Tiêu Mộ Vũ vững chắc đưa ra kết luận, Mầm An chính là đầu sỏ gây tội.
Trần Giai Kiệt khẽ nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ cái gì, mà Tô Cẩn đã nhạy bén nhận thấy được một sự kiện, vội bổ sung nói: "Tiêu đội, chị nói Mai Thiên Thiên thạo nghề vẽ, mà chúng ta gặp qua một đám người giấy đường cong tinh xảo, con mắt lại họa rất kém. Như vậy hình vẽ là xuất phát từ Mai Thiên Thiên, nhưng bà ấy không có vẽ rồng điểm mắt cho chúng nó, người vẽ mắt là Mầm An đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, "Không sai."
Tiêu Mộ Vũ nói xong trở tay nắm lấy Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu hiểu ý nhẹ nhàng buông ra nàng, nhưng vẫn luôn an tĩnh nhìn nàng, thần sắc đã không còn khẩn trương nôn nóng như trước, tuy nhiên vẫn có chút thẫn thờ.
Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu nghĩ đến chuyện gì, nhưng lúc này không phải thời điểm giải thích. Trước xử lý tốt phần còn lại của phó bản, nàng mới có cơ hội cùng Thẩm Thanh Thu nói rõ những gút mắc kia. Thậm chí nàng cảm thấy chân tướng của phó bản này, chính là được xây dựng dựa trên câu chuyện của nàng cùng Thẩm Thanh Thu.
Nàng đứng lên tiếp tục nói: "Những người giấy cùng với tám thi thể bị treo ngược kia, chỉ bằng Mai Thiên Thiên một nữ nhân văn nhược là không thể làm được, cho nên mặc kệ bà ấy đảm đương nhân vật gì trong chuyện này, tội ác của Mầm An đã trốn không thoát."
Tả Điềm Điềm gật đầu, "Vậy chúng ta cộng hảo cảm vào Mai Thiên Thiên phải không?'
Tiêu Mộ Vũ trầm mặc một chút, "Đừng vội quyết định, trước tìm Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm đi."
Thẩm Thanh Thu rời khỏi giường, Tiêu Mộ Vũ có chút lo lắng nhìn nàng, "Chị còn sinh bệnh, nên ở chỗ này nghỉ ngơi......" Chỉ là nói xong không đợi Thẩm Thanh Thu trả lời, nàng nhớ đến chuyện người giấy tập kích qua cửa sổ, vội lắc đầu, "Em quên mất, từ bây giờ em sẽ không để chị rời khỏi em. Trần Giai Kiệt ba người đi trước, tôi theo ngay." Thẩm Thanh Thu vẫn chưa thay y phục chỉnh tề.
Chờ Trần Giai Kiệt rời đi, Tiêu Mộ Vũ cầm kiện y phục sạch sẽ giúp Thẩm Thanh Thu mặc vào, lại vuốt ve cái trán của nàng, "Vẫn thực nóng."
Thẩm Thanh Thu cười cười, "Không có việc gì, chị cảm thấy khá tốt, đây chỉ là cảm mạo, nghỉ ngơi vài ngày là được, không cần uống thuốc."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chỉ hy vọng có thể thuận lợi thông qua phó bản này, để Thẩm Thanh Thu an tâm nghỉ ngơi.
Nàng khom lưng đem người giấy móp méo kia cuộn lại, cầm ở trong tay, lúc lúc này mới cùng Thẩm Thanh Thu đi gặp Tiêu Càn.
Dưới lầu là nơi đãi khách, Trần Giai Kiệt đã an bài một phòng riêng ở lầu hai, để mọi người thuận tiện nói chuyện.
Lúc Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đi đến trước cửa, nhìn những nhân vật ngồi bên trong, ánh mắt hai người đều trầm xuống. Các nàng ra hiệu cho ba người Trần Giai Kiệt, ba người Trần Giai Kiệt cũng có chút khẩn trương, thực hiển nhiên nằm ngoài dự liệu.
"Cha, Nhị nương, Thẩm bá bá, Mầm bá bá." Người tới không chỉ có Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm, còn có Mai Thiên Thiên cùng Mầm An. Tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý, Tiêu Mộ Vũ thực mau liền bình tĩnh trở lại.
"Cha, dượng, Tiêu thúc thúc, Mai a di." Thẩm Thanh Thu cũng đi theo kêu một tiếng, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Dượng ngươi như thế nào cũng tới?"
