Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 125: Thành phố tuyệt mệnh (10)



Âm thanh hệ thống vừa dứt, mấy người Tiêu Mộ Vũ tức khắc ngừng lại, nhìn lẫn nhau trong mắt tràn đầy cảnh giác.

"Có ý tứ gì?" Không đợi Tô Cẩn hỏi đến đáp án, cầu thang dưới chân họ đột nhiên uốn lượn xoay tròn, toàn bộ không gian đều bắt đầu vặn vẹo đong đưa.

Tiêu Mộ Vũ một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, Thẩm Thanh Thu tay mắt lanh lẹ, duỗi tay nắm chặt cổ tay nàng, ôm nàng vào lòng.

"Mọi người đứng yên, cầu thang này đang bay lên!" Thẩm Thanh Thu khẩn trương nói, theo sau thấp giọng dặn dò Tiêu Mộ Vũ: "Ôm chặt chị!"

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu quan sát giếng thang, không chỉ cầu thang tầng một đang di chuyển, mà cầu thang ở tầng hai tầng ba, mấy tầng tiếp theo đều đang xoay tròn nối dài.

Tầng thấp đi lên, tầng trên hạ xuống. Cả tòa nhà giống như được tạo thành từ khối vuông xếp gỗ, hiện tại mỗi khối bắt đầu trật ra xoay tròn, kéo duỗi sắp xếp lại.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không thể tưởng tượng được loại tình cảnh này, cứ như đang ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy.

Thang lầu biến hóa thập phần kịch liệt, không chút nào bận tâm những người có mặt trong đó, khiến bọn họ vô pháp đứng vững. May mắn tay vịn cầu thang vẫn còn, Tô Cẩn Tả Điềm Điềm gắt gao bám vào tay vịn, mà Thẩm Thanh Thu một tay giữ lấy lan can, tay kia đem quân đao ghim vào khe nứt trên tường.

Tiêu Mộ Vũ ôm eo Thẩm Thanh Thu, giải phóng tâm trí để suy nghĩ về trạng huống trước mắt, đây hẳn là vòng thử thách ẩn của hệ thống, không phải biến hóa bình thường thuộc về thế giới này. Giờ phút này năm người giống như đang ở trên chuỗi xoắn kép DNA, phong vũ phiêu diêu, phía dưới là vực thẳm vô hình, vừa lơ đãng liền sẽ vạn kiếp bất phục.

Thẩm Thanh Thu phản ứng thực mau, ngay khi bức tường bị bật ra nàng liền rút về quân đao, cả người nhào vào thang lầu, quân đao lần nữa đâm vào cầu thang để cố định hai người.

Mà Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng chọn lọc thẻ bài trong đầu, ngay lập tức hét lớn: "Đừng bám tay vịn, Tiểu Tả, dùng tơ hồng quấn ba người vào cầu thang, mau!"

Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm đều đang cố gắng tìm cách, họ lập tức phản ứng khi nghe được lời Tiêu Mộ Vũ. Tả Điềm Điềm ném ra 5 mét tơ hồng, như con rắn nhỏ đem ba người bó đến vững chắc, cô có chút gấp: "Tiêu đội, phó đội, các cô chịu đựng được sao?"

Đường đao trong tay Trần Giai Kiệt không thể so quân đao cấp S của Thẩm Thanh Thu, vô pháp đâm xuyên bê tông cốt thép, chỉ có thể từ bỏ, lập tức đằng ra đôi tay bắt được áo khoác Thẩm Thanh Thu, giúp nàng cố định thân thể.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, sau đó cầu thang dài điên cuồng đong đưa, rõ ràng là bê tông cốt thép lại linh hoạt như con rắn, ném đến vài người đầu váng mắt hoa, như thể đang ngồi trên xe bay tận trời.

Đúng lúc này, âm báo hệ thống vang lên: "Người chơi Châu Kim Lượng bị loại!"

Âm báo vừa phát ra, trong lòng năm người chợt nhoáng lên. Có người bị loại, là thuộc về đội ngũ đầu tiên bước vào tòa nhà này sao?

