Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 34-35



Chương 34

 
Trans: Tiểu Kê
 
Lâm Phi Lộc tự xưng bản thân không phải là người tốt đẹp gì cho cam.
 

Cô cũng đã từng làm ra một số chuyện mà người tốt sẽ không làm, cô biết những chuyện cô làm đều không đúng, nhưng cô cũng không vì thế mà cảm thấy áy náy. Cho nên khi sắp chết, cô tự giác biết đây là ông trời trừng phạt mình nên rất bình tĩnh.
 
Nhưng những việc xấu cô làm chưa từng liên quan đến mạng người.
 
Loại chuyện giết người này, có thể làm tùy tiện như vậy sao??? Cô là trà xanh, chứ không phải người biến thái phản xã hội.
 
Nhưng ở thời đại phong kiến cực kỳ độc ác này, ở cái nơi hậu cung ăn thịt người không nhả xương này, vừa bắt đầu đã muốn giết người, chưa gì đã trực tiếp muốn mạng của cô, cũng quá độc rồi.
 
Nếu mà so sánh, thì lần hãm hại trước đó của Tĩnh tần còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
 
Lâm Phi Lộc cảm thấy bản thân vẫn cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, kết hợp giữa thủ đoạn trà xanh thời hiện đại với phong tục thời cổ đại, cố gắng để bản thân trở nên ngày càng "xanh" hơn để phù hợp với đặc điểm của nơi cô đang sinh sống này.
 
Vấn đề ăn không đủ no mặc không đủ ấm đã được giải quyết, xem ra tiếp theo vấn đề cần phải giải quyết chính là chuyện sống còn rồi.
 
Mai phi này, có chút ý tứ, Mai phi có thể coi là "con Boss" khó đối phó nhất mà cô gặp từ khi đến hoàng cung.

 
Bây giờ cô vẫn chưa có chứng cứ xác thực để chứng minh người đêm qua muốn giết cô là do Mai phi an bài, nhưng với khứu giác mẫn cảm của cô về đồng loại, cô cảm thấy nếu như không phải do Mai phi an bài, thì Mai phi cũng khó thoát được có liên quan đến chuyện này.
 
Dựa vào mấy câu đổ tội lỗi lên người Tiêu Lam của Mai phi vừa rồi, Lâm Phi Lộc suy đoán có khả năng giữa Mai phi và Tiêu Lam có thù cũ không muốn người khác biết.
 
Tóm lại, độ khó của phó bản đã thăng cấp, rất có tính khiêu chiến, cần phải cẩn thận đề phòng.
 
Lúc cô suy nghĩ vẩn vơ ở trong ổ chăn, Lâm Đế ở bên ngoài đã sai người trải giường chiếu xong. Có thêm một cái giường ngay bên cạnh chỗ nằm của cô, có một cái màn lụa ngăn cách. Thái giám tổng quản Bành Mãn đứng bên cạnh Lâm Đế có chút lo lắng nói: "Bệ hạ, cái giường mới này có hơi chênh vênh, hay là để nô tài ở đây trông coi Ngũ công chúa, ngài qua bên phòng bên cạnh nghỉ ngơi."
 
Lâm Đế phất tay: "Không cần, tối nay Tiểu Ngũ bị kinh sợ, để trẫm ở cùng con bé."
 
Ông nói xong đi đến bên mép giường ngồi xuống, thấy tay nhỏ nắm lấy chăn che kín nửa cái đầu, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy, ánh mắt nhút nhát nhìn ông. Đuôi mắt kia còn hơi đơ, giống như nhóc con đáng thương bị bắt nạt nhịn không được khóc nấc lên, xinh xắn đến khi cho người ta thấy đau lòng.
 
Lâm Đế sờ cái đầu rối tung của cô, dỗ dành: "Tiểu Lộc không phải sợ đâu, có phụ hoàng ở đây với con rồi."
 
Cô hơi nhích đầu lên cọ cọ cái đầu nhỏ vào trong lòng bàn tay của ông, biểu hiện ỷ lại. Cô há miệng dường như muốn gọi ông nhưng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, nghe vô cùng đáng thương.
 
Lâm Đế quay đầu lại hỏi: "Truyền thái y chưa?"
 
Bành Mãn đáp: "Tuyên rồi ạ, thái y đi theo đang ở trong doanh trại, đến đây mất chút thời gian, chắc cũng sắp đến nơi rồi."
 
Thái giám tổng quản đang nói, thì thị vệ bên ngoài thông báo thái y đã đến, Lâm Đế bảo cho truyền vào.
 
Thái y xách theo một cái hòm thuốc dáng vẻ vội vàng tiến vào, lúc ông ta nghe nói Ngũ công chúa gặp chuyện rồi tưởng lại bị thương đổ máu, nên có đồ nghề mang theo được đều mang đến. Đến nơi xem qua thì phát hiện công chúa chỉ bị thương cổ họng, thái y khẽ thở phào một hơi.
 
Không những kê thuốc chữa trị cổ họng, thái y còn kê thêm thuốc an thần giúp dễ ngủ để tránh tiểu công chúa chấn kinh quá độ.
 
Thuốc được kê xong, Lâm Đế sai người đi nấu thuốc, đi đi về về cũng tốn không ít thời gian, giờ đã là nửa đêm. Bành Mãn lo lắng nói: "Bệ hạ, để nô tài chăm sóc Ngũ công chúa cho ạ, ngài đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi đường nữa."
 
Lâm Đế ngáp một cái, đang định nói chuyện, cục bông nhỏ từ trong ổ chăn đứng dậy, hai tay nhỏ ôm lấy cánh tay của ông, khẽ lắc.
 
Cô nói không ra lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nho nhỏ "Phụ hoàng, đi ngủ đi."
 
Lâm Đế không khỏi bật cười, nhấc cánh tay lên, xách cục bông nhỏ ngồi lên đùi mình: "Trẫm không buồn ngủ, trẫm chờ Ngũ công chúa của trẫm uống thuốc xong rồi yên ổn đi ngủ trẫm mới ngủ."
 
Cục bông nhỏ mở to mắt tha thiết nhìn ông, xem ra là bị cảm động rồi, cái đầu nhỏ dụi dụi vào trong ngực ông.
 
Lâm Đế không thể đỡ được tiểu nữ nhi làm nũng, ông cảm thấy tâm địa cứng rắn mà bản thân xây dựng bao năm nay đều bị con bé dụi dụi đến mềm nhũn.
 
Ông nói được làm được, thật sự đợi Lâm Phi Lộc uống thuốc rồi đi ngủ ông mới nghỉ ngơi, chỗ của Hoàng đế, đừng nói thích khách, ngay cả một con muỗi cũng không thể lọt qua được. Lâm Phi Lộc không còn lo lắng, cộng thêm tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã ngủ say.
 

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa với tiếng nhổ trại.
 
Lúc Lâm Phi Lộc mở mắt đã thấy Lâm Đế được cung nhân hầu hạ rửa mặt mặc y phục xong xuôi. Thật ra làm Hoàng đế cũng không dễ dàng gì, trước đây cô có coi một bài phóng sự có thấy một câu rất đúng, "Triều thần lên triều dưới cái lạnh lúc canh năm*", nói cách khác là canh năm đám đại thần phải lên triều chờ hoàng đế thượng triều.
 
Canh năm là tầm khoảng lúc năm giờ sáng, vậy tính ra hoàng đế khoảng bốn giờ sáng đã phải rời giường, so với thời cấp ba học thức khuya học bài rồi dậy sớm đi học còn mệt hơn rất nhiều.
 
Không thể gặp nhau lúc bốn giờ sáng ở Los Angeles, rạng sáng bốn giờ ngày nào ở trong hoàng cung cũng gặp nhau.
 
Lâm Phi Lộc thật sự khâm phục những vị hoàng đến này.
 
Nếu là cô, có cho cô ngôi vị hoàng đế, cô cũng không cần.
 
Giữa ngai vàng và ngủ nướng, cô chọn ngủ nướng.
 
Lâm Đế quay người lại nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô đang mở to nhìn xung quanh, cười nói: "Tiểu Ngũ tỉnh rồi à." Ông dặn dò người bên cạnh: "Hầu hạ công chúa rửa mặt đi."
 
