Tề Dực cảm giác đã tìm ra được hướng đi, trong lòng yên tâm hơn một chút.

“Miễn cưỡng cũng có thể nói là có khả năng này… Có cần tôi kiểm tra giúp anh không?”

Anh chàng kéo ghế tới, giẫm lên ghế, tháo tấm chắn của ô quạt thông gió ra, bật đèn pin soi vào trong xem, sau đó thốt lên ngạc nhiên: “Ồ? Nó… đúng như anh nói này?”

“Sao rồi?”

Anh chàng cúi đầu, nói với Tề Dực: “Quạt thông gió ngừng chạy rồi, không rõ là do bị cháy hay là do mất điện nhưng trên cánh quạt có bám rất nhiều vụn băng, giống như một lớp sương giá vậy.”

“Sương à?” Tề Dực cảm thấy đầu óc của anh có tới mười vạn câu hỏi vì sao, mà tất cả đều không có câu trả lời: “Vậy nghĩa là có một luồng không khí cực kỳ ướt lạnh đã thổi qua chỗ cánh quạt phải không?”

Anh chàng xuống khỏi ghế: “Đúng, hơn nữa theo lời anh miêu tả thì nhiệt độ của luồng không khí lạnh này chắc chắn phải dưới 0. Chuyện này tôi không giải quyết được, phải mời ai đó chuyên nghiệp hơn điều tra tình hình bên trong ống thông gió.”

“Anh không giải quyết được à?” Tề Dực hỏi: “Tôi cảm giác anh rất chuyên nghiệp, biết rất nhiều.”

Anh rất ít khi khen ai, có thể thấy anh chàng sửa chữa này quả thực đáng tin cậy.

“Tôi chỉ biết nhiều thứ thôi, nhưng chuyện này vượt quá khả năng của tôi.” Anh chàng nói: “Chưa biết chừng là hệ thống thông khí xảy ra vấn đề gì rồi, chuyện này tiềm ẩn mối nguy hiểm khá cao, tôi đề nghị báo cáo lên cấp trên để tìm người điều tra cho rõ.”

Vẻ mặt của Tề Dực cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu chắc nịch.

Anh chàng này nói đúng, hệ thống thông khí xảy ra vấn đề quả thực là chuyện không thể coi nhẹ, hôm nay hơi lạnh có thể thổi vào phòng làm việc của anh làm nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, một ngày nào đó hơi độc cũng có thể thổi vào phòng gϊếŧ sạch cả phòng pháp y.

“Vậy cứ thế nhé, tôi đi kiểm tra dây cáp tiếp đây.”

“Được, để tôi tiễn anh.”

Văn phòng rất nguy hiểm, Tề Dực không muốn ở lại đây.

Đi một hồi, Tề Dực bỗng nhớ tới chuyện anh chàng này ban nãy nói camera có vấn đề: “Đúng rồi, hai chiếc camera bị trục trặc đó nằm ở đâu? Có phải là ở chỗ máy thông gió không?”

“Sao anh biết?” Anh chàng sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu ra: “Khoan đã… Thế này thì trùng hợp quá, nếu vậy thì hơi lạnh trong văn phòng của anh là do ai đó giở trò phải không?”

Phía đằng sau tòa nhà của chi đội trinh sát hình sự có một mái hiên trú mưa màu xanh dương, bên dưới mái hiên có hai chiếc máy thông gió.

Hai chiếc máy thông gió này rõ ràng đã được dùng nhiều năm, lớp sơn trắng đã bị tróc ra khá nhiều, lộ ra vết gỉ kim loại loang lổ, bám một tầng bụi dày.

Chỗ gần ô lấy gió có những dấu vết chồng chéo lộn xộn.

Tề Dực tái mặt, gần đây có người đã động tới chỗ này!

Anh chàng kia bước vội mấy bước, cúi đầu quan sát vết tích trên đó: “Ôi trời! Thế này là sao?!”

Tề Dực chụp mấy chục tấm ảnh từ rất nhiều góc độ rồi nhìn chằm chằm những dấu vết này một hồi lâu, mô phỏng thử trong đầu nhiều lần: “Có người dùng công cụ dạng như tua vít hay cây nạy lốp để cạy mở đầu ống thông gió.”

“Kẻ đó cạy mở đầu ống thông gió để làm gì? Hơn nữa cạy xong còn lắp trở lại, vì sao phải mất công làm như vậy?”

Tề Dực đau đầu: “Có lẽ là có liên quan tới chuyện văn phòng của tôi bỗng nhiên bị lạnh.”

“Khó có khả năng đấy lắm.” Anh chàng đưa ra cái nhìn của mình: “Đây là ống thông gió tổng, nếu kẻ đó giở trò gì đó ở đây thì hơn một nửa tầng hầm đều sẽ bị lạnh, muốn làm lạnh chính xác mỗi mình văn phòng của anh thì phải giở trò ở cả hệ thống phân luồng không khí nữa.”

Về lý thì đúng là như vậy.

“Chẳng lẽ kẻ này định bắt chước đặc công trong phim bò vào trong ống thông gió hay sao? Chuyện này cũng rất khó có khả năng, mặc dù đường kính của ống thông gió không nhỏ nhưng cũng chỉ to khoảng bằng eo của tôi mà thôi, không thể nào chui vào được.”

“Có lẽ vậy.” Tề Dực đáp quấy quá cho qua, trong lòng thầm nghĩ đến bóng quỷ lông đen tối qua anh nhìn thấy.

Nếu là nó thì chắc là có thể chui vào dễ dàng, thuận lợi bò tới tận ống thông gió nhánh cấp không khi cho văn phòng của anh.

Nhưng nó rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Và làm thế nào để làm nhiệt độ trong văn phòng của anh đột ngột giảm xuống?

Muốn một căn phòng nhỏ rộng mười mấy mét vuông giảm chục độ trong nháy mắt chẳng những cần phải giảm lượng nhiệt lượng rất lớn mà còn phải có hiệu suất thông khí tương đối lớn mới được; nếu không, chỉ dựa vào không khí truyền nhiệt một cách tự nhiên thì nhiệt độ trong phòng chỉ có thể giảm xuống dần từng chút một.

Chỉ dựa vào hiệu suất của máy thông gió thì không thể nào làm được chuyện này, điều làm Tề Dực thấy khó hiểu hơn nữa là, tất cả những chuyện này xảy ra hết sức âm thầm, anh không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, hay cảm nhận được không khí lưu động một cách rõ ràng.

Với hiểu biết không hề ít ỏi về vật lý của Tề Dực thì anh hoàn toàn không nghĩ ra được lời giải thích nào đáng tin.

“Nhưng ít ra có thể chứng minh, tất cả những chuyện này là do con người tạo ra, không phải do những thứ siêu nhiên như ma quỷ.” Tề Dực tiếp tục nhìn đầu ống thông gió, ánh mắt như thể muốn ăn thịt người.

Chỉ cần nó tuân thủ quy tắc thì anh có thể nghĩ cách bắt được nó.

Anh chàng thấy Tề Dực im lặng một lúc lâu không nói năng gì, đang định hỏi có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không thì thấy vẻ mặt Tề Dực dần trở nên dị thường, anh ta chợt thấy hơi sợ hãi.

Anh ta lặng lẽ lùi lại mấy bước, nuốt nước bọt hỏi Tề Dực: “Có phải người anh em phát hiện ra điều gì rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.