Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 18: Thi giữa kỳ (năm)



Hai người lại tiếp tục trượt tuyết nguyên sáng Chủ nhật, buổi chiều thì về lại trường, đến khu chợ nhỏ cổng sau ăn cơm tối. Ông chủ tiệm cơm đi đến, hỏi: “Hôm nay là ngày lễ độc thân, ai còn lẻ bóng thì được giảm 20%.”

Thẩm Hi lúc này mới nhận ra, hôm nay là 11 tháng 11, lễ độc thân trong truyền thuyết. Hai ngày thi đúng vào thứ năm thứ sáu là ngày 8-9, hôm qua ngày 10, hôm nay 11. Thời bây giờ, làm kinh doanh là dịp lễ gì cũng phải nhớ.

Hạ Cửu Gia vừa định nói cảm ơn, liền nghe Thẩm Hi từ chối: “Không cần, cứ tính tiền theo giá ngày thường, làm ăn cũng đâu có dễ dàng gì.”

Hạ Cửu Gia: “…”

Thẩm Hi suy nghĩ, dù sao cũng sắp tỏ tình rồi, hết FA, không đáng thương nữa, không cần giảm 20% an ủi.

Thức ăn rất nhanh được đưa lên. Hạ Cửu Gia đang ăn thì điện thoại di động đặt trong túi quần chợt rung một cái. Cậu lấy ra nhìn, hóa ra là Thẩm Hi phát một bao lì xì trong khung chat QQ, trên bao lì xì viết lời nhắn: “Chúc nhanh chóng hết FA.”

Mở ra, bên trong là 13 tệ 1 xu lẻ 4 (*ý nghĩa 1314 là một đời một kiếp bên Trung). Hạ Cửu Gia biết đây là một lời chúc phúc đầy hảo tâm, nên không hề nói thật là mình chưa nghĩ yêu đương, mà nhận lấy, sau đó phát lại cho Thẩm Hi 15 tệ tròn, cùng lời nhắn: “Chúc Thẩm ca nhanh chóng hết FA.”

Thẩm Hi nhận lấy, ngẩng đầu lên, dù đang trong tiệm cơm nhỏ xíu chật chội vẫn cứ anh tuấn rạng ngời, hỏi Hạ Cửu Gia: “Lời chúc của cậu linh nghiệm không?”

“Hửm?”, Hạ Cửu Gia sửng sốt một chút, sau đó trả lời thản nhiên: “Luôn luôn linh nghiệm.”

“Nếu không linh nghiệm thì sao?”

“Sẽ linh nghiệm. Cậu nghe ‘quy luật hấp dẫn’ chưa? Khi cậu vô cùng mong muốn và suy nghĩ về một điều gì đó, nó sẽ xảy ra.”

“Luật hấp dẫn à? Vậy tớ sẽ càng thêm mong đợi và tin tưởng.” Thẩm Hi biết rõ, đời này cậu chỉ nhận định đúng một mình Nhóc Thịt Đông, nếu có ‘thoát FA’ thì hẳn là vì Nhóc Thịt Đông mà thôi.

Cơm tối là thịt xào cay, gỏi khoai tây sợi, địa ba tiên (*món xào từ khoai tây, cà tím và ớt ngọt), thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt. Sau khi no nê về lại phòng ngủ đã là chín giờ tối. Thẩm Hi rất lẫm liệt bước vào cửa phòng ngủ 336, không hề có ý định rời đi. Trong group chat của lớp, mọi người bắt đầu lì xì cho nhau, chúc mừng ‘Lễ độc thân’. Đối với kì nghỉ sau thi này, đại đa số bạn học đều chọn sáng thứ hai mới quay lại trường.

