Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 177: Hỉ (19)



Đầu óc Tiêu Mộ Vũ đều đắm chìm trong tư duy tốc độ cao cùng phân tích trinh thám.

"Hôm nay là mười lăm tháng giêng, 'Quỷ môn quan mở ngày mười lăm, trên đường nghênh trăm quỷ tới ', mấy câu này không phải ra vẻ thần bí để nhuộm đẫm bầu không khí, nó chỉ là cho chúng ta biết sự thật. Vừa rồi Tô Cẩn cũng nói, tuy chúng ta gặp phải quỷ, nhưng nơi chúng ta đi qua đều chân thật tồn tại. Chỉ có từ sảnh đường Bạch Hà lang quân ra tới, chúng ta liền đột nhiên rơi vào thành quỷ."

"Dĩnh châu thành này không phải chân thật tồn tại, hoặc là nói chúng ta đã từ dương gian rơi vào cõi âm ty, có người gài bẫy chúng ta, làm chúng ta tiến vào nơi này, cho nên mặt sau đèn lồng mới có chữ Minh. Đầu đường nghênh trăm quỷ tới, một trăm người giấy kia vừa lúc có thể đối ứng."

Tả Điềm Điềm nghe được trợn mắt há hốc mồm, nhưng cẩn thận suy xét đích xác có đạo lý, thời điểm các nàng từ sảnh đường chạy ra vốn dĩ liền mơ mơ màng màng, cái gì đều thấy không rõ.

"Vậy 'dương gian đoạn cùng âm phủ' thì sao? Là có người bị oan khuất? Tiêu đội từng nói Bạch Hà lang quân bị chết đuối, nhưng từ huyễn cảnh trong sảnh đường tới xem, hắn là đang đón dâu, như thế nào lại chết? Chẳng lẽ hắn bị người hại nên hóa thành lệ quỷ?"

Tiêu Mộ Vũ trầm giọng nói: "Tôi cũng đoán như vậy, nhưng rốt cuộc có phải hay không, yêu cầu đương sự tự mình nói rõ."

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu liền duỗi tay xé một mảnh giấy trên thân người giấy, bọc lấy đầu Bạch Hà lang quân đưa lại đây, biểu tình tràn đầy ghét bỏ.

"Mộ Vũ, sừng tê giác."

Tiêu Mộ Vũ nhìn đến có chút buồn cười, gật đầu lấy ra sừng tê giác, đốt cháy lên.

Khói trắng lượn lờ bao phủ đầu Bạch Hà lang quân, mang theo một cổ mùi thơm lạ lùng. Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi vẫn luôn bám theo chúng ta, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết. Ngươi là có oan khuất, lại muốn trút lên chúng ta hay sao?"

Đầu người nghe vậy cười dữ tợn, cuối cùng rống lớn: "Ngươi cho rằng các ngươi vô tội à? Các ngươi đều đáng chết! Đặc biệt là ngươi!" Hắn hung tợn nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Ngươi hiện tại ở trước mặt ta diễu võ dương oai, nhưng thực mau ngươi cũng sẽ xuống địa ngục. Ngươi không muốn gả cho ta, cũng tốt thôi, đến lúc đó ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, .... gào ......"

Hắn còn chưa có nói xong, một phen kiếm đồng hung hăng cắm trước mặt hắn, lưỡi kiếm đều cắt vào mũi hắn.

Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi oán hận ngập trời, tạm thời khoan dung ngươi một lần. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi nên hận không phải nàng, mau nuốt lại những lời này, nếu không ta khiến ngươi làm quỷ cũng không được. Ta muốn ngươi nói rõ, ngươi cùng Tiêu gia, Thẩm gia có thù hận gì?"

Bạch Hà lang quân lời này cơ bản chứng thực Tiêu Mộ Vũ suy đoán, lựa chọn các nàng không bởi vì trùng hợp, là có âm mưu. Nỗi oan khuất của Bạch Hà lang quân có liên quan đến Tiêu gia cùng Thẩm gia, nhưng nàng và Thẩm Thanh Thu theo cốt truyện mới mười bảy mười tám tuổi, làm sao sẽ có thù hận với một nam nhân đã chết còn hóa thành xương khô. Cho nên, khả năng là bị trưởng bối liên lụy.

Nam nhân bị kiếm của nàng làm cho kinh sợ, dáng vẻ điên cuồng lập tức thu liễm, nhưng oán hận mãnh liệt khiến đầu hắn không ngừng biến đổi.

Quan tân lang ngày xưa anh tuấn hơn người, giờ phút này đã hóa thành cái đầu trắng sưng tấy, da tóc nhăn nheo, từng khối thịt bong tróc ra hoán thành bạch cốt tàn khuyết, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác khiến người ớn lạnh.

