Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 116: Thành phố tuyệt mệnh (1): Mạt thế bắt đầu



Thẩm Thanh Thu chỉ là cố ý nói như vậy, nàng cũng không thật sự muốn ăn những thứ đó.

Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ chỉ làm mấy món cơm nhà đơn giản, Thẩm Thanh Thu ăn đến tràn đầy thỏa mãn. Ánh mắt nàng sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, ý cười dịu dàng: "Em nói xem chị đã tu mấy đời phúc khí, mới có thể may mắn gặp được vợ tốt như em. Vừa thông minh hiền huệ, còn như vậy đáng yêu."

Tiêu Mộ Vũ chỉ là liếc nàng một cái, có chút buồn cười: "Cầu vồng thổi quá nhiều, đã không chân thật."

Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu: "Làm sao không chân thật, mỗi lời chị nói đều phát ra từ phế phủ. Lần đầu gặp em liền cảm thấy em rất đặc biệt, về sau mỗi lần chị đều cảm khái trên đời như thế nào sẽ có một người hoàn mỹ như em, đương nhiên, cũng có điểm không hoàn hảo, em đối chị luôn mạnh miệng, thật sự khẩu thị tâm phi."

Tiêu Mộ Vũ buông bát đũa, liền như vậy nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười thiển thiển.

Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn chằm chằm nàng, lại thấp giọng nói: "Bất quá, sau khi em tiếp nhận chị, em liền trở nên ôn nhu cực kỳ, là chị nhặt được bảo."

Tiêu Mộ Vũ trắng mắt liếc nàng, "Nếu em không ôn nhu, chị liền không phải nhặt được bảo?"

Thẩm Thanh Thu nâng má lắc đầu cười: "Mới không phải, chị đã thích em từ khi em một chút đều không ôn nhu."

Tiêu Mộ Vũ cười mà không nói, duỗi tay thu thập bát đũa, Thẩm Thanh Thu vội vàng đè lại, "Em nấu cơm, chị rửa chén. Nếu chị không hiền huệ, em không thích chị làm sao bây giờ."

"Nói bậy, chị như thế nào em đều thích." Tiêu Mộ Vũ oán trách một câu.

"Không thể mệt em, giao cho chị đi."

Tiêu Mộ Vũ không có kiên trì, giúp đỡ Thẩm Thanh Thu dọn đồ vật vào bếp, Thẩm Thanh Thu tìm tạp dề mang lên, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Mộ Vũ nhờ nàng cột giúp mình.

Đương nhiên không phải chính mình cột không tốt, Thẩm Thanh Thu chỉ là thích tìm cơ hội thân cận Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ hiểu rất rõ tâm tư nàng, nhưng cũng vui vẻ dung túng nàng.

Nhìn người yêu giống như hoa hồ điệp đeo tạp dề khom lưng rửa bát, trong lòng Tiêu Mộ Vũ tràn đầy thỏa mãn. Thẩm Thanh Thu vốn không biết rửa bát, tuy nàng rất mạnh mẽ lại có thể nhịn đau, nhưng trong sinh hoạt thường ngày lại có chút tính tiểu thư. Từ lúc hai người ở bên nhau, những gì trước đây nàng không làm đều sẽ nghiêm túc đi làm, không tính hoàn cảnh hiện tại, Tiêu Mộ Vũ thật sự có cảm giác các nàng chính là một gia đình.

Trong một tháng nghỉ ngơi này, Thẩm Thập Nhất cũng không lại đến quấy rầy các nàng. Tiêu Mộ Vũ mỗi ngày đi làm tan tầm, về nhà liền cùng Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm họp mặt nói chuyện phiếm, ngày tháng bình đạm đến nỗi mọi người đều cảm thấy như mình đã trở về thế giới hiện thực.

Nhưng loại ngày tháng này càng chân thật hạnh phúc, sự căm ghét cùng bài xích đối thế giới Thiên Võng liền càng sâu, mỗi người các nàng đều vô cùng hy vọng mình có thể vượt 10 phó bản trở về đời thực, tiếp tục trải qua cuộc sống bình phàm tốt đẹp, những ngày tháng đó tưởng chừng vô vị làm chính mình oán giận chán ghét, giờ đây lại thành giấc mộng dài không gì sánh được.

Vẻ đẹp của thế giới ảo là có kỳ hạn, thực mau ba mươi ngày sắp kết thúc.

Một ngày này Tiêu Mộ Vũ tập họp mọi người lại bên nhau, bắt đầu công đạo những việc cần chú ý.