Mọi người giành nhau cướp bao lì xì, vì thế group chat ‘Lớp 10-6 trường R rồng bay lên trời’ vô cùng náo nhiệt. Trong không khí vui vẻ ấy, bỗng nhiên không biết ai khởi xướng trước mà sử dụng chức năng ‘ẩn danh’ tỏ tình với An Chúng – người nặng 135kg, vừa phát biểu trong group ‘chắc cả đời không có ai thích tao’: “An Chúng, mình thích cậu. Mặc dù cậu mập, nhưng cậu là người chân thành, rất đáng giá để tìm hiểu.”

“…” An Chúng biết đây chỉ là một người bạn học tốt bụng ‘giả vờ tỏ tình’ trong ngày 11/11, để cậu có thể trải nghiệm được cảm giác có người thích, tặng cho cậu chút ấm áp hy vọng thôi. Dù biết là thế nhưng cậu vẫn cảm động vô cùng.

Bắt đầu từ chuyện này, trong group liền nhao nhao cả lên. Mọi người rối rít để chế độ ẩn danh, tùy tiện bày tỏ. Thẩm Hi được công nhận là hotboy lớp nên nhận được nhiều ‘lời tỏ tình’ nhất, nhưng cậu không để ý, ngón cái chần chừ trên bàn phím điện thoại, cân nhắc một câu hồi lâu, cuối cùng chọn nhấn gửi vào group:

“Quách Tĩnh: @Hạ Cửu Gia, I love you, không bao giờ thay đổi.”

Bởi vì câu ‘I love you’, rất nhiều icon trái tim từ cửa sổ chat QQ bay lên, càng tô điểm cho lời tỏ tình thêm trang trọng.

Thẩm Hi ngồi trên bậc thang giữa bàn đọc sách tầng dưới và giường tầng trên, đưa mắt yên lặng ngắm nhìn Nhóc Thịt Đông đang ngồi trên ghế.

Hạ Cửu Gia thấy có người ‘tỏ tình’ với mình, sửng sốt một giây, sau đó gửi tin nhắn vào group chat: “Cảm ơn, không biết còn nghĩ đến anh em như thế, làm tớ tưởng thực sự có người thích mình.” Cậu cũng không chú ý đến Thẩm Hi.

Sau đó, nhìn ID ẩn danh của mọi người, Hạ Cửu Gia tò mò hỏi một câu: “Tớ là Hạ Cửu Gia đây, ID ẩn danh của tớ là gì? Tự mình không nhìn được.”

Mấy người đáp lại cậu: “Hoàng Dung”.

“…” Thẩm Hi cúi đầu, chụp màn hình, ném vào folder ‘42’.

Cậu thích nói những lời này, thích nói ‘tớ thích cậu’, ‘I love you’, cho dù đối phương không hề hay biết. Cậu không do dự. Yêu cậu ấy, thích cậu ấy, không do dự, không hoang mang. Loại thích như thế chỉ có ở độ tuổi này, tình cảm thiếu niên mãnh liệt đến không thể che giấu; nó ùa tới như một trận sóng thần, dâng trào trong khoảnh khắc, sau đó phá vỡ con đê mà lý trí xây nên, vọt thẳng vào rừng cây, ruộng đồng, nhấn chìm hết thảy, khiến trong trái tim chỉ toàn là hình bóng một người, cả thế giới tràn ngập người ấy, một tuần bảy ngày, một ngày 24 giờ, chưa bao giờ ngừng mơ ước và nhớ nhung.

Thẩm Hi cũng biết, có lẽ sẽ có một ngày, mình không còn kiểu tình cảm yêu hận cực đoan như thế; nhưng trong giây phút này đây, cậu chỉ muốn buông thả cảm xúc ấy: Tại ngày này, tháng này, năm này, Nhóc Thịt Đông là toàn bộ cuộc đời cậu.

———-

Đêm hôm qua, Hạ Cửu Gia mệt mỏi nên Thẩm Hi cũng không ở chơi lâu, náo loạn một trận trong group chat lớp tới đúng 10g liền quay về phòng ngủ 338 của mình.

