Sự kiện Hạ Cửu Gia hạng nhất đã tạo ra một cơn chấn động trong toàn khối 10 trường trung học R, mãi đến mấy ngày sau mới dần lắng xuống. Nguyên nhân không gì khác –, số điểm 1040,5 thực sự quá kinh khủng, chưa bao giờ nghe thấy. Bình thường thì điểm 1000 của người đứng hạng ba sẽ là hạng nhất ở nhiều trường, nếu Thẩm Hi là ‘nhất kỵ tuyệt trần’ thì Hạ Cửu Gia là không thể dùng lẽ thường mà suy xét. Đổi cách nói thì chính là không phù hợp logic. (*ý của cụm nhất kỵ tuyệt trần là có một số người rõ ràng ở một phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi)
Buổi trưa thứ sáu, một nữ sinh đến lớp 10-6 tỏ tình. Là Liễu Mộc Tử của lớp 10-10, trong kỳ huấn luyện quân sự đã được bầu chọn là một trong ‘Tứ đại hoa khôi khối 10’. Cô có vóc dáng cao gầy, đôi chân thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm thanh tú, mắt hai mí to tròn, cười lên rất ngọt ngào.
Liễu Mộc Tử ở lớp hỏa tiễn thứ ba – cũng chính là lớp 10-10. Tại trường trung học R, lớp 10-2 là lớp thực nghiệm, chủ yếu nhận những ‘tuyển thủ ngôi sao’ trong các kì thi cấp 2. Học sinh lớp thực nghiệm lên cấp 3 lại tiếp tục chinh chiến ở các cuộc thi hoặc sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, Bắc Đại, tỷ lệ đậu trường danh giá cao kinh người. Hạ Cửu Gia chỉ muốn thi đại học và tìm kiếm mục tiêu mà mình thực sự thích nên không chọn vào lớp thực nghiệm. Còn lớp 10-6, 10-8, 10-10 chính là ba lớp hỏa tiễn, phần lớn các học sinh đều phải thi đầu vào. Lớp 10-6 là lớp có thành tích tốt nhất, 10-8 là yếu nhất trong ba lớp. Ngoài ra còn có sáu lớp trọng điểm, còn lại đều là lớp bình thường.
Hạ Cửu Gia đang làm bài tập thì ‘ông tám’ Tiền Hậu mặt rất bỉ ổi chạy vào lớp học: “Hạ Cửu Gia, có người nhắn là 12g rưỡi đến vườn hoa nhỏ gặp mặt, có chuyện muốn nói!”
Hạ Cửu Gia: “…Ai?”
Tiền Hậu: “Hé hé, lập tức sẽ biết, điều ngạc nhiên đáng mong đợi đó!” Cậu ta vừa đen vừa gầy, nhìn qua trông rất thông minh nhưng lại xếp hạng 51 trong lớp. An Chúng hạng 52, hai người là số ít học sinh kém nhưng không phải lưu manh, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết.
“…” Hạ Cửu Gia không phải dạng người sẽ cho người khác leo cây nên đúng 12g rưỡi, cậu đến vườn hoa nhỏ, ánh mắt bình thản dạo quanh. Thiết kế cây xanh ở trường R rất tốt, có hẳn một vườn hoa nhỏ trong khuôn viên. Kết quả cậu nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp.
Liễu Mộc Tử chào: “Tớ tên Liễu Mộc Tử…”
“…”
Hạ Cửu Gia đã nghe qua tên này – bởi vì đối phương thi tiếng Anh được 145 điểm, là người cao điểm thứ hai toàn khối môn Anh. Cô giáo Anh văn Dương Quyên đã từng nhắc tới, Liễu Mộc Tử bằng điểm với Thẩm Hi, cao hơn người thứ ba 2 điểm. Nhưng Hạ Cửu Gia phát hiện Liễu Mộc Tử là trường hợp học lệch nghiêm trọng. Những môn xã hội học rất tốt, nhất là Anh văn, nhưng những môn tự nhiên thì không bằng, khiến tổng điểm bị kéo xuống.
