Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 165: Hỉ (7) Nàng hôn ta lần nữa được không?



Tiêu Mộ Vũ đem hết thảy đều xem ở trong mắt, tự nhiên biết Thẩm Thanh Thu nói chính là sự thật. Trái tim nàng vẫn chưa từ trong khẩn trương hoãn lại đây, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt có chút do dự.

Vừa rồi đã là lần thứ hai quan tân lang quay đầu, Tiêu Mộ Vũ trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nếu một lần là trùng hợp, vậy hai lần hắn nhìn về phía nàng là có ý gì, nàng thật sự vô pháp đem trùng hợp đi an ủi chính mình. Hơn nữa hành động của người giấy kia rất quỷ dị, làm nàng nhất thời không dám mạo hiểm đuổi theo, Thẩm Thanh Thu chưa khôi phục ký ức, chính mình không thể mang theo nàng ấy liều mạng.

Nhưng đêm nay khả năng liền mất đi một cơ hội lần theo dấu vết thật tốt.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt tái nhợt, thực hiển nhiên vẫn còn đang trong kinh hách, nhưng nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại rõ ràng biết Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cái gì, "Nàng còn muốn theo dõi chúng nó sao?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không, quá nguy hiểm."

Trong mắt Thẩm Thanh Thu mạc danh có chút mất mát, nàng cúi đầu ảo não nói: "Vậy nếu ta không theo nàng, hoặc là ta không yếu như vậy, nàng sẽ đuổi theo phải không?"

Tiêu Mộ Vũ thực kinh ngạc Thẩm Thanh Thu sẽ nói điều này, nàng cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Nàng nhớ lại rồi?"

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, khó hiểu nói: "Nhớ tới cái gì? Ta đã quên chuyện gì ư?"

Tiêu Mộ Vũ thở dài, khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Nhìn Thẩm Thanh Thu có chút nóng nảy, Tiêu Mộ Vũ lại khẽ cười một tiếng: "Nàng không yếu, may là vừa rồi nàng phát hiện được bóng ma kia, kịp thời ngăn cản ta đi ra ngoài, mới giúp hai ta tránh thoát kiếp nạn. Rõ ràng nàng đang rất sợ hãi nhưng vẫn có thể chú ý động tĩnh xung quanh, phản ứng nhanh như vậy, rất lợi hại."

Thẩm Thanh Thu được nàng khen đến sắc mặt đỏ lên, "Ta, ta chỉ là vừa vặn thấy được. Nhưng tại sao nàng muốn điều tra chuyện này, nguy hiểm như vậy nàng còn một mình ra tới?"

Thẩm Thanh Thu thực không tán đồng, có chút oán trách Tiêu Mộ Vũ.

"Đây là ta cần thiết làm, hiện tại còn không có biện pháp nói cho nàng, về sau nàng liền minh bạch." Dứt lời Tiêu Mộ Vũ nhìn theo phương hướng đội ngũ đón dâu biến mất, đó là cửa thành phía bắc. Mà bên kia vẫn còn lưu lại vết nước mơ hồ, một đường uốn lượn, đêm nay không biết là nữ nhi nhà ai gặp chuyện.

"Đi thôi, qua đó nhìn xem." Tiêu Mộ Vũ nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu theo bản năng duỗi duỗi tay, nhưng khi sắp đụng tới tay Tiêu Mộ Vũ, nàng lại vội vàng rụt trở về. Chỉ là mới thu hồi một nửa, đối phương đã nhanh chóng duỗi tay lại đây, cầm thật chặt tay nàng.

Trái tim Thẩm Thanh Thu bùm bùm nhảy dựng, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đôi tay giao nắm, gương mặt lập tức đỏ bừng. Này hết thảy bị Tiêu Mộ Vũ thu hết vào đáy mắt, vì thế khóe môi nhịn không được cong lên.

Phía sau Thẩm Thanh Thu còn thấp giọng lẩm bẩm: "Nàng nắm tay ta làm gì?"

Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rũ mắt cười: "Đáng yêu."

Thẩm Thanh Thu có chút sững sờ, một lòng nói không nên lời nhộn nhạo, trong nháy mắt ném đi cảnh tượng vừa khiến nàng sợ tới mức hồn vía lên mây, ngây ngốc nở nụ cười.

Tâm tư bị kìm nén lần nữa hiện lên trong đầu Tiêu Mộ Vũ, có lẽ nên thử một lần, Thẩm Thanh Thu cũng không đến mức đánh nàng đi? Bất quá thời cơ không đúng, trước làm chính sự.

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cẩn thận nhìn xung quanh, sợ đám quỷ vật kia lại toát ra tới, hôm nay thật sự là điên đảo nhận tri của nàng, nàng xưa nay chưa thấy qua loại chuyện quỷ dị này. Thoáng nhìn vệt nước trên đường, Thẩm Thanh Thu có chút kinh hãi hỏi: "Nàng nói mục tiêu đêm nay không phải ta, vậy bên trong kiệu hoa có người rồi phải không?"


Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.

Thẩm Thanh Thu run lập cập, lại có chút không đành lòng, "Cũng không biết là nữ hài nhà ai gặp nạn, đụng tới loại sự tình này đều phải bị hù chết đi."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có chút phức tạp, nàng cùng Thẩm Thanh Thu một đường truy đuổi theo vết nước, tới trước cửa một ngôi nhà. Đây cũng không phải nhà giàu, nơi cánh cổng gỗ màu than chì đã tích một vũng nước, trên cửa xuất hiện một đôi tay ấn, ướt dầm dề khắc sâu vào, vệt nước theo chưởng ấn chảy xuống, làm người không rét mà run.

Nơi này mùi tanh của nước sông thập phần dày đặc, Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống nhìn kỹ, trong nước tích không ít bùn, còn có mấy cọng rong rêu.

Thẩm Thanh Thu thấy được rõ ràng, trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, "Xem ra chuyện Bạch Hà lang quân là sự thật, chính là quan tân lang cưỡi ngựa vừa rồi, dáng vẻ hắn thật là từ dưới sông bò dậy."

Đại khái bộ dáng hắn quá kinh dị, làm Thẩm Thanh Thu nói chuyện đều có chút nói lắp: "Mặt hắn giống như chết đuối dưới nước, nhưng nếu là Bạch Hà lang quân đón dâu, vì sao sẽ có nhiều người giấy như vậy? Người giấy vốn dĩ liền sợ nước, một thủy quỷ không nên mang người giấy đi cùng."

Nàng cũng chưa ý thức được, nàng đã đem chuyện thần quái này trở thành sự thật khách quan để phân tích, đây rõ ràng chính là người chơi tư duy. Tiêu Mộ Vũ trong lòng tràn đầy vui mừng, quả nhiên là Thẩm Thanh Thu, cho dù giả thiết nhân vật nhu nhược đến mức nào đều che lấp không được bản thân nàng ưu tú.

"Nàng nói rất đúng, một người chết không có khả năng sẽ trát người giấy cho chính mình, vừa rồi người giấy kia đến gần ta liền ngửi được một cổ mùi hồ nhão cùng mực nước, cho nên đám người giấy đó cũng là mới trát." Tiêu Mộ Vũ nói ra suy đoán của mình.

Thẩm Thanh Thu nghe được sắc mặt đều thay đổi, "Ý của nàng là, chuyện này không chỉ có âm hồn quấy phá, còn có người ở sau lưng quạt gió thêm củi?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sự tình đã phát sinh rồi, lưu lại nơi này cũng không ý nghĩa. Đêm nay đội ngũ đón dâu quỷ dị kia chính là mối hoạ lớn, mà Thẩm Thanh Thu còn không có khôi phục ký ức, thời gian còn lại thật sự không nhiều lắm.

"Được rồi, trời tối ở bên ngoài không an toàn, ta đưa nàng trở về."