Lúc này Lâm Phi Lộc mới thấy Tùng Vũ đứng đợi ở bên cạnh, chắc là cả đêm qua Tùng Vũ không ngủ, hốc mắt nàng hồng hồng, nhìn cô nở nụ cười giống như mọi ngày nhưng lại có chút ngượng ngùng cũng lại điềm tĩnh hơn.
 
Lâm Phi Lộc nhìn ân nhân cứu mạng của mình, không khỏi nhớ đến ca ca của Tùng Vũ, thị vệ đã ước định với mình. Đột nhiên cô cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra trong hậu cung đều như đã được an bài trước.
 
Đoàn xe đã chuẩn bị xong, nhổ trại xuất phát, lần này Lâm Phi Lộc không về xe ngựa của mình, mà được Lâm Đế dẫn lên ngồi chung ngự giá của Hoàng đế.
 
Nếu như nói chiếc xe ngựa hôm qua của thái tử là chiếc BMW, thì xe ngựa của Lâm Đế chính là chiếc Lincoln, phiên bản limousine.
 
Hôm qua cô còn than thở Hoàng đế đi du lịch cũng không dễ dàng gì, hôm nay cảm giác như bị vả mặt.
 
Quả nhiên là Hoàng đế sẽ không bạc đãi bản thân mình.
 
Sau khi xe ngựa khởi hành, thị vệ tối hôm qua được lệnh đi điều tra đến báo, không tra ra được cái gì. Lâm Phi Lộc cũng không bất ngờ với kết quả này, chỉ là sắc mặt của Lâm Đế rất không vui, lệnh cho thị vệ kia tiếp tục điều tra.
 
Lâm Phi Lộc đã uống hai thang thuốc, nghỉ ngơi một đêm, cổ họng đã đỡ hơn một chút, có thể miễn cưỡng nói chuyện. Cô bò trên đệm lót về phía Lâm Đế, ôm cánh tay của ông, mềm giọng nói: “Phụ hoàng, không nên tức giận.”
 
Cô phát hiện cả Lâm Đế và Lâm Cảnh Uyên không thể chịu được đòn nũng nịu này. Cô mềm mại làm nũng, tức giận trên mặt của Lâm Đế lập tức biến mất, ông cười ôm cô ngồi lên đùi ông, sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu cô, thở dài: “Trẫm không tức giận, trẫm chỉ muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Lộc.”
 
Cục bông nhỏ trong ngực ông mềm giọng nói: “Tiểu Lộc không muốn đòi công bằng.”
 
Lâm Đế nhíu mày cười hỏi: “Vậy con muốn cái gì?”
 
Ông thấy con bé duỗi ngón tay nhỏ nhắn, rất nhanh chỉ vào bánh ngọt trên bàn trà, không biết ngại ngùng đòi ăn bánh: “Muốn cái kia.”
 
Lâm Đế bật cười, khẽ vuốt đầu mũi của cô: “Con mèo nhỏ tham ăn này.”
 
Lâm Đế dứt lời liền bảo Bành Mãn bưng đĩa bánh đến, hai tay Lâm Phi Lộc cầm lấy bánh ngọt, yên tĩnh ngồi bên cạnh ông gặm bánh. Đôi mắt của cô rất sáng, hai má phúng phính, vừa ăn bánh vừa vui vẻ gật gù, đáng yêu giống như con hamster nhỏ.
 
Lâm Đế ngồi bên cạnh nhìn cô, càng nhìn càng thấy yêu thích. Ông có mấy đứa con gái, mặc dù ông rất sủng ái trưởng công chúa, nhưng tính cách của Lâm Niệm Tri quá hoạt bát, có đôi khi khiến ông cảm thấy rất đau đầu.
 
Nhị công chúa chết yểu, Tam công chúa thì không cần phải nói, bây giờ vừa nghĩ đến đã thấy không vui rồi.
 
Mà Tứ công chúa thì quá mức hiền lành chất phác, lúc gặp ông không che dấu sự sợ hãi của mình, cũng rất khó để gần gũi vui vẻ với con bé.
 
Lục công chúa của Tô tần bây giờ mới có ba tuổi, mặc dù cũng ngây thơ chân thành, nhưng lại thiếu vẻ linh động đáng yêu của Tiểu Ngũ, với lại tuổi của con bé cũng quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều theo bản năng, muốn khóc liền khóc. Mấy lần Lâm Đế đi gặp con bé đều khóc thét không ngừng, khiến ông có hơi sợ.
 
Bình thường ông rất coi trọng các hoàng tử, có thời gian rảnh ông đều sẽ quan tâm hỏi han các hoàng tử của mình, kiểm tra bài tập, kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung. Mấy vị hoàng tử tôn kính ông, sợ ông, ở trước mặt ông lúc nào cũng luôn quy củ không dám làm càn, nên cũng thiếu đi cảm giác gần gũi giữa cha con.
 
Thời gian ở chung của ông và nữ nhi không nhiều, lúc này ông mới giật mình nhận ra, nữ nhi so với mấy tên nhóc kia đáng yêu hơn rất nhiều.
 
Nữ nhi sẽ nũng nịu, sẽ ngọt ngào gọi phụ hoàng, còn có búi tóc nhỏ đáng yêu đến chết người!
 
Hoàng tử có thể làm được sao?!
 
Không thể!
 
Vẻ yêu thích không hề che đậy dưới đáy mắt của Lâm Đế rất rõ ràng, tất nhiên Lâm Phi Lộc cũng phát hiện, tay nhỏ của cô vẫn cầm bánh, cúi đầu cắn cắn, cơ thể nho nhờ hơi nghiêng sang bên cạnh, chỉ chừa lại cho Lâm Đế cái gáy.

 
Lâm Đế bị dáng vẻ bé ngoan thẹn thùng của Lâm Phi Lộc chọc cười ha hả, ông cảm thấy đã rất lâu rồi bản thân không có vui vẻ như vậy.
 
Lâm Phi Lộc ăn xong bánh, cô nhận lấy khăn lau tay của Bành Mãn đưa đến, lau lau hai tay, dáng vẻ thỏa mãn, thân thể nho nhỏ khẽ lắc lư theo chuyển động của xe ngựa, không biết đột nhiên thấy cái gì, đôi mắt như nước trong veo trừng lớn.
 
Lâm Đế nhìn theo ánh mắt của cô, hóa ra là con bé thấy túi thơm đeo trên hông của mình.
 
Lâm Đế thấy tiểu nữ hài hơi nghi hoặc đầu khẽ nghiêng qua một bên, cho rằng bản thân nhìn nhầm, lại xích lại gần ông một chút, phát hiện không sai chính là túi thơm của mình tặng thái tử điện hạ, tại sao lại ở chỗ này? Tiểu Ngũ dường như có chút hoài nghi, gãi gãi búi tóc nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ mê man nhìn Lâm Đế.
 
Lâm Đế hơi chột dạ, ho khan một tiếng mới nói: “Đây là Tam hoàng huynh của con đưa cho trẫm.”
 
Lông mày của cục bông nhỏ dãn ra, hiểu rõ chớp chớp mắt.
 
Hai cha con ở chung với nhau rất hòa hợp, một lúc sau, xe ngựa dừng lại một chút, bên ngoài có cung nhân bẩm báo: “Bệ hạ, Mai phi nương nương đến.”
 
Lâm Đế cười nói: “Vào đi.”
 
Màn xe xốc lên, Mai phi mang theo một làn gió thơm khom người bước vào, đầu tiên là yêu kiều hành lễ sau đó mới dịu dàng nói: “Thiếp thân đến đánh nốt ván cờ dang dở hôm qua với bệ hạ.”
 
Lâm Đế ôm Lâm Phi Lộc đến ngồi bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Được, Bành Mãn, bày cờ. Hôm nay trẫm phải xem tài đánh cờ của nàng có tiến bộ hay không.”
 
Mai phi hờn dỗi: “Bệ hạ lại trêu ghẹo thần thiếp.”
 
Hai người cười nói vài câu, Mai phi nhìn Lâm Phi Lộc ngồi một bên ăn điểm tâm, vẻ mặt lo lắng nói: “Cổ họng của Ngũ công chúa hôm nay đỡ hơn chưa?”
 