“Hạ Cửu Gia, đây là… Cậu xem một chút.” Liễu Mộc Tử vừa nói vừa lấy ra một phong thư. Phong thư màu hồng phấn, dùng một miếng sticker hình trái tim dán lại ngay nắp.
“Tôi…”
“Cậu xem cái đã. Xin cậu hãy xem một chút.”
“…Được rồi.” Người ta đã cố gắng viết, không xem cũng không tốt lắm.
Vì thế Hạ Cửu Gia nhận lấy thư, mở ra, đọc từng từ từng chữ. Thư tình được viết tay không quá dài, tầm hai tờ A4, hành văn trôi chảy, không hổ là do người học giỏi môn xã hội viết.
Đoạn cuối cùng viết: Hạ Cửu Gia, tớ vốn tưởng rằng tình yêu là cùng nhau đi dưới trời xanh mây trắng, trong đình giữa hồ nước biếc hay là giữa thung lũng hoa nở. Thế nhưng, thật ra tình yêu cũng có thể là cùng nhau thảo luận hàm số, cùng nhau tìm hiểu về định luật chuyển động của Newton, hoặc là ngồi đối diện nhau ngẫm nghĩ về kim loại, phi kim loại và những hợp chất…
Hạ Cửu Gia xem xong bèn cất thư trở về, bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
“… Tại sao?!” Liễu Mộc Tử rất xinh, người theo đuổi đông đảo, cô vốn tưởng rằng mình đã nắm chắc 90%.
Bằng sự thông minh lỗi lạc của mình, Hạ Cửu Gia đã nhìn thấu mánh khóe của cô, liền vô tình mà vạch trần: “Cậu căn bản không thích tôi, cậu chỉ muốn học cách giải bài tập thôi.”
“…!!” Liễu Mộc Tử hoàn toàn không nghĩ tới tâm tư ‘tìm bạn trai, học cách giải’ của mình đã bị phơi bày trong một giây!
“Tôi về đây, bye bye.” Thật là làm mất thời gian học tập… Hạ Cửu Gia cảm thấy chút tâm cơ tí xíu của đối phương thật không đủ nhìn.
Liễu Mộc Tử: “…”
Trước giờ tự học buổi tối lại có một nữ sinh tới.
Hạ Cửu Gia cảm thấy bạn học này chân thành hơn Liễu Mộc Tử một chút, nhưng chắc chắn cũng là muốn học giải bài – không nhận thức, không hiểu nhau, vậy còn thích hay yêu gì?
Chưa chờ cậu cự tuyệt thì Thẩm Hi đúng lúc lắc lư đi vào lớp học. Vừa thấy tình cảnh này, Thẩm Hi một giây liền tỉnh táo lại, lập tức bước qua kéo Hạ Cửu Gia ra sau lưng mình: “Chuyện gì vậy?”
Nữ sinh kia bị dọa cho giật mình: “Tớ…”
“Hạ Cửu Gia phải học tập thật giỏi để giúp Trung Quốc phát triển, tương lai bận làm Trạng Nguyên toàn tỉnh, hạng nhất toàn quốc, và thay đổi thế giới mang lại lợi ích cho loài người. Cậu có gánh nổi trách nhiệm khi làm cậu ấy phân tâm không? Thôi đi đi, nhanh đi tìm người có thành tích xứng đôi với cậu, đừng gieo họa người hạng nhất trường R.”
Đột nhiên bị xen ngang lúc bày tỏ, nữ sinh kia dù da mặt có dày đến đâu cũng không thể nén giận, ngay lập tức rời đi.
Trở về chỗ ngồi, Hạ Cửu Gia cũng có chút buồn. Cho tới giờ, có lẽ vì tính cách khá lạnh lùng nên cũng không có bao nhiêu người bày tỏ tình cảm với cậu, thế mà hôm nay… Nhưng các nữ sinh ấy không phải thích con người cậu mà chỉ là thích điểm số của cậu thôi. Hoặc nói đúng hơn là thích cách cậu học tập. So ra còn đáng buồn hơn gấp mười lần việc ‘chỉ yêu vì tiền’.
