Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 170: Hỉ (12) Nàng lên kiệu hoa, ta vào quan tài



Tiêu Mộ Vũ bị giam trong quan tài cũng không ngồi chờ chết, nàng dùng kiếm ở bốn phía quan tài tìm khe hở, thậm chí nếm thử có nơi nào đâm thủng được hay không, nhưng kết quả cuối cùng chính là không có bất luận tác dụng gì.

Bởi vì dần dần thiếu dưỡng khí, nhịp tim và hô hấp của Tiêu Mộ Vũ bắt đầu dồn dập, trí óc cũng có chút không thanh tỉnh, đối tình huống trước mắt thập phần bất lợi. Tiêu Mộ Vũ cắn chặt răng, ngón tay quẹt vào lưỡi kiếm sắc bén cắt ra một vết thương, dùng đau đớn làm chính mình tỉnh táo.

Đầu ngón tay bén nhọn đau ý giúp nàng tìm về một chút thần trí, tuy rằng Tiêu Mộ Vũ khẩn trương nhưng cũng không loạn. Nàng không có biện pháp đẩy ra nắp quan tài, Thuần Quân Kiếm vô pháp đâm thủng nó, dựa vào cậy mạnh từ bên trong là vô dụng.

Vậy có phải hay không ý nghĩa, vào quan tài liền chỉ có thể chờ chết? Tiêu Mộ Vũ bắt đầu hồi ức quá trình nàng và Thẩm Thanh Thu bị lựa chọn, Thẩm Thanh Thu là từng nghị thân qua cho nên mới trở thành mục tiêu, biến thành tân nương bị nhét vào kiệu hoa. Còn nàng rốt cuộc vì cái gì bị lựa chọn, hơn nữa tại sao không phải tân nương, mà bị nhét vào quan tài đưa tang.

Bởi vì đêm đó nàng ra ngoài thấy được đội ngũ đón dâu sao? Nhưng thực mau Tiêu Mộ Vũ liền phủ nhận, điều này lý giải không thông. Lúc ấy nàng ra ngoài tìm Thẩm Thanh Thu mới vô tình gặp phải đội ngũ kia, nàng nhớ rõ chính mình từ đầu nghe được tiếng kèn bầu, mà người phu canh trong thành cùng bách tính đều không nghe thấy, bằng không ngày hôm sau khẳng định lời đồn bay đầy trời.

Nói cách khác, nàng đã sớm bị lựa chọn từ trước, cho nên mới nghe thấy và nhìn thấy đội ngũ ma quỷ kia. Nàng nhớ lại quan tân nương đều hai lần ở đầu phố nhìn về phía nàng, người giấy nơi nào không đi lại cố tình đến gần chỗ ẩn thân của nàng, lúc ấy nàng đã xem nhẹ vấn đề mấu chốt nhất, đối phương khả năng đã sớm biết nàng ở đó, chỉ là không vạch trần.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ phân tích đến đây, hệ thống thanh âm 3D vờn quanh ép vào trong quan tài ướt lãnh, "Giám sát phát hiện người chơi Tiêu Mộ Vũ sắp tử vong, đếm ngược một phút. Kế tiếp tiến vào phân đoạn hấp hối giãy giụa, mời người chơi trả lời, vì sao bạn bị lựa chọn? Chú ý, bạn có thể cự tuyệt trả lời, an ổn siêu thoát, nhưng một khi tiếp thu, trả lời sai phương thức tử vong sẽ thập phần thảm thiết. Cụ thể mời tham chiếu năm viên đầu kia tử trạng, khả năng chút nữa liền thành sáu cái đầu bày trên đất."

Tiêu Mộ Vũ nghe hệ thống nói, sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng thập phần vô ngữ, hệ thống chết tiệt này rõ ràng học theo Thẩm Thanh Thu, bằng chứng là nó luôn rập khuôn cách nói của nàng ấy, chuyên dùng để trào phúng nàng.

Tiêu Mộ Vũ cắn chặt răng, thực quyết đoán lựa chọn tiếp thu, vô luận như thế nào cũng phải đấu tranh một phen. Thẩm Thanh Thu đang gặp chuyện, Trần Giai Kiệt Tả Điềm Điềm cũng không biết thế nào, nàng không thể đem hy vọng ký thác ở trên người bọn họ.

Sau khi nàng chọn tiếp thu, trước mắt liền đột ngột xuất hiện một nén nhang, hương thực ngắn, đang từng chút thiêu đốt. Đây là đếm ngược, thiết kế rất giống hiện thực, chỉ là dưỡng khí trong quan tài vốn dĩ liền không đủ, bây giờ còn thắp hương, hệ thống rõ ràng là cố ý!

Nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không thể dập tắt nó, một khi tắt đếm ngược liền kết thúc. Trước mắt nàng không có dư thừa tâm tư suy nghĩ làm cách nào chém hệ thống ngàn đao, nàng chìm trong tâm thức chính mình bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc nàng đã làm gì dẫn đến kích phát điều kiện tử vong?

Tiêu Mộ Vũ bắt đầu tìm kiếm ký ức trong tâm trí mình, nàng mơ hồ cảm thấy nguyên nhân mình bị lựa chọn hẳn là trái ngược với Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu bị lựa chọn bởi vì nghị thân, mà nghị thân sẽ bị lựa chọn là do người khác đồn đãi, chuyện nghị thân của Thẩm Thanh Thu vẫn luôn được giấu kín, Tiêu Mộ Vũ chỉ đoán ra từ biểu hiện của Thẩm Vạn Lâm, nói cách khác, việc nghị thân phải công khai thì mới bị lựa chọn. Hệ thống ghê tởm cỡ nào cũng phải tuân thủ theo quy tắc, nếu đây là vấn đề quyết định sinh tử của người chơi thì trước đó nó phải đưa ra nhắc nhở. Rốt cuộc một vấn đề chưa từng nhắc đến lại bắt người chơi đưa ra đáp án, hiển nhiên là vi phạm nguyên tắc công bằng.

Rốt cuộc vì sao nàng bị chọn trúng? Nữ tử nghị thân liền bị chọn, bởi vì các nàng là người phải xuất giá, nhưng còn nữ tử chưa nghị thân thì sao? Vì cái gì phải chọn cô nương đã đính hôn? Bạch Hà lang quân cũng không đến mức chỉ thích phụ nữ đã có hôn phu rồi đi?

Trước khi nghị thân thì hai nhà sẽ làm gì? Tiêu Mộ Vũ hô hấp đã có chút khó khăn, ngực cũng bị đè nén lợi hại. Nàng lại lần nữa hít sâu, đem mỗi một sự kiện phát sinh chải vuốt thật kỹ, lại hồi ức từng câu mà NPC bên cạnh đã nói.

Trí nhớ của nàng vô cùng cường hãn, giống như phim điện ảnh mà đem tất cả trình chiếu lại, các NPC ban đầu nàng gặp được, chuyện nhị nương muốn may áo mới cho nàng, Điền đại nương người vừa đo kích cỡ cho nàng vừa hỏi nàng sinh thần bát tự......

Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ mở mắt, con ngươi lóe lên ánh sáng, nàng minh bạch, là sinh thần bát tự! Đây là cốt truyện cổ đại, vô luận là đón dâu hay đưa tang đều yêu cầu tính toán giờ lành, mà trước khi nghị thân buộc phải có phân đoạn xem bát tự!

Tiêu Mộ Vũ tim đập nhanh hơn, nàng nhớ rõ lúc hệ thống giới thiệu nhân vật, còn nhắc nhở nàng tin tức chỉ biểu hiện một lần, mời nghiêm túc đọc. Đây là ám chỉ bên trong có nội dung quan trọng, trừ bỏ sinh thần bát tự, mặt khác căn bản không đáng chú ý.

Tiêu Mộ Vũ lập tức mở miệng nói: "Sinh......" Nhưng mới nói một chữ, nàng lại nhanh chóng nhắm chặt miệng. Không đúng, đều có sinh thần bát tự, vì cái gì nàng sẽ tiến quan tài, Thẩm Thanh Thu lại lên kiệu hoa đây? Thẩm Thanh Thu là nghị thân mới bị xem bát tự, còn nàng thì sao?

Cái trán bởi vì khẩn trương đã thấm ra một tầng mồ hôi, rất khó chịu, Tiêu Mộ Vũ dùng tay áo lau một chút, nhìn y phục trên người, đột nhiên nàng nhớ tới mình đã thay một thân bạch y, là đồ của nhị nương mới may. Lúc ấy Tiêu Càn còn trách cứ nàng tết Nguyên Tiêu lại đi mặc bạch y.... Tiêu Mộ Vũ vội sờ sờ quần áo của mình, nàng đại khái hình dung, trang phục này được may theo kiểu tả nhậm (áo vạt trái), chỉ dành riêng cho khâm liệm người chết.

"Tôi bị lựa chọn, nguyên nhân là bởi vì bị người đo kích cỡ làm áo liệm, còn bắt được sinh thần bát tự của tôi."

