Thân thể đã từng có tên là “Trương Thúy Liên”, nằm hình chữ “đại” trên mặt đất, vết máu giữa thi thể đã sớm khô cạn, bắn ra bốn phía, hơn phân nửa sàn nhà ở phòng khách đều bị màu đỏ đậm chiếm lấy, giống như một bức tranh thủy mặc vụng về xấu xí.
Mất nhiều bộ phận bắp thịt ở tứ chia của thi thể, bàn tay bàn chân chỉ còn lại xương, ngón tay ngón chân đã hoàn toàn không cánh mà bay.
Kỳ lạ nhất là, toàn bộ khuôn mặt của thi thể kể cả đôi mắt cũng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại xương trán, xương gò má, bộ phận xương hàm chỉ còn một lớp thịt mỏng, chỉ còn lại một hốc mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Không mặt, không da.
Cảnh sát Vương phun ra một ngụm khí đục, thân thể không hoàn chỉnh ở trước mắt làm cho ông nhớ tới một loại đồ vật.
Cánh gà ngâm tiêu chưa được gặm sạch sẽ.
Loại liên tưởng này làm cho dạ dày của ông cuộn lên, ông dẫm lên tấm lát gỗ, tạm thời đi ra khỏi phòng 208, xuống lầu hút thuốc.
Cư dân trong tiểu khu Vạn Hòa, phần lớn là các gia đình bởi vì nhà bị quy hoạch và phá bỏ mà được sắp xếp tới đây, bọn họ đứng ở ngoài chỗ cách ly, giống như là dù mưa phùn cũng không có cách nào dập tắt lòng hiếu kỳ của bọn họ.
- Nghe nói, chị Trương ở tầng hai gặp chuyện không may à?
- Đúng vậy, bà ta cũng rất đáng thương, ở một mình, nếu không phải hàng xóm ở đối diện không chịu được mùi hôi thúi bay qua, khiếu nại với chủ khu, chỉ sợ là chưa ai biết bà ta đã đi rồi...
- Ừ, cái người đó, nói mất là mất rồi, trước khi tôi đi mua đồ với bà ta, lúc đó còn thấy bà ta rất tốt, tại sao lại đột nhiên đi như vậy, cũng không biết là vì cái gì...
Trong vòng dây chặn, cảnh sát Vương yên lặng nghe chuyện phiếm cúi đầu đốt một điếu thuốc, nhịn không được có chút thất vọng.
Lúc người chết còn sống ít khi tham gia hoạt động của người già ở trong khu, phạm vi xã giao rất hẹp, tần suất xã giao cũng thấp, quần chúng xung quanh cũng không hiểu biết gì nhiều với người chết.
- Có thể là bị bệnh tiểu đường.
Trong đám người, một thiếu niên lưng đeo túi sách, tay xách rau hẹ khẽ nói:
- Chính xác mà nói hai loại bệnh tiểu đường gây ra rất nhiều biến chứng.
Hả?
Cảnh sát Vương mạnh mẽ ngẩng đầu:
- Cậu là ai?
Một học sinh trung học phổ thông tên là Lý Ngang cười nói:
- Cháu là người nối nghiệp Chủ nghĩa cộng sản, đóa hoa tươi đẹp của tổ quốc, cậu bé đeo khăn quàng đỏ làm chuyện tốt không để lại tên.
Ai hỏi cái này chứ?
Cảnh sát Vương có chút nhàm chán nhìn Lý Ngang:
- Cậu biết bà ta sao?
Lý Ngang trả lời:
- Không biết, chỉ là lúc đánh cầu lông ở dưới lầu tiểu khu, nhìn thấy bà ta dắt chó đi dạo.
- Tại sao cậu biết bà ta bị bệnh tiểu đường?
- Đoán.
Lý Ngang thuận miệng nói:
- Lúc đó tôi thấy bà ta mập ra, sắc mặt hồng hào, làn da khô ráo, bước chân thong thả mệt mỏi, dưới phần chân và bắp chân sưng lên, ngón tay cũng sưng đỏ, sẹo ở cánh tay loét ra, mí mặt cụp xuống còn có dấu hiệu mọc ghẻ ở mí mắt, đã đoán là bà ta bị bệnh tiểu đường, cũng đề nghị bà ta chú ý ăn uống, uống thuốc đúng giờ, kiên trì vận động, nhanh chóng nhập viện trị liệu, thật đáng tiếc...