Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 19: Thi giữa kỳ (sáu)



Thẩm Hi trầm mặc suốt hai tiết toán. Nếu là lúc trước, hẳn cậu sẽ khoe khoang vài lần, ba hoa khoác lác vài bận, hoặc chê phương pháp giải bài của giáo viên không linh hoạt, sẽ gọi mọi người xem cách giải của cậu. Lúc này đây, cậu không chơi đùa gì nhưng cũng không nghe giảng bài, chỉ ngơ ngác nhìn bài thi, trên mặt thẫn thờ tam quan vỡ nát, hoài nghi nhân sinh.

Thật vất vả cầm cự đến 9h40 sáng, cô Toán giảng xong bài thi, tuyên bố hết tiết giải tán. Toàn thể học sinh lớp 10-6 xuống lầu xếp hàng ngay ngắn, nối đuôi lớp 10-5 chạy bộ vòng quanh sân trường. Thời tiết vùng Đông Bắc lạnh lẽo, học sinh ăn mặc dày, trường R từ tháng 11 đến tháng 3 sẽ tạm ngừng thể dục giữa giờ mà chuyển thành chạy bộ 400m. Các bạn học chẳng mấy nhiệt tình, lúc chạy lúc không, lượn qua lượn lại.

Đến khi về lại lớp học, danh sách thứ hạng đã được dán lên tường trắng. Trong kỳ thi giữa kì này, toàn khối lớp 10 trường R có 1800 học sinh, tất cả đều được xếp hạng, bảng danh sách dài chừng 18 tờ.

Một nhóm học sinh lập tức vây vào xem. Thẩm Hi có gánh nặng hình tượng, tất nhiên sẽ không bay vào, hai tay nhét vào túi quần, trở về chỗ ngồi.

Xem qua hạng, có người vui cũng có người buồn. Trong tiếng thúc giục của các học sinh khác, những người đứng bên trong đành chui ra nhường chỗ cho người khác. Nhưng trên đoạn đường ngắn ngủi về lại chỗ ngồi, ai cũng sẽ dùng ánh mắt phức tạp, chứa đựng nhiều cảm xúc khó mà phân tích rõ nhìn về phía Thẩm Hi.

Thẩm Hi vẫn khá tự tin mình sẽ hạng nhất – coi như môn Toán thất thủ, bị trừ mất 5 điểm thì vẫn còn 8 môn còn lại bù đắp vào. Lần trước cậu cao điểm hơn Tề Noãn lớp thực nghiệm khá nhiều. Huống chi cô Toán đã nói, toàn trường chỉ có một người điểm tối đa là Nhóc Thịt Đông, mà cậu thì biết rõ Nhóc Thịt Đông chính là học lệch môn.

Nhưng không khí kì quái cực điểm kia khiến Thẩm Hi không thể ngồi yên được nữa. Cậu "xoẹt" một phát đứng dậy, sải bước đến gần bục giảng, củng cố tâm lý trong một giây, sau đó đưa mắt nhìn về vị trí "hạng nhất".

Là ba chữ to: Hạ Cửu Gia.

HẠ, CỬU, GIA.

Hạng hai: Thẩm Hi.

Đầu óc Thẩm Hi quay cuồng, không kịp phản ứng. Cậu chớp chớp mắt, dồn lực tập trung nhìn lại cho rõ những con chữ nhỏ như kiến kia.

Hạng nhất: Hạ Cửu Gia: Ngữ văn 146 - Anh văn 148,5 – Toán 150 – Lý 100 – Hóa học 100 – Địa 100 – Sử 98 – Chính trị 98 – Sinh học 100. Tổng điểm: 1040,5.

Hạng nhì: Thẩm Hi: Ngữ văn 143 - Anh văn 145 – Toán 145 – Lý 97 – Hóa học 95,5 – Địa 98 – Sử 96 – Chính trị 98 – Sinh học 100. Tổng điểm: 1017,5.

