Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 71




 
EDIT: BRANDY
 
Kinh thành tựa hồ không bởi vì trận giao tranh khốc liệt năm trước với Tống Quốc mà bị ảnh hưởng, xa mã vẫn tấp nập, những hàng quán, cửa tiệm tại Trường Nhai vẫn náo nhiệt, đông đúc, kinh thành vẫn như cũ phồn hoa đô hội ngựa xe như nước, áo quần như nêm. Lâm Phi Lộc quay đầu nhìn Lâm Đình, phát hiện ra đại huynh của mình cũng đang thở dài. 
 
Xe ngựa đưa hai huynh muội đến Tề Vương Phủ trước. Gã sai vặt nhận được tin đã sớm chờ tại cổng phủ. Vừa thấy Lâm Đình xuống xe cả dàn hạ nhân Tề Phủ nước mắt nước mũi lem nhem chạy ra đón chủ nhân. Lâm Đình cười trấn an người hầu hồi lâu mới đem hành lý cho họ sắp xếp, rồi lại hồi phủ thay bộ quần áo khác mới cùng Lâm Phi Lộc tiến cung. 
 
Trong cung cũng đã nhận được tin tức, Lâm Đình bái kiến Lâm Đế, Lâm Phi Lộc thì trở lại Minh Nguyệt Cung trước. 
 
Xa xa đã thấy Thanh Yên dìu Tiêu Lam, Tùng Vũ nắm tay Lâm Chiêu Viễn đợi ở cổng, vừa thấy cô, Lâm Chiêu Viễn lập tức mừng rỡ hô to “Muội muội” sau đó lập tức chạy nhanh tới. 
 
Chạy gần đến chỗ cô, đột nhiên huynh ấy thấy Không Không trong lòng muội muội vui mừng reo lên: “Hầu Tử! Tiểu Hầu Tử!”
 
Lâm Phi Lộc bật cười, hỏi: “Ca ca huynh nhớ ta hơn hay nhớ Tiểu Hầu Tử hơn?”
 
Lâm Chiêu Viễn suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Nhớ muội muội!” Huynh ấy nhấp môi dưới, có chút dáng vẻ ủy khuất, mắt long lanh, rơm rớm nước: “Thật lâu rồi không được gặp muội muội. Rất nhớ muội.”
 
Cô chạy lại ôm lấy hoàng huynh nhà mình, cười: “Ta cũng rất nhớ ca ca.”
 
Lâm Chiêu Viễn có chút ngại ngùng, lẩm bẩm nói: “Mẫu thân dạy nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng vì là muội muội nên cho muội ôm đó.” Nói xong, lại hiếu kỳ liếc nhìn chú khỉ nhỏ trong lồng ngực tiểu muội, chần chờ duỗi tay vuốt vuốt đầu nó. 
 
Lâm Phi Lộc sờ sờ đầu Không Không, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Không Không cho ca ca ôm một chút được không? Về sau ca ca sẽ cho mày ăn thật nhiều chuối tiêu ngon thật ngon nhé.”
 
Không Không kêu lên một tiếng, chủ động duỗi tay về phía Lâm Chiêu Viễn. 
 
Lâm Chiêu Viễn vui đến phát rồ, hai mắt lấp lánh, vẻ mặt hạnh phúc. 
 
Tiêu Lam cũng đi đến, Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gọi hai tiếng “Mẫu phi”, bà lập tức lệ rơi như mưa. Tiêu Lam chưa từng cách xa con gái yêu lâu đến thế, nỗi niềm mong nhớ không cần nói, mẫu tử tình thâm, tâm linh tương thông, hai mẹ con chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu. Một năm không gặp, tiểu cô nương nhà mình đã cao thêm một cái đầu, nước da cũng mềm mịn hồng hào hơn trước, đã có dáng vẻ của một đại cô nương. 
 
Cả đám người đột nhiên bật khóc thút thít, Lâm Phi Lộc dỗ dành không xuể, đành an ủi: “Được rồi, được rồi, nhanh con còn về tắm rửa thay quần áo, sau đó đi thỉnh an phụ hoàng nữa.”
 

Cả đoàn lại tíu tít trở lại Minh Nguyệt Cung. Lâm Phi Lộc vội vàng tắm rửa, chỉnh trang dung mạo, xong xuôi mới đến Dưỡng Tâm điện. 
 