Tiêu Mộ Vũ nói xong không khí một mảnh yên lặng, một lát sau, âm thanh hệ thống khô cứng vang lên, giống như trục bánh răng không có dầu bôi trơn: "Trả lời chính xác, hiện tại người chơi có thể tiếp tục hấp hối giãy giụa."

Tiêu Mộ Vũ: ......

Đúng lúc này, Tiêu Mộ Vũ liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ, nàng nhíu mày duỗi tay sờ sờ, nguyên bản nắp quan tài bóng loáng xuất hiện một khối khắc ngân.

Nàng cũng bất chấp dưỡng khí không đủ, kích hoạt đèn kéo quân, nương ánh sáng thấy được một khu vực hình chữ nhật dưới nắp quan tài. Bên trái có các hình khắc dọc, cột năm, cột tháng, cột ngày, cột giờ. Cột tháng cùng ngày đối ứng là Kỷ Mùi, Kỷ Sửu, đây là sinh thần bát tự. Tiêu Mộ Vũ nghĩ nghĩ, lập tức giơ ngón tay đổ máu viết xuống dưới cột năm chữ Quý Tỵ, ở cột giờ chữ Đinh Tỵ.

Tiêu Mộ Vũ chỉ biết được bát tự chính mình, hơn nữa vừa lúc là năm sinh cùng giờ sinh, hợp nhau tới chính là Quý Tỵ, Kỷ Mùi, Kỷ Sửu, Đinh Tỵ.

Sau khi viết xong, Tiêu Mộ Vũ hô hấp đều ngừng lại, quan tài ngăn cách phần lớn âm thanh, nhưng lại ngăn cách không được cảm giác, Tiêu Mộ Vũ phát hiện quan tài nặng nề mà lay động một chút, như thể bị ném vào trong nước, chìm xuống đáy hồ.

Rất nhanh, một tiếng vỡ vụn truyền đến, đáy quan tài dường như bị thủng, nước từ ngầm không ngừng tràn vào bên trong. Tám chữ kia cũng phát ra một cổ hồng quang, làm nắp quan tài trực tiếp nứt ra. Tiêu Mộ Vũ thu hồi đèn kéo quân, kiếm trong tay hung hăng đâm vào khe hở, lúc này đây mũi kiếm dễ như trở bàn tay mà xuyên qua, thân thể này công phu không thấp, dùng kiếm thực nhẹ nhàng. Vì thế Tiêu Mộ Vũ dùng ra toàn thân sức lực, nâng kiếm hung hăng vặn mạnh, nắp quan tài tức khắc bị cạy nứt.

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, nhưng mới nhìn ra ngoài, nước sông lạnh băng mãnh liệt rót tiến vào, Tiêu Mộ Vũ cảm giác không sai, quan tài của nàng quả nhiên bị người ném xuống sông.

"Tiêu đội, kiên trì lên, nhanh bổ ra quan tài." Thanh âm quen thuộc truyền tới, là Tô Cẩn ném ra tơ hồng trói chặt quan tài, giờ phút này cô ấy đang vòng quanh một thân cây dùng sức túm quan tài, mới không làm Tiêu Mộ Vũ trầm tiến đáy sông.

Tiêu Mộ Vũ bất chấp suy nghĩ khác, vội nâng Thuần Quân Kiếm tàn nhẫn bổ vào khe nứt. Nàng loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng trên bờ, người giấy quỷ dị kia đang treo ngược trên nhánh cây ngay đỉnh đầu Tô Cẩn, trong tay nó cầm kiếm đồng đâm xuống!

"Tô Cẩn, mau tránh ra, đỉnh đầu!"

Tiêu Mộ Vũ hét lên một cách dữ dội, Tô Cẩn hoàn toàn không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức tránh qua một bên, nhưng cũng kéo theo tơ hồng trượt một đoạn, nước rót vào quan tài càng thêm nhiều.

Tô Cẩn trên mặt gân xanh hiện lên, cắn răng đôi tay nhanh chóng quấn hai vòng muốn giữ chặt, nhưng quan tài bị nước vào càng thêm nặng, một sợi tơ hồng vô pháp giữ được.

Người giấy thấy Tô Cẩn tránh thoát, thế nhưng nở nụ cười, nó từ trên cây lật xuống đất, lưỡi kiếm không hướng về phía Tô Cẩn nữa, mà là tiến sát tơ hồng.

Tô Cẩn trong lòng sốt ruột vạn phần, cắn răng hung hăng mắng: "Ngươi dám động nàng, đợi chút phó đội nhà chúng ta đem thân giấy của ngươi phá nát nhừ."

