Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 113: Phiên Ngoại 5 Vườn Trường Thời Hiện Đại 2





Phiên ngoại 5: Vườn trường thời hiện đại (2)
Tiết tự học kết thúc, cô chủ nhiệm bèn dán phiếu điểm của đợt thi nhập học lên khung thông báo cạnh bảng đen, rồi chỉ huy cán bộ lớp điều chỉnh lại chỗ ngồi.
Đây cũng là truyền thống của lớp chọn, sau kỳ thi nhập học mỗi học kỳ đều sẽ căn cứ vào thành tích để sắp xếp chỗ ngồi của học kỳ đó.

Cho nên Lâm Phi Lộc vừa ngồi cùng vị giáo thảo mới tới được có một tiết tự học là đã phải chuyển chỗ.
Cáu thật! Cô còn định bụng nhân cơ hội cứu vãn lại chút hình tượng của mình.
Haizz, chẳng biết là ai may mắn được ngồi cạnh trai đẹp nhỉ.
Nội tâm Lâm Phi Lộc diễn đủ trò, nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên điềm tĩnh, sắp xếp lại vật dụng cá nhân mình, chuẩn bị đổi sang chỗ mới.
Bạn cùng bàn thì lưu luyến không thôi: "Tiểu Lộc, tớ vẫn muốn ngồi với cậu cơ! Học kỳ này ngồi cạnh cậu, điểm Vật Lý của tớ cao lên bao nhiêu! Sau này tớ vẫn hỏi cậu bài có được không?"
Lâm Phi Lộc hào phóng cười: "Được chứ!"
Trong phòng học ồn ào, mọi người từ chỗ lớp trưởng nhận chỗ ngồi mới của mình, bắt đầu chuyển chỗ.

Lâm Phi Lộc thì lén dùng giấy ướt lau đi bốn chữ "Của riêng Tiểu Lộc" trên bàn học rồi mới cầm đồ của mình, ngồi sang chỗ mới.
Đang sửa soạn lại bàn học, chỗ bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.
Nghiêng đầu qua, chỉ thấy giáo thảo đang ngồi cạnh cô, thấy cô kinh ngạc nhìn qua, cậu giương môi nở nụ cười.
Hóa ra mình là người may mắn đấy à!!!
Lâm Phi Lộc thấy bạn cùng bàn mới của mình, trong lòng xúc động vô vàn, nhưng không mảy may biểu hiện trên mặt, cô cũng cười rộng rãi: "Sau này bọn mình là bạn cùng bàn rồi."
Tống Kinh Lan cười gật đầu: "Ừ, về sau mong cậu giúp đỡ nhé."
Mọi người hoàn thành đổi chỗ trong vòng mười phút, chuông vào học reng lên, giáo viên Vật Lý cầm giáo án đi vào.

Lâm Phi Lộc còn đang phân loại sách giáo khoa vào sách bài tập, chợt nghe giáo viên Vật Lý đứng trên bục giảng vui vẻ nói: "Bạn Lâm Phi Lộc lớp chúng ta đạt giải Nhì trong kỳ thi học sinh giỏi Vật Lý toàn quốc, chúng ta hãy vỗ tay chúc mừng bạn ấy!"
Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cán sự học tập vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, tính tình cũng dễ mến, là nữ thần không nhiễm phàm trần trong mắt mọi người, cả lớp bất kể là nam hay nữ sinh đều rất thích cô, cho nên đều vỗ tay rất nhiệt tình.
Bình thường Lâm Phi Lộc chỉ khiêm tốn mà lạnh nhạt cười một cái, thoạt nhìn có vẻ không màng vinh nhục, nhưng lần này khóe mắt cô thấy hot boy vườn trường ngồi bên cũng đang vỗ tay, bất chợt lại thấy ngượng ngùng, bên tai hơi đỏ ửng lên.
May mà giáo viên Vật Lý cũng không nói thêm về chủ đề này, nhanh chóng bắt đầu giảng bài.

Chương trình học Vật Lý hiện giờ với cô mà nói thì rất đơn giản, có nghe giảng hay không cũng không sao.

Cô lấy chồng sách nâng cao trên bàn để chắn, cầm bút dạ màu đỏ lén viết chữ ở góc bên trái bàn học.
Viết xong "Riêng", lại lén chuyển qua bên phải viết "Của", đang viết dở, khóe mắt đột nhiên nhận thấy một ánh nhìn đang quan sát mình.
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy giáo thảo bàn bên hơi cúi đầu, trong mắt cậu có ý cười nhàn nhạt, đang chăm chú nhìn họa tiết do cô vẽ dở.

