Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, chỉ có thể tạm thời nhận lấy.
"Nó không có đầu óc, chúng ta đi nơi nào tìm đầu óc chứ." Thẩm Thanh Thu rất là bất đắc dĩ.
"Thẻ bài trong tay em đều quái dị, thêm một cái nữa cũng vậy thôi, nói không chừng mặt sau sẽ hữu dụng. Ít ra thân thể nó cứng như thép, dùng làm tấm chắn cũng không tệ." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại tiến lên rút một lần.
Lần này nàng đơn giản không nhìn, liền ném qua cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nguyên bản mặt mày nhu hòa nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhưng khi nhìn đến thẻ bài, nàng lập tức biến sắc mặt.
Tiêu Mộ Vũ trong lòng giật mình, chạy nhanh qua xem, nhịn không được nở nụ cười, "Chị thế nào tức giận rồi?"
"Người cô đơn giữa mạt thế, tên gọi thực không may mắn." Thẩm Thanh Thu có chút không thoải mái, lẩm bẩm nói: "Em sao có thể là người cô đơn, tơ hồng của chị vẫn luôn cột trên người em đấy."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, chỉ vào phần chú thích, "Chị nhìn kỹ."
Thẩm Thanh Thu liếc mắt xuống dưới, Người cô đơn giữa mạt thế, độ hiếm S↓, xác suất thấp rơi xuống tại phó bản mạt thế.
Mô tả vật phẩm: Cô đơn giữa mạt thế, đây chính là hoàn cảnh bi thảm nhất. Sau khi kích hoạt thẻ bài, có thể đem đối tượng đưa vào thành phố tang thi trong phó bản 005, cảm thụ tư vị một mình giữa mạt thế, thời gian phân biệt là 3 giây, 10 giây, 30 giây, 1 phút 30 giây. Thời gian đổi mới 48 giờ.
Goá bụa goá bụa, ngươi càng goá bụa, uy lực càng lớn, mời tự hành cảm thụ mị lực goá bụa.
"Hừ, goá bụa có mị lực gì, không bằng chúng ta song kiếm hợp bích." Thẩm Thanh Thu xem đến rõ ràng nhưng vẫn có chút khó chịu, ở một bên lẩm bẩm lầm bầm.
"Tiêu đội, thẻ bài này dùng khi một mình mới có thể phát huy uy lực lớn nhất phải không?" Tả Điềm Điềm vây lại đây nhìn nhìn, suy đoán nói.
"Ừm, người xung quanh càng nhiều hiệu quả càng kém, bốn cấp bậc tương ứng bốn người, ba người, hai người cùng một người, nói cách khác bên cạnh có dưới bốn người mới có thể sử dụng."
Tiêu Mộ Vũ cầm thẻ bài như suy tư gì, tuy rằng nó ác ý tràn đầy nhưng thời khắc mấu chốt, thật là một kỹ năng tự vệ khá tốt.
"Thanh Thu, chị rút đi." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu.
Kỳ thật nhiều lần rút thăm như vậy, nàng rút được thẻ bài tuy rằng hiếm lạ cổ quái, nhưng luôn có thể tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết. Ngược lại là Thẩm Thanh Thu, một thẻ bài hữu ích đều không có, một vài tấm nhìn như lợi hại nhưng luôn tồn tại tà khí, nàng căn bản không dám để Thẩm Thanh Thu tùy tiện dùng. Cho tới bây giờ, trừ bỏ quân đao kia, Thẩm Thanh Thu đều không có đạo cụ chiến đấu nào khác.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy may mắn vì lúc trước không màng Thẩm Thanh Thu phản đối, đưa thẻ bài Chim trong lồng cho nàng ấy, nếu không tại phó bản 005 chỉ sợ Thẩm Thanh Thu đã xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Thu thấy được ánh mắt Tiêu Mộ Vũ, minh bạch nàng suy nghĩ cái gì, hướng nàng cười một chút, kỳ thật chính mình chưa từng ỷ lại vào đạo cụ, chỉ cần có Tiêu Mộ Vũ bên cạnh là đủ rồi.
Thẩm Thanh Thu tâm tình rất thoải mái, tiến lên tùy tiện rút ra một trương, click mở vừa thấy tức khắc nở nụ cười, ngước mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ.