Trải qua một chuyến đi này, Thẩm Thanh Thu tuy rằng có chút ngạo kiều cùng ngượng ngùng, nhưng ít nhất sẽ không cùng Tiêu Mộ Vũ chơi tính tình, ngoan ngoãn tùy ý nàng nắm trở về Thẩm gia.

Trở về vẫn phải trèo tường, Thẩm Thanh Thu không có chọn lựa khác, chỉ có thể để Tiêu Mộ Vũ ở dưới nâng nàng lên cao, làm nàng ngồi ở trên đỉnh. Nhìn Tiêu Mộ Vũ linh hoạt mà nhảy đi vào tiếp được chính mình, Thẩm Thanh Thu luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, rồi lại không thể giải thích được.

Phát hiện Thẩm Thanh Thu lông mày đều nhăn thành một đoàn, Tiêu Mộ Vũ không khỏi hiếu kỳ: "Nàng sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu nhìn tường viện, rối rắm nói: "Ta luôn cảm thấy, phải là ta ôm nàng mới đúng."

Tiêu Mộ Vũ trong mắt quang mang chợt lóe, kiềm chế tâm tình thấp giọng nói: "Như thế nào sẽ có loại cảm giác này, nàng nhớ tới cái gì sao?"

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hồ nghi mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng mới buồn bã nói: "Nàng lúc nào cũng nghĩ rằng ta bị mất trí nhớ hả?"

Tiêu Mộ Vũ thở dài, bất đắc dĩ cười: "Cũng không hẳn, chỉ là nàng đã quên đi một chuyện rất quan trọng." Thê tử sống sờ sờ đứng ở trước mắt đều không nhận biết.

"Chuyện rất quan trọng?" Thẩm Thanh Thu tin là thật, nhíu mày hỏi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng: "Thật muốn biết?"

Thẩm Thanh Thu không hề nghi ngờ, gật gật đầu.

Hiện tại đã không còn biện pháp nào tốt hơn, Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, lôi kéo Thẩm Thanh Thu vào phòng. Trong phòng vẫn chưa đốt đèn, cửa sổ cũng đóng lại, bởi vậy ánh sáng thực ám, Thẩm Thanh Thu căn bản thấy không rõ gương mặt Tiêu Mộ Vũ.

"Muốn thắp đèn không?" Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không có tâm phòng bị, hỏi.

"Không cần." Tiêu Mộ Vũ nói rất nhỏ, thậm chí có chút mất tiếng, điều này làm Thẩm Thanh Thu mạc danh cảm thấy có chút nguy hiểm. Nhưng nàng chưa kịp nghĩ, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên bước nhanh nhích lại gần ôm lấy nàng, tay phải vững vàng giữ ở sau ót nàng.

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trước mắt hắc ám tăng thêm, Tiêu Mộ Vũ hơi thở che trời lấp đất đè ép tới, trên môi xúc cảm ấm áp lại mềm mại, trực tiếp đem hồn của nàng chấn đi ra ngoài.

"Nàng làm gì...... Ưm......" Lời còn lại đều bị Tiêu Mộ Vũ nuốt lấy, Thẩm Thanh Thu vừa mở miệng liền tạo cơ hội cho đối phương xâm nhập, vì thế nàng lập tức bị bao phủ trong loại cảm giác ngọt ngào quen thuộc này.

Ban đầu nàng còn kinh hoảng thất thố mà chống đẩy, đến cuối cùng nàng buông lỏng tay đồng thời vòng lấy eo Tiêu Mộ Vũ, cùng Tiêu Mộ Vũ hôn đến gắn bó keo sơn. Hành động của nàng hoàn toàn vượt khỏi đại não khống chế, cảm giác giữa môi răng mỹ diệu đến mức khiến nàng trầm mê, thậm chí hô hấp theo không kịp đều không muốn buông ra, hận không thể đem Tiêu Mộ Vũ hủy đi ăn nhập bụng.