Người chơi bị loại đối bọn họ kích thích không nhỏ, khiến tâm trạng năm người đều nặng nề. Bọn họ liền như vậy bám thang lầu bị quăng thật lâu, đột nhiên, nó ngừng xoay tròn và dừng lại trong tiếng răng rắc triền miên không dứt.

Tiêu Mộ Vũ mắt thấy tình huống không ổn, vội vàng nói: "Mau buông tay!"

Mấy người Thẩm Thanh Thu nhanh chóng buông tay, thang lầu cực nhanh phanh lại, Thẩm Thanh Thu cả người đều bị quăng đi ra ngoài. May mắn Trần Giai Kiệt bắt được vạt áo nàng, tuy rằng không thể giữ chặt cũng làm chậm lại tốc độ.

Thẩm Thanh Thu phản ứng rất nhanh, thu đao che chở đầu Tiêu Mộ Vũ, hai người lăn ra xa hai mét, cuối cùng gian nan dừng lại trước một vạch đỏ.

Tả Điềm Điềm vội tháo ra dây tơ hồng, ba người bò dậy đi đỡ Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu vội vàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, kiểm tra thân thể của nàng: "Có hay không bị thương?"

Tiêu Mộ Vũ cau mày lắc đầu, nhìn mu bàn tay Thẩm Thanh Thu đã bị cọ ra một mảnh vết máu, trong lòng đau xót.

Tiêu Mộ Vũ muốn bắt tay nàng, Thẩm Thanh Thu rụt trở về, thấp giọng nói: "Bị thương ngoài da, không có việc gì. Hiện tại thời gian khẩn cấp, trước nhìn xem tình huống như thế nào."

Năm người đứng chung một chỗ nhìn vạch đỏ trước mắt, dưới chân họ vốn giẫm lên thang lầu, hiện tại đã trở thành một cái thông đạo, bậc thang ban đầu đã biến mất.

Bên phải thông đạo có một đài cao giống như rèm che, mặt trên chính là cầu thang của mỗi tầng, cửa thang lầu đều đóng lại, không biết bên trong là bộ dáng gì.

Chín tầng ôm, tám cửa thang lầu, trong đó cầu thang tầng một đến tầng tám đều được xếp theo thứ tự, cửa hướng tới thông đạo này, giống như tùy thời đều sẽ mở ra. Cuối thang lầu là lối vào tầng chín, cũng là địa phương họ muốn đi.

"Thoạt nhìn, đây hẳn là trạm kiểm soát của hệ thống, xem ra chúng ta đã đi đúng hướng, công ty này đích xác có vấn đề." Tiêu Mộ Vũ bình phục hô hấp, nhìn trước mắt một đám thang lầu.

"Vậy vạch đỏ này mang ý nghĩa gì?" Tô Cẩn như lâm đại địch mà nhìn vạch đỏ giống tia laser dưới chân, có chút mù mịt. Hệ thống đột nhiên mở ra nhiệm vụ đem bọn họ ném vào, sau đó cái gì đều không nói, là muốn cho bọn họ làm gì.

Thẩm Thanh Thu cũng thực nghi hoặc, "Thời gian thăm dò một tiếng, không biết hệ thống bắt đầu tính giờ khi nào, nếu đã bắt đầu rồi, vậy nhiệm vụ này cũng đang được tiến hành, hệ thống không nhắc nhở, chính là yêu cầu chúng ta tự mình khám phá. Trong vài hầm ngục trước, hệ thống nói rằng muốn vượt ải cần có đầu óc, nhưng đây là mạt thế, vũ lực là chủ yếu, cho tới bây giờ mọi thứ đều bị giấu trong làn sương mù, nhiệm vụ này có thể là một mở đầu."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, tỏ vẻ nhận đồng.