Cậu không nhịn được mà suy nghĩ: “Liệu có người nào không nhìn thành tích, mà chân chính đơn thuần thực sự thích cậu vì chính con người cậu không?”
Thôi, nghĩ những chuyện này làm gì.
Phía sau Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi cũng đang chống cằm yên lặng nhìn, trong lòng sôi trào suy nghĩ: Nhóc Thịt Đông từ lúc đạt hạng nhất liền rất được hoan nghênh, đi đến đâu cũng có người nhìn, nhận liên tiếp hai ba lá thư tình… Không được, mình phải tăng tốc lên.
———-
19 tháng 11, ngày chủ nhật.
Sáng sớm Thẩm Hi đã đến phòng ngủ 336, sống chết phải kéo Hạ Cửu Gia đi ra ngoài chơi. Hạ Cửu Gia cạn lời, lòng nghĩ: “Cậu đã kém tôi 23 điểm mà vẫn luôn nghĩ đến chơi… Tâm tư phóng khoáng thật.”
Nhưng Thẩm Hi cứ như bị bỏ bùa, khăng khăng phải đi ra ngoài chơi, còn bảo đây là ‘giải tỏa tâm tình tiêu cực’, mà Hạ Cửu Gia là khởi nguồn của ‘tâm tình tiêu cực’ nên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp giải tỏa.
Hạ Cửu Gia bất đắc dĩ mà đáp ứng.
Đầu tiên hai người cùng đi xem phim, là một bộ phim tình cảm. Không có cách nào khác vì Thẩm Hi muốn xem, còn bảo được khen nhiều lắm, phim rất cảm động.
Điện ảnh dài 90 phút, kể về ba câu chuyện tình yêu của ba thế hệ trong một gia đình. Hạ Cửu Gia vốn không hứng thú với phim này nhưng chẳng biết từ lúc nào mà bị thu hút vào tình tiết. Cậu cảm thấy mỗi cảnh quay đều rất đẹp, cũng rất hâm mộ loại tình cảm dài lâu đó. Ở đoạn phim xúc động nhất, Hạ Cửu Gia với tay lấy bắp rang, lại bất thình lình chạm đến tay Thẩm Hi. Tự dưng lại giật mình lo lắng mà chính mình cũng không hiểu vì sao.
Buổi trưa thì ăn ở một nhà hàng Nhật. Thẩm Hi lén kêu một chai rượu, rượu sake trong suốt, thơm nồng mùi trái cây, rồi lại phảng phất hương hoa, thấm vào lòng người, dư vị dài lâu. Cậu lại gọi thêm một đống đồ ăn như sashimi cá ngừ, sushi tôm, bò Kobe, matcha v.v.. ăn vào miệng là có thể cảm nhận được tinh túy.
Ra khỏi tiệm đã là ba giờ chiều. Hạ Cửu Gia hỏi: “Về lại trường à?”
“Không,” Thẩm Hi nói, “Đi xem mặt trời lặn không?”
“…Mặt trời lặn?” Hạ Cửu Gia nghĩ: “Lại lên cơn gì đây. Học sinh cấp ba ngày chủ nhật sẽ rời trường đi ngắm mặt trời lặn ư?”
Thẩm Hi hỏi lại: “Không được sao? Sau đó sẽ trở về trường.”
“Mặt trời lặn mùa đông có gì để nhìn à?”
“Khác biệt mà.”
“Đi chỗ nào?”
“Công viên Hải Sơn.”
“Ừm cũng được…” Công viên Hải Sơn nằm tại một trong ba khu thương mại sầm uất, cách trường R không xa, trong phạm vi bắt xe đi bộ được, Hạ Cửu Gia cũng không kháng cự nữa.