Toàn bộ cung nhân Dưỡng Tâm Điện vừa thấy cô người nào người nấy mặt mũi tươi cười dào dạt: “Ngũ công chúa đi xa một năm, vừa hay tin người hồi cung, bệ hạ cả ngày đứng ngồi không yên, luôn ngóng trông người. Tề Vương điện hạ và bệ hạ đang ở bên trong nói chuyện, công chúa mau vào đi.”
 
Lâm Phi Lộc vừa vào trong điện đã trông thấy Lâm Đế nửa tựa nửa nằm trên giường mềm, trong phòng đốt lò sưởi, cực kỳ ấm áp. Lâm Đình ngồi trên ghế, hai cha con vui vẻ nói chuyện phiếm. Không khí vô cùng hòa hợp. 
 
Cô cao hứng bừng bừng, reo lên “Phụ Hoàng”, Lâm Đế vừa nghe thấy tiếng con gái, lập tức ngồi thẳng người, mừng rỡ giang tay: “Tiểu Ngũ của trẫm về rồi. Mau lại đây để phụ hoàng nhìn một cái.”
 
Lâm Phi Lộc hì hì chạy tới ôm cánh tay ông làm nũng, Lâm Đế xoa xoa đầu tiểu công chúa. Ông đã già nhiều lúc không khỏi cảm thấy buồn bã vô cớ: “Một năm này, trẫm cảm thấy như thể mình đột nhiên già đi rất nhiều, còn Tiểu Ngũ của chúng ta thoắt cái đã thành một đại cô nương xinh đẹp rồi.”
 
Lâm Phi Lộc nháy nháy mắt: “Phụ hoàng trẻ mãi không già, người đang lúc tráng niên, uy nghi lẫm liệt, sao có thể gọi là già. Rõ ràng là cực kỳ phong độ.”
 
Lâm Đế cười ha hả: “Cái miệng này đúng là ngọt như mật. Phụ hoàng vừa rồi có nói qua với đại hoàng huynh của con, xuân năm sau Tiểu Ngũ của chúng ta đến tuổi cập kê, phủ đệ ngoài cung của con trẫm đã cho người hoàn thành thiết kế, hôm sau con đi xem thử, sau đó chọn ngày lành tháng tốt, tiến hành xây dựng, đợi đến sinh nhật tiếp theo, con có thể xuất cung sống một mình rồi.”
 
Lâm Phi Lộc quả thực đã quên mất chuyện này. 
 
Lâm Đình cười hiền hòa tiếp lời: “Phụ hoàng nói tòa nhà này là Lão Tứ chọn cho muội, mới đầu năm tiểu tử ấy đã tất bật đi xem đất, chọn vật liệu, bận bận bịu bịu lo lắng chu toàn, thậm chí còn để tâm hơn so với muội.”
 
Năm ngoái Lâm Cảnh Uyên đã được phong Cảnh Vương, được cấp phủ đệ ngoài cùng, còn định một cửa hôn sự với đích nữ nhà Tả Đô Ngự Sử Mục Đình Vân. 
 
Đô Ngự Sử là quan Nhị Phẩm. Đô Sát Viện, Hình Bộ và Đại Lý Tự được xưng là Tam Pháp ti của Đại Lâm, Đô Ngự Sử là trọng thần trong triều, rất được Lâm Đế coi trọng. 
 
Cơ cấu bộ máy quản lý của Đô Sát Viện gồm hai viện đứng đầu là Tả Đô Ngự Sử và Hữu Đô Ngự Sử, kẻ trước đó bị Hề Hành Cương đánh cho lên bờ xuống ruộng vì dám có ý cầu hôn Lâm Phi Lộc chính là con trai trưởng nhà Hữu Đô Ngự Sử - Nhiễm Diệp. 
 
Lâm Phi Lộc hoảng hốt nhận ra, vậy là một năm nữa lại qua đi, ngay cả Lâm Cảnh Uyên cũng đã có hôn thê, cô vừa mừng vừa sợ: “Chút nữa con sẽ đi tìm tứ ca, cảm ơn huynh ấy đàng hoàng.”
 