Hạng ba: Tề Noãn: Ngữ văn 139 - Anh văn 144 – Toán 143 – Lý 96 – Hóa học 92 – Địa 98 – Sử 96 – Chính trị 96 – Sinh học 96. Tổng điểm: 1000.

Hạng tư...

Hạng năm...

Hạng ba là người hạng hai lần trước, hạng tư là người hạng ba lần trước, hạng năm là người hạng tư lần trước. Tất cả đều không thay đổi, chẳng qua, hạng nhất chính là người đột nhiên xuất hiện - Hạ Cửu Gia.

Thẩm Hi tính sơ: Cậu thấp hơn Nhóc Thịt Đông 23 điểm. 23 điểm! Hơn nữa còn không có môn nào cao điểm hơn Nhóc Thịt Đông!

Hạ Cửu Gia... cả 9 môn chỉ bị trừ 9,5 điểm. Điểm tối đa là 1050, cậu ấy đạt 1040,5.

Lần này đề khó thật, có mấy câu vật lý hóa học Thẩm Hi cũng không biết. Nhưng... giờ ngẫm lại, ngoại trừ mấy câu làm sai thì hóa học cũng có mấy câu chọn đại mà đúng. Nhưng, so với việc chọn đại mà đúng mấy câu, điều làm Thẩm Hi khó tin hơn chính là... Nhóc Thịt Đông sao bỗng nhiên lại giỏi như thế?! Lần trước thi tháng còn vào được top 30 của lớp cơ mà!

Không muốn ở lại để người khác nhòm ngó, Thẩm Hi xoay bước quay đi, cả người tản ra một luồng áp suất thấp.

Hạ Cửu Gia đối mặt với Thẩm Hi, thấy ánh mắt đối phương nhìn mình như nhìn quỷ, liền biết chắc chắn mình hạng nhất. Cậu thản nhiên đứng dậy, đi đến bục giảng nhìn lướt qua: "Tốt lắm, cao hơn hạng nhì 23 điểm." Bề ngoài nhìn cậu điềm nhiên bình tĩnh, nhưng nội tâm thì đã sung sướng sướng ngất trời.

Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa mới vào học, có thể đi WC một chuyến. Vừa bước ra khỏi cánh cửa lớp màu xanh da trời, Hạ Cửu Gia liền giật cả mình. Một nhóm học sinh lớp khác túm năm tụm ba ngoài cửa, trong mỗi đám đều thấy một bạn hoc lớp 10-6, hẳn là bị các bạn kêu ra hỏi chuyện.

Hạ Cửu Gia nghe thấy có người nói: "Chính là cậu ta... Hạ Cửu Gia...", "Thi được 1040,5... không phải là người...", "Cao hơn hạng nhì hẳn 23 điểm...", "Cái điểm gì mà với không thể tới..."

Hơn mấy chục cặp mắt của học sinh lớp khác hoặc nhìn chằm chằm hoặc khẽ liếc liếc về Hạ Cửu Gia, sự tò mò mãnh liệt của họ cuối cùng đã được thỏa mãn. Trong những ánh mắt kia, có thán phục, có sùng bái, có hâm mộ, có ghen ti... Có ba cô gái thì lại khác mọi người, không hề che giấu mà thốt ra thành tiếng, một người gào "Thật đẹp trai", một người hô "Mỹ nhân", một người lại "Đáng yêu quá".

Hạ Cửu Gia mắt nhìn thẳng, bước về phía WC.

Trong lớp, Thẩm Hi mặt âm u ngồi tại chỗ, gánh nặng hình tượng rơi tả tơi thành mảnh vụn. Mấy cậu đàn em muốn đùa giỡn nhưng nhìn dáng vẻ đại ca thế kia cũng không dám chọc. Một lúc sau, Thẩm Hi bỗng nhiên quát to: "Diệp Manh Manh!!!"

Diệp Manh Manh bị gọi giật mình: "...Hả???"

Đại ca Thẩm Hi bắt đầu giận cá chém thớt: "Diệp Manh Manh, cậu xem lại đi! Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, mà cậu không có cảm giác gì hả??? Mỗi ngày chúng ta đều có bài tập!!! Ngay hôm thứ hai là thầy cô đã giải bài thi rồi!!!"