Mặt Lâm Phi Lộc đỏ bừng, cô nâng tay che, giấu hình mình vẽ lại, giả vờ giả vịt bắt đầu nghe giảng.
Đến khi chuông hết tiết vang lên, cô thấy Tống Kinh Lan đứng dậy bước ra, bèn vội lấy giấy ướt định lau hết hình vẽ và chữ đi.
Lau được một nửa thì bên cạnh chợt truyền lại một giọng nói ấm áp: "Vẽ rất đẹp mà, sao lại xóa đi làm gì?"
Lâm Phi Lộc ngẩng đầu nhìn cậu, cười gượng: ".......!Hơi trẻ con ha."
Tống Kinh Lan cười ngồi xuống, lôi sách giáo khoa tiết kế tiếp ra: "Không hề, rất đáng yêu."
Chưa từng có ai khen cô đáng yêu.
Lâm Phi Lộc sờ tóc, nhất thời đắn đo không biết nên lau hay không.

Cũng may có bạn học đến giúp cô chữa ngượng, cầm vở phấn khích hỏi: "Tống Kinh Lan, tiết Vật Lý trước cậu có chỗ nào nghe không hiểu không? Đây là vở tớ viết, cậu có muốn nhìn không?"
Cậu cười lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng có Tiểu Lộc ở đây rồi, có gì không hiểu mình sẽ hỏi cậu ấy."
Bạn học nọ nhanh nhảu gật gù: "Ừ ừ, đúng rồi, Vật Lý thì Tiểu Lộc là số một.

Thế cậu có gì không hiểu thì nhớ hỏi nhé, tiến trình học của lớp ta rất mau, nếu mắc ở một chỗ là về sau sẽ không theo kịp."
Bạn học đi rồi, Lâm Phi Lộc mới dứt ra được cơn ngượng ban nãy, cô mở sách Vật Lý, lật đến bài giảng của tiết trước, thử dò hỏi: "Cậu có chỗ nào khó hiểu không?"
Tống Kinh Lan chuyển tầm mắt từ sách qua nhìn cô, cười lắc đầu: "Không."
Lâm Phi Lộc tưởng cậu đang ngượng, lại bày ra vẻ lạnh nhạt hay dùng lúc bình thường giảng đề cho các bạn: "Tớ là cán sự học tập, cậu khó hiểu chỗ nào thì cứ hỏi.

Khai giảng được một tuần rồi, chỉ ba tuần nữa là đến kỳ thi hàng tháng đầu tiên, tiến độ lớp ta rất nhanh, cậu phải mau mau mà bắt kịp đi."
Tống Kinh Lan nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, ngoéo môi cười: "Ừ, nếu khó hiểu tớ nhất định sẽ hỏi cậu."
Nói thì nói thế, nhưng cả một ngày học, Lâm Phi Lộc phát hiện cậu ta chẳng hề hỏi mình lấy một lần.

Trái lại với cậu, cứ hết một tiết học là lại có bạn cùng lớp lại gần nhờ cô giảng bài.

Lâm Phi Lộc cảm thấy cậu bạn giáo thảo bàn bên này da mặt mỏng thật đấy.
Cô nghĩ đến trong group chat của nữ sinh, ai nấy đều nói phải giúp bạn mới, giữ lại giáo thảo, Lâm Phi Lộc tức thời cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách trên vai.
Thế là cô không chờ Tống Kinh Lan mở miệng trước mà chủ động hỏi cậu: "Tiết vừa rồi cậu có thắc mắc chỗ nào không?"
Tống Kinh Lan đang làm bài tập, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua, cười: "Không."
Hết tiết thứ hai, Lâm Phi Lộc lại hỏi: "Ban nãy cô Trần giảng hơi nhanh, cậu hiểu hết không?"
Tống Kinh Lan vẫn chỉ cười: "Hiểu."
Tiết thứ ba, Lâm Phi Lộc: "Tiết vừa rồi cậu nắm được hết các kiến thức chưa?"
Tống Kinh Lan: "Nắm hết rồi."
Lâm Phi Lộc: "Ồ......"
Tống Kinh Lan dừng bút, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đang nằm bò vẽ vời lên bàn.

