Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 1: Điềm báo



Bầu trời đầu thu trong xanh như gột rửa, không trung cao vời vợi, ánh nắng ấm áp không ngần ngại khoác lên người lữ hành một tầng quang nhiệt, tựa như phủ thêm một lớp lụa mỏng.


Liên tiếp mấy ngày khí trời sáng sủa, để thành phố vốn luôn có chút uể oải và không mấy thú vị này có thêm một điểm sinh cơ. Tiêu Mộ Vũ kéo màn cửa sổ, từ ban công tầng mười lăm nhìn cảnh sắc bầu trời phía xa, một lát sau thu hồi ánh mắt, trong thần sắc cũng chẳng có bao nhiêu gợn sóng, trong đôi con ngươi đen nhánh xinh đẹp kia, liễm chính là đạm mạc cùng hờ hững.


Đứng một hồi, Tiêu Mộ Vũ quay lại nhìn điện thoại di động trên bàn, tin nhắn mới nhất hiện lên là do phó giám đốc công ty Lưu Vĩnh Cường gửi.


"Đơn xin từ chức của cô đã được phê duyệt. Tôi đã cho người thu dọn đồ đạc của cô ra ngoài, nếu hôm nay cô không đến lấy, có lẽ chúng sẽ bị ném vào thùng rác."


"Còn có, số tiền thưởng còn lại tôi đã quyết toán xong, mời cô phối hợp bàn giao, như vậy đối với hai bên đều tốt."


Nhìn lướt qua, Tiêu Mộ Vũ đã tắt máy, trên môi khẽ nở nụ cười. Phần mềm kia nàng viết còn chưa hoàn thiện, tuy có nhiều tiện ích trong tương lai, nhưng trước mắt vẫn còn một vài lỗi nhỏ, thực sự là khổ cực đám lãnh đạo trong công ty vắt óc tìm mưu kế, như thế vội vã vừa nhận được hàng liền đã giết lừa.


Ánh mắt nàng rơi vào màn hình laptop đang mở, ngón tay thon dài linh hoạt gõ trên bàn phím, màn hình nguyên bản tràn ngập mã, lần thứ hai gia tăng thêm mấy mã lệnh, sau đó nàng dừng một chút nhấn phím Enter.


Trên màn ảnh vi tính nhảy ra một đường tiến độ màu xanh lam, không ngừng tải thêm, mật mã càng nhảy nhanh chóng.


Tiêu Mộ Vũ không để ý đến nó, nàng cầm túi nhỏ trên ghế sa lông lên, đội chiếc mũ bóng chày màu đen, xoay người liền đi ra cửa.


Trong nháy mắt cửa đóng lại, đường tiến độ nguyên bản đi tới 60% bỗng nhiên lấp lóe, trên màn hình vốn nhảy lên vô số mã lệnh đột nhiên dừng lại, ô vuông màu đỏ không ngừng biến đổi, các dòng mã được tự động thay thế để tạo ra các mã hoàn toàn mới, cuối cùng một tiếng bíp vang lên, mật mã toàn bộ bị thay, đường tiến độ cũng trong nháy mắt vọt tới 100%!


Tiếng gõ vang lên bên trong bàn phím, màn hình hiển hiện ra từng dòng chữ:


Đã phát hiện mục tiêu.... Tải xuống tập tin .... Giải nén.... Khóa chặt mục tiêu!


Sau một khắc tiếng gõ im bặt, trên màn ảnh nhảy ra hai hàng chữ đỏ như máu:


"Đếm ngược"


"30: 00 phút"


Đồng thời nó cũng bắt đầu khởi động đồng hồ đếm ngược!


Con số đỏ như máu đang chiếm lấy toàn bộ màn hình, từng giây từng phút nhảy lên, màu đỏ giống như máu tươi sắp tràn ra màn hình, nhìn thấy mà giật mình.


Đối với chuyện này, Tiêu Mộ Vũ không biết gì cả.


