Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 34: Thi đấu bóng rổ (năm)



Sau ngày nghỉ ngơi thư giãn, thứ hai các bạn học lớp 10-6 lại quay về lớp học. Ngày đó, đến cuối cùng Hạ Cửu Gia vẫn không biết Thẩm Hi tự dưng nắm tóc cậu làm gì.

Vừa vặn thành tích giữa học kỳ cũng lục tục công bố.

Hạ Cửu Gia vẫn hạng nhất khối, tổng điểm 1035. Cậu không vui lắm, cậu luôn cảm thấy việc trốn 10 ngày tự học buổi tối vẫn vô cùng ảnh hưởng đến điểm số. Lỗi không phải Thẩm Hi, lỗi là do Kế Công. Thẩm Hi vẫn hạng nhì khối, tổng điểm 1025, kém 10 điểm. Điểm thấp chủ yếu là do môn văn với chính trị, Thẩm Hi viết chữ bằng tay trái, mặc dù môn văn miễn cưỡng làm được hết, nhưng số chữ của bài luận văn không đủ, tổng điểm 60 thì cậu chỉ lấy được 52 điểm, còn Hạ Cửu Gia thì được 57. Bài thi chính trị Thẩm Hi cũng không viết xong câu cuối của đề cuối nên bị trừ 5 điểm. Ngược lại địa lý lịch sử thì khá tốt.. Thẩm Hi từ tiểu học dùng tay trái viết chữ, sau đó bị bắt sửa lại, sau này cơ bản viết chữ đều bằng tay phải, có lúc cũng đổi tay trái tùy theo tâm tình, nhưng trình độ thuần thục giữa hai tay vẫn có khác biệt.

Tề Noãn hạng ba, tổng điểm 1010. Nghe nói, khi vừa nhìn bảng xếp hạng, Tề Noãn liền bật cười "a ha ha", nói: "Bác Hạ Cửu Gia bị bệnh, cậu ta phải ngày ngày đi chăm sóc mà vẫn cao hơn tôi 25 điểm. Thẩm Hi gãy xương ngón tay phải, phải viết bằng tay trái mà cũng cao hơn tôi 15 điểm..." Bạn học lớp thực nghiệm an ủi: "Thật là, vừa sinh Du sinh Lượng, sao lại còn sinh... Xếp sau Du Lượng là ai nhỉ? Âyda, không biết, cũng không nhớ được người phía sau." Tâm tình Tề Noãn lại như phủ thêm một tầng mây đen - ý đó chả khác nào sau này khối mười trường R sẽ không ai nhớ đến Tề Noãn.

Thẩm Hi tính tính một chút, trừ hai môn ngữ văn và chính trị thì cậu bằng điểm với Nhóc Thịt Đông, thế nên tâm tình khá tốt, liền tự cho mình một ngày nghỉ.

Vì vậy, vào tiết toán Thẩm Hi cúi đầu, từ bàn học kéo ra một quyển manga Nhật Bản, đặt trên chân mình mà xem từng trang.

Hạ Cửu Gia hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"

Thẩm Hi nói: "Manga đam mỹ."

"..." Hạ Cửu Gia cau mày: "Cậu kiếm cái này ở đâu?"

Thẩm Hi trả lời: "Quản Tưởng Khiết cho mượn". Tưởng Khiết là fangirl nổi tiếng ở lớp 10-6, rất thích mỹ nam, mê mệt một nhóm nhạc Nhật Bản, ước mơ của cô là đến Nhật Bản làm người quản lý cho nhóm nhạc đó.

"..."

"Luận văn lần trước của cậu ấy có lấy một câu từ tiểu thuyết đam mỹ vườn trường <xx>, tớ cũng xem qua rồi, nên đến trò chuyện... Cậu ấy bảo mình có manga, hỏi tớ có muốn xem không, tất nhiên là xem rồi."

"..."

"Không ngờ rằng lại đặc biệt cao H." Nhưng đó là ở phần sau, Thẩm Hi còn chưa đọc đến.

Hạ Cửu Gia: "..."

"Nhóc Thịt Đông", Thẩm Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy có đồ tốt không nên cất giấu, một mình xem truyện con heo là hành động rất thiếu đạo đức, liền hỏi lại: "Cậu muốn xem manga 18+ không?"