Mầm An nhìn Thẩm Thanh Thu, thần sắc ngẩn ra, áy náy nói: "Nghe cha ngươi nói ngươi gặp phải Bạch Hà lang quân, còn suýt nữa xảy ra chuyện, làm cô cô ngươi thật sợ hãi. Đều là ta không tốt, nếu không phải ta phạm hồ đồ để các ngươi ra ngoài xem hội đèn lồng, liền sẽ không cấp Bạch Hà lang quân cơ hội gây chuyện, suýt nữa hại ngươi. Biết ngươi đã trở lại ta và cô cô ngươi một đêm không ngủ, nàng quá mệt mỏi ta không làm nàng tới, nhưng hôm nay ta như thế nào cũng phải đến thăm ngươi."
Thẩm Thanh Thu ho khan hai tiếng, lắc lắc đầu, trên mặt biểu tình có chút sợ hãi, sau đó nhớ đến chuyện gì, hơi đắc ý nói: "Ta không có việc gì, dượng ngươi đừng lo lắng, ngoài việc sinh thần bát tự của ta bị người yểm bùa, kẻ thê thảm lại chính là Bạch Hà lang quân. Vốn dĩ cả nhà hắn bị thảm sát, đêm tân hôn bị người hại chết trầm thi đáy sông, thật vất vả được ai đó vớt lên nhìn thấy ánh mặt trời, lại bị bêu đầu, phỏng chừng không còn cơ hội ra tới gây sóng gió."
Nàng giống như thiên chân, lời nói tràn đầy phẫn uất cùng sợ hãi, nhưng mấy người ở đây nghe xong, sắc mặt từng người đều không còn bình tĩnh.
Mai Thiên Thiên nguyên bản lo lắng xem Tiêu Mộ Vũ, nghe Thẩm Thanh Thu nói xong, ánh mắt bà ấy lập tức dừng trên mặt Thẩm Thanh Thu, trong mắt cảm xúc ngụy trang phút chốc tan vỡ, lộ ra một mạt đau xót.
Mầm An vẫn duy trì vẻ mặt lo lắng, nhưng khóe miệng cùng đuôi mắt giấu không được hung ác nham hiểm, chỉ một thoáng mà qua đã lọt không khỏi ánh mắt tinh tường của Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Đến nỗi Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm, hai người sắc mặt tái nhợt, hơn nữa không tự giác mà hoảng loạn nhìn lẫn nhau, điều này một lần nữa chứng thực, câu chuyện của Bạch Hà lang quân không giả.
Tiêu Càn vẫn chưa ý thức được nguy hiểm hướng hắn mà đến, nhưng có một số việc được mai táng dưới tầng bụi đất thời gian, chẳng sợ chôn sâu đến càng thâm, chỉ cần có người nhẹ nhàng khơi gợi, là có thể kinh động đến nơi ký ức sâu thẳm nhất.
"Cái gì đêm tân hôn trầm thi đáy sông?" Tiêu Càn thậm chí đầu óc lẫn lộn, buột miệng thốt ra một câu.
Thẩm Vạn Lâm rõ ràng lý trí hơn, vội ngăn chặn lời Tiêu Càn, "Thanh Thu, con đã biết được chuyện gì? Chẳng lẽ Bạch Hà lang quân không chỉ muốn cưới còn, còn kể cuộc đời hắn cho con nghe sao? Hắn biến thành lệ quỷ bắt đi những cô gái vô tội kia, là bởi vì hắn chết vào đúng ngày thành thân?"
Chỉ là Thẩm Vạn Lâm lại như thế nào bình tĩnh, hắn siết chặt tay cũng bại lộ bất an trong lòng. Cùng lúc đó ba người Trần Giai Kiệt phát hiện ánh mắt Mầm An cùng Mai Thiên Thiên nhìn về phía Thẩm Vạn Lâm, tuy là bất động thanh sắc, nhưng bên trong lạnh lẽo cùng trào phúng đã tàng không được.
"Sau khi con bị Bạch Hà lang quân bắt đi, là Mộ Vũ cùng Trần công tử đến cứu con, trời xui đất khiến thế nhưng chém rớt đầu Bạch Hà lang quân. Từ lúc đó sự tình liền rất phức tạp, chúng con đi lạc vào một tòa thành quỷ giống như âm phủ, nơi đó cũng đều là hoa đăng, nhưng bày trí đầy người giấy. Bạch Hà lang quân chính miệng kể ra những gì hắn tao ngộ, chúng con nghe xong cảm thấy rất ly kỳ, lại cảm thấy hắn thật bi thảm, rõ ràng là gia đình hắn nhất thời hảo tâm cứu hai người mà thôi, cuối cùng lại dẫn đến họa sát thân."
"Đừng nói nữa!" Thẩm Vạn Lâm trên mặt đầy mồ hôi, tiếng nói phát run mà cắt ngang lời Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu ngừng lại, liền như vậy nhìn hắn, Thẩm Vạn Lâm cả người hư thoát, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng nói nữa."