"Không ai biết phó bản tiếp theo sẽ là thể loại gì, có khả năng chúng ta sẽ bị tách ra, nếu lạc nhau mọi người nhất định phải vững vàng bình tĩnh, nghĩ cách thông qua chát nhóm cùng cả đội hội hợp. Rốt cuộc cùng nhau thông quan mới càng bảo đảm, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không không được tự tiện hành động, hiểu rõ chưa?" Tiêu Mộ Vũ nhìn vài người xung quanh.

Ba người Tô Cẩn gật đầu thật mạnh, "Rõ, Tiêu đội."

"Mặt khác, có điều này tôi nghĩ chúng ta phải lưu tâm, đó là trong game xuất hiện thẻ bài dùng đối phó người chơi khác - cấm bọn họ kích hoạt bất luận đạo cụ nào. Bởi vậy tôi đoán rằng, về sau chúng ta sẽ gặp phải nhiều đội chơi nữa, cho nên đừng nghĩ rằng tất cả những người mình gặp là NPC, cần phải bảo trì cảnh giác." Kết luận này là nàng cùng Thẩm Thanh Thu đúc kết ra, phó bản sắp tới, nàng cần thiết phải cường điệu.

Trần Giai Kiệt trong lòng rùng mình, điều này thực mấu chốt, phó bản gặp quỷ hại người đó là bọn họ khảo nghiệm, hết thảy đều có dấu vết để lại và tuân theo quy tắc, nhưng nếu gặp người có ác ý, hết thảy đều trở nên không thể nắm lấy, so quỷ càng nguy hiểm.

"Hãy nhớ rằng vẫn có sự khác biệt giữa người chơi cùng NPC, các bạn phải cẩn thận."

Tất cả những điều này chỉ để ngừa vạn nhất, nếu đội không tách ra, như vậy chuyện gì cũng dễ giải quyết, mọi người đều có thể thương lượng.

Một tháng đã kết thúc, ngày cuối cùng năm người đều trôi qua thận trọng, bởi vì hệ thống chậm chạp không triệu các nàng tiến phó bản, trong lòng từng người đều có chút khẩn trương.

Thẳng đến buổi tối, như cũ không có động tĩnh. Vì thế Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đành phải trở về nhà chính mình.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thanh Thu ngồi ở mép giường cau mày nghĩ trăm lần cũng không ra: "Đã đến thời gian, hệ thống làm sao một chút tin tức đều không có?"

Loại cảm giác này tựa như sắp diễn ra kỳ thi, bạn vò đầu bứt tai muốn nhìn đến đề bài, nhưng lão sư lại chậm chạp không phát đề, thực không thoải mái.

"Tới đâu hay tới đó, sớm hay muộn đều phải tới, cứ bình tâm đối đãi, chị như thế nào cũng sốt ruột lên?" Tiêu Mộ Vũ thần sắc thực thả lỏng, rót ly nước đưa cho Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thở dài, tiếp nhận Tiêu Mộ Vũ rót nước cho nàng, sầu lo nói: "Chị cũng không biết nữa, dĩ vãng chị thậm chí ngóng trông hạ phó bản, như vậy có thể cùng em kéo gần khoảng cách, tăng tiến cảm tình. Hiện tại giữa chúng ta khoảng cách gần gũi, tình cảm sáng tỏ rồi, chị lại bắt đầu lo lắng sợ hãi."

Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm trước người nàng, mặt mày ôn hòa nhìn nàng, "Chị sợ gì?"

Thẩm Thanh Thu buông cái ly, bắt lấy tay nàng, thần sắc có chút trầm thấp: "Sợ phó bản quá hung hiểm, chị bảo hộ không được em."

Được đến đáp án bên trong dự kiến, Tiêu Mộ Vũ cười cười, sau đó lại nghiêm túc nói: "Chị sẽ bảo hộ em, em tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng Thanh Thu, điều này không có nghĩa là em luôn đợi chị bảo hộ. Chị cũng là người, chị sẽ bị thương, sẽ đổ máu, sẽ đau. Hơn nữa, em chỉ hy vọng mình trở thành khôi giáp của chị, mà không phải nhược điểm của chị, minh bạch sao?"

Thẩm Thanh Thu không chớp mắt nhìn nàng, theo sau cúi người xuống, đem Tiêu Mộ Vũ ôm vào trong ngực.

"Em trước nay chưa từng là điểm yếu của chị, em luôn là khôi giáp của chị. Chị sẽ vì em mà sợ hãi một số thứ, nhưng càng bởi vì em mà tràn ngập dũng khí. Vô luận mặt sau khó khăn trùng điệp, chị đều sẽ không lùi bước một phân. Mà không chỉ có chị bảo hộ em, em cũng vẫn luôn bảo hộ chị, phương thức bất đồng nhưng mục đích chỉ có một, không phải sao?"