Nàng chỉ biết trong mười lăm phút nữa, chương trình do nàng viết đã bị đám người trong công ty cưỡng chế sẽ triệt để tan vỡ và kết thúc, về phần công ty phải làm sao để giải quyết với đối tác, nàng cũng không quan tâm.


Hôm nay là thứ sáu, nguyên bản thời điểm này nàng đang giờ làm, nhưng bây giờ không cần. Vì vậy nàng có thể sớm một chút đi đến địa phương kia, nơi mà nàng đã lên lịch đến vào sáu giờ.


Tiêu Mộ Vũ đã đi về trên tuyến đường này vô số lần, cho nên nàng an tĩnh đứng tại một trạm chờ xe buýt công cộng, đợi chuyến xe 520 ghé đến.


Buổi sáng 9h30 các ngày làm việc trong tuần, không có nhiều người đợi xe. Tiêu Mộ Vũ đứng phía sau cùng, cách người phía trước khoảng một mét rưỡi, sau khi đối phương lên xe, nàng mới nhanh chân bước lên, điều này làm cho tài xế nhịn không được nhìn nàng một cái.


Trên xe nhân số không đến mười người, bởi vì sắp tới ga cuối cùng, bên trong xe còn có rất nhiều chỗ trống, cơ bản một người một hàng cũng thừa sức.


Tiêu Mộ Vũ đè ép vành mũ nhìn lướt qua, yên tĩnh đi tới hàng cuối cùng, một người ngồi ở trong góc, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu hiện trên mặt không có chút nào gợn sóng, có vẻ thờ ơ lãnh mạc.


Chuyến xe buýt này hoàn toàn khác biệt với những chuyến xe thông thường, những trạm dừng của nó được an bài tựa như một chuỗi kịch tích tràn ngập bi hoan ly hợp.


Xe buýt 520 bắt đầu từ bệnh viện phụ sản thành phố, đi qua nhà trẻ, trường tiểu học, trung học, viện dưỡng lão, ga cuối cùng chính là nghĩa trang công cộng. Ngồi trên chuyến xe này, thật giống như đi qua hết một đời người.


Tiêu Mộ Vũ đã sớm mất đi loại tâm tình đại chúng thổn thức này, nàng trầm mặc nhìn bên ngoài, ánh mắt trống rỗng, chỉ còn chờ ga cuối cùng đến. Ngoài cửa sổ xẹt qua cảnh tượng nàng đã nhìn thấy vô số lần, nhất thành bất biến, cũng không có gì mới mẻ.


Sau khi xe rẽ vào ngã tư tiếp theo, sẽ trải qua một cửa hàng thức ăn nhanh, thùng rác nơi lối vào luôn được đặt giữa hai cây long não, không nghiêng không lệch. Sau đó xe đi ngang một biển quảng cáo, mặt trên có chân dung nữ minh tinh với nụ cười ngọt ngào.


Xác thực không có bất kỳ biến hóa nào, giống như chương trình đã được cài đặt xong.


Tiêu Mộ Vũ nhíu mày lại, trong lòng mạc danh nảy ra một ý niệm như vậy. Đúng lúc này, xe ngừng lại. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm cửa trước, có ba người đi lên, hai nam một nữ, mà tài xế đã ấn ngón tay vào nút đóng cửa.


Lúc này vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ thoáng hiện lên thống khổ, sau đó nhắm mắt lại, trong miệng cực thấp lẩm bẩm: "Còn có hai người, một người ôm hài tử, sẽ cùng tài xế cãi nhau, tranh chấp, cướp vô lăng."


Trong đầu mấy cảnh tượng như phù quang lược ảnh cấp tốc xẹt qua, làm cho nàng có chút choáng váng, không nhịn được vươn tay nắm lấy tay vịn bên cạnh.


Nàng thấp giọng nỉ non không có người phát hiện, mà sau khi xe khởi động, ngoài xe vang lên tiếng nam nhân hô to, và tài xế đạp phanh sau khi xe chạy được hai, ba mét.