"Cảnh tượng trước mắt đã thoát ly thế giới hiện thực, hao phí nhiều công sức như vậy, tôi nghĩ nó không chỉ là một phân đoạn trong tang thi. Cho dù có, cũng không phải thuần túy vũ lực đối kháng." Thẩm Thanh Thu nhìn mấy cánh cửa đóng chặt kia, lại nhìn vạch đỏ dưới chân.

Vạch đỏ thông thường là một đường cảnh giới, việc nó nằm ở đây nhất định có ý nghĩa. Suy nghĩ một chút, Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị nhấc chân, nhưng Thẩm Thanh Thu bên cạnh đã đầu tàu gương mẫu vượt đi qua.

Vài người đều cả kinh, Tiêu Mộ Vũ lông mày một ninh, nhưng còn chưa kịp nói gì, dưới chân liền một trận run rẩy, chỉ thấy một đài cao hai mét nhô lên trước vạch đỏ, mặt trên bày biện thứ gì đó, nhưng đã bị miếng vải đen bao lại hoàn toàn nhìn không rõ.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu một màn hình cực lớn hiện ra, là đồng hồ đếm ngược, giờ phút này vẫn ở trạng thái đứng yên, mà đồng hồ nhỏ trên góc trái đã là 02: 15, vẫn còn đang nhảy, hẳn là đang tính giờ.

"Hoan nghênh các vị tiến vào Vòng thử thách Liên hoàn của hầm ngục Số Năm, hãy thư giãn nào, các bạn chỉ cần hoàn thành một trò chơi nhỏ liền có thể vào tầng chín khám phá. Tôi tin rằng các bạn sẽ mê mẩn nó. Nhìn vào ám đài phía trước đi, trên đó chính là đạo cụ cho vòng thử thách này, không cần nhìn chằm chằm nó, tôi thách bạn cũng không nhìn xuyên được đâu. Tiếp theo chúng ta hãy bước vào phân đoạn thứ nhất, đố vui có thưởng, mời căn cứ nhắc nhở trả lời, lần này trò chơi là gì? Khen thưởng là điểm, dựa theo thời gian trả lời của từng người, giá trị phân biệt là: 8 điểm, 4 điểm, 2 điểm. Chú ý: Đáp sai hoặc không đáp, bị trừ 5 điểm!"

Tiêu Mộ Vũ biểu tình nghiêm túc, vài người khác cũng đều khẩn trương lên, cư nhiên còn sẽ bị trừ điểm, một người năm điểm cần 10 tang thi đền bù, sai rồi chính là lấy máu, chưa kể sẽ có trừng phạt khác mà họ không biết được.

"Để giám bớt độ khó, tôi sẽ cho mọi người lời nhắc đầu tiên, đây là một trò chơi giải đố kiểu cổ điển, được lưu truyền trong nhân gian. Kế tiếp bắt đầu đáp đề, trong thời hạn một phút sẽ có ba lời nhắc nhở, thỉnh nghiêm túc xem xét!"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vừa chuyển, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tiếng 'đinh' vang lên, xung quanh lập tức một mảnh đen nhánh, chỉ có nàng một người đứng dưới trản đèn tối tăm mờ ảo, nàng không có biện pháp cùng bất luận người nào giao lưu.

Suy nghĩ của nàng đã lâm vào hỗn loạn, ánh mắt cũng đong đưa, khó có thể chuyên chú.

Thực mau, một màn hình dài nhỏ xuất hiện trước mắt nàng, dường như có chữ viết không ngừng xẹt qua, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại nhìn chằm chằm màn hình, nỗ lực muốn phân biệt tin tức.

Ngay khi tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở mặt trên, bên trái đột nhiên lao tới một đám tang thi!

Chúng nó tốc độ rất nhanh, một đám da thịt thối rữa bất thình lình dán sát Tiêu Mộ Vũ, kia tròng mắt vẩn đục cơ hồ muốn rớt vào người nàng.

Cú sốc và cơn chấn động đột ngột này khiến Tiêu Mộ Vũ hít hà một hơi, nhanh chóng lui về phía sau. Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, suýt chút nữa liền kêu lên sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ rõ ràng cảm giác được sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người rét run.