Ba người hàn huyên trò chuyện rất lâu. Hai huynh muội hết kể về những chuyện mắt thấy tai nghe tại dân gian suốt một năm qua, đến những chuyến phiêu lưu kỳ thú trong giang hồ. Lâm Phi Lộc còn đem quyển trục vạch tội những kẻ cường hào, ác bá, một tay che trời, quan lại tham ô phạm tội tày đình kia giao cho Lâm Đế, cùng những chuyện bất bình không thể dung thứ. Hy vọng Lâm Đế có thể thẳng tay nghiêm trị, chấn chỉnh triều cương. 
 
Vụ việc liên quan đến Bình Dự Vương, Lâm Đình sớm đã truyền tin cáo trạng, Lâm Đế không có mấy thiện cảm với vị hoàng huynh này, nhưng mà ngại mặt mũi Hoàng Gia cho nên mới nhắm mắt cho hắn một chức Quân vương. 
 
Hiện tại nghe nói trong phủ hắn còn dựng hẳn một Vườn Thịt Hồ Rượu, còn hoang dâm vô độ hơn mình. Lâm Đế sớm đã cho quan khâm sai đến tận nơi điều tra, tất cả thông tin được trình báo về đều là thật. Lâm Đế lập tức hạ chiếu chỉ tước bỏ tước vị, thu hồi đất phong Kim Lăng, biếm cả nhà Bình Dự Vương thành thường dân. 

 
Đối với loại người quen ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa như lão ta hình phạt này còn đáng sợ hơn so với tử hình.
 
Lâm Đế vừa mở xem quyển trục, vừa hiền từ cười nói: “Tiểu Ngũ không những là tiểu Phúc Tinh của trẫm, còn là Tiểu Thanh Thiên của Đại Lâm. Con thông minh, ưu tú như thế, thử hỏi trong thiên hạ này phải là nam nhân tầm cỡ đến thế nào mới có thể xứng với Ngũ Công Chúa của trẫm chứ?”
 
Trong lời nói rõ ràng đang nhắc khéo cô hai năm nay vẫn luôn tránh né việc cưới gả, Lâm Phi Lộc nhanh trí cười hì hì đáp: “Xác thực không có ai xứng làm hiền tế của phụ hoàng!! Vậy chi bằng để con ở vậy cả đời, tự do tự tại.”
 
Lâm Đế bật cười: “Nha đầu này! Con đúng là!”
 
Trò chuyện một hồi, Lâm Phi Lộc đã cảm thấy toát mồ hôi. Trời đã sang xuân, thời tiết không quá lạnh, nhưng trong Dưỡng Tâm Điện đặt rất nhiều bếp lò. 
 
Cô bình tĩnh nhìn xung quanh, không những cung nhân mà cả Lâm Đình mặt cũng đỏ bừng vì nóng, chỉ có Lâm Đế là có vẻ thoải mái, dễ chịu, thi thoảng ông lại vươn tay ra hơ hơ trước bếp. 
 
Một lúc sau một thái giám cung kinh bước vào trên tay bê một chén nước và một hộp gấm đỏ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bệ hạ đã đến giờ dùng thuốc.”
 
Lâm Phi Lộc giật mình: “Phụ hoàng người bị ốm ư?”
 
Lâm Đế lắc đầu cười nói: “Chỉ là chút đan dược bồi bổ thôi.”
 
Lâm Phi Lộc: “Đan dược???”
 
Cô xích người qua nhìn vào trong hộp, trong chiếc hộp gấm nhung màu đỏ là một viên thuốc lớn đen ngòm, Lâm Đế cầm viên đan dược lên ăn. 
 
Lâm Phi Lộc nhíu mày hỏi: “Đan dược này ở đâu ra? Thái y viện làm?”
 
Bành Mãn cười nói: “Là phương thuốc của một vị đạo trưởng, ngài ấy một mình đi khắp nơi du ngoạn, vô tình đến kinh thành, sau ba ngày cùng luận đạo với bệ hạ. Đạo trưởng nói bệ hạ là Chân Long Thiên Tử, trên người có đạo duyên, liền ở lại trong cung vì bệ hạ luyện chế đan dược.”
 
Lâm Phi Lộc không hề tin câu chuyện hoang đường này chút nào. 
 

Hành động hiện tại của phụ hoàng chẳng khác nào dẫm vào vết xe đổ của Đường Thái tông Uynh Chính.
 
Hoàng đế nào đến khi về già cũng hồ đồ như vậy ư?
 