Cậu cảm thấy cô có vẻ hơi thất vọng, chỉ thấy hơi buồn cười.

Thế nên sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, cậu chưa đợi Lâm Phi Lộc hỏi đã chủ động mở lời: "Tiểu Lộc, có thể cho mình mượn vở ghi của cậu được không?"
Lâm Phi Lộc đáp ngay tắp lự: "Được!"
Cô nhanh nhẹn đẩy vở của mình qua, thấy cậu nghiêm túc lật xem, còn tập trung nhìn ghi chú của cô, trong lòng rốt cục mới nảy lên một tia thỏa mãn.
Từ đó về sau, trước lúc tan học mỗi ngày, Tống Kinh Lan đều hỏi mượn vở của cô.
Có đôi khi học sinh lớp khác và khối khác nghe danh, cũng đến để nhìn giáo thảo mới.

Thấy giáo thảo ngồi cạnh nữ thần của khối, mọi người cũng chẳng biết nên hâm mộ ai bây giờ.
Vừa hâm mộ, vừa cảm khái: nữ thần có khác, có giáo thảo làm bạn cùng bàn mà vẫn giữ được vẻ lạnh nhạt dửng dưng, thật đáng khâm phục!
Hoàn toàn không hay bé nai trong lòng nữ thần ngày nào cũng bị húc cho chết đi sống lại.

Lớp khác chỉ mong tiết Thể dục không nghỉ, chỉ có lớp chọn chủ động yêu cầu không học Thể dục, sửa thành giờ tự học hoặc chữa đề thi.

Hiếu học là chuyện tốt, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng, cô chủ nhiệm Trần Lệ vẫn yêu cầu cả lớp mỗi tuần đều phải tham gia giờ Thể dục một lần.
Sau đó, các nữ sinh lớp chọn may mắn được thấy giáo thảo chơi bóng rổ trong giờ thể dục.
Từ đấy về sau không ai là không muốn học thể dục.
Eo của giáo thảo không phải eo! Mà là loan đao đoạt mạng!
Chân của giáo thảo không phải chân! Mà là dòng nước ở sông Seine.
Giáo thảo giết mị rồi!!!
Làm xong một cú slam dunk, giáo thảo vén vạt áo lên lau mồ hôi, dưới một loạt ánh mắt nóng cháy nói với thiếu nữ đang ngồi đọc sách trên bậc thang: "Tiểu Lộc, đá quả bóng ra đây nào."
Quả bóng lăn đến bên chân Lâm Phi Lộc, cô đang cầm một quyển từ vựng Tiếng Anh, nghe vậy thì rùng mình một cái, không biết liệu hành vi giả vờ đọc sách nhưng thực ra là đang nhìn lén bạn cùng bàn chơi bóng rổ của mình có bị phát hay không, đành phải giả vờ điềm tĩnh đá bóng rổ lại trước mắt bao người.
Lời nghị luận bên cạnh toàn kiểu: "Nữ thần trâu bò thật! Không ngắm Tống Kinh Lan mà đi đọc sách Tiếng Anh, định lực hơn xa bọn này!"
Lâm Phi Lộc bình tĩnh tự nhiên lật sách.
Đến khi sân bóng lại phát ra từng đợt tiếng khen ngợi trầm trồ, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn lén thiếu niên đang rê bóng chạy nhanh trên sân.
Thiếu niên nhảy dựng lên, mái tóc đen tạo thành một độ cung đẹp mắt, bóng rổ uỳnh uỳnh đập trúng vào lưới, xung quanh là tiếng hò hét ầm ĩ, cậu thì chỉ ngoái đầu lại khi đáp đất, nhìn về phía bậc thang mà cười.
Lâm Phi Lộc đang nhìn lén thì bị bất ngờ không kịp né, đối diện với cậu, cô cuống quít cúi đầu, giấu đầu hở đuôi: "abandon, a-b-a-n-d-o-n, abandon!
Kỳ thi hằng tháng đầu tiên đến rất nhanh.
Sau kỳ thi hằng tháng sẽ có một lần xếp lớp, chủ yếu là nhằm vào các học sinh lớp chọn.

Nếu thành tích không đuổi kịp thì sẽ bị đổi đến lớp bình thường.
Lâm Phi Lộc hiếm hoi được một lần căng thẳng trước khi thi, nhưng không phải vì mình.