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, còn tặng thêm cho nàng ta một nụ cười vô hại đáng yêu.
 
Bành Mãn rất nhanh đã bày xong thế cờ dang dở ngày hôm qua, Mai phi ngồi đối diện Lâm Đế, mỗi người cầm một quân cờ, bắt đầu ván cờ chưa xong. Lâm Phi Lộc yên tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Đế, bàn tay nhỏ nắm một góc áo của ông, ngoan ngoãn nhìn hai người chơi cờ.
 
Lâm Đế hạ cờ xuống, cảm giác được cục bông nhỏ càng lúc càng xích lại gần ông. Ông quay đầu nhìn cô, phát hiện đôi mắt linh động của cục bông nhỏ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khóe miệng cô bé vẫn còn dính vụn bánh, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, giống như xem đến mê mẩn, thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
 
Cục bông nhỏ thấy ông chậm chạp chưa đi nước cờ tiếp theo, cô bé quay đầu lại nhìn ông một chút, trong ánh mắt còn có vẻ thúc giục.
 
Cuối cùng Lâm Đế không nhịn được bật cười, xoa cái đầu nhỏ của cô: "Con nghiêm túc như vậy, thích cái này hả?"
 
Cục bông nhỏ có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, cong môi khẽ gật đầu một cái.
 
Lâm Đế lại hỏi: "Đi nước nào tiếp theo?"
 
Cục bông nhỏ lắc đầu.
 
Lâm Đế liền cười nói: "Trẫm dạy con."
 
Ông làm loạn bàn cờ, bảo Bành Mãn phân loại hai quân trắng đen ra, sau đó nói với Mai phi vẫn còn đang sửng sốt: "Hôm nay không được rồi, trẫm dạy Tiểu Ngũ chơi một chút, nàng về trước đi."
 
Mai phi: "..."
 
Nàng không dấu vết nhìn tiểu nữ hài vô cùng đáng yêu ngồi bên cạnh Lâm Đế, cũng không nói gì nhiều chỉ dịu dàng cười nói: "Vâng, vậy thần thiếp về trước."
 
Mai phi vừa đi, Lâm Đế liền thật sự vui vẻ dạy nữ nhi đánh cờ.
 
Lâm Phi Lộc thực sự không biết đánh cờ vây nhưng cô là người thông minh, Lâm Đế giải thích một lần cô đã hiểu, đến giữa trưa đã có thể hiểu rõ các quy tắc cơ bản và nắm được cách chơi. Sau khi ăn xong bữa trưa tiếp tục lên đường, cô đã có thể trúc trắc đánh cờ với Lâm Đế.
 
Mặc dù cô mới chỉ đi được mấy bước đã bị Lâm Đế dồn vào góc tường, nhưng một cô bé năm tuổi có thể thông minh đến trình độ này vẫn khiến Lâm Đế vô cùng chấn kinh.
 
Sau khi khiếp sợ lại là kinh hỉ.
 
Lâm Đế luôn quý trọng người tài, ông là người đặt nặng văn coi nhẹ võ, trong hậu cung phàm lại phi tần đọc thi thư đầy bụng tài hoa hơn người đều sẽ được ông sủng ái, đối với các hoàng tử ông cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt, cho nên thái tử mới áp lực lớn như vậy.
 
Mặc dù ông không có yêu cầu to lớn gì với các công chúa, nhưng Lâm Niệm Tri cũng bởi vì thông minh lanh lợi mới được ông yêu thích, chứ chưa nói đến Lâm Phi Lộc lúc này khiến ông nhìn cô bé bằng ánh mắt khác.

 
Từ lúc ông nhìn thấy cô ở trong vườn mai, cô đang cầu nguyện thế gian thanh bình, khi đó ông đã biết rằng đứa bé này khác biệt so với những người khác.
 
Không ngờ Tiêu Lam sinh cho ông một nhi tử ngu si, lại có thể sinh ra một tiểu công chúa vừa có tư chất vừa thông minh hơn người như thế này.
 
Vậy cũng coi như là ông trời trên cao cũng chiếu cố đi.
 
Nhất thời trong lòng Lâm Đế không ngừng cảm thán, nhìn Lâm Phi Lộc vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu thẻ cờ, trong lòng cũng không phát hiện sự chán ghét đối với mẫu phi của cô đã vơi đi mấy phần.
 
Lúc chạng vạng tối, cuối cùng đoàn xe cũng đã lắc la lắc lư đến được sườn núi bên của hành cung. Hành cung cũng có người canh giữ, đã sớm quét dọn các điện sạch sẽ, bày biện đầy đủ, chỉ chờ chủ nhân vào ở.
 
Chỗ ở của Lâm Phi Lộc gọi là Thính Vũ Các, Lâm Đế thấy bên cạnh cô chỉ có mỗi một mình Tùng Vũ đi theo, ông bảo một thái giám bên cạnh mình, tên là Khổng Phúc qua hầu hạ cô. Ông còn gọi thêm một đội cấm quân trú đóng ở Thính Vũ Các bảo vệ cục bông nhỏ, phòng tránh tên tặc tử lần nữa đến hành hung cô.
 
Sức chiến đấu của cấm quân phải nói là có một không hai, cấm quân phân chia đứng canh gác bốn phía của Thính Vũ Các, ngay cả cung nhân đi vào đây cũng phải đi đường vòng.
 
Lúc này sắc trời cũng đã tối, hai ngày ngồi xe mệt mỏi, tất nhiên là muốn nghỉ ngơi một tối trước rồi mới đi chơi. Trong Thính Vũ Các có hai cung nữ hầu hạ, cộng thêm Tùng Vũ và Khổng Phúc nữa là bốn người, chăm sóc một mình Lâm Phi Lộc thì quá dư sức.
 
Một ngày này mọi người đều biết Ngũ công chúa ngồi xe ngựa của Lâm Đế theo ông lên núi, lại nhìn tư thế canh giữ kia của cấm quân, đều len lén nói nhỏ Ngũ công chúa nhỏ này trong họa có phúc, không chết còn được bệ hạ sủng ái.
 
Lâm Phi Lộc ăn xong cơm tối thì đi dạo một vòng xung quanh, cô nhìn những cấm vệ quân đang đứng túc trực ở kia, an tâm hơn rất nhiều.
 
Một chiêu này của đối phương chưa trúng đích, Lâm Đế lại đang tra chuyện này, có cấm vệ quân đứng gác, cũng sẽ không dám tùy tiện ra tay nữa. Cô không lo lắng lắm, ngược lại Tùng Vũ lại vô cùng căng thẳng, nhỏ giọng nói với cô: "Công chúa, nô tỳ thấy buổi tối nô tỳ vẫn nên ngủ chung giường với người."
 
Lâm Phi Lộc cười nói: "Đối phương không ngốc, nếu thật sự đến nữa, không phải là sẽ rơi vào bẫy à. Yên tâm đi, có cấm vệ quân ở đây, hắn sẽ không dám đến đâu."
 
Tùng Vũ vẫn còn lo lắng: "Dù sao nô tỳ vẫn không thể yên lòng được. Trước khi đi nương nương đã dặn dò nô tỳ sống chết cũng phải năm non công chúa thật tốt, không ngờ công chúa lại suýt..."
 
Vừa nói vừa muốn khóc.
 
Lâm Phi Lộc nắm lấy tay của Tùng Vũ: "Tỷ chăm sóc ta rất tốt rồi, nếu như không có tỷ, tối qua ta đã chết rồi."
 
Tùng Vũ vội vàng nói: "Công chúa đừng nói lời rủi đó! Công chúa có cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ lớn lên bình an!"
 
Hai người vừa đi vừa nói, vừa đi đến sân trong đã nghe thấy tiếng quát của cấm quân: "Người nào dám cả gan trèo tường! Leo xuống!"
 
Đừng nói là Tùng Vũ, ngay cả Lâm Phi Lộc cũng bị dọa giật mình. Thầm nghĩ không phải chứ, trời chỉ mới sụp tối thôi mà đối phương đã không chờ được đến muốn lấy mạng của cô như vậy sao?
 