Hạ Cửu Gia bực mình, đáp lại: "Tôi xem cậu mới như manga 18+ ấy."

Thẩm Hi ngẩn ngơ, bất ngờ mặt mày hớn hở, cao hứng nói: "Xem tớ như manga 18+ là quá tuyệt vời! Cậu vừa nhìn tớ thì chỗ đó sẽ bắt đầu..."

Chữ "cứng" còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Cửu Gia liền bừng bừng phẫn nộ la to: "Cậu im miệng ngay!"

Lời vừa thốt lên, cả lớp đều kinh hãi, tất cả đều tò mò Thẩm ca của họ làm sao có thể đem Hạ Cửu Gia luôn lạnh lùng biến thành như vậy.

"Thẩm Hi!" Cô Toán rít lên, cầm cây thước eke to đùng bước xuống bục giảng, đi thẳng đến dãy thứ bảy, rồi dùng góc 60 độ chọt chọt chọt vào Thẩm Hi: "Đừng có chọc Hạ Cửu Gia!"

"..." Thẩm Hi oan uổng vô cùng. Hạ Cửu Gia nói trước, cũng Hạ Cửu Gia gào lên trước, sao mọi người toàn mắng cậu. Cuộc đời thật quá buồn bã.

Cậu lại tiếp tục nhìn manga 18+, cảm thấy tính cách của thụ chả thích tí nào. Ừ thì cao gầy, trắng trẻo, thanh âm mềm mại, mấy điểm này không tệ. Nhưng thật quá vô dụng, học tập kém, làm việc kém, chẳng chút cầu tiến, hoàn toàn không nỗ lực muốn đứng hạng nhất, ngày ngày chờ ăn chờ chết, lại còn tiêu cực, ở nhà vừa chơi games vừa than thở "Ah, dù sao cuộc đời cũng chả ra gì, chắc chả có ai thích tôi..." Lại còn yếu ớt, trên đường gặp lưu manh không hề biết phản kháng, toàn dựa vào cao phú soái diễn anh hùng cứu mỹ nhân, chả biết học Muay Thái gì cả. Thẩm Hi xem tới xem lui, vẫn không hiểu cái thằng nhóc nhát cáy này có gì đáng để nhân vật chính thích, cậu cũng chả đồng cảm với nhân vật công, lại càng không có hứng thú tình dục cho đoạn sau, bèn quăng thẳng vô hộc bàn.

Lại xem một bộ khác, lại gặp vấn đề - tính cách nhân vật chán òm.

- ----

Buổi trưa, cơm căntin khó ăn vô cùng, toàn bộ đồ ăn đều có thể dùng một từ là "tai họa". Nghe nói, đầu bếp chính xin nghỉ, đệ tử vào thay. Cả lớp 10-6 vừa lê từng bước đi về lớp vừa oán than ngập trời, đám đàn em xung quanh Thẩm Hi cũng tiến hành lên án.

Con người nặng ký nhất là An Chúng đau buồn nói: "Tao còn đang ở giai đoạn phát triển thân thể..." Cũng không biết phát triển ở chiều nào.

Tiền Hậu lên tiếng: "Phỏng chừng buổi tối cũng như vậy, tụi mình ra ngoài ăn cơm đi."

Long Vân Phi phụ họa: "Được đó, hôm nay căntin chán vô cùng. Tao gọi bốn món, tốn hơn 8 tệ, kết quả chỉ ăn được vài hớp thì phải bỏ hơn phân nửa. Thật ra thì, mỗi người ra tầm 9 tệ là có thể gọi một bữa ăn ngoài ngon lành." Gia cảnh Long Vân Phi bình thường, cậu khá tiết kiệm nhưng không đến nỗi vô cùng keo kiệt. Bạn cùng bàn của cậu là La Đình Đình đã bắt đầu xin nghỉ, tham gia giải thi đấu trượt băng hạng nhất.

Tiền Hậu đồng ý: "Đúng đúng, một người 9 tệ, chúng ta tổng cộng có... Nào, ghi tên ghi tên, buổi tối ra ngoài ăn cơm, mỗi người đóng 9 tệ, ai đi nào?"

Rất nhanh đã có mười bốn người ghi danh, mọi người thương lượng quán cơm, cuối cùng quyết định chọn "Cơm nhà má Trương", bởi vì nơi đó có bàn lớn nhất.