Mầm An đột ngột mà cười một tiếng, "Vì sao không nói tiếp, ta vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc hắn chấp niệm sâu đến mức nào mới biến thành lệ quỷ, xuyên một thân hỉ phục du đãng quanh Bạch Hà. Đại ca, Thanh Thu đã bình yên vô sự trở về, ngươi như thế nào còn sợ thành như vậy?"
Mầm An người này dáng vẻ ngay thẳng đạo mạo, nhưng cặp mắt lại liễm một cổ tối tăm, giống như một tầng hắc khí che khuất đi vẻ chính trực kia, nhìn có chút quỷ dị.
Thẩm Vạn Lâm đã nhận ra Mầm An không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ tới muội phu chính mình sẽ cùng Thẩm gia có một đoạn huyết hải thâm thù, cho nên chỉ cảm thấy khó có thể lý giải.
"Mầm An, ngươi đang nói nhảm gì vậy, ngươi đây là có ý gì?"
Mai Thiên Thiên vẫn luôn an tĩnh giống như không tồn tại, lúc này lại ngẩng đầu nhìn Mầm An, sắc mặt rõ ràng thay đổi, ánh mắt vừa kinh ngạc lại nôn nóng.
Điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ trong lòng hơi trầm xuống, nàng để tay sau lưng âm thầm phát tin vào nhóm, "Mầm An không thích hợp, mọi người cẩn thận."
Mầm An sắc mặt cổ quái nhìn Thẩm Vạn Lâm: "Đại ca, Thanh Thu gặp được cũng không phải kẻ xấu, đó là quỷ, vẫn là lệ quỷ giết người không chớp mắt. Biết đâu hắn vẫn còn lãng vãng ngoài thành, nếu không điều tra rõ ràng chân tướng, bình ổn oán hận trong lòng hắn, khẳng định sẽ có tám cô gái mất tích lần thứ hai."
Mầm An nói lời này cũng không phải không có đạo lý, Thẩm Vạn Lâm chỉ cảm thấy phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Bạch Hà lang quân thật là người kia sao? Như vậy.... người kia trở về là để báo thù?
Thẩm Vạn Lâm sắc mặt biến đổi lại biến, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn bày ra vẻ mặt thuần lương, thoạt nhìn cái gì đều không biết, diễn đến không thua kém ảnh hậu.
"Cha, các ngài làm sao vậy? Bạch Hà lang quân có liên quan đến chúng ta sao?" Nàng hỏi đến nhất phái thiên chân, nhưng chỉ có Tiêu Mộ Vũ biết, Thẩm Thanh Thu giờ phút này nhìn Thẩm Vạn Lâm, dư quang vẫn luôn lưu ý Mầm An. Cùng lúc đó bàn tay nàng ấy thoáng dời xuống bên hông, chuẩn bị rút ra quân đao.
Tiêu Mộ Vũ trong lòng an ổn, bất động thanh sắc nhích tới gần Thẩm Thanh Thu, chú ý trong phòng bốn nhân vật nhất cử nhất động.
Thẩm Vạn Lâm nhìn Thẩm Thanh Thu dáng vẻ ngây thơ, trong lòng nói không nên lời hoảng loạn cùng sợ hãi, hắn cũng biết chính mình thất thố, cho nên nỗ lực trấn định hỏi: "Lệ quỷ kia đã kể cho con nghe chuyện gì?"
"Hắn chưa kể quá nhiều, chỉ là nói bản thân chết oan, cha mẹ hắn hảo tâm cứu hai người bị rét lạnh bên đường, kết quả đối phương là cường đạo, nhân lúc hắn thành thân......"
Lần này Tiêu Càn đã mở miệng, "Thanh Thu, đừng nói nữa! Con...... Con đừng nói nữa."
Khuôn mặt của hắn ngày càng tái nhợt, cuối cùng thất hồn lạc phách nói: "Sự tình đều đi qua, các con bình an trở về là tốt rồi, Bạch Hà lang quân...... không phải đã bị chặt đầu rồi sao? Có lẽ liền không cách nào sống lại, về sau con cùng Mộ Vũ có thể bình bình an an. Những chuyện kia vốn dĩ không liên quan đến chúng ta, hắn thù hận càng không liên quan đến các con, hắn không nên đi tìm các con."
"Thật không liên quan đến chúng con sao?"
"Thật không liên quan đến các nàng?"