Sáng thứ hai, học sinh lớp 10 trở lại trường. Đối với phần lớn học sinh thì việc công bố điểm các môn thi giữa kì chính là một lần ‘Tử hình công khai’ – trường R học sinh giỏi đông đảo, mà ‘học bá’ thì luôn cảm thấy khó bằng lòng. Chưa biết kết quả khiến mọi người nôn nóng, vừa mong đợi mà cũng vừa sợ hãi. Nội tâm các bạn học sôi trào, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Hạ Cửu Gia trở lại chỗ ngồi, thấy bạn cùng bàn Diệp Manh Manh trông không ổn lắm. Cậu hỏi: “Manh Manh? Không thoải mái à?”

Diệp Manh Manh quay đầu lại đáp: “Cửu Gia, dạ dày tớ khó chịu.” Có một luồng khí cứ muốn trào ngược lên, đôi lúc còn muốn ói, dịch chua vọt tới cổ họng, lại bị cô cố đè nén xuống.

“Manh Manh…” Hạ Cửu Gia biết rất rõ lần này Diệp Manh Manh cố gắng hơn lần thi tháng trước nhiều. Mỗi trưa đi căntin ăn cơm đều phải cầm theo quyển sách, giờ thể dục cũng cầm theo flashcard học tiếng Anh, còn nghe nói, ngày nào Diệp Manh Manh cũng dậy từ lúc 5g.

“Hy vọng kết quả thi tốt.” Giọng Diệp Manh Manh run run.

“Có thể mà, cậu cố gắng như thế.”

“Ừm, hy vọng cậu cũng thi tốt.”

Hai người cổ vũ nhau một phen, Hạ Cửu Gia nhìn thấy Thẩm Hi thong thả đi vào lớp.

Một đám bạn học lại nhao nhao: “Thẩm ca! Học thần!”, “Hạng 1 là phải mời cơm nhé!”, “Phải mời bữa xịn xịn đấy!”. Thẩm Hi gật đầu đáp ứng từng người.

Hạ Cửu Gia ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi, vừa nghĩ đến việc Thẩm Hi trường kì đạt được hạng nhất khối, mình thì không ai chú ý hỏi han, hôm nay cuối cùng có thể báo thù, da đầu bỗng tê rần rần.

Thẩm Hi cười hỏi: “Căng thẳng?”

Hạ Cửu Gia gật gật.

Thẩm Hi hiếm thấy ôn nhu bảo: “Không sao đâu. Lỡ có thi không tốt… tớ có thể dạy kèm cậu, thi cuối kì lại rửa nhục.”

“…Ừ.”

Chuông tự học sớm reo lên, lớp phó học tập Tôn Thiên Xu hướng dẫn mọi người đọc thuộc lòng thơ cổ. Là bài <Gió bắc> thuộc phần trong Kinh thi:

Bắc phong kỳ lương

Vũ tuyết kỳ bàng

Huệ nhi hiếu ngã

Huề thủ đồng quy.

(Dịch nghĩa: Gió bấc lạnh lùng,

Mưa tuyết rơi dày,

Người thương yêu của ta,

Hãy dắt tay nhau mà cùng đi)

Thẩm Hi cảm thấy, thơ này quá hay.

Giờ tự học sớm sắp kết thúc, ‘ông tám’ lớp 10-6 Tiền Hậu bỗng nhiên mang vẻ mặt ‘có tin tức lớn’ cùng động tác ‘ầm’ vọt vào cửa, dọa Tôn Thiên Xu giật nảy mình. Tiền Hậu buồn cười lại không dám cười, vẻ mặt uốn éo, tay chân vung vẩy khoa trương, cánh tay múa may đi về chỗ ngồi.

Thẩm Hi tất nhiên lười phản ứng, An Chúng lại hết sức tò mò nhìn Tiền Hậu, miệng phát ra âm thanh ‘xuỵt, xuỵt’. Thấy Tiền Hậu nhìn lại liền dùng ánh mắt hỏi: “???”