Tiêu Mộ Vũ khuynh thân về phía trước, lại trở về chỗ ngồi, nhìn một người đàn ông lên xe với vẻ mặt tức giận, anh ta hướng ngoài xe gọi, ngay sau đó một người phụ nữ ôm hài tử thở hồng hộc lên xe.


Người phụ nữ ôm đứa bé đi lại bất ổn, ngồi xuống phía trước cách Tiêu Mộ Vũ hai hàng ghế, miệng lớn thở dốc, hiển nhiên mệt đến không nhẹ.


Người đàn ông kia không lại đây, mà là vô cùng khó chịu mở miệng: "Ông bị mù hay điếc, không thấy có người còn chưa lên xe? Vợ tôi đang ôm hài tử, ông có chút lòng công đức nào không, vội vã như vậy là chạy đi đầu thai sao?"


Nam nhân ngữ khí không tốt, cử chỉ cũng rất khiêu khích, ngón tay đều chỉ đến trên lỗ mũi tài xế. Tài xế cũng tính tình nóng nảy, lập tức lạnh mặt đáp trả.


"Con mẹ mày mắng một câu nữa thử xem, xe này là của nhà mày à? Chuyến xe tiếp theo rất nhanh sẽ tới, tụi mày vội như vậy là muốn sớm đi đầu thai sao!"


Lần này hỏa khí xem như nổ tung, nam nhân kia con mắt trợn lên giống như chuông đồng, dữ tợn rung động, trong miệng càng ngày càng không sạch sẽ, động tác trên tay cũng bắt đầu mất khống chế.


"Ôi chao, trời ơi, đừng ầm ĩ, tài xế đang lái xe." Vài người xung quanh không hợp mắt liền nói mấy câu, thế nhưng bị nam nhân cao lớn thô kệch kia quay đầu trừng mắt một cái, liền không dám lên tiếng nữa, ngay cả vợ của hắn đều có chút sợ hãi không dám khuyên.


Lúc này tài xế tâm tình cũng kích động lên, bắt đầu đánh trả, thế nhưng không hề có ý tứ giảm tốc độ xe, trái lại cố ý đạp ga đánh tay lái, đẩy nam nhân té lộn nhào sang bên.


Người trên xe kêu lên sợ hãi, nhìn xe đi chệch hướng con đường ban đầu, giờ khắc này phía trước chính là một đường hầm.


"Bác tài, đừng kích động, mau mau dừng xe báo cảnh sát!"


Vừa dứt lời, nam nhân kia đã bò lên vồ tới cướp bánh lái, tốc độ xe quá nhanh, chiếc xe lập tức đâm sang trái phải.


"Không muốn chết liền mau mau dừng lại, xe sẽ va vào đường hầm!" Một giọng nữ lành lạnh ở giữa hỗn loạn tưng bừng rõ ràng truyền tới, nàng cũng từ hàng cuối xông về phía trước, chỉ là trong xe mất khống chế, người đứng cũng không vững chớ nói chi là bước đi.


Cũng không biết tài xế bị cái gì, ông ta không hề có ý định giảm tốc độ, Tiêu Mộ Vũ bị quăng ngã, vừa vặn trúng vào bên người nữ nhân ôm hài tử, đứa trẻ trong tay người kia bởi vì sợ hãi khóc lớn lên.


Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn nữ nhân đang khóc lóc khẩn cầu chồng, cau mày nhẫn nhịn va chạm dẫn đến đau đớn, cắn răng đứng lên, nghĩ đi ngăn cản nam nhân không cần mạng kia.


Nhưng vừa bước ra một bước, sắc mặt nàng trong nháy mắt thay đổi, lúc này người trong xe sợ hãi vạn phần kêu lên. Con ngươi của Tiêu Mộ Vũ co rút nhanh, nhìn xe tấn mãnh đâm vào đường hầm, sau đó vách hầm lạnh lẽo cứng rắn nhanh chóng phóng to trong tầm nhìn của nàng!


