Lý Ngang suy nghĩ một chút, lại chạy về phía đài thiên văn của trường.
Đỉnh đài thiên văn là điểm cao nhất của trường và có thể nhìn bao quát toàn trường, đứng trên rìa tòa nhà, Lý Ngang lôi từ trong túi ra một chiếc kính thiên văn bỏ túi có độ phóng đại tối đa hơn 12 lần.
Quét toàn trường, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, chỉ khác là ở lối vào bãi đậu xe ngầm, có một mảng màu loang lổ đang từ từ di chuyển về phía bãi đậu xe.
Tìm ra rồi.
Lý Ngang đặt kính thiên văn xuống.
…
Bước, bước, bước.
Trong bãi đậu xe trống dưới tầng hầm, “Thạch Thanh Tùng” chậm rãi đi tới.
Người đó đi rất chậm, chân loạng choạng kiễng chân như diễn viên ba lê, uốn éo tập tễnh đi lên.
Đế cao su của đôi giày thể thao, trên nền bê tông kiên cố, phát ra âm thanh răng rắc và cọ xát vang vọng cả ga-ra.
Ông ta lấy chìa khóa xe ra, bấm liên tục về hai hướng trái phải.
Nó không biết chiếc xe nào là của Thạch Thanh Tùng, nhưng nó có chìa khóa xe.
- Tít tít.
Chiếc xe ô tô màu bạc phát ra tiếng kêu và đèn của nó lấp lóe hai lần bên trong bãi xe.
“Thạch Thanh Tùng” nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười cường điệu dưới ánh đèn hoang vắng có chút kinh dị.
Đang lúc ông bước đến phía xe và định mở cửa, Lý Ngang đã nắm cổ tay ông bằng cả hai tay.
Thạch Thanh Tùng cứng ngắc nhìn Lí Ngang, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
- A... Là trò sao, tìm thầy có việc gì?
Ông cố gắng hất tay Lý Ngang ra, nhưng sức lực của người này thật đáng kinh ngạc, gần giống như một người đàn ông trưởng thành, vùng vẫy nửa ngày vẫn không thoát ra được, ngược lại cái nắm chặt này khiến cổ tay ông muốn trật khớp.
- Thạch lão sư, gần đây trò đã gặp phải một chuyện khiến trò rất phiền lòng. Thầy là giáo viên chủ nhiệm, là người dẫn đường, ngọn hải đăng dẫn lối. Trò hy vọng thầy có thể giải đáp những nghi ngờ của trò ạ.
Chủ nhiệm lớp? Hắn là học sinh của “tôi” sao?
Thạch Thanh Tùng gật đầu, ho khan hai tiếng, giả làm giáo viên:
- Nói đi.
- Chuyện là như thế này. Trò đang ngủ trưa tại nhà mình vào chiều hôm qua, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, đã nhìn thấy hàng xóm đối diện là thiếu nữ Triệu Khiết, mặc một chiếc váy ngủ ren trắng rất đơn giản đứng trước nhà trò.
- Cô ấy khóc đến lê hoa đái vũ, hai mắt mông lung, mái tóc dài xõa qua bờ vai trần.
- Trò hỏi cô ấy bị làm sao, cô ấy khóc và nói với trò rằng chồng cô ấy ở phương diện kia không được rồi! Hi vọng là một người trẻ trung khỏe mạnh như trò đây, có thể giúp đỡ và giải quyết vấn đề gia đình của cô ấy...
Lý Ngang dừng lại, cực kỳ thành khẩn nói với Thạch Thanh Tùng:
- Thạch lão sư, thầy nghĩ trò nên làm gì đây?
Tao nghĩ mày nên tự uống nước tiểu cho tỉnh táo lại đi
Vẻ mặt của Thạch Thanh Tùng càng trở nên cứng nhắc, đờ đẫn nói:
- Ừm... bạn học, thầy cũng không có ý kiến gì về chuyện này. Trò sắp trưởng thành rồi nên phải có chủ kiến của mình. Hiện tại thầy đang chuyện gấp, trò có thể hay không, buông tay...