Công viên Hải Sơn không lớn, khá tiêu điều, người ra vào cũng thưa thớt. Vào cửa đi qua quảng trường sẽ đến một hòn non bộ, sau đó là hồ cá, trên hồ có một cây cầu sư tử đá chín nhịp, quanh co khúc khuỷu, đi từ đâu đến đuôi cũng mất một khoảng thời gian. Đi qua cây cầu sẽ thấy một bức tranh tường lớn, khảm dọc theo hai bên cầu thang đá lên núi. Tầm 20 phút sẽ đi đến đỉnh, trên đó có một đình nghỉ mát màu đỏ, nước sơn đã bong tróc loang lổ, lẻ loi đứng trên khoảng đất trống.
Thành phố CC đã vào cuối tháng mười một, tầm bốn giờ mặt trời sẽ bắt đầu lặn xuống. Hôm nay tuy hơi lạnh nhưng không đến nỗi buốt giá. Hạ Cửu Gia đứng bên cạnh Thẩm Hi, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt trời màu vàng cam nơi xa xa.
Không ngờ rằng nhìn mặt trời lặn giữa mùa đông mênh mông lại có sự thi vị khác – thinh không toàn bộ là màu xám trắng, không đỏ, không vàng, không hề chói chang. Bởi vì tuyết đã rơi, nên tầng tầng nóc nhà bên dưới đều phủ một màu tuyết trắng, khiến cho đất trời đều là gam màu nhạt, chỉ có mặt trời là rực rỡ tỏa sáng, trở thành tiêu điểm giữa không gian trắng tinh này. Nó tỏa ánh sáng dịu dàng, tựa như những ngọn đèn lồng bằng lụa trong phim cổ trang.
Dần dần, mặt trời lặn xuống, bóng đêm chiếm lĩnh.
Ở giữa không khí yên tĩnh ấy, cảnh vật trong công viên bắt đầu nhập nhòe, mọi thứ dần dần tối xuống, sau đó chìm đắm trong màn đêm. Ở phía xa xa, khu thương mại thành phố CC được ánh đèn neon chiếu sáng rực rỡ. Đèn xe bật sáng, lao nhanh tạo thành dòng chảy tỏa đi chằng chịt khắp nơi trong thành phố. Đây giống như một nghi thức bàn giao giữa cũ và mới, khiến người đứng xem đột nhiên có chút hoài niệm.
Thẩm Hi vẫn luôn quan sát Hạ Cửu Gia, nhìn tóc và lông mi cậu bị bóng đêm phủ xuống, cuối cùng chỉ có đôi tròng mắt phản xạ ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc dưới kia. Hạ Cửu Gia không nhìn lại. Thẩm Hi chẳng biết sao lại nhớ đến câu nói nổi tiếng của Zweig về yêu đơn phương: “Trái tim em luôn căng thẳng khi ngóng nhìn anh nhưng anh nào hay biết, giống như anh không hề hay biết đến cái lò xo đang vận động của chiếc đồng hồ anh mang trong túi. Nó âm thầm kiên nhẫn đo đếm từng giờ từng phút của anh, theo sát từng chuyển động của anh bằng một nhịp tim đập thầm thì, mà anh thì chỉ lướt qua vội vã một lần duy nhất trong hàng triệu tích tắc không ngơi nghỉ của nó.”
Không, sẽ không, Thẩm Hi nghĩ: Nhóc Thịt Đông cũng chú ý mình.
Trong những tia sáng cuối cùng của ngày, Thẩm Hi yên lặng một lúc, cất tiếng: “Lúc trước tớ thường hay đến nơi này.”
“Ừm?”
Thẩm Hi chỉ về một hướng: “Lúc đó nhà tớ ở bên kia, nên được xem mặt trời lặn rất nhiều lần.”
“Ừm…”
“Lần nào cũng đi cùng bố mẹ, khi còn bé là bố mẹ dẫn đi, sau đó thì tớ dẫn bố mẹ. Nhưng trước khi vào trường R, nhà tớ chuyển đến khu Toàn An.”
“Ừ.”
