Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 111: (11) Để tình yêu hấp thụ ánh sáng



Trong phòng trào ra một cổ nhiệt ý, bầu không khí cũng trở nên sền sệt lên.

Thẩm Thanh Thu đã không biết thân đang nơi nào, loại cảm giác này giống như sở hữu cảm quan đều bị Tiêu Mộ Vũ chiếm cứ, dung không được bất cứ thứ gì. Đến cuối cùng nàng nhịn không được duỗi tay chế trụ eo Tiêu Mộ Vũ, thân thể hai người dán đến càng thêm khẩn.

Tấm thẻ bài nguyên bản được Tiêu Mộ Vũ nắm trong tay đã trượt xuống đất, nó ngửa mặt nằm yên lặng trong chốc lát, cuối cùng nhẫn nại không được tự trở mình, chui vào dưới giường.

Tiêu Mộ Vũ cả người vốn khuynh về phía trước, lần này bị Thẩm Thanh Thu ôm, nàng chỉ cần dùng một chút lực trên eo, liền đè nặng Thẩm Thanh Thu nằm ngã vào trên giường.

Giờ phút này Thẩm Thanh Thu thân thể đã mềm yếu không xương, thập phần thuận theo để Tiêu Mộ Vũ áp xuống, nhắm hai mắt còn không có tính toán kết thúc trận thân mật chờ mong đã lâu này.

Người trên giường cong chân, vừa vặn làm Tiêu Mộ Vũ nhẹ đè ở trên người nàng, khó khăn chia lìa.

Tùy theo mà đến chính là nụ hôn nóng rực, liên miên rơi xuống, Tiêu Mộ Vũ vùi vào cổ nàng tỉ mỉ hôn một trận, sau đó môi lưỡi từ cần cổ dời lên trên, ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng, nhẹ nhàng thưởng thức. Bàn tay phải bất giác luồn vào ngực áo người dưới thân, vuốt ve nơi vòng eo tinh tế, sau đó lại chậm rãi di chuyển, phủ lên nơi đầy đặn kia, ôn nhu xoa nắn.

Thẩm Thanh Thu có chút rùng mình, thắt lưng khẽ đong đưa, cả người nàng như bị bao phủ trong lửa nóng, hai chân càng ra sức cọ lấy bên eo Tiêu Mộ Vũ.

Hai tay của nàng trực tiếp dán da thịt Tiêu Mộ Vũ, từ bên eo vuốt ve đến sau lưng, không tiếng động mà đặt lên dây áo ngực của đối phương, chỉ cần đẩy nhẹ, chút vải vóc kia liền sẽ rơi xuống, sau đó các nàng sẽ lập tức thành khẩn đối diện.

Cuối cùng chung quy là Tiêu Mộ Vũ lôi trở lại lý trí, nhẹ nhàng cầm bàn tay đang xoa phía sau lưng mình đè ở bên gối, lúc này nàng mới hơi nâng người lên, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu ở dưới thân.

Hai người đều là tắm rửa xong thay đổi áo ngủ, Thẩm Thanh Thu áo ngủ vốn dĩ liền mỏng lạnh, nàng mặc chính là một kiện áo ngủ đai đeo màu rượu đỏ che gần đến đùi, bên trong là nội y hai mảnh gợi cảm. Đai lưng vốn là quy quy củ củ cột bên eo, bởi vì kiểu dáng rộng mở, liền lộ ra cổ áo chữ V, mặt khác cũng đều có thể ngăn trở.

Nhưng vừa rồi hai người khó lòng kiềm chế, Tiêu Mộ Vũ lại lăn lộn một trận, đai lưng không biết khi nào liền bị nới lỏng, áo ngoài tơ lụa mềm mại đã sớm trượt đi xuống.

Hiện tại nàng bị Tiêu Mộ Vũ đè, bên trong phong cảnh kiều diễm vốn được áo ngoài ngăn trở liền hoàn toàn hiện ra trước mắt Tiêu Mộ Vũ.