Lâm Đế suýt soát 50, những năm tháng tuổi trẻ ông chuyên cần chính sự, thức khuya dậy sớm, quá mức vất vả, hiện tại đã có tuổi, cảm thấy bản thân trước nhiều việc quả thực lực bất tòng tâm. Qua mấy ngày sử dụng đan dược ông cảm thấy cơ thể khỏe mạnh, không phục không ít tinh lực, phảng phất như thế lấy lại được trạng thái tuổi trẻ sung mãn, hăng hái, bởi vậy mới đặc biệt tôn sùng vị đạo sĩ kia đến thế. 
 
Ban đầu Lâm Phi Lộc cũng nghĩ đến việc hay là nói vài câu khuyên bảo Lâm Đế. Nhưng tính tình phụ hoàng bảo thủ, càng về già càng thêm tự phụ, cứng đầu, đã nhận định việc gì là bo bo coi là đúng, khuyên ngăn cũng vô ích. Huống chi đan dược này quả thực có hiệu quả rõ rệt. Cô và mới nói hai câu nghi ngờ tay đạo sĩ lang băm kia, Lâm Đế lập tức tỏ vẻ không vui, Lâm Phi Lộc nhanh trí ngậm miệng, lảng sang vấn đề khác. 
 
Không bao lâu có triều thần đến yết kiến, Lâm Đình và Lâm Phi Lộc tự giác cáo lui. 
 
Đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Lâm Phi Lộc mới dám cảm thản nói: “Nóng chết mất.”
 
Lâm Đình dùng tay áo quạt gió giúp muội muội, ngữ điệu có chút lo lắng: “Thân thể phụ hoàng có vẻ không được khỏe khoắn bằng trước kia.”
 
Lâm Phi Lộc: “Vì sao chúng ta vừa mới đi một năm, phụ hoàng đã bắt đầu dùng đan dược rồi? Thứ đó chẳng có gì tốt đẹp, thái y viện làm gì thế không biết? Cũng không lên tiếng khuyên nhủ phụ hoàng.”
 
Lâm Đình nói: “Phụ Hoàng dù gì cũng đã dùng qua, cảm nhận rõ hiệu quả của nó, muội không cần quá lo lắng. Hơn nữa muội cũng rõ tình tình người rồi đó, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, kẻo lại rước họa vào thân, làm mất lòng phụ hoàng.”
 
Lâm Phi Lộc không biết làm thế nào giải thích cho đại hoàng huynh của mình hiểu rằng việc dùng đan dược tương đương với nạp thuốc độc vào cơ thể. Dù sao thì cô cũng chưa từng nghiên cứu sâu về vấn đề này, mà cô cũng chẳng thể lấy ví dụ về những vị hoàng đế đã chết trong lịch sử Trung Hoa ra để làm dẫn chứng. Lâm Phi Lộc chỉ đành bất lực thở dài, lòng đầy lo lắng, sợ hãi. 
 
Hai huynh muội cùng nhau đi ra ngoài đến giao lộ, thì gặp một người đi tới. 
 
Lâm Phi Lộc giương mắt nhìn, lập tức vui vẻ, phấn khởi chạy đến: “Thái tử ca ca.”
 
Lâm Khuynh hình như đang có điều suy nghĩ, đến khi nghe thấy tiếng gọi mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng lập tức trở nên ấm áp, gần gũi, dịu dàng mỉm cười: “Tiểu Ngũ về rồi đó à?”
 
Ánh mắt chàng ta vừa chuyển, lập tức nhìn thấy Lâm Đình đứng đối diện, ý cười trong mắt phai nhạt đi phân nửa, nhưng thái độ vẫn ôn hòa, ấm áp: “Đại ca, thân thể huynh tốt lên nhiều chưa?”
 
Lâm Đình gật đầu, mỉm cười: “Chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tam đệ quan tâm.”
 
Hai người khách khách khí khí nói chuyện, tuy không còn sự căng thẳng đối nghịch như trước, nhưng cũng chẳng có chút thân thiết, gắn bó như thời thơ ấu. 
 
Lâm Phi Lộc chen ngang: “Thái tử ca ca, tối nay muội đến Đông Cung thăm tẩu tẩu nhé. Muội đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho hai người.”
 
Lâm Khuynh thu lại ánh mắt, nhìn tiểu muội muội, sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều: “Được. Tối gặp. Giờ ta có việc cần bái kiến phụ hoàng.”
 