Tiền Hậu lén lút lấy điện thoại ra, nhắn wechat: “Mới vừa rồi tao vào phòng giáo viên, muốn xem trước thành tích”. Vì tám chuyện, Tiền Hậu rất thường bị tịch thu điện thoại, mẹ cậu là giáo viên trong trường, mỗi lần đều biết tin. Thế nhưng, ai biểu cậu không thể nhịn được tám chứ?

An Chúng: “Sau đó thì sao?”

Tiền Hậu: “Mày đoán xem, Thẩm ca đứng hạng mấy trong lớp?”

An Chúng: “Không phải hạng nhất à?”

Tiền Hậu vì nhấn mạnh, chỉ viết một con số: “2”

An Chúng lập tức bỏ điện thoại vào ngăn bàn, hai bàn tay mũm mĩm che miệng, đôi mắt như cọng chỉ nay trợn to, nhìn về Tiền Hậu.

Khuôn mặt Tiền Hậu nhăn lại một cục, bi thương mà gật đầu.

An Chúng lại nhắn hỏi: “Hạng mấy của khối? Nếu hạng hai trong lớp vậy chắc phải là hạng sáu bảy của khối hả? Nếu thật thế chả lẽ Thẩm ca cũng không trâu bò thần thành? Lần trước chẳng lẽ là tình cờ?”

Tiền Hậu trả lời: “Cũng là hạng hai.”

An Chúng: “Đcm! Hạng nhất hạng nhì khối đều ở trong lớp chúng ta? Không phải lớp thực nghiệm?”

“Đúng vậy.”

“Vị tráng sĩ hạng nhất là ai? Long Vân Phi? Châu Tri Cổ? Tôn Thiên Xu?”

Tiền Hậu đưa ngón tay, chỉ chỉ trước mặt Thẩm Hi.

An Chúng lại bỏ điện thoại vào ngăn bàn, hai bàn tay mũm mĩm che miệng, trợn to đôi mắt như cọng chỉ.

Hạ Cửu Gia??? Bất thình lình nhảy vọt? Phải biết là top đầu thi tháng không hề có tên người này!!!

Tiền Hậu lại gửi một câu: “Hơn nữa điểm Hạ Cửu Gia cao hơn tất cả học thần còn lại từ 20 điểm trở lên. Một mình cậu ta một đẳng cấp, các học thần khác một đẳng cấp, còn nhóm học kém một đẳng cấp. Lần trước nói Thẩm ca là debut vị trí center trong các học thần, kết quả Hạ Cửu Gia chính là… solo debut, tất cả những học thần khác đều không bằng, thực lực quá mạnh mẽ, không thể tạo thành nhóm.”

“…” An Chúng nhìn Hạ Cửu Gia bằng ánh mặt xem vật thể phi thường.

———-

Rất nhanh, chuông vào tiết một vang lên, cô Toán ôm một xấp bài thi vào lớp. Cô đưa bài thi cho hai nữ sinh bàn đầu, ý bảo phân phát cho các bạn.

Hạ Cửu Gia thấy hai tay Diệp Manh Manh run rẩy.

Có vài bạn học đã nhận được bài thi, nhìn số điểm trên giấy mà giật mình, thất vọng, tâm tình rơi xuống đáy – bài thi tối đa 150 điểm, có người lấy được tầm 70 điểm, có người 80, người lại 90, cũng có người được một trăm lẻ mấy, nhưng tất cả đều thấp hơn dự kiến.

Rất nhanh, Diệp Manh Manh cũng nhận được bài thi – 80. Cô trầm mặc nhìn nó, yên lặng như một pho tượng.

Cô Toán đặt cây thước eke khổng lồ xuống bàn, lên tiếng, thanh âm vừa lớn lại vừa bén nhọn như bình thường: “Lần thi giữa kì này đề toán rất khó. Điểm trung bình cũng không đạt tiêu chuẩn!” Nhưng đề thi ở trường R luôn khó như vậy.