"Tớ..." Diệp Manh Manh oan ức vô cùng, "Giờ học thì tớ chuyên tâm nghe giảng... đâu thể soi từng câu xem bạn cùng bàn giải đúng hay sai, xem cậu ấy được bao nhiêu điểm? Với cả, tớ xếp hạng 15 từ dưới đếm lên, không đánh giá được khả năng người khác."

Thẩm Hi lười đôi co lại.

Diệp Manh Manh nói tiếp: "Thẩm ca, tớ không dám đi xem thành tích... Có thể giúp tớ nhìn một cái được không?"

Thẩm Hi cau mày: "Không đi." Nói đùa, lại đi đến cái bảng danh sách lần nữa chắc chắn sẽ trở thành trò cười!

An Chúng nãy giờ bị luồng áp suất thấp làm cả người đau đớn lập tức đứng lên: "Để tớ xem giúp cậu!"

- -- Hạ Cửu Gia trở lại lớp 10-6, chợt nhớ đến Diệp Manh Manh, vội vàng lại gần bục giảng, tìm gần một phút rốt cuộc mới thấy...

Diệp Manh Manh: Hạng 49 toàn lớp, hạng 889 toàn khối.

Hạ Cửu Gia: "..."

Còn thấp hơn lần trước. Lần trước, Diệp Manh Manh hạng 46 toàn lớp, hạng 864 toàn khối.

Hạ Cửu Gia về chỗ, nhìn thấy Diệp Manh Manh cắn chặt môi ngồi viết bài, nước mắt từng giọt rơi xuống những con chữ. Một tháng này, dù Manh Manh đã chăm chỉ cố gắng hơn trước nhưng vẫn không tiến bộ, hôm nay cô đã đau khổ mà hiểu một đạo lý rất rõ ràng – cố gắng chưa chắc sẽ có hồi đáp. Aiz, Hạ Cửu Gia lặng lẽ nghĩ: "Sau này sẽ chú ý Manh Manh nhiều hơn, nhìn xem cậu ấy thích hợp với phương pháp học gì thì giúp đỡ một chút."

Trên bục giảng, Dư Trung Thiện đếm đủ 60 tờ xếp hạng điểm trong lớp, phát cho bốn người ngồi hàng đầu, nói: "Mỗi người một tờ danh sách điểm và xếp hạng lớp. Cột cuối là hạng toàn khối."

Mọi người bắt đầu xoạt xoạt chuyền về sau. Thẩm Hi nhìn chằm chằm Nhóc Thịt Đông, nhìn chân mày khóe mắt đượm nụ cười của đối phương, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, vỗ vỗ Hạ Cửu Gia, trên khuôn mắt anh tuấn như phủ một tầng sương lạnh.

"???" Hạ Cửu Gia quay đầu lại, hơi có chút đắc ý – sau kỳ thi tháng, câu "Nhóc Thịt Đông, bình thường cậu đều làm bài tập giả sao" mà Thẩm Hi nói thật sự làm cậu nhức nhối trong lòng. Giờ phút này, cậu cao hơn Thẩm Hi tận 23 điểm, lòng vui sướng vì đã báo được thù, thậm chí còn muốn hỏi "Thẩm ca, bình thường cậu đều làm bài tập giả sao?"

Thẩm Hi quyết tâm muốn biết rõ mọi chuyện, hỏi: "Nhóc Thịt Đông, thi tháng xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Cửu Gia nhướn khóe miệng: "Thân thể không thoải mái. Nhiều môn vắng thi."

Thẩm Hi dường như không tin: "Vậy tại sao không ai biết?"

"Chỉ có Tiêu Chân Chân cùng phòng thi với tôi, chắc bạn ấy cảm thấy không cần thiết phải nói." Tiêu Chân Chân khá hướng nội, không thích tám chuyện lung tung, huống chi loại chuyện như "Hạ Cửu Gia hôm sau vắng thi" cũng chả có gì thú vị để đi tám.