Cô nghiêm túc hỏi Tống Kinh Lan: "Kiến thức chủ chốt của các môn đã nhớ hết chưa? Có chỗ nào khó hiểu không? Tối nay tớ rảnh rỗi, có thể giúp cậu học cấp tốc một chút."
Tống Kinh Lan cất đồ xong, thấy ánh mắt tha thiết của thiếu nữ, bèn cụp mắt nở nụ cười, đứng dậy nói: "Thế qua bên thư viện đi."
Thế là hai người cùng ra nhà khách ngoài trường học ăn cơm, sau đó lại cùng nhau đến thư viện.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài riêng với bạn cùng bàn.
Rõ ràng là do mình muốn giúp cậu ta học bổ túc, bây giờ lại sinh ra cảm giác xấu hổ như đang mượn cớ để hẹn hò.
Lúc này thư viện chẳng được mấy người, ánh hoàng hôn mênh mông chiếu ở song cửa.

Lâm Phi Lộc lôi vở ghi ra, trộm nhìn thiếu niên bên cạnh, kìm nén những tơ tưởng trong lòng lại, ngồi nghiêm mở miệng: "Cậu yếu môn nào nhất? Bọn mình bắt đầu từ điểm yếu trước."
Tống Kinh Lan ngẫm nghĩ: "Thế thì Vật Lý đi."
Vật Lý là điểm mạnh của cô!
Lâm Phi Lộc ngay lập tức có tinh thần, mở vở ra bắt đầu giảng giải cho cậu những phần chủ chốt trong kỳ thi hàng tháng lần này.
Cô cầm bút, nghiêm túc giảng, ánh mắt tập trung trên vở, không để ý được Tống Kinh Lan đang ngắm mình.

Cậu cao hơn cô rất nhiều, ngồi cạnh nhau thì thành tư thế ngắm nhìn từ trên xuống.

Có thể thấy được hàng mi hơi rũ của cô, đang rung động lúc cô nói chuyện.
Đến khi nói xong điểm quan trọng, Lâm Phi Lộc mới ngẩng đầu hỏi: "Còn có chỗ nào thắc mắc không?"
Đụng phải ánh nhìn chăm chú của bạn cùng bàn.
Lâm Phi Lộc sửng sốt, theo bản năng nâng tay sờ mặt mình: "Mặt tớ có gì à?"
Tống Kinh Lan nở nụ cười: "Không, cậu khát không?"
Lâm Phi Lộc nuốt nước miếng: "Hơi hơi."
Cậu cười, lôi cặp sách từ sau, lấy ra một lọ yakult, cắm ống hút đưa cho cô.
Lâm Phi Lộc mơ mơ hồ hồ cầm, uống vào miệng mới nhớ để hỏi: "Sao cậu biết tớ thích uống yakult?"
Tống Kinh Lan chỉ cười không đáp, cúi đầu nhìn vở.
Lâm Phi Lộc đột nhiên nhớ ra mình từng vẽ yakult trong sách giáo khoa, bên cạnh còn ghi chú thêm: Mị là cục đáng yêu uống yakult mà thành QVQ
Vì sao lại để cô nhớ ra!!!
Khó thở!!!
Hai người học bổ túc đến tận khi thư viện đóng cửa, Tống Kinh Lan tiễn cô lên taxi.
Cô thò ra cửa xe dặn dò: "Tối nay nhớ ngủ sớm, đừng ôn tập quá trễ.

Trạng thái tinh thần cũng rất quan trọng trong lúc thi."

Tống Kinh Lan cười gật đầu.
Hôm sau, kỳ thi hằng tháng bắt đầu.
Với học sinh mà nói thì thi cử chỉ là chuyện bình thường.

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Thi xong, tốc độ chấm của các thầy cô cũng rất nhanh, chỉ một ngày sau đó đã có kết quả.
Các bạn học lúc trước còn lo giáo thảo sẽ phải rời khỏi lớp chọn thì ngạc nhiên đến rơi cả cằm.
Hạng nhất của khối: Tống Kinh Lan.
Lâm Phi Lộc bắt bạn cùng bàn nhìn vở ghi của mình một tháng trời: "................???!!!"
Rõ ràng là học thần lại giả vờ làm học tra???
Tống Kinh Lan cảm nhận được ánh mắt chất vấn của cô, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tớ cũng đã nói là đều hiểu cả mà."
Lâm Phi Lộc: ".............."
Ừ ha, cậu ta có nói mình đều nghe hiểu, là chính cô không tin, còn khư khư kéo cậu ấy học bổ túc.
Haizz, khó thở quá.
Hình tượng của cô trước mặt giáo thảo bàn bên giờ đã vỡ to như rãnh Mariana, cứu không nổi nữa rồi.
Nhưng thế đồng nghĩa với việc không cần lo cậu ấy sẽ rời khỏi lớp chọn, có thể yên tâm ngồi cạnh được rồi, trong lòng Lâm Phi Lộc vẫn vô cùng vui sướng.
Bạn cùng bàn vừa ấm áp vừa đẹp vừa học giỏi, lại còn lễ phép, có giáo dưỡng, rất thân sĩ.