Loại cảnh tượng này đủ để cho bất luận người nào đầu váng mắt hoa, huống chi Thẩm Thanh Thu vốn diễm lệ phong tình, trên mặt còn mang theo đỏ ửng, đôi con ngươi màu xám liễm một uống đầm nước, bên trong ánh sáng đong đưa, lúc nàng từ dưới ngước nhìn lên, trong mắt vừa ẩn nhẫn lại có chút mê ly, khiến Tiêu Mộ Vũ trong nháy mắt trượt tay, suýt chút nữa ngã đè lên trên người nàng.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ nhảy đến khó có thể tự giữ, nàng nhanh chóng nghiêng đầu, duỗi tay chỉnh lại y phục cho Thẩm Thanh Thu, chống thân thể vội vàng ngồi dậy, hô hấp hỗn độn bất kham.

"Chị, quần áo của chị như thế nào không cột lại." Tiêu Mộ Vũ nói xong liền có chút ảo não, lỗ tai đều đỏ. Vừa rồi.... giống như chính mình kéo ra đai lưng của nàng ấy?

Thẩm Thanh Thu từ trong mê say dần dần tỉnh táo lại, nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, vươn ngón trỏ ở trên môi nhẹ nhàng mơn trớn, rũ mắt phát hiện đầu ngón tay cũng nhiễm lên xuân sắc.

Tiêu Mộ Vũ không tự giác nhìn đi qua, hành động này của Thẩm Thanh Thu thật sự quá ái muội, nàng nhìn đến mặt đỏ tim đập, vì thế lại vội xoay đầu, duỗi tay sửa sang cổ áo ngủ.

Thấy thế Thẩm Thanh Thu nở nụ cười, tiếng nói cũng nhiễm lên mị ý: "Thật vậy chăng? Chị nhớ mình đã cột rất ổn, nếu không có người động nó, nó làm sao sẽ rơi xuống đây?" Nàng nói, ngón tay câu lấy dây lưng, thong thả ung dung mà đem vạt áo cột lại, vì thế cảnh sắc quyến rũ kia tức khắc bị che đậy hơn phân nửa, nhưng đã ngăn không được tác dụng câu hồn người.

Thẩm Thanh Thu ngón tay thật xinh đẹp, mảnh khảnh thon dài có chút cảm giác xương, nhưng không hề gầy yếu, đốt ngón tay rõ ràng, khi nắm lại ngoài dự đoán mềm mại. Liền hành động hệ dây lưng mà thôi, Tiêu Mộ Vũ đều xem đến ngực tê dại.

Nhưng gương mặt Tiêu Mộ Vũ xưa nay luôn bình tĩnh, dù trong lòng đã gió nổi mây phun, tình ý xôn xao, nàng cũng chỉ là đỏ lỗ tai, không có thập phần chật vật.

"Em không nhớ mình đã chạm nó." Tiêu Mộ Vũ nhấp môi dưới, chỉ là nói xong nàng lại phát hiện chính mình có chút không hiểu phong tình.

Thẩm Thanh Thu thấp thấp cười ra tới, nàng duỗi tay túm góc áo Tiêu Mộ Vũ, híp mắt nói: "Em không phải nói để chị lấy trở về sao? Nhưng vừa rồi chị cảm thấy, không phải chị lấy, ngược lại là tự cấp thêm cho em?"

Tiêu Mộ Vũ phía trước có chút tâm loạn, hiện tại nhìn đến Thẩm Thanh Thu hành động còn có lời nói không đứng đắn, đã ý thức được hồ ly tinh này đang giở trò cũ trêu đùa mình, vì thế nàng nheo mắt nói: "Cho nên hiện tại chị muốn lấy trở về sao?"

Thẩm Thanh Thu vội vàng lắc đầu, nói thật lòng, nàng ước gì Tiêu Mộ Vũ lấy nhiều thêm một chút, như vậy vĩnh viễn sẽ không dứt bỏ được nàng.

Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm nàng, nghĩ đến vừa rồi một hồi mất khống chế, không tự chủ lắc đầu. Từ lúc gặp được Thẩm Thanh Thu tới nay, chính mình chỉ cần thoái nhượng một phân, Thẩm Thanh Thu liền sẽ tiến thêm một thước, nhưng loại cảm giác yêu từ trong xương tủy này, chính mình liền khống chế không được.