Không ngờ sau một hồi hoảng loạn, giọng nói hơi chật vật của Hề Hành Cương vang lên: "Là ta là ta! Ê ê ê, bỏ kiếm của ngươi xuống, có thấy rõ bổn thế tử là ai không hả?!"
 
Bên ngoài vang lên âm thanh vội vàng hành lễ: "Bái kiến thế tử điện hạ, thế tử điện hạ đang..."
 
Lâm Phi Lộc thấy kỳ quái, cất bước đi ra bên ngoài.
 
Cô thấy Hề Hành Cương ôm chăn gối đứng ở góc tường, lúng túng sờ mũi.
 
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, giọng nói khàn khàn vang lên hỏi cậu: "Hề Hành Cương! Huynh làm gì ở đây thế?"
 
Cấm vệ quân thấy là hiểu lầm, lại lớn tiếng bảo mọi người đứng về đúng vị trí. Hề Hành Cương ôm chăn gối đi tới, cằm hất lên cao nhưng khó nén xấu hổ, ấp úng nói: "Huynh... Huynh lo lắng thích khách tối hôm qua lại tới, nên tới đây tuần tra!"
 
Lâm Phi Lộc: "Tuần tra mà huynh ôm chăn gối theo làm gì? Nếu gặp thích khách, huynh định dùng chăn gối đè chết hắn à?"
 
Hề Hành Cương: "..."
 
Cậu tức giận vò rối cái búi tóc nhỏ của cô: "Huynh lo lắng cho ai chứ hả? Muội còn xem thường ta!" Cậu đẩy cô ra đi vào trong, "Đi đi đi, đi vào trước đã."
 
Đi vào trong nội viện, cậu vừa vào trong sân liền đưa tay đóng cửa viện lại, cung nhân ở trong nhao nhao hành lễ. Hề Hành Cương vung tay miễn lễ, đi theo Lâm Phi Lộc vào trong phòng, sau đó trực tiếp đi đến bên giường của Lâm Phi Lộc ném chăn gối đang ôm ở trong ngực xuống đất ngay cạnh bên giường của cô.
 
Lâm Phi Lộc: "?"
 
Tùng Vũ thấy thế tử bắt đầu ngả lưng ra đất nghỉ ngơi, vội vàng nói: "Thế tử định làm gì vậy?!"
 
Hề Hành Cương cũng không ngẩng đầu lên trải chăn mềm ra: "Nhìn không ra à? Nằm dưới đất nghỉ ngơi."
 
Tùng Vũ vừa hoảng hốt vừa sợ: "Nô tỳ biết thế tử đang trải chăn đệm nằm dưới đất, nhưng sao thế tử lại muốn nằm dưới đất nghỉ ngơi ở đây? Chẳng lẽ thế tử muốn qua đêm ở đây sao?!"
 
Hề Hành Cương: "Ừm."
 
Tùng Vũ thấy thế tử như vậy liền quỳ xuống: "Thế tử, tuyệt đối không thể! Công chúa của chúng ta... Mặc dù công chúa còn nhỏ, nhưng cũng là nữ tử, nam nữ qua lại không rõ, nếu như chuyện thế tử qua đêm trong phòng của công chúa này mà truyền ra ngoài, danh dự của công chúa coi như bị hủy!"
 
Hề Hành Cương ngẩng đầu lên không vui trừng Tùng Vũ một cái: "Sắp không còn cả mạng rồi, còn quan tâm danh dự cái gì nữa? Trước khi hồi cung bổn thế tử ở chỗ này, nếu tên thích khách còn dám đến, tới một người bổn thế tử giết một người, đến hai người giết cả đôi!"
 
Lâm Phi Lộc: "..."
 

Tùng Vũ vốn lo lắng thích khách, nghe thấy thể tử nói như vậy, ngược lại ngẩn cả người, trong đầu nàng bắt đầu suy tính danh dự của công chúa và nguy hiểm liên quan đến tính mạng của công chúa, do dự không thôi.
 
Hề Hành Cương đã trải chăn đệm xong, đắc ý nằm dưới đất, cậu lấy tay gối đầu, nhếch môi cười gác chéo chân, "Được rồi, tắm một cái rồi đi ngủ đi."
 
Lâm Phi Lộc: "... Huynh, cút ra ngoài cho muội."
 
Cậu hơi nâng người dậy, nghiêng người nhìn cô một chút, dạy dỗ: "Nữ hài tử không được nói mấy lời thô tục đó!" Cậu thảnh thơi bắt chéo chân, "Haiz, Tiểu Hồng Đậu, huynh thấy làm lạ đó, muội ở trước mặt mấy hoàng huynh của muội lúc nào cũng mềm mại đáng yêu, sao ở trước mặt của huynh lại chẳng thấy đâu nữa?"
 
Lâm Phi Lộc: "Một chút cũng không cho huynh!"
 
Cô càng hung hăng, cậu càng vui, vào lúc hai người đang giằng co, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh đã nghe thấy cung nhân bên ngoài hành lễ: "Bái kiến Tứ điện hạ."
 
Lâm Cảnh Uyên vừa chạy vào vừa hô "Tiểu Lộc".
 
Lâm Cảnh Uyên vừa vào phòng đã thấy Hề Hành Cường nằm dưới đất, tròng mắt trợn trắng, lập tức nổi giận, cậu giương nanh múa vuốt nhào về phía Hề Hành Cường: "Tên vô sỉ nhà ngươi! Ở trong phòng của muội muội ta làm gì?!
 
Sau đó Lâm Phi Lộc nhìn hai người bọn họ bắt đầu vật lộn.
 
Hai đứa trẻ chụm lại một chỗ lực công phá tăng lên gấp đôi.
 
Cuối cùng vẫn là Hề Hành Cương lấy từ trong chăn ra một đoản kiếm hét lớn: "Ta đến để bảo vệ Tiểu Lộc!", mới có thể kết thúc trận "chiến tranh" này.
 
Lâm Cảnh Uyên nhìn cây kiếm ngắn của cậu, lại nhìn cậu đứng cạnh Ngũ muội của mình, con ngươi đảo một vòng, sau đó nằm xuống chăn đệm trải sẵn ở dưới đất: "Vậy ta cũng ngủ ở đây, ta cũng muốn bảo vệ Ngũ muội!"
 
Hề Hành Cương cười nhạo, nói: "Bằng công phu mèo cào của ngươi?"
 
Lâm Cảnh Uyên tức giận: "Ngươi đừng kinh thường người khác!"
 
Lâm Phi Lộc thấy hai người lại chuẩn bị xông vào đánh nhau, cô đang định lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, một người lạ mặt bước vào, đầu tiên là hành lễ với Lâm Phi Lộc và Lâm Cảnh Uyên xong, mới gấp gáp nói: "Thế tử, nương nương truyền lời."
 
Người Hề Hành Cương cứng lại, trên mặt lộ vẻ khó chịu, ho khan một tiếng mới mở miệng hỏi: "Sao cô cô biết ta ở đây?"
 
Người kia cúi đầu nói: "Nương nương nói, người không chỉ biết thế tử ở đây còn biết thế tử muốn làm gì. Nếu trong thời gian một chén trà thế tử không xuất hiện trước mắt người, người sẽ tự mình đánh gãy một chân thế tử."
 
Hề Hành Cương: "..."
 
Lâm Phi Lộc: "..."
 
Lâm Cảnh Uyên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
 
Hề Hành Cương phiền muộn trừng thái giám kia, cậu nghe thấy tiếng cười nhạo càn rỡ của Lâm Cảnh Uyên, cậu lại có chút ngượng ngùng, còn muốn kè cà mặc cả: "Ngươi trở về nói với cô cô, ta muốn ở lại bảo vệ Ngũ công chúa."
 
Thái giám kia vẫn cúi thấp đầu, cực kỳ tận lực hết trách nhiệm đáp lại: "Nương nương nói, ở đây có cấm vệ quân đóng quân, không cần thế tử bảo vệ công chúa. Nếu như thế tử khăng khăng muốn ở lại, vậy thì... Vậy thì lăn lên mái nhà mà ngủ."
 
Hề Hành Cương: "..."
 
Thời tiết mùa đông giá rét, ở trên núi này nhiệt độ càng thấp hơn, nếu như ngủ trên mái nhà một đêm, chắc là sáng hôm sau cậu đã sớm chết rét ở trên mái nhà rồi.
 