"Rút được vật gì?" Tiêu Mộ Vũ có chút tò mò, Thẩm Thanh Thu ý cười rõ ràng là hướng về nàng, trong ôn nhu lại nói không nên lời cảm khái.
Phản ứng của Thẩm Thanh Thu làm mấy người Trần Giai Kiệt khá hiếu kỳ, chỉ thấy Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận thẻ bài đồng dạng nở nụ cười, lắc đầu ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, "Đây đại khái chính là mệnh trung chú định."
Trần Giai Kiệt tò mò không thôi, "Phó đội, cho chúng tôi xem một chút."
Thẩm Thanh Thu rút được một thanh kiếm thời Chiến Quốc, nhưng là hàng thứ phẩm, độ hiếm cấp C.
Vừa nhìn lướt qua, Tô Cẩn vẻ mặt đau khổ nói: "Đội trưởng hai người như thế nào cười được, còn cười đến liếc mắt đưa tình, liền bởi vì cùng hoạn nạn sao?" Cô thấp giọng phun tào, nhưng hai người bên kia vẫn cười khanh khách nhìn lẫn nhau, căn bản không để ý tới bọn họ.
Chỉ thấy phần chú thích viết rằng, Kiếm đồng thời Chiến Quốc, độ hiếm cấp C, trông giống như một trong 5 thanh tuyệt thế bảo kiếm của Âu Dã Tử, thế nhưng chỉ là hàng thứ phẩm. Trong phó bản mỗi khi vũ lực phát ra vượt quá 80%, giữa thứ phẩm và chính phẩm, nó tất nhiên là cái trước tiên gãy làm đôi.
Mô tả vật phẩm: Thân là hàng thứ phẩm, khuyết thiếu lịch sử cùng giá trị văn hoá, không đáng một đồng, bởi vậy thập phần yếu ớt. Có thể dùng để xắt rau, nhưng chặt củi thì nên cẩn thận. Thỉnh không cần ghét bỏ nó, rốt cuộc loại hàng lỗi này ngươi đều có thể rút được, thuyết minh duyên phận tuyệt không thể tả. Huống hồ nó cùng chính phẩm chỉ kém hai ngàn năm tuổi. Như vậy một phen kiếm có thể rèn đúc lại, nguyên liệu càng cổ xưa càng kỳ diệu, thỉnh nhớ kỹ tuổi lớn làm ra kỳ tích.
"Tiêu đội, kiếm này của phó đội có thể đúc lại, câu cuối cùng nói rằng tìm được nguyên liệu thì có thể thăng cấp nó, đúng không?" Tô Cẩn nghĩ đến cái gì, nhịn không được hỏi.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Khuyết thiếu lịch sử cùng giá trị văn hoá, còn không phải cực kỳ xứng đôi với Cổ kiếm trước kia?"
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, lần trước Thẩm Thanh Thu rút được Cổ kiếm bằng đồng, trừ bỏ phong cách cổ cùng giá trị văn hoá thâm hậu, cũng là rách tung toé không đáng một xu, lúc ấy đều kiến nghị đưa đến trạm thu hồi phế phẩm, hai món này chính là anh em cùng cảnh ngộ.
"Trùng hợp đến thế sao?" Trần Giai Kiệt đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Mặc kệ đi, hai món này đều cấp C, cho dù một lần nữa rèn đúc cũng không tổn thất gì, sao lại không thử." Tiêu Mộ Vũ trong lòng mơ hồ có kết luận, ngay cả khi rèn đúc thất bại cũng chẳng sao, xem ra thật là nàng lây bệnh Thẩm Thanh Thu, hai người đều là trò cười của hệ thống.
Nhìn đến thẻ bài của nàng, Số Năm đều sửng sốt, "Cô xếp loại SSS, xác suất rút nhầm thẻ bài cấp C gần như bằng không."
Thẩm Thanh Thu nhún vai, "Từ khi tôi gặp được Mộ Vũ, dường như đã dùng hết vận may cả đời rồi." Nói xong nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười đến ý vị thâm trường.
Tiêu Mộ Vũ hận không thể véo nàng một phen, loại thời điểm này còn không quên miệng lưỡi ba hoa, vừa rời phó bản liền không đứng đắn. Chỉ là nghĩ tới chuyện gì, trong lòng nàng lại nhịn không được mềm mại, lời âu yếm này tuy rằng quá trắng trợn, nhưng cũng là sự thật, nghĩ vậy Tiêu Mộ Vũ lại nở nụ cười. Gặp được Thẩm Thanh Thu, cũng là nàng may mắn cả đời.