Nhưng người giấy hiển nhiên không để ý tới Tô Cẩn uy hiếp, hắn phồng lên má hồng cùng cái miệng đỏ the thé cười vang, xứng với khí âm nồng đậm kia chính là đôi mắt nhỏ hạt châu, thập phần khiếp người. Hắn cực kỳ thong thả mà xoay người, chậm rãi nhìn Tô Cẩn, khiến cho Tô Cẩn hô hấp đều không thoải mái. Theo sau hắn nâng lên tay phải, tựa như xách đao băm cốt chém mạnh vào tơ hồng.

Tiêu Mộ Vũ như cũ dùng sức phá nắp quan tài, chỉ cần lại thêm hai kiếm, nàng liền có thể chui ra tới, nhưng hiển nhiên người giấy cũng không cho nàng cơ hội này.

Tơ hồng theo tiếng mà đoạn, người giấy thế nhưng còn phóng về phía Tiêu Mộ Vũ, rõ ràng là người giấy, nhưng bước chân hắn đạp lên mặt đất lại nặng ngàn cân, mặt đất đều chấn động. Nếu để hắn giẫm lên quan tài, Tiêu Mộ Vũ sẽ trực tiếp bị trầm thi đáy sông.

Tô Cẩn trong lòng khẩn trương, phó bản này không cho dùng bóng rổ, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể thử một lần, không biết Thẩm Thanh Thu đang là trạng thái gì, nhưng cũng chỉ có thể ngựa chết làm như ngựa sống. Vì thế Tô Cẩn lớn tiếng nói: "Phó đội, bên ngoài viện trợ!"

Tô Cẩn trực tiếp kích hoạt thẻ bài bị vắng vẻ từ lâu, viện trợ từ bên ngoài! Ngay khi cô dứt lời, một đạo bóng người màu đỏ trong nháy mắt liền xuất hiện, thật là Thẩm Thanh Thu.

Lúc này Thẩm Thanh Thu một thân màu đỏ áo cưới, trên đầu còn mang theo mũ phượng. Sau khi xuất hiện nàng một đôi mắt phượng đảo về phía sông, sắc mặt tức khắc thay đổi, tay phải trực tiếp kéo xuống mũ phượng dùng sức ném đi, một đầu tóc đen được vấn gọn gàng tức khắc xõa tung trong gió, tóc dài phi dương, nói không nên lời đẹp cùng hiên ngang.

Tô Cẩn cũng chưa kịp cảm khái, Thẩm Thanh Thu đã giẫm cước bộ cùng với mũ phượng bay tới.

Người giấy hoàn toàn không nghĩ sẽ xuất hiện biến cố, bị mũ phượng ném đến ngã choáng váng, hắn còn chưa lật người đứng dậy đã bị Thẩm Thanh Thu một cước đá vào đầu. Thân thể hắn giống như được làm bằng khung tre, căn bản chịu không nổi một đòn này, toàn bộ đầu liền bị nàng đá vặn ngược.

Thẩm Thanh Thu tuy là phân thân nhưng hiển nhiên mang theo bản thể ý thức, sau khi đá ngã lăn người giấy, nàng căn bản không cần Tô Cẩn chỉ thị, một cái thả người liền nhảy xuống sông Bạch Hà.

Lúc này quan tài đã sắp chìm vào đáy nước, Tiêu Mộ Vũ ở trong nước động tác chém càng thêm lao lực, chờ đến nàng ngừng thở từ khe hở quan tài chui ra, quan tài trầm xuống mang theo lốc xoáy lập tức đè lại nàng.

Đây vẫn chưa là tình cảnh tệ nhất, ngay khi Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh tư thế muốn bơi lên, đột nhiên cảm giác tay chân một trận chết lặng. Nàng giật chân vài cái, phát hiện có thứ gì quấn lấy cổ chân nàng, điên cuồng túm nàng xuống dưới. Nàng cầm Thuần Quân Kiếm múa may vài lần, nhưng tay cũng bị kéo lấy, chính là đám tóc quỷ dị kia!

Dưới tình thế cấp bách Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể kích hoạt đèn kéo quân, đám đồ vật dơ bẩn tới gần nàng trong phút chốc bị định trụ. Trong lúc Tiêu Mộ Vũ đảo ngược chuôi kiếm chém đứt mấy bó tóc, nàng nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh bơi nhanh đến chỗ nàng.