Cậu tức giận thở phì phò trừng mắt Lâm Cảnh Uyên đang làm càn bên này, lại cuộn tròn chăn mền lại, ôm vào trong ngực khí thế bừng bừng bước ra ngoài. Lâm Cảnh Uyên cười như điên nói: "Chăn mền để lại cho ta chứ!"
 
Hề Hành Cương quay đầu lại hung dữ đáp lại: "Tự về phòng mình mà lấy!"
 
Lâm Phi Lộc cũng cười, nhưng cô thấy cậu thật ra chỉ muốn đến bảo vệ mình, nên vẫn chừa cho cậu mặt mũi, vẫy vẫy tay với cậu: "Thế tử đi thong thả nhé."
 
Hề Hành Cương: "..."
 
Cậu vẫn luôn ngông cuồng phách lối nhưng lúc này bóng lưng cậu lại hiện ra mấy phần chật vật.
 
Hề Hành Cương vừa đi, Lâm Cảnh Uyên vẫn ở trong phòng đập bàn điên cuồng cười mấy năm phút, một lúc sau Lâm Phi Lộc hỏi: "Cảnh Uyên ca ca, nương nương mà thái giám kia vừa nhắc đến là Hề quý phi nương nương ạ?"
 
Lâm Cảnh Uyên vừa cười vừa nói: "Nếu không thì còn ai có thể trị được Hề Hành Cương?"
 
Lâm Phi Lộc nhớ lại mấy câu mà thái giám kia truyền lời, cô cảm thấy vị Hề quý phi chưa từng gặp mặt này, rất thú vị.
 
Lâm Cảnh Uyên còn vì chuyện Hề Hành Cương phải ăn quả đắng mà điên cuồng không ngừng, cậu nghe thấy Lâm Phi Lộc hỏi: "Cảnh Uyên ca ca, huynh cũng nên về đi thôi, nếu không một lúc nữa Nhàn phi nương nương cũng sẽ phái người đến tìm huynh đấy."
 
Lâm Cảnh Uyên: "..."
 
Đột nhiên cười không nổi nữa.

Chương 35

Sau khi Lâm Cảnh Uyên uống xong một chén trà thì xị mặt rời đi, nhưng trước khi đi cậu để Khang An ở lại, để Khang An cùng Khổng Phúc ở bên ngoài hầu hạ cô.
 
Trong thuốc của Lâm Phi Lộc có thuốc an thần trợ ngủ, cô sớm đã buồn ngủ không chịu nổi, mãi mới đuổi được hai ông tướng đi đang định ngủ, thì bên ngoài lại có cung nhân đến gõ cửa. Tùng Vũ và Khổng Phúc cùng nhau đi xem, trở về bẩm báo: "Là đại hoàng tử và thái tử điện hạ phái người đến, nói là muốn cùng bọn nô tỳ gác đêm."
 

Lâm Phi Lộc cảm thấy sau khi bản thân xuyên không đến đây, nói không chừng có thể cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết gì đó, tên là
 
Có cấm quân và cung nhân cùng bảo vệ, Lâm Phi Lộc an ổn ngủ một giấc ngon lành, cũng không nằm mơ thấy gì. Hôm sau tỉnh lại, Tùng Vũ đang hầu hạ cô rửa mặt thì tỳ nữ thiếp thân Bão Dữu của Lâm Niệm Tri lại đến, trong tay cầm theo một bát cháo nóng, bên trong còn bỏ thêm thuốc bổ nói là giúp thuận cổ họng, bát cháo tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.
 
Bão Dữu cười nói: "Trời còn chưa sáng trưởng công chúa đã phân phó nô tỳ đi nấu cháo, cháo này ninh hai canh giờ rồi, Ngũ công chúa tranh thủ mau ăn lúc còn nóng đi ạ."
 
Sau đó lại khó xử nói: "Trưởng công chúa bảo nô tỳ chuyển lời đến Ngũ công chúa, Huệ phi nương nương rất nghiêm, công chúa không tiện qua đây thăm Ngũ công chúa, nói bản thân Ngũ công chúa nên chú ý một chút."
 
Lâm Phi Lộc nghiêm túc gật đầu, khéo léo cảm ơn hoàng trưởng tỷ, ăn xong điểm tâm, cô đi qua điện Trung Hòa thỉnh an Lâm Đế. Bây giờ cô có cảm giác tồn tại mạnh mẽ với Lâm Đế, giống như trước kia, không đi thỉnh an thì không đi thôi.
 
Lúc cô đến thỉnh an, ở ngoài điện gặp Lâm Đình cũng đến, cô đã vẫy tay chào hỏi với cậu từ xa.
 
Lâm Đình đứng tại chỗ đợi cô, chờ cô đến gần giọng ấm nóng của cậu mới vang lên: "Tối qua muội ngủ có ngon không?"
 
Lâm Phi Lộc cười híp mắt gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đại hoàng huynh, lần này Nguyễn quý phi có đi cùng đến hành cung không ạ?"

 
Ánh mắt cô nhóc linh động giảo hoạt, Lâm Đình không nhịn được bật cười, nói: "Cho nên?"
 
Giọng nói của cô còn chưa bình phục hoàn toàn, lúc nói chuyện còn có hơi khàn khàn, nhưng khó nén được vẻ hưng phấn của cô: "Chúng ta có thể đi lên núi tìm động vật nhỏ! Muội nghe nói ở trên núi này còn có cả tiểu hồ ly nữa."
 
Trong lòng Lâm Đình ấm áp, giúp cô chỉnh lại tóc mái ngang trán: "Được."
 
Lúc hai người đi vào, phát hiện Lâm Khuynh và Lâm Cảnh Uyên đã đến trước đang ngồi ở trong. Nhưng kỳ lại là, Lâm Khuynh ngồi một bên, còn Lâm Cảnh Uyên đang quỳ gối ở bên dưới, đầu buông thõng xuống giống như quả cà bị thấm sương, ỉu xìu không chịu được.
 
Lâm Đế ngồi trên ghế dài, trên tay cầm một quyển sách, Mai phi ở bên cạnh hầu hạ, rũ mắt an tĩnh bóc hoa quả.
 
Lâm Đế nói: "Tam ca con mới đi thi qua rồi, bây giờ đến lượt con, trẫm kiểm tra một chút. Nghe nói năm ngoái con biểu hiện rất tốt ở thái học viện, trẫm kiểm tra xem lời của thái phó có đúng không."
 
Lâm Cảnh Uyên không được tự nhiên khẽ di chuyển, nhỏ giọng lầm bầm: "Mình đến để vấn an, vậy mà vẫn có thể bị kiểm tra bài tập, số mình thật khổ quá đi mà."
 
Đúng lúc Lâm Đình dẫn Lâm Phi Lộc tiến vào, Lâm Đế nhìn thấy cục bông nhỏ búi một chỏm tóc nhỏ mặc áo choàng đỏ, chân ngắn bước từng bước tiến vào, sắc mặt của ông lập tức nhu hòa hơn rất nhiều.
 
Lâm Phi Lộc xiên xiên vẹo vẹo hành lễ: "Tiểu Ngũ thỉnh an phụ hoàng."
 
Lâm Đế cười nói: "Nghe âm thanh này, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi."
 
Lâm Đình cũng thỉnh an, Lâm Đế nhân tiện nói: "Đình Nhi đến chỗ lão Tứ đi, trẫm kiểm tra lão Tứ xong rồi đến lượt con."
 
Lâm Đình cung kính nghe theo, đoan chính quỳ xuống.
 
Lâm Đế đang định gọi người ban thưởng ghế ngồi cho Ngũ công chúa, đã thấy cục bông nhỏ nhìn bên đại hoàng huynh ở bên trái một chút, rồi lại nhìn Tứ hoàng huynh ở bên phải một chút, ngón út lồng vào nhau, cũng ngoan ngoãn quỳ xuống.
 
Ông bật cười, ông đâu có bảo con bé quỳ.
 
Lâm Cảnh Uyên lén nhìn Lâm Đình bên cạnh, nhỏ giọng cầu cứu: "Đại hoàng huynh giúp đệ với!"
 