Thẩm Hi vừa viết vừa hỏi: "Gọi thịt xắt sợi xào cay được không? Có người nào ăn món này không?"

Mọi người nhao nhao ok ok, quán má Trương xào thịt ngon, vì vậy Thẩm Hi viết trên giấy: "Thịt xắt sợi xào cay: 14,5 tệ". Quán cơm má Trương mở ở chợ đêm sau trường học, đối diện khu ký túc xá, tiện lợi vô cùng.

Nhấc bút lên, cậu hỏi tiếp: "Nấm chiên giòn xốc muối ớt được không?" Lại thêm một lần được tập thể nhất trí bầu chọn, Thẩm Hi viết: "Nấm chiên giòn muối ớt: 12 tệ." Tay trái lại đưa đến mục "tổng cộng" bên phải điền: "26,5 tệ".

Tiếp theo là "Nộm khoai tây: 8,5 tệ. Tổng: 35 tệ."

Hỏi hết mấy món muốn ăn, Thẩm Hi nói: "Tiệm cơm má Trương chắc ai cũng tới ăn rồi chứ? Mọi người còn thích ăn gì nữa? Phát biểu chút đi."

Sau đó, bất kể ai nói món nào từ thịt chiên giòn chua ngọt, cà tím kẹp thịt chiên, rau củ xào đến đậu hủ non xào rau củ v.v.., Thẩm Hi đều hỏi ý kiến các bạn sau đó viết tên và giá cả, rồi tính tổng.

"Không phải chứ Thẩm ca", mọi người há hốc mồm, "Ngài nhớ cụ thể giá tiền tất cả thức ăn ở tiệm cơm má Trương sao?"

Thẩm Hi khó hiểu mà đáp lại: "Cái này có gì khó à? Chẳng phải nhìn một hai lần sẽ biết sao?"

Mọi người: "..."

Cuối cùng bởi vì có người không có ý kiến hoặc lại nói món trùng lắp, trên danh sách của Thẩm Hi chỉ có 9 món ăn, tổng cộng 111 tệ, còn thiếu 15 tệ. Tiệm má Trương miễn phí cơm ăn kèm, không cần gọi.

Thẩm Hi cúi đầu xem lại danh sách: "Hừm.. để tao suy nghĩ chút..."

Hạ Cửu Gia ở một bên nhắc: "Một phần mì lạnh là 8,5 tệ, một dĩa đậu nành luộc là 6,5 tệ, vừa đủ."

"Đúng rồi, ok." Thẩm Hi đưa bút, hoàn thành thực đơn.

Tiền Hậu kinh ngạc: "Hạ đại đại, bình thường cậu đâu hay ra ngoài ăn..."

Hạ Cửu Gia bình tĩnh nói: "Tiệm kia cũng vào ăn một lần."

"..."

Tiếp sau đó, trừ Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia, mười hai người còn lại toàn bộ không có lòng dạ nào học hành, ai cũng đói bụng run rẩy, trong lòng chỉ muốn làm một bữa ăn ngoài "mỗi người 9 tệ" trước khi tự học buổi tối.

Thật vất vả đến khi chuông reng, người người như ong vỡ tổ lao ra khỏi phòng học, nhào đến tiệm cơm má Trương ngoài trường.

Thẩm ca tất nhiên được mời lên ngồi vị trí chủ tiệc. Nhân viên đưa đến menu, Thẩm Hi nói: "Không cần". Sau đó uống một hớp trà, cũng không thèm mang theo tờ danh sách kia mà dõng dạc gọi tên từng món: "Thịt xắt sợi xào cay, nấm chiên giòn xốc muối ớt, nộm khoai tây... Tổng cộng 11 món, anh đọc lại đi."

Tiệm cơm má Trương mang thức ăn lên rất nhanh, chưa tới mấy phút, mì lạnh và mấy món nguội đã được bưng lên trước.

Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia không lường được các bạn học bị đói một ngày cực kì kinh khủng như nào, món ăn vừa lên chưa tới 10 giây liền bị giành giật không còn một miếng, cả hai người đều không có cơ hội đưa đũa gắp.