Tiêu Mộ Vũ ngực nóng bỏng một mảnh, nhắm mắt lại giơ tay gắt gao ôm Thẩm Thanh Thu, lập tức lại là một ván cờ sinh tử, nhưng ôm Thẩm Thanh Thu nàng vô cùng an tâm, vô cùng thản nhiên.

"Đinh!" Cùng lúc đó âm thanh hệ thống vang lên trong đầu năm người, là giọng nói của một nữ nhân xa lạ truyền tới.

"Hoan nghênh người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, Trần Giai Kiệt tiến vào phó bản 005. Tôi là trọng tài Số Năm, chúc các vị trải nghiệm trò chơi vui sướng!"

Lúc này đây bọn họ không hề được đưa đến căn phòng kín để nói chuyện với trọng tài, xem tư thế là trực tiếp vào phó bản.

"Tải thêm tập tin! Download xong, giải nén! Giải nén xong!"

Khi tràng âm báo quen thuộc này kết thúc, một trận tạp âm bén nhọn xuyên qua màng nhĩ Tiêu Mộ Vũ, từng tiếng phảng phất muốn chui vào trong đầu, làm lỗ tai nàng từng đợt nổ vang, đại não cũng bắt đầu choáng váng.

Khó chịu, thập phần khó chịu. Tiêu Mộ Vũ gian nan muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thế nhưng nàng đầu váng mắt hoa thống khổ thật sự.

Trong tầm nhìn trời đất quay cuồng của nàng, nàng nhìn thấy một mảnh tuyết trắng, chẳng mấy chốc có một mảnh da thịt vặn vẹo trong màu trắng ấy, không ngừng đong đưa.

Ngay sau đó có thứ gì đang tới gần nàng, Tiêu MộVũ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, vì thế thân thể rã rời của nàng tích lũy được một chút sức lực, lập tức trở mình lăn đi qua.

"Phanh, bang!" Thân thể nàng va chạm trên mặt đất, đau đớn làm ý thức Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng trở về, nàng tức khắc cảm thấy mình có thể nhìn rõ mọi thứ. Nàng phát hiện mình vừa lăn khỏi chiếc giường phủ drap trắng, người đang tới gần nàng chính là một y tá mặc đồng phục bệnh viện.

Mà đồ vật không ngừng đong đưa kia chính là ống chích trong tay y tá.

Tiêu Mộ Vũ từ trên giường lật xuống đụng phải xe đẩy thiết bị y tế, dụng cụ trên đó đều rớt xuống, vương vãi khắp sàn nhà.

Nàng cảm thấy đau nhói vì vết đâm trên mu bàn tay phải, vừa nhìn chính là kim tiêm truyền dịch bị rút ra, mang theo vệt máu không ngừng nhỏ giọt, Tiêu Mộ Vũ vội đem băng dán ấn chặt, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm hộ sĩ.

Nàng hiện tại ở bệnh viện, bên người không có đồng đội, đây là tin tức đầu tiên nàng nhận được.

"Cô làm gì vậy?"

Y tá ngữ khí lạnh lẽo cứng đờ, sắc mặt cô ta xanh mét, không cảm xúc nhìn Tiêu Mộ Vũ.

"Đây là tôi nên hỏi, cô đang muốn làm gì?" Tiêu Mộ Vũ đứng lên, lui về sau một bước.

Y tá khóe miệng giật giật, lộ ra một tia cười cổ quái, như đang trào phúng Tiêu Mộ Vũ. Ngay sau đó, cô ta nâng lên ống chích trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đương nhiên là trị liệu cho cô, nằm xuống." Cô ta mang găng tay cao su, nhưng lúc giơ tay lộ ra một đoạn cổ tay, trên đó rõ ràng dính vết máu, giống như bị thứ gì móc vào, da thịt đều mở ra, nhìn có chút khủng bố.

Tiêu Mộ Vũ khẽ nâng mắt, nhìn ống chích trong tay cô ta, lại nhìn bảng tên trước ngực, hộ sĩ này tên Điền Giai.

Đó là ống chích 20ml mang theo kim tiêm, đầu châm đã mở, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ rỉ sắt, nhìn không ra là thứ gì, cũng không có nhãn tên thuốc đính kèm.

Tiêu Mộ Vũ ôm bụng, gian nan nói: "Bụng tôi không thoải mái, chờ tôi đi vệ sinh đã. Cô có thể trị liệu cho người bệnh khác trước, sau đó quay lại đây." Nói xong nàng cầm khăn giấy bước nhanh vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Nàng theo bản năng muốn khóa trái, lại phát hiện cửa này không thể khóa trái, nàng đành phải dựa cửa, nhanh chóng tự hỏi trạng huống trước mắt.