Lâm Đình mím môi cười cười, cụp mắt không nói gì.
 
Lâm Cảnh Uyên hu hu hai tiếng, đã nghe thấy Lâm Đế hỏi: "Lão Tứ, trẫm hỏi con, Thái Khang tan rã, côn đệ năm người ở Lạc Nhuế, thuật lại Đại Vũ giới chỉ có bài Ngũ tử chi ca, là năm lời nào?"
 
Thật ra đề bài này ông đưa ra cho Lâm Cảnh Uyên mà nói thì cũng khá đơn giản, dù sao ông rất rõ ràng mấy đứa con này có đức hạnh gì, đố câu phức tạp chỉ sợ lão Tứ nghe đề bài thậm chí còn không hiểu.

 
Không ngờ vấn đề đơn giản thế này mà Lâm Cảnh Uyên ở dưới vẫn là dáng vẻ vò đầu bứt tai.
 
Lâm Đế thật sự muốn nện cái nghiên mực trong tay lên đầu thằng con ngốc nghếch này, nhìn xem có thể đánh nó thông minh ra chút nào không.
 
Thật ra Lâm Cảnh Uyên có từng đọc đoạn này rồi, cậu biết đây nội dung của khúc cuối trong cuốn , nhưng có câu nói rất hay, vạn sự khởi đầu nan, cậu nhất thời căng thẳng, sửng sốt không nhớ nổi câu đầu tiên là gì.
 
Cậu gấp gáp liên tục cầu cứu Lâm Đình: "Hoàng huynh! Đại hoàng huynh! Trưởng hoàng huynh! Câu đầu tiên là gì?!"
 
Lâm Đình từ trước đến nay vẫn luôn quy củ, tất nhiên là không thể nào dám giúp đệ đệ gian lận trước mặt phụ hoàng, cậu khó xử nhìn đệ đệ một cái, cúi đầu xuống.
 
Lâm Cảnh Uyên gấp đến độ không chờ được nữa, bỗng cậu nghe thấy bên cạnh có một giọng nói khe khẽ nhắc cậu: "Câu đầu tiên, hoàng tổ có huấn, người dân dễ gần, nhưng không được coi thường."
 
Bỗng nhiên Lâm Cảnh Uyên có cảm giác như có người dội nước lên đầu cho cậu tỉnh táo lại, trước khi Lâm Đế nổi cơn thịnh nộ cậu kịp lớn tiếng nói: "Câu thứ nhất nói: Hoàng tổ có huấn, người dân dễ gần, nhưng không được coi thường, dân là gốc của đất nước, là gốc rễ vững chắc để tồn tại. Ta thấy ngu phu ngu phụ trong thiên hạ thảy đều hơn ta, nhỡ có ai đôi ba lần thiệt thòi, thì há cái lầm lỡ ấy có được làm sáng rõ ra chăng? Ta nay đến với muôn dân, phải răn đe như giống sáu ngựa bằng sợi cương mục nát. Làm vua sao có thể không cẩn thận cho được?” 
 
Lâm Đế kinh ngạc nhướng một bên mày, sắc mặt dần dần hòa hoãn lại, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi đợi lão Tứ đọc hết câu.
 
Sau khi cậu đọc xong, Lâm Đế gật đầu cười nói: "Không tệ, xem ra lời thái phó nói cũng không có sai, có tiến bộ, được rồi con qua bên cạnh ngồi đi."
 
Lâm Cảnh Uyên có cảm giác như vừa từ cõi chết trở về, cậu lau mồ hôi, sau khi dập đầu đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy Mai phi che miệng cười một tiếng, giọng nói có vẻ tò mò, hỏi: "Ngũ công chúa vừa nói gì với Tứ điện hạ thế? Nói gì mà một câu Tứ điện hạ đã hiểu rồi?"
 
Vừa rồi Lâm Đế dồn toàn lực chú ý Lâm Cảnh Uyên, không chú ý còn có một cục bông nhỏ bên cạnh cậu, ông nghe Mai phi nói câu này mới nhíu mày nhìn sang bên cạnh.
 
Lâm Cảnh Uyên: Thật sự muốn giết Mai phi.
 
Lâm Phi Lộc cũng không ngờ bị bắt tại trận chuyện giúp hoàng huynh gian lận nên hơi bối rối, nhanh chóng nhìn về phía phụ hoàng một chút, cô trùm áo choàng lên che kín thân hình nhỏ nhắn, cả người co lại thành một cục đầu nhỏ chôn xuống, nhìn qua giống như hận không thể giấu bản thân đi, cả người cô đều lộ ra vẻ "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta".
 
Lâm Đế bị vẻ đáng yêu này của cô làm cho tim ông mềm nhũn.
 
Nhưng vẫn cố tình nghiêm nghị nói: "Tiểu Ngũ, con vừa nói gì với lão Tứ?"
 
Cục bông nhỏ lắc người một cái, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, ỉu xìu mở miệng: "Con... Con nói..." Tiểu cô nương hít hít cái mũi, chắc là vì sợ, bị dọa đến nấc cả lên, cô vừa nấc vừa nói: "... Ấc... Câu đầu... Ấc... tiên..."
 
Lâm Đế không nhịn được, bật cười ha hả.
 
Ngược lại là ý cười trong mắt Mai phi nhạt đi rất nhiều.
 
Cục bông nhỏ giống như bị dọa đến phát khóc, vừa nấc vừa hít nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu. Lâm Cảnh Uyên vừa tức giận vừa đau lòng, lập tức lớn tiếng nói: "Phụ hoàng! Đừng trách Ngũ muội! Là nhi thần ngu dốt, Ngũ muội mới không nhịn được mà nhắc con! Cầu phụ hoàng trách phạt nhi thần, nhi thần nguyện ý chịu phạt!"
 
Không ngờ Lâm Đế chỉ ghét bỏ liếc cậu một cái, nói: "Đi qua một bên đi."
 
Sau đó Lâm Cảnh Uyên trơ mắt nhìn phụ hoàng kính yêu của cậu đi xuống, bế muội muội đang len lén lau nước mắt của cậu lên ngồi trên ghế dài với ông.
 
Cục bông nhỏ ngồi trên đùi Lâm Đế, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của ông, vụng trộm quan sát sắc mặt của ông một lúc mới nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng không tức giận ạ?"
 
Lâm Đế mỉm cười lấy hoa quả Mai phi vừa dụng tâm bóc lên bón cho cô: "Phụ hoàng không giận, ngọt không?"
 
Cục bông nhỏ chép miệng một cái, lúc này mới cong môi cười: "Ngọt ạ ~~"
 
Mai phi: "..."
 
Lâm Đế lại hỏi: "Tiểu Ngũ cũng đọc sao?"
 
Hai ngón tay nhỏ mềm mềm của tiểu cô nương chụm lại, ra dấu nói: "Có đọc một chút xíu ạ."
 
Lâm Đế sớm biết cục bông nhỏ thông minh, chỉ là không ngờ con bé còn sẽ đọc cả đối với Lâm Cảnh Uyên đã theo thái học viện học mấy năm đọc cuốn sách này là chuyện đơn giản, nhưng đối với một tiểu nữ hài năm tuổi chưa từng được đi học lại là một chuyện rất khó.
 

Bỗng nhiên Lâm Đế nhớ ra Tiêu Lam biết chữ.
 
Ông vẫn còn nhớ năm đó Tiêu Lam tiến cung, ông nghe cung nhân bẩm báo, có một vị thục nữ họ Lam mang theo mấy cái rương lớn tiến cung, trong rương không phải cái gì khác mà chính là sách vở và bút. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà ông lại chọn lật thẻ bài của Tiêu Lam trong đám người mới đến.
 
Tiêu Lam mỹ mạo hơn người lại là người tài hoa, vốn đây là tuýp người ông rất thích.
 
Khuyết điểm duy nhất là tình cách của nàng quá nhàm chán, quá mức ngột ngạt, nàng chưa từng chủ động trò chuyện với ông, hỏi một đáp một, dường như từng câu từng chữ nàng nói ra đều không muốn nhiều lời. Lẽ ra với cái tính tình này, ở trên người người khác, ông đã sớm chán ghét.
 