Ba bốn món liên tiếp đều như thế, chờ thịt chiên giòn chua ngọt được bưng lên, Thẩm Hi hét to một tiếng: "Đừng cướp! Mỗi người một miếng! Bắt đầu từ Hạ Cửu Gia." Cậu vừa lên tiếng, quả thật không ai dám động đũa.

Thẩm Hi cầm đĩa lên, dùng hai mắt quét qua mấy giây, sau đó mới gắp một miếng, đặt vào trong chén Hạ Cửu Gia: "Miếng này nè."

Đến món cà tím kẹp thịt chiên lên bàn, Thẩm Hi lại kêu "bắt đầu từ Hạ Cửu Gia", cũng lại nhìn nửa ngày mới chọn được một miếng, để trước mặt Hạ Cửu Gia: "Ăn miếng này."

Hạ Cửu Gia hỏi: "Cậu lựa gì đó?" Hạ Cửu Gia đã nhìn ra rồi, không phải dùng đũa chọn mà dùng ánh mắt chọn."

Thẩm Hi đáp: "Chọn miếng thịt và miếng cà tím đẹp mắt nhất cho cậu."

"..."

"Bất kể thứ gì, chỉ có là đồ tốt nhất mới xứng với cậu."

Lòng Hạ Cửu Gia như có lửa đốt, cậu uống một hớp nước lạnh: "...Cậu có bệnh à." Hạ Cửu Gia rành rành Thẩm Hi thật sự có bệnh. Thế thì cảm động vì một người bệnh, chắc mình đại khái cũng lây bệnh rồi.

Có thể đếm số lượng chỉ có thịt chiên giòn và cà tím kẹp thịt, còn lại các loại xắt sợi và rau củ thì Thẩm Hi để các đàn em gắp ước lượng, mỗi người một gắp nhỏ, bảo đảm mọi người ai cũng có thể ăn được.

Cuối cùng, tiệm cơm đưa lên một dĩa trái cây. Trong dĩa có táo, lê, cam, dưa hấu, thanh long v.v.. được cắt sẵn, phía trên cắm mười mấy cây tăm. Một đám choai choai lại hít hà chia chác toàn bộ.

Một bữa cơm ăn thật là nhanh như gió cuốn mây tan, chưa đến 20 phút liền ngừng chiến đấu. Thẩm Hi nhìn đồng hồ đeo tay, biết vẫn còn thời gian nên cũng không gấp, ngồi lại đó nghe bọn Tiền Hậu An Chúng nói chuyện phiếm.

Đang nghe thì Tiền Hậu bỗng chỉ vào Thẩm Hi: "Thẩm ca, sao mày còn ngậm tăm xỉa răng mà nói chuyện, nhìn y như đại ca giang hồ không học thức vậy."

An Chúng liếc nhìn, cũng đồng ý: "Đúng thế, nhìn giống đại ca băng đảng hơn cả thầy Dư."

Thẩm Hi vẫn ngậm tăm xỉa răng, môi động đậy, ậm ừ nói: "Tao thích."

"Hahahaha."

Hạ Cửu Gia vốn không để ý, nhưng mấy phút sau chẳng hiểu sao lại nhìn thấy có một cây tăm trên tay Thẩm Hi, phía đuôi tăm dán giấy màu xanh.

"???" Hạ Cửu Gia bối rối nghĩ: Cây tăm cắm vào trái cây của Thẩm Hi vẫn ở đây? Vậy cậu ta cứ luôn ngậm tăm xỉa răng để làm gì?

Hạ Cửu Gia chợt nghĩ đến một khả năng, tìm một vòng khắp dĩa của mình, còn cầm dĩa, chén, ly nước lên nhìn, vẫn không phát hiện tăm của mình nơi đâu. Cậu còn nhớ rõ cây tăm của mình phần đuôi dán giấy đỏ, giống như cái Thẩm Hi đang ngậm.

"..." Hạ Cửu Gia nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hi.

Thẩm Hi cắn cây tăm, còn dùng răng mài mài, đưa trên đẩy dưới.

Biến thái, thật cmn biến thái, Hạ Cửu Gia nghĩ. Cậu cảm thấy mình hẳn nên giận dữ, nhưng thực tế cậu lại cầm ly nước lạnh của mình lên, áp vào gò má, để nó lạnh băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.