Bên tai ầm một tiếng vang thật lớn! Thủy tinh vỡ văng tứ phía, tầm nhìn điên đảo xoay tròn, sau đó trong chớp mắt hết thảy đều rơi vào hắc ám, ý thức của nàng cũng bị dắt vào vực sâu!


Không biết qua bao lâu, Tiêu Mộ Vũ khôi phục ý thức, chỉ là mở mắt ra, trước mắt vẫn đen kịt một màu không nhìn thấy một điểm ánh sáng, thân thể đau đớn cũng không phải rất lợi hại, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ nổi lên một loại cảm giác đặc biệt cổ quái.


Ký ức cuối cùng một màn vẫn rõ ràng, dưới va chạm kịch liệt như vậy, mình có thể sống sót chính là kỳ tích, làm sao thân thể cũng không có kịch liệt đau đớn?


Hơn nữa ban ngày, cho dù xe có đâm vào đường hầm ngã lăn, trời cũng không thể tối đen như vậy, càng khiến người ta trong lòng run sợ chính là, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!


"Có ai không?" Nàng cố gắng hô một câu, vừa mở miệng mới phát hiện âm thanh mang theo một tia tiếng rung, nàng ngậm miệng lại, lần thứ hai ổn định âm thanh hô mấy câu, không có trả lời!


Nơi này không có ánh sáng, không có âm thanh, lẽ ra nên tồn tại gào khóc, huyên náo, cho dù hô hấp đều không có!


Hắc ám giống như một tấm thảm len dày đặc gắt gao bao bọc Tiêu Mộ Vũ, người xưa nay luôn bình tĩnh lạnh nhạt như nàng, giờ khắc này tim đập cũng không khỏi dồn dập trong loại tình cảnh quỷ dị này.


Giãy giụa bò dậy, trong xe hoàn toàn không thấy rõ, nàng chỉ có thể bằng cảm giác tìm tòi, điện thoại di động trong túi bị quăng ra ngoài, không biết rơi vào nơi nào.


Chiếc xe hẳn là lật ra, không gian cũng đè ép biến hình, nàng nhớ tới chính mình đi tới giữa xe thì xảy ra tai nạn, nàng cong thân thể bám lấy đồ vật trong xe để nhận biết mình đang ở đâu. Nàng theo ghế dựa mò tới cửa sổ xe bị phá vụn, thủy tinh vỡ ở trên liền cứa vào tay nàng, có điều tốt xấu để nàng xác định được hướng đi.


Nàng tiếp tục tìm tòi, nhưng thân thể nàng sau một khắc cứng đờ, hô hấp cũng loạn cả lên. Đầu ngón tay là một mảnh niêm hồ hồ ôn nhiệt xúc cảm, dưới tình huống này không khó tưởng tượng, Tiêu Mộ Vũ mau mau rút tay về. Nàng hô hấp dồn dập, hồi tưởng vừa rồi chạm tới gì đó, chính là máu tươi.


Nàng nhẫn nại, sau đó cấp tốc lau tay vào y phục, để cho mình không nghĩ đến cảnh tượng trước mắt.
Không tìm được lối ra cùng người sống nào khác, nhưng nàng đã chạm phải một ít thứ gì đó vặn vẹo mang theo xúc cảm dị dạng mấy lần. Tưởng tượng luôn có thể bổ khuyết cảm quan thiếu hụt, lúc này Tiêu Mộ Vũ đem cảnh tượng giống như luyện ngục ở trong xe hình dung rõ ràng, toa xe phá vụn ghế dựa phiên đảo, những đoạn thân thể vương vãi khắp nơi....


Không kịp nghĩ đến mọi thứ trước mắt đều lộ ra tầng tầng quỷ dị không hợp với lẽ thường, nàng cắn răng đạp ra một tấm kính vỡ, cẩn thận từng li từng tí bò ra ngoài, nàng không muốn ở lại trong xe.


Khi chân giẫm lên mặt đất, loại cảm giác nghẹn thở vì bị giam cầm mới tản đi, dường như những ngón tay đang bóp cổ nàng rốt cuộc buông lỏng.