Nhưng Tiêu Lam lại dựa vào mỹ mạo và tài hoa của mình mà được ông sủng ái ba năm, đến khi Lâm Chiêu Viễn dần dần lộ ra vẻ ngu dại, điều này giống như chạm phải vảy ngược của ông, một phát liền thất sủng.
 
Xem ra Tiêu Lam dạy nữ nhi này của nàng rất tốt.
 
Ông nhất thời xúc động không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Mai phi ngồi bên cạnh: “Trẫm nhớ năm đó nàng vào cung cùng năm với mẫu thân của Tiểu Ngũ, đúng không?”
 
Mai phi sửng sốt, rất nhanh khôi phục lại như thường, ôn như cười nói: “Vâng, thời gian trôi thật là nhanh, chớp mắt thiếp thân đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ bảy năm rồi.”
 
Lâm Đế cũng khẽ cười gật đầu.
 
Ông ôm Lâm Phi Lộc chờ Lâm Đình trả lời phần bài kiểm tra của mình, Lâm Đình thì tất nhiên không có vấn đề gì, cậu ngồi xuống bên cạnh Lâm Khuynh dưới ánh mắt hài lòng của Lâm Đế.
 
Lâm Khuynh nghiêng đầu cười nói với Lâm Đình: “Nếu không có Tiểu Ngũ ở đây, đệ thấy hôm nay lão Tứ không chỉ dừng lại ở chuyện bị đánh đậy đâu.”
 
Lâm Đình cũng không nhịn được cười nói: “Ngũ muội thật sự rất thông minh, đến đầu xuân mở lớp lại, chắc là muội ấy có thể đến thái học viện học bài cùng chúng ta.”
 
Các hoàng tử thỉnh an xong thì cáo lui, Lâm Phi Lộc cũng định rời đi, kết quả là Lâm Đế cười tủm tỉm với cô, hỏi: “Con có muốn học tiếp cách chơi cờ ngày hôm qua không?”
 
Đôi mắt cô sáng bừng nhìn ông gật đầu: “Muốn ạ!”
 
Lâm Đế để Bành Mãn bày cờ, tiếp tục dạy cục bông nhỏ đánh cờ.
 
Không ngoài dự đoán Mai phi bị gạt qua một bên.
 
Lần này Lâm Đế không có bảo Mai phi lui ra, mà ông mỉm cười nói với nàng: “Quả vừa rồi nàng bóc không tệ, Tiểu Ngũ thích ăn, nàng bóc thêm vài quả cho con bé đi.”
 
Mai phi: "..."
 
Lâm Phi Lộc không dấu vết nhìn Mai phi một chút.
 
Không hổ là cao thủ, điều khiển biểu cảm của bản thân vô cùng hoàn mỹ, yểu điệu cười một tiếng hờn dỗi cười nói: "Vâng, thiếp thân cũng mượn phúc của Ngũ công chúa mới lại học chút cờ cùng bệ hạ. Năm đó lúc thiếp thân học cờ với bệ hạ, bệ hạ cũng không có kiên nhẫn như thế này với thiếp thân đâu."
 
Lâm Đế cười nói: "Nàng nói bậy, trẫm mà không có kiên nhẫn đối với nàng?"
 
Mai phi sẵng giọng: "Kiên nhẫn của bệ hạ không ở trên bàn cờ, rõ ràng đang dạy cờ liền..."
 
Mai phi đang nói giữa chừng, giống giật mình nhớ tới Lâm Phi Lộc vẫn còn ở đây, vẻ mặt đỏ bừng dừng lại, chỉ là sóng mắt uyển chuyển, kiều mị liếc Lâm Đế một cái.
 
Lâm Phi Lộc: Tôi nghi ngờ bà đang tham gia vào hội khiêu dâm và có bằng chứng.
 
Lâm Đế dường như cũng nhớ tới chuyện năm đó, nhưng nữ nhi vẫn còn ở đây, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng, nhìn Mai Phi trách cứ một chút, nhưng rõ ràng ông bắt đầu có chút không tập trung. Lâm Phi Lộc đánh với ông hai ván cờ, hai mắt đẫm lệ mông lung ngáp một cái.
 
Lâm Đế liền hỏi: “Chơi nữa không?”
 
Ông không đợi Lâm Phi Lộc trả lời, đã nói Bành Mãn: "Đưa Ngũ công chúa đi về nghỉ ngơi đi."
 
Sau đó Lâm Phi Lộc liền bị mang đi.

 
Lúc cô ra ngoài, nghe được từ bên trong truyền đến tiếng cười yêu kiều của Mai phi.
 
Lâm Phi Lộc: Cẩu nam nữ tuyên dâm ban ngày.
 
Mai phi này, có chút thủ đoạn, dăm ba câu đã có thể kéo tâm tư của Lâm Đế từ bên ngoài lên người mình, khó trách bao nhiêu năm nay nàng ta nhận được sủng ái không ngừng.
 
Thôi được rồi, trở về phòng ngủ bù vậy.
 
Cô ngủ một mạch đến giữa trưa tỉnh dậy, ăn trưa xong có cung nhân đến truyền lời, nói là suối nước nóng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, buổi chiều có thể đi tắm suối nước nóng.
 
Trước đây mỗi khi mùa đông đến Lâm Phi Lộc đều rất thích đi suối nước nóng ở khách sạn để nghỉ dưỡng. Cô vui vẻ quấn hết tóc lên trên đỉnh đầu thành một cái chỏm tròn, tâm trạng tràn đầy phấn khởi đi ra ngoài đi đến suối nước nóng.
 
Ở hành cung có rất nhiều suối nước nóng, mỗi cung đều có một cái. Cấm quân nghe theo phân phó của Lâm Đế, Ngũ công chúa đi đâu bọn họ đi theo đấy, nhưng suối nước nóng là nơi tư mật, ngoại trừ tỳ nữ thiếp thân, những người còn lại không được phép ra vào.
 
Lâm Phi Lộc nghĩ thầm, chắc không có khả năng mình đang ngâm suối nước nóng thì bị thích khách dìm chết đâu nhỉ? 
 
Nhưng cũng không phải không có khả năng.
 
Nhất thời cô có chút do dự không biết có nên đi ngâm suối nước nóng không.
 
Đúng lúc này Bành Mãn tìm đến, thấy cô thì nói: “Ngũ công chúa, bệ hạ đang tìm người đó, người mau theo nô tài đi nào.”
 
Lâm Phi Lộc đi theo Bành Mãn, Lâm Đế thấy búi tóc to tròn của cô lập tức yêu thích không buông tay, sờ sờ rồi lại xoa xoa vò vò, còn đùa cô: “Hái cái búi nhỏ hợp lại làm một.”
 
Lâm Phi Lộc: ... Ông làm Hoàng đế rồi đừng có ngây thơ như vậy được không?
 
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ ngoan ngoãn: “Phụ hoàng, chúng ra đi đâu vậy?”
 
Lâm Đế nắm tay của cô nói: “Một mình con tắm suối nước nóng trẫm không yên tâm, trẫm dẫn con đến một nơi an toàn.”
 
Lâm Phi Lộc còn tưởng rằng Lâm Đế muốn nhường suối nước nóng của mình cho cô, không ngờ ông lại dẫn cô đến chỗ của Hề quý phi.
 
Lúc Hề quý phi ra nghênh đón, Hề quý phi mặc một cái áo mỏng ra ngoài, Lâm Phi Lộc có chút sững sờ.
 
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị tướng môn chi hậu trong truyền thuyết, người này cũng không xinh đẹp như phi tần trong hậu cung, đường nét trên khuôn mặt có nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, tư thái cũng không hề yếu mềm, lại có cảm giác bức ép người.
 
Hề quý phi nhìn thấy Lâm Đế đế cũng không kiêu ngạo không tự ti hành lễ, con ngươi lạnh lẽo lướt qua tiểu nữ hài đứng bên cạnh Lâm Đế.
 
Lâm Phi Lộc: Có bão táp thổi đến!
 
Lâm Đế cười nói: "Đàn Nhi, trẫm dẫn Tiểu Ngũ đến cung tắm suối nước nóng với nàng. Chuyện ở trạm dừng chân nàng cũng biết đấy, trẫm không yên lòng để con bé ở một mình."
 