Thẩm Thanh Thu lần thứ hai đồng dạng không chút nào hàm hồ, nhưng lần này rút đến đồ vật lại làm ánh mắt nàng sáng ngời.
Chân trái giẫm chân phải, độ hiếm cấp S, có xác suất cực thấp rớt xuống tại phó bản.
Mô tả vật phẩm: Mời tự mình lĩnh ngộ, hệ thống không tiện nhiều lời, đơn giản là khiến Newton muốn bật nắp quan tài ngồi dậy. Thời gian liên tục tự mình tìm hiểu, thời gian đổi mới 24 giờ.
Thẻ bài này đã khiến cả đội không nói nên lời, Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn đều không hiểu ra sao.
"Chân trái giẫm chân phải? Nào có thẻ bài chỉ có tên mà không có mô tả, Newton đều muốn đội mồ sống dậy, là ám chỉ vi phạm định luật vật lý sao?" Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn đều là người tuổi trẻ, đối những vật phẩm mang phong cách kiếm hiệp này cũng không quá rõ ràng.
Nhưng Trần Giai Kiệt lại từng nghe nói qua, "Ha ha, tôi biết tôi biết, Trung Quốc có rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, trong đó khinh công tuyệt không thể thiếu. Tôi nhớ rõ rất nhiều tác giả miêu tả rằng, khinh công chính là chân trái giẫm chân phải, chân phải giẫm chân trái, sau đó mượn lực bay lên. Nhưng người học qua vật lý đều biết, đây là không có khả năng, khó trách Newton đều muốn đội mồ sống dậy."
Thẩm Thanh Thu đầy mặt vui mừng, đây là lần đầu rút được thẻ bài ưng ý, "Chị thích nhất chính là khinh công thời cổ đại, hiện nay có thể tự mình trải nghiệm đến thoả mãn."
Tiêu Mộ Vũ thấy nàng vui vẻ cũng đi theo cao hứng lên, nhưng nghĩ đến nàng ỷ vào công phu luôn một người xằng bậy, lại nhàn nhạt bồi thêm một câu, "Lúc thoả mãn đừng quên chị đã hứa với em chuyện gì, em sẽ không cho phép chị hồ đồ."
Thẩm Thanh Thu nghe vậy sắc mặt hơi khổ, bĩu môi có chút ủy khuất nói: "Chị khi nào hồ đồ, em đều không cho người ta vui vẻ một chút."
Tiêu Mộ Vũ mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là chỉ chỉ Tả Điềm Điềm, "Tiểu Tả, chạy nhanh rút thăm, kết thúc chúng ta sớm một chút trở về." Có người vừa rồi than đói bụng, sớm một chút trở về nấu món ngon cho nàng ấy mới phải.
"Em không có ngăn cản chị vui vẻ, em cũng vì chị mà vui mừng, nhưng chị thỏa mãn thế nào cũng phải đem lời em ghi tạc trong lòng." Chết trong phó bản chính là chết ở đời thật, không chỉ đơn giản là một trận trò chơi. Nàng biết Thẩm Thanh Thu rất lợi hại, nàng cũng không lo nàng ấy cả gan làm loạn, tuy nàng luôn nói người yêu nhà mình là cái đầu trâu, nhưng nàng biết Thẩm Thanh Thu rất có chừng mực, cũng sẽ không tùy ý làm càn.
Mỗi một sự kiện đều được nàng ấy suy xét rõ ràng hậu quả rồi mới tiến hành, nhưng cũng không đại biểu nàng ấy sẽ không phải trả giá. Mà lý do khiến Thẩm Thanh Thu không màng hậu quả đi làm, đó chính là vì nàng.
Nàng không muốn nàng ấy sẽ vì mình mà gặp chuyện, theo phó bản không ngừng tiến hành, nàng đối Thẩm Thanh Thu càng ngày càng để ý, loại sợ hãi này cũng tăng gấp bội.
Thẩm Thanh Thu vốn dĩ chỉ là mượn cơ hội làm nũng, trong lòng vẫn sợ Tiêu Mộ Vũ tìm nàng tính sổ, cũng không phải thật ủy khuất. Nghe được Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc giải thích, nàng vốn đang vui vẻ lại phát hiện Tiêu Mộ Vũ đang suy nghĩ lung tung, trong đôi mắt màu mực kia cũng gợn lên tia khổ sở, khiến nàng lập tức hoảng loạn.