Lúc cô đến ngày dâu, cậu ấy sẽ cầm cốc của cô đi rót nước ấm; cô không có đồ ăn vặt, cậu sẽ giúp cô mua bánh mì và yakult; trước kia chỉ có cô giảng bài cho người khác, bây giờ có cậu ấy giảng bài cho cô.
Một học kỳ hạnh phúc cứ vậy mà trôi qua.
Hết một kỳ nghỉ lại nhanh chóng đến kỳ thi nhập học.
Sau kỳ thi lần này lại là một lần xếp chỗ ngồi mới.
Nghĩ đến việc mình sẽ phải xa bạn cùng bàn tuyệt mỹ, Lâm Phi Lộc thấy đau lòng đến khó thở.
Nhưng cô không nói gì, cũng không biểu lộ ra, vẫn là nữ thần lạnh lùng trong mắt mọi người, chỉ có bạn cùng bàn mới biết cô có đặc điểm là khi ngượng sẽ đỏ ửng hết cả tai.
Hết giờ tự học, cô chủ nhiệm cầm phiếu điểm bước vào, để ban cán sự sắp xếp chỗ ngồi.
Lâm Phi Lộc vẫn còn đang bận thu xếp sách vở trong đau lòng, lại chợt thấy cô chủ nhiệm lại gần chất vấn bạn cùng bàn: "Tống Kinh Lan, điểm thi lần này của em không ổn, kém hơn điểm cuối kỳ vừa rồi tận 30 điểm, đợt nghỉ vừa rồi em mải chơi phải không? Bây giờ đã là học kỳ 2 của lớp 11 rồi, tuyệt đối không được lơ là chểnh mảng nữa, biết chưa?"
Tống Kinh Lan lễ phép gật đầu: "Vâng, kỳ thi hằng tháng đợt sau em sẽ cố gắng hơn."
Bấy giờ Lâm Phi Lộc mới phát hiện cậu bạn cùng bàn chiếm hạng nhất toàn khối suốt một học kỳ lại chỉ đứng thứ sáu trong kỳ thi nhập học lần này, kế bên hạng thứ bảy của cô.
Thế là họ lại thành bạn cùng bàn, chỉ đổi từ giữa lớp sang chỗ cạnh cửa.

truyện đam mỹ
Trong lòng Lâm Phi Lộc thấy vui vui, lại thấy kỳ quặc, nhân lúc tự học bèn trộm hỏi cùng bàn: "Thành tích cậu sao lại tụt nhiều thế? Đợt nghỉ vừa rồi tụi mình vẫn luôn học bổ túc ở thư viện cơ mà?"
Tống Kinh Lan đặt lọ yakult đã cắm sẵn ống hút ở chữ "Lộc" góc trên bên phải bàn của cô, nghiêng đầu nở nụ cười.
Cậu nói: "Lại có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn, không tốt ư?"
Lâm Phi Lộc mắt mở to, nhìn cậu chằm chằm, bên tai lại bắt đầu đỏ ửng lên.
Cô giữ vẻ lạnh nhạt nói: "Học kỳ kế vẫn phải tiếp tục đổi chỗ mà."
Tống Kinh Lan cười: "Chỉ cần cậu muốn thì chúng ta sẽ luôn luôn ngồi cùng bàn." Ngón tay cậu xoay xoay bút, hơi hơi nghiêng người, cười nhẹ hỏi: "Tiểu Lộc muốn làm bạn cùng bàn với tớ mãi chứ?"
Lâm Phi Lộc đang giả vờ lạnh lùng: không xong rồi, nai nhỏ lại chết ngắc!!!
Ai mà ngờ được, họ không chỉ ngồi cùng bàn hiện tại, sau này còn cùng phòng nữa.
Thật đúng là chuyện đời khó lường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.