“Tớ vừa mới nghĩ, phải quên đi thói quen này thì khá đáng tiếc, dẫu sao cũng đã quen suốt 15 năm rồi. Thế nên, nếu như có thể, bắt đầu từ giờ tớ định mỗi năm đều sẽ ghé qua đây ít nhất một lần, cho đến khi không thể đi nữa, để hồ và núi nơi đây làm nhân chứng cho sự trưởng thành và già đi của mình.” Thành phố CC vẫn là quê hương cậu, tương lai dù có rời đi cũng vẫn sẽ thường xuyên trở lại.
“Ừm.” Hạ Cửu Gia không rõ Thẩm Hi nói những điều này làm gì.
Thẩm Hi do dự một chút, rốt cuộc nói tiếp: “Đổi một người đi cùng.”
“???”
Thẩm Hi cũng không hi vọng Hạ Cửu Gia sẽ hiểu ý mình, chỉ kéo cổ tay đối phương bảo: “Đi thôi.”
Hai người từ từ xuống núi. Trên đường đi, Hạ Cửu Gia trò chuyện: “Hôm thứ sáu, lúc cậu nói với bạn nữ kia là ‘Hạ Cửu Gia phải học tập thật giỏi để giúp Trung Quốc phát triển…’ tôi suýt chút nữa không phản ứng kịp. Bình thường cậu lúc nào cũng kêu Thịt Nấu Đông, Nhóc Thịt Đông.”
Thẩm Hi nghĩ cũng sắp bày tỏ rồi bèn không dấu giếm thêm nữa, đáp: “Ban đầu chỉ là đặt biệt hiệu lung tung, sau đó …. là vì không dám gọi tên cậu.”
Muốn gọi tên cậu, lại không dám gọi tên cậu, rất sợ giọng nói run rẩy sẽ bán đứng tâm tình của mình. Vì vậy chỉ có thể ở căn phòng vắng lặng, như kẻ trộm mà len lén gọi đôi câu.
Hạ Cửu Gia:???
Lúc này hai người vừa vặn đến đầu cầu, hai bên thành cầu có hai ngọn đèn, ánh sáng chiếu lên mặt hai người rất dịu dàng. Dưới chân là một lớp tuyết trắng, mềm mềm xốp xốp, cũng được đèn chiếu lấp lánh.
Thẩm Hi dừng chân, bảo: “Nhóc Thịt Đông.”
“Hửm?” Hạ Cửu Gia cũng quay đầu lại nhìn.
“Tớ… có lời muốn nói.”
Hạ Cửu Gia ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Ở giữa đất trời ngập tuyết, trong đôi mắt Thẩm Hi lại như có ngọn lửa bưng cháy, cậu nói: “Nhưng trước đó tớ muốn hỏi cậu một câu.”
“Hỏi đi.” Hạ Cửu Gia cũng nghiêm túc theo.
“Có… có người nào mà mỗi lần cậu nhìn thấy người ấy đều không kiềm được mà nở nụ cười không?” Bản thân Thẩm Hi chính là như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Nhóc Thịt Đông đều bất giác mà nhếch khóe môi, dĩ nhiên trong đa số tình huống, cậu đều cố kiềm nén nên nụ cười đó rất khó bị phát hiện. Ai khi yêu chắc cũng như thế.
Hạ Cửu Gia buông mắt, mấy giây sau, khóe miệng nhếch nhẹ, như đang vui thật sự từ trong lòng, trả lời: “Có, có người đó.”
Thẩm Hi nhìn đôi mắt sáng ngời và nụ cười xinh đẹp của đối phương, chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, tim đập bịch bịch không ngừng như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng, lòng mang tám phần kỳ vọng, sáu phần sợ hãi, bốn phần quyết liệt, hai phần ngây ngốc.
Hạ Cửu Gia lại nói: “Tôi vừa nhìn thấy Triệu Bản Sơn hoặc Tống Đan Đan là liền muốn cười.”
Thẩm Hi: “………”
(*Triệu Bản Sơn là diễn viên hài nổi tiếng hay xuất hiện trên Xuân Vãn. Tống Đan Đan là diễn viên kì cựu, chuyên xuất hiện trong sitcom và phim gia đình).