"Người một nhà yêu thương nhau." Phó bản này không hạn chế sử dụng đạo cụ, nàng nhanh chóng kích hoạt thẻ bài chát nhóm, vòng tròn tìm kiếm không ngừng xoay quanh, nhưng cuối cùng không ai online.

Bọn họ đều cách nàng ngoài phạm vi một km, nàng đã đoán không sai, phó bản này cả đội bị tách ra.

"Tiểu Điền, cô làm gì lâu vậy, mấy bệnh nhân ở phòng số 8 đang chờ cô đổi thuốc."

Ngoài phòng đã không còn động tĩnh, Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Điền Giai đang đứng ngoài cửa phòng, trong khi một y tá lớn tuổi đang cau mày nói chuyện với cô ta, trên mũ y tá kia có hai vạch, hẳn là y tá trưởng.

"Tôi sẽ đi ngay." Lại là giọng điệu chậm rì rì nhưng cứng đờ.

"Cô ổn chứ? Sắc mặt làm sao kém như vậy?" Y tá trưởng cũng phát hiện Điền Giai bất thường.

"Không có việc gì, y tá trưởng."

Y tá trưởng có chút chần chờ: "Thật không có việc gì sao? Nếu không thoải mái không cần ngạnh chống, vạn nhất xuất hiện sai lầm, đó chính là vấn đề lớn, biết không?"

"Tôi biết, tôi đi trước." Nói xong Điền Giai đẩy xe dụng cụ y tế, dần đi xa.

Tiêu Mộ Vũ thấy thế mới đi ra, nàng nhìn y tá trưởng rất bình thường, vì thế thử nói: "Y tá trưởng, phiền toái hỏi một chút, tôi hôm nay còn trị liệu nào khác không? Vừa rồi y tá Điền Giai nói muốn làm trị liệu cho tôi, chất lỏng trong ống tiêm đó giống như rỉ sắt, nó là thuốc gì vậy?" Lúc hỏi, Tiêu Mộ Vũ nhìn quét bảng tên người trước mắt, trên viết chính là y tá trưởng Lý Mân.

"Màu rỉ sắt?" Lý Mân sửng sốt, theo bản năng hỏi.

"Đúng vậy, thuốc trong ống chích 20ml, nhìn có chút kỳ quái."

Y tá trưởng biểu tình hơi đổi, nhưng thực mau lộ ra ý cười ôn hòa, "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi hỏi xem có phải bác sĩ điều chỉnh thuốc cho cô không, cô cảm thấy khá hơn chứ?"

"Cảm ơn y tá trưởng, khá hơn nhiều."

"Cô bị cảm nhiễm rất nghiêm trọng, tuy rằng đang khôi phục, nhưng thân thể khẳng định sẽ suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước."

"Tôi đã biết, cảm ơn y tá trưởng." Tiêu Mộ Vũ nói xong cong eo, chậm rãi trở lại trên giường bệnh, chờ y tá trưởng rời đi, nàng nhanh chóng di chuyển tới cửa phòng, nhìn theo Lý Mân đang bước vội đến phòng bệnh số 8.

Nàng ở tại phòng bệnh số 2, cửa phòng bệnh số 4 đối diện cũng chỉ khép hờ, một nữ nhân tóc ngắn ló đầu ra, giống như Tiêu Mộ Vũ, cô ấy cũng đang quan sát tình huống.

Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, nhưng đối diện không đến một giây liền không dấu vết dời đi, hai người đồng thời đóng cửa lại, Lý Mân đã mang Điền Giai đi nhanh về phòng y tá.

Tiêu Mộ Vũ nghe động tĩnh, nàng hé khe cửa nhìn trộm, phát hiện Điền Giai dáng đi không giống trước đó, khớp xương cứng đờ lên, thế cho nên đi đường thân thể đều nghiêng lệch.

Tiêu Mộ Vũ đang cảm thấy kinh hãi, Điền Giai đột nhiên ngừng lại, sau đó đầu cô ta bất thình lình quay về sau 180 độ, trên khuôn mặt cứng đờ da thịt đã nhăm nhúm lại, khóe miệng máu loãng hạ xuống.

Giờ phút này hai tròng mắt vẩn đục của cô ta nhìn đăm đăm Tiêu Mộ Vũ, lộ ra một tia cười khô khốc.

--------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Cốt truyện mạt thế, tú ân ái có thể không?

Mạt thế chính là muốn dưỡng người yêu tang thi, bất luận đối phương biến thành gì.

Tiểu Tiêu: chị bị tang thi cắn?

Tiểu Thẩm: không, chị vừa cắn chết tang thi

Tô Cẩn, Tiểu Tả: ........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.