"Mộ Vũ, làm sao vậy?" Nàng cầm tay Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu xám có chút khẩn trương.
Tiêu Mộ Vũ từ trong suy nghĩ ngột ngạt thoát ra, nhưng nữ nhân bên cạnh vẫn khỏe mạnh, chậm rãi thở hắt một hơi.
"Không có, chỉ là hơi mệt mỏi." Nàng không buông tay Thẩm Thanh Thu, đối nàng ấy mỉm cười trấn an, nhưng tinh thần rõ ràng sa sút.
Thẩm Thanh Thu tức khắc cũng không tâm tư ở lại, mà bên kia Tả Điềm Điềm đã rút xong hai lần.
So với thẻ bài của Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, thẻ bài của cô thực bình thường, nhưng mô tả thật khiến người sống lưng phát lạnh.
Tấm thứ nhất, Chuông gọi hồn, độ hiếm cấp A, xác suất thấp nhận được từ phó bản.
Mô tả vật phẩm: Chuông gọi hồn, lay động lục lạc, cô hồn dã quỷ xung quanh sẽ nghe lệnh mà đến, người nắm giữ có thể giao tiếp cùng quỷ, tức là hỏi chuông, chuông vang một tiếng là đúng, chuông vang hai tiếng là sai. Nhưng hai giới Âm Dương không nên liên hệ, vì vậy xin cẩn thận khi sử dụng.
Tấm thứ hai, Hương dẫn đường cõi Âm, độ hiếm cấp S, xác suất cực thấp rơi xuống tại phó bản thần quái.
Mô tả vật phẩm: Khi bước vào cõi Âm Dương, tiểu quỷ liền càn rỡ, người chết không biết đi nơi nào, người sống không biết đi nơi đâu, mười dặm bãi tha ma không đường về quê. Có hương dẫn đường bên cạnh, đường xuống hoàng tuyền không còn lạnh, Minh giới cùng Nhân giới phương hướng rõ ràng. Thời gian hồi lại 24 giờ.
"Cái này thoạt nhìn có điểm......" Tô Cẩn theo học nền giáo dục phương Tây, cô không biết nhiều về chuyện ma quỷ, cho nên nhìn thẻ bài này có chút mờ mịt, chỉ là đoạn mô tả khiến cho cô mạc danh không thoải mái.
Tả Điềm Điềm thậm chí có chút sợ hãi, sắc mặt đều tái nhợt.
Tiêu Mộ Vũ biết tâm tình các nàng, an ủi nói: "Không có việc gì, chỉ là thẻ bài mà thôi, lại tà ma thế nào cũng không thể dọa đến em. Kết thúc một cái phó bản liền không cần nghĩ nhiều, đi về trước nghỉ ngơi, chờ đến mặt sau chúng ta lại thảo luận mấy vấn đề này."
Tả Điềm Điềm cất thẻ bài vào túi, gật gật đầu, nhiều ngày như vậy tìm đường sống giữa bầy tang thi, giờ có gặp chuyện khủng bố cỡ nào cũng không đáng kể.
"Chúc mừng các bạn thông quan, phó bản 006 tiếp theo sẽ mở sau hai tháng nữa, các bạn có thể nghỉ ngơi thật tốt." Số Năm nói xong phất tay, tức khắc năm người vừa mở mắt liền về tới trong nhà chính mình
Phó bản lần này diễn ra bất quá mười ngày, tuy rằng thế giới Thiên Võng được thiết kế rất giống đời thực, nhưng vẫn có nhiều điểm bất đồng.
Rời đi mười ngày trong nhà như cũ không nhiễm một hạt bụi, Tiêu Mộ Vũ mở cửa sổ cho thông thoáng, sau đó cùng Thẩm Thanh Thu đổi mới một bộ đệm chăn.
Các nàng vừa trở về liền đi siêu thị, rất nhanh Tiêu Mộ Vũ đã vào bếp bận rộn, nàng đang chế biến món bò bít tết bơ tỏi cho cô vợ kén ăn nhà mình. Bơ đã tan chảy trong chảo rán, bỏ thịt bò vào chiên vàng xém hai mặt, tiếng xèo xèo vang lên mùi hương phác mũi.