Ba người cáo biệt nhau, đến tận khi Lâm Khuynh đã đi xa, Lâm Phi Lộc mới dám vụng trộm nhìn Lâm Đình một cái, thấy khuôn mặt dịu dàng, ôn hòa của đại ca thoáng nét buồn tương, đáy lòng cô thắt lại, nhỏ giọng nói: “Đại hoàng huynh, Thái Tử ca ca vẫn rất kính trọng huynh.”
 
Lâm Đình không đáp, chỉ uyển chuyển nói sang chủ đề khác: “Mới vừa rồi ở trong điện, ta có hỏi thăm phụ hoàng tình hình Tống Quốc và Đại Lâm. Đại Lâm ta hiện tại đang gấp rút xây dựng quân đội, hoàn thiện vũ khí. Còn vấn đề lớn nhất của Tống Quốc hiện tại là củng cố nội bộ triều cương. Hai nước hiện nay đều có những lỗ hổng riêng, vì vậy chiến tranh có lẽ sẽ không sớm nổ ra.”
 
Ánh mắt Lâm Đình lãng đãng nhìn ra xa, một làn gió thổi qua khiến cành hoa trên bức tường đỏ khẽ đung đưa, chàng ta an nhiên mỉm cười: “Tam đệ trầm ổn, Nhị đệ anh dũng thiện chiến, là trụ cột trong quân. Tứ Đệ cũng bắt đầu học tập thảo luận chính sự, triều đình đã không cần sự hỗ trợ của ta nữa. Ta có thể an tâm rời đi rồi.”
 
Lâm Phi Lộc giật mình: “Rời đi? Huynh muốn đi đâu?”
 
Lâm Đình cười hiền từ nhìn tiểu muội: “Có người đang chờ huynh.”
 
Lâm Phi Lộc không biết đại ca mình đang nhắc đến ai, chần chờ hỏi: “Vậy còn Quý phi nương nương thì sao…”
 
Lâm Đình ôn thanh đáp: “Ta sẽ tự nói lời tạm biệt với họ, cũng sẽ từ giã phụ hoàng đàng hoàng. Nếu như hòa bình bị phá vỡ, Đại Lâm cần ta, ta nhất định sẽ trở lại.”
 
Lâm Phi Lộc thầm nghĩ, đối với đại ca, có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất. 
 
Mặc dù hiện tại Nguyễn thị nhất tộc đã chịu yên phận thủ thường, nhưng đại hoàng huynh còn trong triều một ngày, sẽ mãi mãi là cái đinh trong mắt bè phái của Thái Tử. Sống khổ sở như thế chẳng bằng nhàn vân dã hạc (1), tiêu dao tự tại, không rằng không buộc. 
 
Lâm Phi Lộc trịnh trọng vỗ vỗ vai đại huynh, kiên định nói: “Mặc kệ đại hoàng huynh làm gì, muội vĩnh viễn đều ủng hộ huynh.”
 
Lâm Đình cười lắc đầu: “Lời này không nói lung tung được đâu. Đi, muội đi tìm Lão Tứ đi, ta cũng nên đi bái kiến mẫu phi rồi.”
 
Lâm Phi Lộc nhu thuận gật đầu, sau khi tạm biệt Đại Hoàng huynh, cô theo thói quen đi về phía Trường Minh Điện của Nhàn Phi, đi được nửa đường mới sực nhớ ra, Lâm Cảnh Uyên hiện tại đã phong vương nhập phủ, lại thay đổi tuyến đường, mau chóng xuất cung. 
 
Phủ của Lâm Cảnh Uyên được chính tay huynh ấy cẩn thận khảo sát, lựa chọn kỹ càng, đích thân giám sát thi công, sửa chữa, xây dựng vì vậy không những vị trí địa lý vô cùng thuận lợi mà tất cả kiến trúc trong phủ đều chiếu theo sở thích của huynh ấy mà làm ra. Lâm Phi Lộc vừa đến đã thấy sừng sừng trước cửa hai khối bảo thạch hùng vĩ đặt ngoài cổng…
 
Thi thư????
 
Lâm Cảnh Uyên, huynh có bệnh hả???
 
Đời Lâm Phi Lộc mới chỉ thấy trước cửa viện đặt các loại sư tử đá, chưa từng thấy nhà nào cho đúc hai cột đá khổng lồ hình cuốn sách phía trước cả????
 
Huynh yêu học hành như thế từ khi nào vậy chứ???
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.