Thẩm Thanh Thu ghê tởm không thôi, vội buông tay hung hăng lau vào người giấy.

Bạch Hà lang quân dĩ nhiên muốn bộc phát oán hận, hắn trôi nổi giữa không trung, hung hăng trừng mắt Tiêu Mộ Vũ, "Các ngươi hiện tại sống trong nhung lụa sang quý, đều là trộm được. Hai lão cha nhà các ngươi chính là mặt người dạ thú, hai cái súc sinh, đều đáng chết, đều đáng chết!"

Nhắc tới Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn, hắn phẫn nộ tới cực điểm, há cái miệng đầy răng nanh điên cuồng hét, trong miệng phun ra bùn đất, tanh hôi không gì diễn tả được.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt biến đổi, đem Tiêu Mộ Vũ tránh xa, sau đó dùng chuôi kiếm gõ mạnh lên đầu Bạch Hà lang quân, "Nói chuyện nghiêm túc cho ta, bằng không ta bổ đầu ngươi!"

Bạch Hà lang quân có chút co rúm, một miệng bùn tức khắc nghẹn trở về, khàn giọng lên án, "Các ngươi tư cách gì đánh ta, là nhà các ngươi thiếu ta. Hơn hai mươi năm trước, vào tháng giêng, tiết trời phá lệ lạnh lẽo, đông chết không biết bao nhiêu người. Ta lúc ấy mới vừa đính ước với vị hôn thê, qua mấy ngày liền cưới nàng làm vợ. Hai tên súc sinh kia, Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn, được người hầu nhà ta phát hiện té xỉu ở ngoại thành, nhìn dáng vẻ chính là đói lạnh sắp chết. Cha mẹ ta cả đời hành thiện tích đức, nhất thời mềm lòng, nhìn thấy người hấp hối, vội vàng phân phó hạ nhân cứu trở về...."

Kể đến đây hai tròng mắt của hắn lộ rõ tơ máu, kẻ đã chết lâu như vậy, đều hóa thành lệ quỷ, thế nhưng còn có huyết lệ, có thể nghĩ trong lòng bi phẫn cùng hận ý có bao nhiêu khó tiêu tan.

"Kết quả hai người kia chính là đầu lĩnh sơn tặc, bị quan phủ truy đuổi mới chạy trốn tới bên này. Ngay khi được cha mẹ ta cứu về, bọn hắn lừa gạt nói muốn gửi thư báo bình an về nhà, nhưng lại là đưa tin cho đám huynh đệ đang lẩn trốn, âm mưu cướp giết nhà ta."

"Đêm đó chính là ngày đại hỉ của ta, chúng ta người một nhà chiêu đãi bọn hắn như khách quý, mời đến tham gia yến tiệc. Không ngờ ta vừa bái đường xong, một nhà rượu cơm no đủ, khách khứa tan hết. Bọn hắn...... Bọn hắn thừa dịp hạ nhân lơi lỏng, liền trộm tiến vào phòng của ta, đoạt lấy vị thê tử kiều mỹ khả nhân của ta..... Ha ha ha! Ta sao có thể nhịn, cha mẹ ta sao có thể nhịn!"

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nghe đầu người than thở khóc lóc, mặc cho hắn gào rống tức giận mắng cũng chưa động thủ. Hắn đã hỏng mất, đây chính là một đoạn kịch bản thảm thiết nhất.

Hắn ở kia tiếp tục giảng thuật chuyện xưa tan nát cõi lòng cùng tuyệt vọng của mình, "Hai người kia không chút nào nhớ đến ân tình, còn cười nhạo chúng ta dẫn sói vào nhà, làm tổ mẫu ta nghẹn chết tại chỗ. Nhà ta mười mấy mạng người đều bị bọn hắn giết hại, không chừa một ai!"

Đầu người tê thanh khóc thét, "Ta bị bọn hắn nhốt vào quan tài ném xuống sông, cuối cùng thi trầm đáy nước. Là cỡ nào lạnh băng, bi phẫn, ta chết không nhắm mắt. Ta muốn các ngươi cũng phải chịu nỗi khổ này, muốn hậu nhân hai nhà nếm thử bị lăng nhục, đang sống sờ sờ bị ép chết đuối, đáng tiếc không thể thực hiện, ha ha. Nhưng các ngươi đừng nghĩ thoát khỏi đây, nơi này chính là chốn linh đường luận tội, các ngươi sẽ bị xét xử! Ta sẽ ở trong địa ngục âm tỳ, chờ các ngươi xuống dưới!"