Lâm Phi Lộc chớp chớp đôi mắt, đang định dùng chiêu cô bé dễ thương công kích nàng, nhưng chỉ nghe thấy Hề quý phi lạnh nhạt nói: "Thế nào, bệ hạ định để thần thiếp làm tay chân hộ vệ sao?"
 
Lâm Đế ngượng ngùng cười một tiếng, dường như đã quen với giọng điệu nói chuyện này của nàng, ông cũng không giận, khẽ đẩy Lâm Phi Lộc về phía trước: "Giao con bé cho người khác trẫm không yên tâm, trẫm tin tưởng nàng nhất."
 
Hề quý phi từ chối cho ý kiến, nàng cười cười, lại liếc mắt nhìn Lâm Phi Lộc một chút.
 
Lâm Phi Lộc lập tức ngoan ngoãn hành lễ, giọng nói bập bẹ của trẻ con vang lên: "Tiểu Ngũ bái kiến Hề quý phi nương nương."
 
Lâm Đế nói: "Tiểu Ngũ của trẫm khả ái như vậy, chắc chắn Đàn Nhi cũng sẽ thích con bé."
 
Hề quý phi vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, hơi cong gối hành lễ với Lâm Đế: "Thần thiếp tuân lệnh."
 
Lâm Đế vui vẻ rời đi.
 
Lâm Đế vừa đi, trong điện chỉ còn lại Hề quý phi và Lâm Phi Lộc với mấy người thị nữ. Hề quý phi quay người đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, dường như nàng biết Lâm Phi Lộc không nhúc nhích, lạnh nhạt lên tiếng: "Cùng vào trong đi."
 
Lúc này Lâm Phi Lộc mới bước từng bước nhỏ đi theo sau, trong lòng còn đang thả rắm cầu vồng*: Vị nương nương này thật là ngầu đétttt!
 
(*) 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
 
Có câu nói rất hay, dung mạo không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng vẫn là thần thái! Thần thái của vị quý phi này, chỉ có ba chữ "Đỉnh của chóp"!
 
Trước đó cô muốn tiến công Hề quý phi nên cũng đã âm thầm nghe ngóng tin tức liên quan đến nàng. Nghe nói quý phi sinh ra ở biên ải, từ nhỏ lớn lên ở biên ải, tập võ nghẹ, lúc đầu rất có tố chất trở thành nhất phẩm đại tướng quân, cũng không biết vì sao lại tiến cung làm quý phi.

 
Tính cách của nàng cao ngạo lạnh lùng, khinh thường chuyện tranh thủ tình cảm, vừa vào cung đã được phong tần, đến nay vẫn không có con dưới gối, bởi vì có gia tộc đứng sau nên cũng lên được vị trí quý phi, nàng rất được Lâm Đế yêu thích cũng như tín nhiệm.
 
Đây không phải rất giống nữ tử cầm kịch bản nữ chính trong phim cung đấu sao?! Nàng hoàn toàn khác Mai phi yêu kiều đê tiện kia!
 
Cô bước lên bậc thang, đi qua nhiều lớp rèm cửa cuối cùng cũng đến được suối nước nóng bốc hơi khắp nơi.
 
Đã có thị nữ đợi sẵn ở hai bên, Hề quý phi chỉ mặc một cái áo mỏng, đứng bên ao cởi quần áo, lộ ra xương bướm xinh đẹp cùng với đôi chân thon dài, không nhanh không chậm giẫm lên bậc thang đi vào suối nước nóng.
 
Lâm Phi Lộc bước nhỏ đi qua, Tùng Vũ giúp cô cởi áo ngoài, nhưng bên trong đã chuẩn bị trước một cái khăn tắm quấn ngang người, trước tiên cô nhúng một chân xuống nước thử độ nóng, sau đó mới chầm chậm ngâm cả thân thể nhỏ bé vào trong suối nước nóng.
 
A, thật là dễ chịu.
 
Đã lâu rồi không ngâm suối nước nóng.
 
Lúc cô đang híp mắt hưởng thụ thì nghe thấy tiếng của Hề quý phi: "Đừng đi ra giữa, nước sâu."
 
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu nhìn sang, Hề quý phi đang dựa lưng vào ao, khuôn mặt bị khí nóng hung đến hồng nhuận, khiến nàng có vẻ dễ gần hơn lúc nãy, nhìn qua không còn quá lạnh nhạt nữa. Xương quai xanh tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt nước, cái cổ thiên nga xinh đẹp khiến người khác chú ý, không hổ là dáng người tập võ từ nhỏ!
 
Lâm Phi Lộc hận không thể đập nước thở dài: Cha nhà nó, chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy mà không xơ múi được gì!!!
 
Cô thành thật “A” một tiếng, chân ngắn đạp trong nước, chầm chậm đi đến bên cạnh Hề quý phi, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
 
Một lúc sau Hề quý phi mở mắt ra, đánh giá Tiểu Hồng Đậu bên cạnh mình, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh đầy hơi nước không chớp mắt nhìn nàng.
 
Nàng hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
 
Lâm Phi Lộc nói: "Nương nương rất đẹp!"
 
Hề quý phi chẳng thèm ngó tới: "Tiểu lừa gạt, nhỏ như vậy đã biết nịnh nọt rồi."
 
Lâm Phi Lộc hận không thể móc trái tim cẩu nhan* này ra để thể hiện lòng trung thành của mình: "Tiểu Lộc không hề lừa người á! Người thật sự rất đẹp!"
 
(*) 颜狗 Cẩu nhan: Chỉ người u mê sắc đẹp.
 
Hề quý phi hứng thú nhìn cô: "Ồ? Vậy con nói một chút xem đẹp như thế nào?"
 
Lâm Phi Lộc: "Xương quai xanh của nương nương nhìn rất đẹp, rất gợi cảm lại sắc nét! Còn cả cổ, dài nhỏ ưu nhã, giống như thiên nga vậy, cực kỳ xinh đẹp! Còn có cái eo này, nương nương giết người không cần đao, eo nhỏ cũng có thể khiến người khác chết mê!"
 
Hề quý phi: "?"
 
Cẩu nhan một khi đã nhìn thấy mỹ nhân rất khó kiềm chế bản thân, cô thấy ánh mắt ngơ ngác của Hề quý phi mới nhắc nhở bản thân tiết chế lại, lại bày ra vẻ ngoan ngoãn của trẻ con: “Dù sao thì cũng rất là đẹp!”
 
Hề quý phi quan sát Tiểu Hồng Đậu một lúc, cuối cùng cũng cười một tiếng, vuốt vuốt búi tóc tròn của cô, "Đúng như Hành Cương miêu tả, con là đứa nhỏ thú vị."
 
Lâm Phi Lộc ngượng ngùng cười một tiếng.
 
Hề quý phi cao lãnh ít nói, Lâm Phi Lộc muốn có được thiện cảm của nàng, tất nhiên là không thể ồn ào, yên tĩnh ở một bên cạnh, ngoan ngoãn tắm suối nước nóng.
 
Trong điện nhất thời rất yên tĩnh, Lâm Phi Lộc bị khí nóng hun đến buồn ngủ, dù sao thân thể này cũng còn nhỏ, không thích hợp ngâm trong thời gian lâu.
 
Hề quý phi nhìn Tiểu Hồng Đậu một chút, phân phó thị nữ: "Mang Ngũ công chúa ra ngoài đi."
 
Đầu Lâm Phi Lộc khẽ động, giống như là bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, ôm chặt lấy cánh tay thon dài của Hề quý phi.
 
Hề quý phi: "?"
 
Tiểu Hồng Đậu trông mong nhìn nàng: "Con còn muốn ngâm cùng Hề quý phi nương nương một lúc nữa."
 
Hề quý phi hỏi: "Vì sao?"
 
Lâm Phi Lộc: "Ngâm cùng nương nương lâu một chút, không chừng con có thể có được đôi chân dài thật dài như nương nương. Hề Hành Cương lúc nào cũng mắng con lùn."
 
Hề quý phi lạnh lùng nói: "Con không cần phải để ý đến thằng nhóc đó, chờ ta đánh gãy chân của nó, con sẽ cao hơn nó thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.