Tiêu Mộ Vũ tự nhiên phát hiện loại biến hoá này, nàng nhẹ nhàng đẩy ra Thẩm Thanh Thu, người trước mắt hô hấp dồn dập, đang mơ mơ màng màng nhìn nàng, Tiêu Mộ Vũ thế nhưng có chút khẩn trương, thở gấp nói: "Nàng nhớ rõ ta là ai chưa?"

Thẩm Thanh Thu con ngươi lửa nóng tan chút, lẩm bẩm nói: "Tiêu Mộ Vũ."

Tiêu Mộ Vũ trong lòng chợt lạnh, quả nhiên phải làm quyết liệt hơn, sao có thể chỉ hôn một trận liền khôi phục ký ức. Nhưng nhìn Thẩm Thanh Thu mềm mại dựa ở trong ngực mình, nàng vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, "Nếu nàng vẫn không nhớ, vì sao dám dùng sức hôn ta như vậy?"

Thẩm Thanh Thu quơ quơ đầu: "Ta, ta cũng không biết, ta chính là rất muốn hôn nàng. Rõ ràng là nàng hôn trước, ta chỉ là phản kích."

Tiêu Mộ Vũ trong lòng có chút nóng lên, "Nàng không cảm thấy ta hôn nàng thật quá mức sao?"

Thẩm Thanh Thu khẽ nhấp miệng, "Là hơi quá mức, nhưng cảm giác rất tốt, ta thực thích nàng hôn ta, ta có phải hay không có bệnh?"

Tiêu Mộ Vũ ánh mắt mềm mại, "Ngốc dạng."

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, đại não vừa trải qua hưng phấn quá độ lúc này mới thư hoãn xuống. Nàng vốn là người thông minh, chỉ là tần suất động thủ của nàng luôn đi trước tài hùng biện, cho nên người khác nhìn vào nàng, phần lớn chỉ thấy được giá trị vũ lực vượt trội của nàng.

Nhưng hiện tại, Thẩm Thanh Thu tạm thời mất đi sức mạnh cùng thân thủ khiến người sợ hãi, đại não của nàng liền hiển lộ ra trí tuệ nguyên bản, "Nàng vẫn luôn nói ta đã quên đi thứ gì, nhưng ký ức của ta thật hoàn chỉnh. Ta cũng nhớ rõ nàng, nhớ rõ những chuyện phát sinh giữa ta và nàng trong nhiều năm qua."

"Tuy rằng ta thừa nhận ta rất có hảo cảm với nàng, từ nhỏ liền thích đi theo nàng. Nhưng Mộ Vũ, nàng quá đáng ghét, tự phụ lại lạnh nhạt, tuyệt đối sẽ không giữa đêm khuya mạo hiểm đến đây vì ta. Liền tính cách ngoài lạnh trong nóng của nàng, cho dù thật lòng cứu ta cũng sẽ không hôn ta, cho nên ta nghĩ ta thật sự đã quên mất chuyện gì. Bằng không ta cũng sẽ không kỳ quái như vậy, sợ nàng xảy ra chuyện, muốn thân cận nàng, hành vi hoàn toàn không chịu khống chế. Trước đó ta cảm thấy đi theo nàng ra ngoài chính là ta váng đầu rồi, nhưng nếu không cùng nàng đi ra ngoài, ta khẳng định phải hối hận đến chết."

Nàng nói một đoạn thật dài, thậm chí có chút nói năng lộn xộn, nhưng Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn có thể lý giải, cũng vẫn luôn kiên nhẫn nghe, mặt mày nhu hòa.

"Cho nên nàng nói nhiều như vậy, là muốn nói cho ta cái gì?" Tiêu Mộ Vũ thật sự vui vẻ, thanh âm ôn nhu lại mang theo cười, Thẩm Thanh Thu nghe được trong lòng phát ngứa, rất muốn lại hôn hôn nàng.