Thẩm Thanh Thu cau mày, nhìn đầu người điên cuồng, chung quy không có động thủ. Hắn muốn báo thù theo cốt truyện là hợp lẽ thường, các nàng đến đây vì nhiệm vụ, cũng không cần thiết đối hắn mắng chửi sinh khí.

"Ngươi không có khả năng thiết kế ra những thứ này, nhà ngươi đều không còn sót một ai sao? Vẫn là nói lúc ấy có người may mắn thoát khỏi?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày suy tư.

Đầu người biểu tình tức khắc thay đổi, sau một lúc lâu mới khặc khặc cười: "Ta vì sao phải nói cho ngươi, chờ ngươi xuống địa ngục, liền sẽ biết rõ chân tướng."

Hắn cười điên dại, biểu tình một chút cứng đờ, thế nhưng chậm rãi hóa thành đầu giấy trát, chỉ để lại một câu âm trầm, "Ta oan khuất đã nói xong, đến lúc các ngươi phải trả giá."

Năm người hết sức trầm mặc, Thẩm Thanh Thu thời gian phóng đại hữu hạn, chờ đến thẻ bài mất đi hiệu lực, hai người giấy bên kia sớm muộn cũng vây chết các nàng. Đến lúc đó, đúng như Bạch Hà lang quân nói, các nàng đều phải xuống địa ngục.

"Dương gian đoạn cùng âm phủ, là muốn ở chỗ này chấm dứt chúng ta. Nhưng tôi rất tò mò, nơi này cũng không phải địa phủ, không có Diêm La phán quan thì lấy ai tới xét xử?" Thẩm Thanh Thu nhìn hai cái người giấy, cười lạnh nói, "Người kia lại lấy thân phận gì, tạo ra cõi âm ty này, còn muốn làm thẩm phán xử tội chúng ta."

"Phó đội, ý của cô là?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, tiếp tục nói: "Vừa rồi Mộ Vũ đã đoán đúng, năm đó một nhà Bạch Hà lang quân cũng chưa chết hết. Rốt cuộc chuyện xảy ra quá xa xưa, một kẻ đã biến thành lệ quỷ, báo thù cần đợi hai mươi năm sao? Hiện tại như thế nào thần không biết quỷ không hay tìm được kẻ thù? Nếu là sơn tặc phạm phải án tử, khẳng định thay hình đổi dạng chậu vàng rửa tay."

"Huống chi, phía trước Mộ Vũ liền nói qua, người giấy là mới trát, lệ quỷ cũng không thể tự mình trát người giấy. Là có kẻ làm ra người giấy để đối phó chúng ta, tôi cùng Mộ Vũ bị lựa chọn cũng do kẻ đó an bài, đặc biệt là Mộ Vũ, nàng không nghị hôn qua, cũng không bị tuyển làm tân nương, rốt cuộc là như thế nào kích phát điều kiện."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, tán thưởng mà nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Bởi vì sự tình khẩn cấp, có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói cùng các bạn. Tôi bị lựa chọn đưa vào quan tài, là có người cố tình xếp đặt. Trước đó tôi còn không rõ vì sao là tôi cùng Thanh Thu, chỉ cho rằng cốt truyện bắt buộc như vậy, nhưng giờ tôi đã hiểu được. Lúc tôi hấp hối trong quan tài, hệ thống đặt ra một vấn đề, hỏi tôi vì sao bị lựa chọn, tôi trả lời vì bị người đo may áo liệm và lấy được sinh thần bát tự của tôi."

Thẩm Thanh Thu nhìn vạt áo Tiêu Mộ Vũ, trong lòng đã sớm minh bạch, nhíu mày nói: "Vì sao sinh thần bát tự của em bị lộ? Còn có trang phục này, hẳn là em mặc từ nhà ra."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Cổ nhân sinh thần bát tự thập phần quan trọng, trừ phi cần thiết sẽ không dễ dàng tiết lộ, cho nên có thể lấy được bát tự của em, nhất định là do người trong nhà nói ra. Mà bạch y này, lúc em tiến phó bản liền gặp Nhị nương Mai Thiên Thiên, bà ta kêu người lượng kích cỡ may đồ mới cho em, người kia còn hỏi em sinh thần bát tự."

"Nhị nương?" Trần Giai Kiệt sửng sốt, theo sau hắn lại nghĩ đến Mầm An, thất thanh nói: "Cho nên, rất có khả năng Mai Thiên Thiên cùng Mầm An là đồng lõa, bọn họ hợp tác thiết kế ra cục diện này?"

"Hôm nay tôi có thể ra ngoài là do Mầm An nói giúp, mà Mộ Vũ, bên em cũng là Nhị nương kia mở miệng đi?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu.