"..." Chân tướng đả kích x 1.

"Tôi có xin nghỉ phép, nhưng các thầy cô..." Dư Trung Thiện tính cách rất ngầu, không thích nói nhảm, hồi thi tháng chỉ tổng kết vài lời. Cô Anh và cô Toán tuy nói đến những người điểm thấp, nhưng Hạ Cửu Gia không vắng thi hai môn ấy, điểm cũng thường thường. Trường R trọng tự nhiên nhẹ xã hội, giáo viên địa, sử, chính trị cũng chỉ giảng bài thi một lần rồi thôi.

"..." Chân tướng đả kích x 2. Thẩm Hi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Chuyện như vầy thường thì phải chủ động giải thích chứ?"

"Giải thích cái gì?" Hạ Cửu Gia lạnh nhạt hỏi, "Nói tôi không học dở đến thế? Nói lẽ ra điểm tôi cao hơn nhiều?"

"..." Chân tướng đả kích x 3. Thẩm Hi hiểu. Người này có lòng kiêu hãnh rất cao, đối mặt với việc mình trêu đùa về thực lực sẽ không cố gắng thanh minh làm mình thay đổi suy nghĩ, mà sẽ giống như bây giờ, trực tiếp bỏ xa mình về điểm số.

Khi ấy chú ý Hạ Cửu Gia không vào top 30 của lớp chỉ có Thẩm Hi và Diệp Manh Manh. Lúc ấy Hạ Cửu Gia rất ghét Thẩm Hi nên nửa câu giải thích cũng lười. Còn Diệp Manh Manh thì buồn phiền về thành tích, chuyện này cũng không có gì để bàn tán. Dù ngày thứ hai khi các thầy cô giảng đề thi, Diệp Manh Manh đã phát hiện ra bạn cùng bạn vắng thi nhưng cô cũng không hề rêu rao khắp nơi – cô chỉ hứng thú với việc vào trường "985" thôi.

"Nhưng...", Thẩm Hi lại hỏi tiếp, "Tớ nghe nói, tớ là học sinh có thành tích thi vào trường R cao nhất."

"À, tôi được tuyển thẳng, không cần thi."

"...." Chừng mười giây sau, Thẩm Hi mới cất tiếng, "Còn một câu hỏi cuối cùng."

Hạ Cửu Gia vốn định tiếp tục "mỉm cười tà mị", nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Thẩm Hi liền giật mình, khóe miệng căng cứng.

Thẩm Hi có con người nhạt màu nhưng tròng đen lại thăm thẳm, biểu tình nghiêm túc hiếm thấy hỏi: "Hạ Cửu Gia, lúc trước tớ nói "dạy cậu làm bài, cùng tiến vào 985", cậu lập tức đồng ý... Lúc ấy là cậu đang cười nhạo trong lòng rằng người này không biết tự lượng sức mình sao?" Đó là một lần hiếm hoi mà hai người nhắc đến thành tích học tập sau khi quan hệ trở nên thân thiết hơn.

"Không phải", Hạ Cửu Gia cũng nghiêm túc, "Cậu nói sau buổi kỉ niệm trường, ngày 2 tháng 11, chỉ còn một tuần là đến thi giữa kỳ. Đầu tiên là thời điểm không thích hợp để giải thích, thi tháng đã qua mấy tuần lễ rồi. Thứ hai là không muốn giải thích, dù sao lập tức sẽ biết kết quả thôi. Còn thứ ba, không biết giải thích rõ như thế nào. Ngoài ra, tôi vẫn cho là cậu chỉ thuận miệng nói chút thôi."

"Ừm." Nghe Hạ Cửu Gia nỗ lực giải thích, tâm tình Thẩm Hi cũng bắt đầu biến hóa. Quả nhiên, Nhóc Thịt Đông không phải người như vậy! Sao hồi nãy mình lại hoài nghi? Thật không đúng. Bản thân biết rõ nhất Nhóc Thịt Đông đáng yêu như nào mà!