Đổi lại phía trước, chẳng sợ nàng đối Thẩm Thanh Thu có bao nhiêu cảm tình, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp thu nàng ấy. Nhưng sự kiên trì này ở phó bản thứ tư liền bị đánh nát. Ở giây phút cuối cùng kia nàng ôm Thẩm Thanh Thu, nàng thậm chí hối hận không thể sớm một chút ôm nàng ấy, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Thu khả năng không ra ngoài được, loại tư vị này không chỉ có hối hận thậm chí là sợ hãi.

Nàng cảm thấy không thể do dự, cũng không thể chờ đợi. Vô luận Thẩm Thanh Thu tiếp cận nàng vì mục đích gì, vô luận nàng nghĩ đến bao nhiêu khả năng, nàng đều muốn đem nàng ấy chặt chẽ nắm giữ ở trong tay.

Nàng suy nghĩ có chút phiêu xa, Thẩm Thanh Thu có chút kỳ quái, lại có điểm bất an, kêu nàng vài tiếng, thử nói: "Em làm sao vậy, vừa rồi vì sao lại lắc đầu?"

Chút tâm tư này Thẩm Thanh Thu không có che giấu, Tiêu Mộ Vũ thấy được, trong lòng thoáng mềm nhũn, nhưng lời nói ra một chút đều không ngọt ngào.

"Không có gì, em chỉ là nghĩ, rõ ràng vừa rồi chị còn thẹn thùng như vậy.... làm sao thân mật xong chị liền biến da mặt dày?" Tiêu Mộ Vũ trong mắt mang theo cười, tựa hồ là trêu chọc, rồi lại mang theo tia sủng nịch hiếm thấy. Vừa rồi lúc hôn chính mình, Thẩm Thanh Thu ngây thơ đến khiến nàng sửng sốt, hoàn toàn không phải dáng vẻ nàng tưởng tượng.

Thẩm Thanh Thu ghé vào bên người nàng, đôi tay nâng má, quần áo theo đó xốc lên lộ ra bắp đùi trắng nõn, kia muốn bao nhiêu kiều diễm liền có bấy nhiêu kiều diễm. Nàng ngước mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ nói: "Bởi vì chị định thừa dịp bầu không khí thật tốt, trực tiếp cùng em gạo nấu thành cơm."

"Khụ......" Tiêu Mộ Vũ bị nàng nói đến sặc một ngụm, trên gương mặt bình tĩnh đã hiện lên một rặng mây đỏ đáng ngờ, ngập ngừng nói: "Chị nói bậy gì đó?"

"Chị cũng không nói bậy, chỉ là......" Thẩm Thanh Thu còn làm bộ làm tịch mà khẽ thở dài, "Không nghĩ tới, em đều không muốn chị."

Tiêu Mộ Vũ mím môi đứng lên, vốn dĩ chuẩn bị trực tiếp đi, nhưng do dự vẫn thấp giọng nói: "Chúng ta mới xác định quan hệ, như vậy quá nhanh, không tốt."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy lần nữa nghiêng đến, con ngươi khóa chặt Tiêu Mộ Vũ, trong mắt loại trêu đùa kia hoàn toàn rút lui, thay thế chính là chờ đợi cùng nghiêm túc: "Em nói chúng ta xác định quan hệ, là quan hệ gì?"

Tiêu Mộ Vũ trầm mặc, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Chị muốn là quan hệ gì, thì chính là quan hệ đó."

Trong mắt Thẩm Thanh Thu dạng ra một mạt ánh sáng, tiếng nói mềm nhẹ: "Chị muốn em đều sẽ cho sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, Thẩm Thanh Thu khóe miệng giơ lên, tầm mắt càng ngày càng dính: "Đối tượng có thể chứ?"

Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười: "Đối tượng theo đuổi hả?"

"......"

"Ý chị là bạn gái."

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt xuống, Thẩm Thanh Thu thấy không rõ thần sắc trong mắt nàng, cũng nhìng không tới biểu tình của nàng. Sau một lúc lâu, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu, ôn thanh nói: "Đã đúng rồi."

Thẩm Thanh Thu ngơ ngẩn nhìn Tiêu Mộ Vũ, kết quả kỳ thật đều trong lòng biết rõ ràng, chỉ là nàng nhẫn nại không được muốn nghe chính miệng đối phương thừa nhận. Nhưng khi nghe được đáp án mình muốn, Thẩm Thanh Thu lại cười không nổi, không phải không vui, chính là đôi mắt chua xót đến lợi hại, giọng nói cũng bị ngăn chặn nói không nên lời.