Thẩm Thanh Thu cười nhạo một tiếng, "Xem ra Thẩm Thập Nhất vẫn rất hữu dụng, cẩn thận người bên cạnh, thật đúng vậy."

Nàng nói xong, nắm lên hai cái người giấy, hung hăng ném qua bên kia, không chút lưu tình đánh chúng một trận.

Trần Giai Kiệt xem đến có chút khó hiểu, "Phó đội làm gì vậy?"

"Thời gian sắp hết rồi, nàng đang uy hiếp chúng nó." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói, hiện tại cũng không phải lúc phân tích chuyện xưa. Nơi này có người chuyên môn bố trí, hết thảy logic đều không thể thoát ly cốt truyện. Nhưng là một phó bản trò chơi, cần thiết có lời nhắc để người chơi phá giải ván cờ, tuyệt đối không thể là tử cục. Người thiết kế ra trò chơi này đầu óc rất siêu việt, sẽ không làm cốt truyện thừa thãi, cho nên mỗi chi tiết đều có huyền cơ.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã sớm tính toán đường thoát, hoặc là dễ như trở bàn tay, hoặc là khó như lên trời. Càng quan trọng là các nàng không chỉ muốn sống sót, còn phải điều tra rõ chân tướng.

Cho nên nàng không vội vã tiếp tục phân tích, mà trước thăm dò Bạch Hà lang quân. Hắn vì chính mình oan khuất dĩ nhiên sẽ nói ra tất cả chuyện xưa, sự tình liền đơn giản rất nhiều.

Tuy rằng hắn không nói về những kẻ còn sống, nhưng cũng vừa lúc chứng thực nàng suy đoán. Ít nhất, tiến độ cốt truyện đã thay đổi. Tiêu Mộ Vũ nhìn giao diện, nhiệm vụ tìm kiếm nữ hài mất tích tiến độ vẫn như cũ, nhưng cốt truyện đã là 65%.

"Linh đường âm dương mở ra, người chết nên nhắm mắt về địa phủ, người sống nên tìm đường về nhân gian." Bởi vì Tiêu Mộ Vũ đã giải đáp bốn câu trước, mấy câu sau liền cùng một phương pháp lý giải.

Tả Điềm Điềm đọc xong, Trần Giai Kiệt tiếp lời nói: "Tiêu đội, chúng ta từ sảnh đường tiến tới nơi này, cũng chính là âm phủ, mà trước khi vào sảnh đường là thế giới hiện thực, đây chẳng phải là hoàn mỹ đối ứng. Cho nên sảnh đường kia một cửa vào cõi âm, một cửa ra cõi dương, đúng hay không?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Không sai."

Tô Cẩn con ngươi hơi lượng: "Bạch Hà lang quân nói xong oan khuất liền nhắm mắt, chúng ta đây muốn chạy trốn, nhất định phải trở lại dương gian, cũng chính là phải tìm được sảnh đường kia, sau đó tìm cửa trở về hiện thực."

"Tìm tìm kiếm kiếm chỗ vẽ rồng điểm mắt, là muốn chúng ta đi tìm địa phương vẽ rồng điểm mắt cho người giấy sao? Nhưng chúng ta làm sao biết nơi nào vẽ rồng điểm mắt?" Tô Cẩn nhíu mày nói.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Tả Điềm Điềm, lại một lần túm người giấy đập mạnh xuống đất, phủi phủi tay nói: "Đi theo Điềm Điềm, lúc ở phó bản 006 rút được thẻ bài kia không sai. Tôi thật sự cảm thấy tò mò, chẳng lẽ vận mệnh chú định đều có ý trời, thành cũng phong vân bại cũng phong vân?"

Tả Điềm Điềm nghe được sửng sốt, tuy mấy câu sau cô không hiểu rõ ràng, nhưng phó đội bảo mọi người đi theo cô sao?

Chợt cô kích động vươn tay, run giọng nói: "Em đã hiểu, em đã hiểu."

Thẩm Thanh Thu thở dài, "Đã hiểu liền tốt."

Tiêu Mộ Vũ ở một bên như suy tư gì mà nhìn nàng.

Mà Thẩm Thanh Thu nói xong, liền đối Tiêu Mộ Vũ nói: "Mộ Vũ, ôm chị một chút."

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt khẽ biến, lập tức phản ứng lại đây nhanh chóng giang hai tay, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, một chút liền ngã quỵ trong lòng ngực Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ gắt gao ôm nàng, đau lòng vạn phần, "Vất vả chị."

Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu, "Em mới vất vả, ai bảo chị thực nhu nhược đây."

Nàng thập phần nghiêm túc lắc đầu thở dài, lời nói lại khiến Tiêu Mộ Vũ buồn cười, nữ nhân ngốc này.

---------------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.