Nguyên bản Tiêu Mộ Vũ trong lòng chợt lạnh, cho rằng lại có thứ gì đó xuất hiện, nhưng người kia trực tiếp bơi đến dưới thân nàng, dùng quân đao cắt đứt đám tóc trói buộc. Trong nước tầm mắt rất kém cỏi, hơn nữa sắc trời ám trầm, Tiêu Mộ Vũ nhìn không rõ hình dáng đối phương, nhưng ngay khi nàng ấy tiếp cận, Tiêu Mộ Vũ liền cảm giác được hơi thở quen thuộc, là Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn rất bình tĩnh, cho dù bị nhốt trong quan tài, bị cuốn lấy tay chân, cảm xúc của nàng đều chưa từng mất khống chế. Nhưng khi Thẩm Thanh Thu để sát vào ôm nàng, mang theo nàng dùng sức bơi lên, quân đao múa may hướng về trên bờ, Tiêu Mộ Vũ lại phát hiện chính mình giống như bị sặc nước, đôi mắt cái mũi đều lên men phát sáp.

Nếu không phải lo lắng ảnh hưởng Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đều muốn ôm chặt nàng ấy, lại hung hăng hôn một trận. Trước mắt nguy cơ còn không có giải trừ, Tiêu Mộ Vũ cần thiết khắc chế, nàng vội ra sức cùng nhau bơi lên bờ. Hiện tại nàng thực vui vẻ, Thẩm Thanh Thu tới cứu nàng vậy ý nghĩa nàng ấy đã thoát hiểm, so với chính mình được cứu càng làm cho Tiêu Mộ Vũ hưng phấn.

Thực mau hai người liền trồi lên mặt nước, bên kia Tô Cẩn đã không chút do dự đạp cho người giấy thêm mấy cái. Cô lấy ra thẻ bài cây đuốc trực tiếp ném vào người giấy, hắn lập tức bị bậc lửa. Khi Tiêu Mộ Vũ bơi vào gần bờ, người giấy đã bị đốt nằm liệt trên mặt đất hóa thành hỏa cầu.

Tô Cẩn nhìn đến Tiêu Mộ Vũ thực kích động, vội vàng duỗi tay kéo nàng lên.Tiêu Mộ Vũ lên bờ cũng không kịp cùng Tô Cẩn chào hỏi, nhanh chóng nhìn Thẩm Thanh Thu. Tuy rằng sắc trời tối tăm, nhưng nhờ ngọn lửa đang đốt người giấy bên kia, nàng vẫn có thể nhìn ra Thẩm Thanh Thu xuyên chính là áo cưới.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhưng vẫn khẩn trương xem xét cánh tay Thẩm Thanh Thu, lo lắng nói: "Miệng vết thương không có việc gì đi, chị làm sao chạy tới đây, có bị thương hay không?"

Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, chỉ là nhìn Tiêu Mộ Vũ. Một bên Tô Cẩn muốn nói lại thôi, nhất thời cũng không đành lòng nói ra chân tướng.

Thẩm Thanh Thu nhìn bên kia, sau đó duỗi tay ngăn cản Tiêu Mộ Vũ, lúc này không cần Tô Cẩn nói, Tiêu Mộ Vũ đã phát giác Thẩm Thanh Thu không thích hợp.

Nàng một lòng lại lần nữa chìm vào đáy nước, ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu đứng ở một bên, nâng lên tay sờ sờ mặt Tiêu Mộ Vũ, lại nhìn Tô Cẩn.

Không đợi Tô Cẩn mở miệng, Tiêu Mộ Vũ liền quay đầu điều chỉnh cảm xúc, nàng cầm tay Thẩm Thanh Thu để xuống, áp lực nói: "Thiên Hạc còn có thể dùng sao? Thanh Thu bị bắt đi đâu?"

Tô Cẩn vội vàng gật đầu: "Em biết phó đội ở hướng nào, Trần đại ca cùng Điềm Điềm đã đuổi theo, phó đội nhất định không có việc gì."

Nói xong Tô Cẩn cũng không nhiều trì hoãn, chạy lên phía trước dẫn đường.

Người được triệu hồi chỉ tồn tại trong hai phút, khi Tiêu Mộ Vũ vừa chạy được một đoạn, trong tay nàng đột nhiên không còn nữa, Thẩm Thanh Thu biến mất. Tiêu Mộ Vũ bước chân cứng lại, cảm giác trái tim chính mình cũng đi theo tan biến.

-------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Liền tính là Thẩm Thanh Thu phân thân, như cũ lo lắng nhất Mộ Vũ, vốn là ngọt ngào, nhưng viết đến cuối cùng, ta lại cảm thấy khổ sở.

Tiểu Thẩm: đừng lo, chị có kinh nghiệm chết rất nhiều lần ở phó bản này, đảm bảo lần này không sao!

Tiểu Tiêu: ........



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.