Tiêu Mộ Vũ thò đầu nhìn ra cửa bếp, Thẩm Thanh Thu đang cần mẫn lau dọn nhà. Ngày thường nàng ấy vẫn đảm nhận việc này, chỉ là hôm nay đặc biệt tự giác, thật sự hiếm thấy.
Tiêu Mộ Vũ trong mắt mang cười, nàng gắp thịt bò ra dĩa, chuẩn bị rưới lên nước sốt bơ tỏi, mà mì Ý bên cạnh cũng đã xong.
Bên ngoài Thẩm Thanh Thu đã lau cái bàn đến sáng bóng, Tiêu Mộ Vũ liền dọn bò bít tết cùng mì Ý ra. Món ăn thơm ngon lại trình bày tinh tế, hoàn mỹ.
"Rửa tay, ăn cơm." Bốn chữ lời ít mà ý nhiều,Thẩm Thanh Thu chóp mũi kích thích, ánh mắt đều sáng.
"Tuân lệnh vợ, thơm quá đi." Nàng cười tủm tỉm lại đây, thăm dò nhìn Tiêu Mộ Vũ bày dao nĩa, thực tự giác duỗi tay tháo tạp đề cho nàng ấy.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu để nàng thuận tiên gỡ tạp đề, thúc giục nói: "Không phải nói đói bụng sao, chạy nhanh rửa tay."
Thẩm Thanh Thu liên tục gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Chờ nàng ra tới, Tiêu Mộ Vũ đã bày ra một chai rượu vang đỏ, đang cúi đầu rót rượu.
Thẩm Thanh Thu không biết làm sao, đột nhiên trái tim đập dồn dập.
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu rót rượu, bởi vì nấu cơm nên nàng buộc tóc lên, lộ ra cái cổ trắng nõn xinh đẹp, ngón tay sạch sẽ thon dài, nắm chân ly đựng một phần ba rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, lúc nàng quay đầu lại, sự đạm nhạt trong đôi mắt màu đen đã tan biến, thay thế đều là ôn nhu.
"Đây là bò bít tết cùng mì Ý chị thích, xứng với rượu vang đỏ, em phục vụ như vậy chị hài lòng không?"
Thẩm Thanh Thu ngồi đối diện Tiêu Mộ Vũ, nhìn nàng ấy cầm dao nĩa bắt đầu cắt thịt bò, nàng cũng không vội ăn, chỉ là chống cằm nhìn Tiêu Mộ Vũ với ánh mắt sáng ngời.
"Đây là không đói bụng?" Đang cắt bò bít tết, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, phát hiện ánh mắt đối phương đều dính trên người mình.
"Không phải, chỉ là cảm thấy chúng ta dùng cơm tây đặc biệt lãng mạn, nếu có thêm ngọn nến thì tốt rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn mặt trời đã ngã về tây, sắc trời nhuộm một màu đỏ rực. Kỳ thật mới hơn bốn giờ chiều, chỉ là lo lắng Thẩm Thanh Thu đói lả, nàng mới nấu cơm sớm chút.
"Không có ngọn nến." Tiêu Mộ Vũ có chút không hiểu được phong tình, trong vô thức đã cắt xong bò bít tết trước mặt. Nàng chưa nói cái gì, thuận tay lấy qua dĩa thịt bò của Thẩm Thanh Thu, sau đó đổi cho nàng ấy phần đã cắt xong.
Thẩm Thanh Thu nhìn phần thịt bò được cắt chỉnh tề đưa đến trước mặt, trong lòng ngọt như nếm mật, ngoài miệng vẫn nói: "Để chị tự làm."
"Đói lả rồi, mau ăn đi." Không nhanh không chậm đáp một câu, Tiêu Mộ Vũ cắt ra một khối thịt bò nhét vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Thẩm Thanh Thu cười đến mi mắt cong cong, "Em làm sao biết săn sóc như vậy."
Nhìn nàng ưu nhã ăn bò bít tết, Thẩm Thanh Thu chờ nàng nhấm nuốt xong, giơ lên ly rượu, nghiêng đầu ý bảo Tiêu Mộ Vũ cụng ly.
Thẩm Thanh Thu vốn dĩ chính là người đẹp tựa hoa, lúc này ý cười xán lạn giống như ánh mặt trời, động tác giơ rượu vang đỏ càng mang theo một loại phong tình, Tiêu Mộ Vũ không thể chống cự dụ