Bất quá thực mau nàng liền phát hiện đây là giả, giống như hiệu ứng đặc biệt trong rạp chiếu phim 3D, nó chân thật và đột ngột đến mức có thể khiến người ta sợ chết khiếp. May mắn là giả, nếu là thật, chỉ sợ trốn đều trốn không khỏi.

Cũng chỉ là trong nháy mắt, đám tang thi rời đi với nụ cười dữ tợn như khi chúng xuất hiện. Tiêu Mộ Vũ gắt gao nhìn chằm chằm chúng nó, phát hiện trước ngực một con tang thi có vòng cung màu đỏ, giống như một phần của hình tròn.

Bởi vì chúng nó xuất hiện quá mức kinh tủng, thế cho nên Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không chú ý tới trên người chúng nó có gì. Chỉ là trong nháy mắt chúng nó xoay người, nàng vội vàng liếc qua, quả nhiên thấy được khác thường.

Trong đầu nàng hồi ức cảnh tượng thây ma rời đi, một cái, hai cái...... Hẳn là chín cái! Đường cong màu đỏ..... Thẩm Thập Nhất không có lừa nàng.

Tiêu Mộ Vũ không chút do dự, cho dù trong lòng như một cuộn chỉ rối, nàng vẫn nhanh chóng viết xuống ba chữ rồi bấm nộp.

Hệ thống biểu hiện nộp bài thành công, nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc, hẳn là còn có người chưa làm xong. Nhắc nhở thứ hai ra tới, Tiêu Mộ Vũ đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng hệ thống cũng không giở trò quỷ, lời nhắc hoàn toàn quy củ: "Liên hoàn mã".

(*Thế trận thời Bắc Tống, Liên hoàn giáp mã, đội kỵ binh dàn hàng ngang, cả người lẫn ngựa mặc giáp dày kín, liền lạc thành một khối).

Ba chữ vừa ra tới, Tiêu Mộ Vũ chắc chắn, đáp án của nàng không sai.

Lời nhắc nhở thứ ba chữ viết rất nhiều, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng xem qua, "Sau khi một biệt, lòng gửi hai nơi, chỉ hẹn rằng ba bốn tháng, nào ngờ lại năm sáu năm. Bảy dây trống trải đàn cầm, tám hàng thư không thể gửi...."

(*Nhất biệt chi hậu, nhị địa tương huyền, tuy thuyết thị tam tứ nguyệt, thùy hựu tri ngũ lục niên, thất huyền cầm vô tâm đàn, bát hành thư vô khả truyền.)

Từ 1 đến 8 liền đột nhiên im bặt, Tiêu Mộ Vũ cũng không xa lạ bài thơ đếm số này, nàng từng nghe qua trong một buổi hội đàm văn chương, mấy câu sau nàng đều nhớ rõ rành mạch. Tại thời điểm này, nếu người nào có thể thuộc được bài thơ, độ khó trò chơi gần như bằng không, nhưng nếu không nhớ rõ, lời nhắc nhở thứ nhất bẫy người như vậy, cơ bản đều chỉ có thể đoán mò.

"Đinh" đếm ngược kết thúc.

Vừa quay đầu, Tiêu Mộ Vũ liền phát hiện cả đội đều ở bên cạnh, sau khi âm báo kết thúc, một con số màu vàng bay lơ lửng trên đầu mỗi người.

Thẩm Thanh Thu: 8 điểm

Tô Cẩn: 2 điểm

Trần Giai Kiệt: 2 điểm

Tả Điềm Điềm: 4 điểm

Không ai bị trừ điểm, đó chính là kiếm lời!

Mấy người Tô Cẩn mở mắt ra, sắc mặt đều có chút tái nhợt, thực hiển nhiên bị dọa đến quá sức, thoáng bình phục tâm tình, bọn họ chạy nhanh nhìn điểm, sau đó đều là vui mừng khôn xiết.

-----------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.