Thẩm Thanh Thu kiềm chế xuống, nghiêm túc nâng đầu nói: "Tuy rằng ta không biết nàng vì sao phải nhúng tay vào chuyện Bạch Hà lang quân, nhưng trước mắt ta cũng trốn không xong, cho nên, nếu nàng muốn làm gì đều có thể thương lượng cùng ta, không cần......" Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: "Không cần giống như đêm nay, một người đi ra ngoài, một người đuổi theo quỷ."


Nhìn thấy bộ dáng chân thật của đội ngũ đón dâu kia, Thẩm Thanh Thu đích xác sợ đến muốn mệnh, nhưng chờ nàng bình tĩnh suy xét lại, nếu để Tiêu Mộ Vũ một mình đuổi theo bị chúng nó phát hiện, nên làm cái gì bây giờ, nàng càng nghĩ càng sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ vẫn luôn mỉm cười, nhưng nghe được Thẩm Thanh Thu nghiêm túc lo lắng cho mình, cái mũi đột nhiên lên men, trong mắt một cổ nhiệt ý liền phải trào ra tới. Nàng nhẫn nại thật lâu, mang theo giọng mũi nói: "Ta đã biết."

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra, nhìn bên ngoài nhỏ giọng nói: "Đã khuya, nên nghỉ ngơi."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ân, nàng ngủ đi, hẳn là mệt nhọc rồi."

Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, vừa mới trải qua hôn nồng nhiệt khiến cả người tâm viên ý mã, kỳ thật cũng không buồn ngủ. Nhưng nàng cũng không thể nói thật, vì thế thấp giọng nói: "Nhưng ta sợ hãi, tưởng tượng đến những người giấy khủng bố kia, ta cũng không dám ngủ."

Tiêu Mộ Vũ không chút nghi ngờ, rốt cuộc hiện tại Thẩm Thanh Thu không có ký ức, sẽ sợ hãi thực bình thường.

"Ta tại đây bồi nàng, nàng ngủ đi."

Thẩm Thanh Thu ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu chân trái đá chân phải, giống như vô tình nói: "Nàng ngồi ở đây sẽ mệt đó, lại nói chúng ta hôn cũng hôn rồi, ngủ chung cũng không việc gì, nàng ngủ cùng ta đi, bên cạnh có người ta mới không sợ."

Thẩm Thanh Thu nói đến thập phần chân thành, thật là nói có sách mách có chứng, thậm chí thực đơn thuần vô tội. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nghe ra hương vị quen thuộc, so với trước kia, thủ đoạn hiện giờ của nàng ấy có vẻ non nớt ngây ngô rất nhiều, thực hiển nhiên mục đích không có gì bất đồng, nàng thậm chí hoài nghi, nàng ấy đã nhớ lại một ít việc.

Tiêu Mộ Vũ cũng không chọc thủng tâm tư người kia, ngoan ngoãn nghe lời bắt đầu giải đai lưng.

Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua, yết hầu vô thức trượt động, nàng nhanh chóng cởi ngoại bào chui vào trong chăn chờ Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó kích hoạt Thuần Quân Kiếm đặt ở trên bàn, lúc này mới lên giường nằm bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nhìn trên bàn trống rỗng nhiều ra một thanh kiếm, nàng thoáng nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ là nghiêng người nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng: "Sao không ngủ?"

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy lại hôn một lần, nói không chừng liền nhớ tới."

Tiêu Mộ Vũ khóe miệng giương lên, xoay người nhìn Thẩm Thanh Thu, "Nhớ tới cái gì, là ở trên xe ngựa kêu cứu mạng, hay là nhớ tới Thẩm tiểu thư khiến bao nhiêu người ái mộ tới cửa cầu thân?"

Thẩm Thanh Thu:......

------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Ta không cần mặt mũi nữa! Quăng ngã!
Tiểu Tiêu cũng học hư
Tiểu Tiêu tỏ vẻ: Ta vẫn luôn rất hư, nhưng là hư với vợ ta thôi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.