Tiêu Mộ Vũ cùng Mầm An đồng thời mở miệng, theo sau quay đầu nhìn lẫn nhau, Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh đạm nhiên, hoàn toàn đối lập với Mầm An vẻ mặt hung ác tối tăm, lại là đồng dạng giương cung bạt kiếm.
Tiêu Càn bỗng nhiên mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ cùng Mầm An, hắn đã ý thức được Tiêu Mộ Vũ có lẽ đã biết mọi chuyện, nhưng hắn vẫn chưa đoán ra Mầm An là người Đổng gia còn sống sót.
Hắn hao phí mười mấy năm vùi lấp đi chuyện xưa, tìm mọi cách che giấu chân tướng, nhưng chuyện đã phát sinh vẫn luôn nằm ở đó, chỉ cần thời gian bất diệt, nó liền vĩnh viễn tồn tại, chỉ cần người khác nhắc tới, chính hắn liền giống như chim sợ cành cong.
Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm lần đầu bị đánh đến trở tay không kịp, rốt cuộc nhiều năm như vậy đi qua, chưa từng có người nào đề cập đến chuyện này.
Sau khi thảm sát Đổng gia, bọn hắn liền nổi lửa thiêu sạch sẽ, không lưu lại bất luận manh mối gì. Hơn nữa người Đổng gia đều bị giết sạch, ngay cả thi thể đều là nha môn xử lý, căn bản không còn người sống sót, cho nên bọn hắn chậu vàng rửa tay liền lần nữa trở lại Dĩnh Châu thành, công khai ở chỗ này làm ăn sinh sống.
Bây giờ có người khơi gợi lại thảm án năm đó, còn liên quan đến chuyện Bạch Hà lang quân náo động Dĩnh Châu thành. Thời đại này, ma quỷ quấy phá dân lành vốn là chuyện thường thấy, làm chuyện trái với lương tâm liền càng thêm chột dạ, cho nên Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn mới sợ thành cái dạng này.
Nhưng bọn hắn là ai, thời trẻ vào nam ra bắc, vào nhà cướp của gan góc phi thường, đều là nhân vật lớn trong giang hồ, mũi đao liếm máu. Sau khi rửa tay gác kiếm, bằng vào tài sản trước kia cướp được bọn hắn bắt tay vào buôn bán làm ăn, cũng là trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, vì thế thực mau liền phát hiện không đúng.
"Mộ Vũ, con đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ là bị quỷ ám? Một kẻ đã chết hai mươi năm, chuyện của hắn liên quan gì đến các con. Hắn bất quá là muốn lừa gạt các con, loại ác quỷ phát rồ kia lại có oan khuất gì, tám cô nương bị chết thê thảm mới thật sự oan khuất." Tiêu Càn nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, đem sự hoảng loạn vô thố đè ép xuống.
Nói xong Tiêu Càn trầm khuôn mặt nhìn Mầm An, chất vấn hỏi: "Tiểu nữ tuổi còn nhỏ lại bị kinh hách mới hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mầm An ngươi nói vậy là có ý gì? Ta làm sao nghe không hiểu?" Vừa rồi chính mình quá hoảng sợ cho nên không chú ý, hiện tại có thể xác định, Mầm An có liên quan đến chuyện này.
"Các nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đúng vậy, các ngươi làm chuyện gì, các nàng đích xác cũng không biết, theo lý thuyết các nàng không có liên quan, chỉ trách trên người các nàng chảy dòng máu lạnh lẽo tàn nhẫn kia. Các nàng hiện giờ sống trong nhung lụa phú quý, là từ tài sản dơ bẩn mà các ngươi cướp đoạt được, như thế nào liền không quan hệ đây?"
Mầm An bình tĩnh nói, từng lời của hắn làm cho cảm xúc hai người Tiêu Càn hoàn toàn bị đánh nát.
Phát hiện đối phương biểu tình luống cuống, ý cười trên mặt Mầm An càng thêm cuồng loạn.
"Các ngươi thật sự cho rằng tội ác giấu đến thiên y vô phùng, không còn ai biết sao? Ngươi xem, ngay cả người chết đều có thể lần nữa trở lại thế gian báo oán, còn có chuyện gì không thể xảy ra chứ?"
"Chẳng lẽ nha môn không nói cho các ngươi, tại sảnh đường ngôi nhà của Bạch Hà lang quân bày mười mấy linh vị, đều là họ Đổng sao?" Mầm An càng nói càng tàn nhẫn, đi bước một đến trước mặt Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm, một đôi mắt tràn đầy điên cuồng.
Cuối cùng Mầm An mới chậm rãi nhìn chằm chằm Mai Thiên Thiên, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ đưa hai nhà các ngươi xuống âm phủ, để diêm vương phán xét."
-----------------------------