Dừng lại mấy giây cô Toán nói tiếp: “Điểm trên 100 không có mấy người! Phần lớn đều từ 80 đến 100. Cho nên dù điểm số không lý tưởng, cũng không cần cuống cuồng bực bội… Trừ 5 người điểm dưới 50.”

Một nam sinh dùng giọng hy sinh làm việc nghĩa nói: “Tất cả vì bộ tộc!”

Cô Toán ngơ ngác: “Bộ tộc gì?”

Có người lớn tiếng haha: “World of Warcraft!! Game online!!!”

(*Nguyên bản là câu ‘For the Horde’, câu khẩu hiệu của phe Horder trong Warcraft)

“Được rồi, được rồi, tôi nói tiếp…” Cô Toán lại nói cà kề một hồi, đến gần lúc kết mới đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Thế nhưng, trong trường ta, ngay tại lớp ta, có một người được điểm tối đa 150.” Cô Toán vẫn rất tự hào vì là người dạy học sinh duy nhất được 150 trong 30 lớp.

Mọi người: “Hả…”

Cô Toán nhìn về hai bàn cuối tổ hai, ánh mắt cả lớp cũng di chuyển theo cô. Tất cả đều nhìn Thẩm Hi, trong lòng không tin tưởng được: Cái người lúc nào cũng thấy chơi bời như Thẩm Hi có thể thi 150 điểm ư?”

Thẩm Hi dựa lưng vào tường, quay bút, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười chọc tức.

Cô Toán tiếp tục tán dương: “Đó chính là Hạ Cửu Gia.”

Nụ cười của Thẩm Hi héo dần.

Mọi người quay phắt sang nhìn Hạ Cửu Gia. Hạ Cửu Gia trái lại vẫn bình tĩnh, chống cằm, nhìn bục giảng, tùy tiện để mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình. Cứ thoải mái, cậu nghĩ: “Mình là hạng nhất, mình đạt điểm tối đa, thì phải chịu đựng những tầm mắt này.”

Thẩm Hi chỉ ngây ngốc nhìn lưng Hạ Cửu Gia, âm thầm nghĩ: “Mình không được 150 ư? Nghe không đúng tí nào. Cô giáo có nhớ nhầm không?”

Mỗi người nhìn Hạ Cửu Gia xong sẽ quay sang nhìn Thẩm Hi một tí, ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình. Ngay cả Diệp Manh Manh đang buồn bã cũng nghiêng đầu xem biểu tình trên mặt Thẩm Hi thế nào. Sắc mặt Thẩm Hi âm u, không hề lên tiếng, gánh nặng hình tượng rơi vỡ đầy đất.

Lúc này, bài thi đã phát đến tay Thẩm Hi. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện mình làm sai một câu điền chỗ trống. Câu này phải có đơn vị, cậu không cẩn thận nên quên, chỉ viết số ‘9’, bị trừ 5 điểm, tổng điểm 145.

… Bực bội.

Bạn cùng bàn Thẩm Hi tên là Long Vân Phi, cũng là một học bá, khoa tay múa tay ra hiệu với cả lớp ‘Một’, ‘Bốn’, ‘Năm’. Mọi người nhìn nhau, người ta vẫn là học thần, mình làm gì có cơ sở để cười nhạo người ta, bèn rối rít xoay đầu lại, mặt mày ủ dột nhìn về phía bài thi 80, 90 điểm của mình.

Hạ Cửu Gia cố kiềm chế, rồi lại không nhịn được xoay người, liếc nhìn điểm thi của Thẩm Hi – ừm, chỉ có 145, cũng chỉ thế.

Cậu đưa mắt lên, nhìn Thẩm Hi, mỉm cười.

======

Editor note: Cháu bé Hạ Cửu Gia đã bắn phát súng khai cuộc chiến giành hạng nhất =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.