- -- Bên cạnh, đám An Chúng thấy Thẩm Hi không phát ra luồng áp suất thấp nữa, bắt đầu dò xét bên ranh giới tìm đường chết: "Hạ Hi?"

Thẩm Hi lười biếng đáp: "Gì?"

"Mày bảo nếu mày không hạng nhất thì mày sẽ họ Hạ."

Thẩm Hi nhìn thấy Hạ Cửu Gia cũng quay đầu lại nhìn, liền nói: "Họ Hạ thì họ Hạ, Hạ Thẩm Hi, cũng được, nghe rất Tây." May mà lúc ấy lanh trí giữ một đường sống mà chọn họ Hạ.

"Vậy sau này gọi là Hạ ca hay Hi ca?"

"Lăn! Vẫn gọi Thẩm ca. Lần này khinh địch, nhất thời thất thủ. Không cần làm chuyện phiền phức như thế."

Hạ Cửu Gia lại mỉm cười.

Chuông vào tiết vang lên, Dư Trung Thiện bắt đầu giảng bài thi Ngữ Văn. Thầy Dư đọc trước lớp bài luận văn được 57 điểm của Hạ Cửu Gia, dẫn chứng phong phú, văn chương tài hoa, cả lớp nghe mà không theo kịp. Thẩm Hi thầm nghĩ Nhóc Thịt Đông biết nhiều thật – bài luận của cậu chỉ được 55 thôi.

Sau đó, Thẩm Hi bắt đầu ngẩn ngơ.

Trải qua sự đả kích trầm trọng "thật mất mặt, đặc biệt mất mặt" ban đầu, Thẩm Hi đã kịp nghĩ ra một chuyện – Nhóc Thịt Đông hạng nhất, mình hạng hai, không phải là thành tích xứng đôi rồi sao?!! Như vậy, sau ba năm này, Nhóc Thịt Đông và mình có thể vào cùng một trường đại học...

Hai người sẽ dắt tay tản bộ bên bờ hồ không tên,

Hai nguời sẽ ở khu ăn uống quanh trường ăn mì thịt bò,

Hai người sẽ cùng vuốt ve mèo hoang trước ký túc xá,

Hai người họ sẽ...

Nghĩ tới đây, Thẩm Hi lại lần nữa rung động. Cái viễn cảnh "cùng nhau thuê phòng, cùng đi học, cùng tự học, cùng nhau ăn cơm, một tuần 7 ngày, một ngày 24 giờ đều ở cùng nhau" có khả năng xảy ra làm cậu như chạm được tới hạnh phúc.

Vậy... tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Vốn là định tuần này sẽ tỏ tình, nhưng... kém người ta 23 điểm, không có môn nào cao hơn. Chênh lệch như thế này! Trước đó đã cảm thấy Nhóc Thịt Đông quá tốt, mình không xứng, bây giờ... càng cảm thấy không xứng.

Phải làm gì đây? Cố gắng học tập, đoạt lại hạng nhất rồi tỏ tình? Thẩm Hi vừa xoay bút vừa suy nghĩ: Vậy thì cố gắng học tập, giành hạng nhất rồi tỏ tình đi.

Không, không được, cậu lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện quan trọng: Nhóc Thịt Đông mạnh đến đáng sợ, lại kiêu hãnh dến dọa người, nếu như đoạt lại hạng nhất rồi tỏ tình, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Thẩm Hi cảm thấy mình hiểu tâm tư đối phương – Nhóc Thịt Đông sẽ không vì người khác mạnh hơn mà chuyển thành yêu thích, thân cận người ta; cậu ấy không tức đến khóc là mừng rồi.

Như bây giờ, mình không bằng đối phương, có lẽ sẽ tốt hơn. Huống chi Nhóc Thịt Đông cũng có hảo cảm với mình. Thẩm Hi quyết định, giữ nguyên kế hoạch, lập tức tỏ tình.

Đến đây, sự u ám do thi cử thất bại đã tản đi, chuyện gì cũng chẳng quan trọng bằng chuyện yêu đương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.