Nhưng từ bên trong bất an tỉnh táo lại, để Tiêu Mộ Vũ rõ ràng biết chính mình giờ khắc này gặp phải tuyệt cảnh.


Người trong xe tựa hồ đều chết cả, nơi mà nàng đang đứng tuyệt đối không phải chỗ đường hầm mà xe buýt gặp nạn, nơi đây không có cứu hộ, cũng không có ánh sáng. Hồi tưởng lại những cảnh hiện lên trong đầu nàng lúc ở trong xe buýt, nàng biết thế giới quan của nàng sắp sụp đổ.


Nghĩ tới đây nàng lại cười một hồi, nàng quả nhiên quái dị, đổi thành người bình thường, người bên cạnh đều chết hết, sợ rằng tâm tình đều phải hỏng mất.


Nhưng nàng.... giống như mẹ nàng từng nói, nàng trời sinh không có bao nhiêu cảm xúc chập trùng.


Nàng đều sớm thấy kết cục của chính mình, nhưng không có năng lực đi thay đổi, đây cũng không phải điềm tốt.


Mặc dù Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cuộc sống vô vị, nhưng nàng cũng không muốn chính mình chết không minh bạch ở nơi xa lạ quỷ dị này.


Nàng cõng lấy chiếc ba lô duy nhất còn lại trên người, đội lên chiếc mũ vừa tìm được trong đống hỗn độn, đứng ở trong bóng tối vô tận, dò ra tay cùng chân thử tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, quái đản chính là, nàng còn đang ở bên trong đường hầm.


Nếu là đường hầm, nên có lối ra, hai bên đều là vô biên vô hạn hắc ám, vậy hẳn là cách lối ra cũng không gần. Bởi vì không muốn lại gần xe buýt lần nữa, Tiêu Mộ Vũ xoay người dọc theo vách đường hầm, bắt đầu từng bước một đi về phía trước.


Giờ khắc này đồng hồ đếm ngược 05:20 giây.


------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Song song viết, ta còn một bổn văn khác về tiên hiệp tu chân, sư đồ luyến, đây là đề tài ta yêu thích, mọi người có thể cất chứa.


<Hàng Long Quyết> Văn án


Lúc Nguyễn Ly bái nhập Thượng Tiên Tông, nàng bỏ qua ánh mắt tha thiết của mấy vị trưởng lão khác, chỉ nhắm thẳng vào Hoài Trúc Quân, người giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng.


"Ta muốn nàng làm sư tôn của ta!"


Hoài Trúc Quân Lạc Thanh Từ ở Thượng Tiên Tông, thiên phú trác tuyệt, tiên tư thanh miểu, chính là bạch nguyệt quang trong lòng Tu Chân Giới.


Trong trận chiến Đồ Long năm đó, nàng xuất hiện đã ngăn cơn sóng dữ, được người tu đạo xưng tụng là Đệ Nhất Đồ Long. Chỉ tiếc nàng lãnh tâm lãnh tình, thiết diện vô tư, vì vậy trong tông từ Tông Chủ cho tới đệ tử bình thường chỉ có thể đối nàng từ xa kính ngưỡng, không dám vọng tâm tư nửa phần.


Một mực vị Tiểu Đồ Đệ kia vốn không được người chào đón, lại không quản gian nan mà đạp khó tiến lên.


Chúng nhân đều cảm khái: Tấm gương của chúng ta!


Trong phòng Hoài Trúc Quân, Tiểu Đồ Đệ nhưng đã trèo lên đùi của ngài rồi!


Nguyễn Ly: Sư tôn, nàng không phải Đệ Nhất Đồ Long sao? Làm sao một mực để lọt ta?


Nguyễn Ly: Sư tôn, dáng vẻ khuất nhục của nàng, ta yêu thích cực kỳ.


Nguyễn Ly: Sư tôn, ta yêu thích nàng, nàng có từng thích qua ta một chút nào không?


Ngạo kiều phúc hắc đồ đệ vs trong nóng ngoài lạnh sư tôn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.