Không đợi Thạch Thanh Tùng nói xong, Lý Ngang đã vỗ đùi thở dài:
- Ôi, lúc ấy trò ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô Triệu, tim đập loạn nhịp, mê mẩn theo cô Triệu vào nhà cô ấy.
Này này, thằng điên này, mày có nghe lời tao không? Tại sao mày vẫn bắt đầu ảo tưởng thế cơ chứ? Mày có thể tôn trọng tao một chút không, dù sao tao cũng là thầy giáo của mày mà!
- Sau khi vào nhà cô ấy, thầy đoán xem có chuyện gì xảy ra tiếp theo?
- … Làm gì?
Thạch Thanh Tùng nói với khuôn mặt chết chóc.
Lý Ngang lắc đầu thở dài:
- Trò đã giúp con trai cô ấy làm bài tập tiểu học trong một đêm. Chị Triệu nói rất đúng. Chồng cô ấy về phương diện kia thật không được, ngay cả bài toán ứng dụng tiểu học cũng không biết.
- ...
Mẹ nó, mày đang giỡn mặt với tao à.
Trán của Thạch Thanh Tùng nổi đầy gân xanh, cứng ngắc nói:
- Chính là... Bạn học, thầy thật sự đang rất vội, trò có thể để cho thầy đi trước.
- À, ngoài vấn đề này ra, trò còn có thắc mắc muốn trưng cầu ý kiến của thầy.
Lý Ngang nghiêm túc nói:
- Nhìn thấy dáng vẻ ân ái của vợ chồng chị Triệu, trò cảm thấy sự cô đơn của một cẩu độc thân, nên đã đi đến chùa miếu thành kính quỳ gối trước mặt Bồ tát. Kết quả là Bồ tát bất động, dứt khoát từ chối lời cầu hôn của trò đây…
- ??
- Kể từ đó, trò cảm giác mình thất bại hoàn toàn, còn bị stress nghiêm trọng nữa. Vì vậy, trò đã chạy vào siêu thị mua mì gói, bánh phồng tôm, khoai tây chiên, cam và chạy đi mát-xa ở tiệm của mấy cụ già.
- ???
- Các cụ già rất hài lòng với kỹ thuật xoa bóp của trò. Họ còn hùn tiền để làm ra một lá cờ thưởng ghi "Bậc thầy Phụ khoa" rồi treo nó trên tường nhà trò nữa.
Tại thời điểm này, Thạch Thanh Tùng làm sao còn không biết rằng đối phương đang hoàn toàn chặn họng và đùa giỡn mình.
Sắc mặt ông trở nên u ám, lòng bàn tay cụp xuống, cơ ngón tay co rút như chân gà, móng tay mọc nhanh và phủ một lớp huỳnh quang màu xanh, dưới ánh đèn trông như quỷ mị.
- Bạn học... trò... trò có thả thầy ra không?
Lý Ngang thu lại nụ cười, nắm cổ tay Thạch Thanh Tùng, thì thào:
- Đừng giả vờ nữa. Lúc đấy đây, tao đã cắt đứt dây camera ở bãi đậu xe rồi.
Hắn tháo kính râm ra, để lộ con ngươi màu quả hạnh trong hốc mắt trái.
Trong tầm mắt của hắn, đằng sau Thạch Thanh Tùng là một hồn ma mặc đồng phục công trường, hai người dính chặt vào nhau. Lưng người trước áp vào ngực người sau, tay chống cánh tay lòng bàn chân dán mũi chân.
Bầu không khí trong bãi đỗ xe im lặng như tờ, ánh sáng nhàn nhạt từ trần nhà chiếu xuống nền nhà trơn màu xám đen, tạo nên một quầng sáng dài.