Tiêu Mộ Vũ chỉ là nhìn nàng, không nói gì, ngay khi Thẩm Thanh Thu đỏ mắt ngẩng đầu hướng chính mình cười, liền cúi người ôm lấy nàng.

Tiêu Mộ Vũ ôm chặt người trong lòng, thân thể Thẩm Thanh Thu thực đơn bạc, ôm vào trong ngực mềm mại ấm áp, lại vô cùng an tâm.

"Được rồi, hôm nay mệt muốn chết rồi, đi ngủ sớm một chút được không?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến đêm nay Thẩm Thanh Thu không thoải mái, ôn nhu nói.

Thẩm Thanh Thu là rất mệt, phía trước bị một đợi tra tấn tinh thần cùng thể xác hao phí không ít thể lực, vừa mới cùng Tiêu Mộ Vũ thân mật lại chính thức xác lập quan hệ, cảm xúc dao động cũng rất lớn, nhưng trước mắt sự hưng phấn thực sự át đi mệt mỏi, nàng không muốn ngủ.

"Chị ngủ không được, cảm giác giống như đang nằm mơ."

Tiêu Mộ Vũ thực lý giải loại tâm tình này, suy nghĩ một chút nàng lại ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Vậy chị nằm, em bồi chị trò chuyện."

Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Thật không thể tin được, em nhanh như vậy liền nhập vai người yêu? Nếu đổi thành trước kia, khẳng định muốn dỗi chị."

Tiêu Mộ Vũ bất đắc dĩ, "Tuy rằng trước kia em đối chị không ôn nhu, nhưng chị cũng đích xác rất đáng bị đánh."

Thẩm Thanh Thu cười lên tiếng, mi mắt cong cong. Bất quá nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng khắp nơi tìm tòi, ngay sau đó nhíu mày.

Tiêu Mộ Vũ khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: "Không phải chị đưa thẻ bài nữ quỷ thái sơn áp đỉnh cho em rồi sao? Em để chỗ nào, sao lại không thấy?"

Tiêu Mộ Vũ thoáng sửng sốt, tìm kiếm khắp nơi cũng không nhìn thấy, vì thế lại lên trên giường tìm tòi một trận.

Thẩm Thanh Thu đi theo nàng tìm, ở một bên nói thầm: "Lúc em hôn chị, chị nhớ là em cầm nó bên tay trái, sau đó em liền ôm eo chị đè chị lên giường, theo lý thuyết nó phải ở trên đây chứ?"

Tiêu Mộ Vũ vốn đang nghiêm túc tìm thẻ bài, chính là nghe được Thẩm Thanh Thu lẩm bẩm, nhất thời cũng không nhớ lúc đó tay chân đặt ở nơi nào. Tuy rằng sắc mặt vẫn chưa biến qua, nhưng thật sự nghe không nổi nữa, lỗ tai đỏ bừng nhàn nhạt nói: "Tìm đồ vật không cần dùng miệng."

Thẩm Thanh Thu ngắm nàng một chút, ánh mắt mang theo điểm gian tà, "Chị đây sợ em nhớ không rõ, giúp em tái hiện."

Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình nói: "Cảm ơn, em nhớ rất rõ ràng."

Nàng cong lưng ở đáy giường tìm được thẻ bài đang lặng lẽ nằm úp mặt dưới đó, trong mắt thoáng hiện một tia nghi ngờ. Lúc nàng đánh rơi nó cũng không thể nào rớt đến vị trí này, rất có khả năng nó tự mình chạy trốn, vậy thuyết minh....

Lúc Tiêu Mộ Vũ cầm thẻ bài ngồi dậy, Thẩm Thanh Thu thấy được biểu tình của nàng, cũng đoán được là tình huống như thế nào. Ánh mắt hai người vừa đối diện, đều không được tự nhiên mà quay mặt đi.

Sau một lúc lâu Thẩm Thanh Thu gõ gõ tấm card, nữ quỷ một thân hơi nước kia tức khắc xuất hiện ở trong phòng.

Nhìn đến hai người, ánh mắt nữ quỷ trở nên thập phần cổ quái, cô ấy nhìn đi nhìn lại giữa các nàng, thật cẩn thận nói: "Hai người làm nhanh như vậy sao?"

Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu: "......"

Không khí tức khắc có chút xấu hổ, Thẩm Thanh Thu lại nhịn không được muốn cười, nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, biểu tình trong mắt giống như đang nói, chuyện này không liên quan đến nàng.

Tiêu Mộ Vũ tỏ vẻ không biết gì, lãnh đạm nhìn nữ quỷ, hừ lạnh một tiếng: "Cái gì kêu chúng tôi nhanh như vậy, tôi cần chậm cái gì?"

Nữ quỷ bị nàng nhìn đến co rúm lại, có chút sợ hãi mà nhìn Thẩm Thanh Thu. Bất quá, nữ nhân đáng sợ kia đang cười tủm tỉm, tâm tình rất tốt, hẳn là sẽ không đánh quỷ. Nghĩ vậy nữ quỷ lấy hết can đảm nói: "Không có, không chậm không chậm. Là hai người làm quá nhanh, tôi không kịp nhắc nhở, lại sợ sự hiện diện của mình làm hai người sinh khí, cho nên mới trốn vào đáy giường. Bất quá tôi không thấy, cũng không nghe lén, các cô yên tâm, xin mời các cô tiếp tục...."

Thẩm Thanh Thu cười đến không được, bởi vì tìm tấm card nàng liền ngồi ở mép giường, lúc này thân thể đều cười đến nghiêng ngã. Vừa vặn Tiêu Mộ Vũ đứng bên cạnh nàng, vì thế nàng đơn giản lười quản chuyện khác, liền ngã đi qua dính lên người Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ biểu tình càng khó coi, nhưng vẫn nhích đến gần, tay phải đỡ lấy nàng, miễn cho nàng cười quá mức sẽ bị ngã xuống.

Bất quá Thẩm Thanh Thu rất biết thời thế, có được chuyển biến tốt liền dừng, cũng không nghĩ để đầu quỷ ngốc nghếch kia chọc giận bạn gái mình, vì thế nghiêm mặt đối nữ quỷ nói: "Được rồi, nàng chậm hay không cũng không phải cô có thể đánh giá, chỉ tôi mới có tư cách nói."

Tiêu Mộ Vũ càng đen mặt, rũ mắt nhìn người đang nói hươu nói vượn, mím môi.

"Kêu cô ra tới là có việc hỏi cô."

Thấy nàng nghiêm túc lên, nữ quỷ vội vàng đứng thẳng thân thể, chớp đều không chớp mắt mà nhìn Thẩm Thanh Thu. "Mời ngài hỏi."

"Trong khoảng thời gian chúng tôi rời đi, cô ở đây có phát hiện gì không, tỷ như có những người khác đã tới, hoặc là xảy ra chuyện gì khác thường?"

Nữ quỷ lắc lắc đầu: "Các cô đi rồi nơi này không hề có ai tới, cũng không có gì cổ quái."

Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc: "Chị lo lắng sẽ có người lẻn vào đây?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Mọi hành vi của người chơi đều sẽ bị Thiên Võng giám sát, cho nên chỗ ở cũng không ý nghĩa riêng tư."

Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu hiểu rõ nhiều thứ hơn nàng, vì thế nàng nhíu mày nói: "Sẽ có nghe lén hả?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Thông thường sẽ không, nhưng nếu chạm đến cấm kỵ của Thiên Võng, hoặc liên quan đến nhiệm vụ người chơi, tỷ như mọi lời nói việc làm trong phó bản đều sẽ bị nghe lén."

"Cấm kỵ?"

"Giống như lần đó em ở tiệm nét công kích hệ thống, cho dù hệ thống không tổn hao gì, nhưng nó cũng sẽ phát hiện em." Thế giới Thiên Võng đông đảo người chơi như vậy, dân lập trình không ít, người thông minh có năng lực cũng không chỉ một mình Tiêu Mộ Vũ. Nàng đoán rằng đã từng có ai đó sử dụng máy tính xâm nhập hệ thống máy chủ, cho nên loại công kích này, hệ thống đã thấy nhiều. Nhưng có thể khiến nó hoảng hốt đến trực tiếp cho nổ CPU, phỏng chừng cũng chỉ có Tiêu Mộ Vũ mà thôi.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong Thẩm Thanh Thu nói, biểu tình lâm vào trầm tư.

------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.