Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 198: 198: Thế Giới Thiên Võng 32




Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa mở cửa ra đã thấy nhóm Trần Khải Kiệt, ba người xách túi to túi nhỏ thức ăn vào nhà, sau khi chào hỏi Tiêu Mộ Vũ, liền lấy lòng Thẩm Thanh Thu đang ngồi trong nhà ăn, sau đó đặt nguyên liệu vào trong bếp.
Nhìn thấy dáng vẻ niềm nở cẩn thận của ba người, Thẩm Thanh Thu vừa tức giận vừa buồn cười, "Làm gì thế, tới cũng tới rồi, tôi cũng không thể đuổi ba người về.

Hơn nữa người mệt cũng không phải là tôi, tôi chỉ phụ trách ăn, làm trợ thủ cũng là ba người làm, tôi cũng không nhất thiết phải làm người xấu."
Tô Cẩn cười lên, vội vàng gật đầu: "Không phải không phải, chỉ là chúng tôi thấy đội phó khỏe rồi, vui quá mà thôi."
Thẩm Thanh Thu không để ý tới ba người, sau khi giúp thu dọn đồ xong, năm người ngồi ngoài phòng khách, trò chuyện cùng nhau.
"Trải qua bảy phó bản, thật ra chúng ra cũng hiểu được một số đặc điểm đại khái của hệ thống.

Lần này vì là phó bản cấp S nên độ khó lớn hơn rất nhiều, hôm qua sau khi quay về, thực ra ba người chúng tôi đã cẩn thận suy nghĩ về phó bản Song hỷ này, cứ cảm thấy chúng ta có thể vượt qua phó bản này là điều không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải có đội trưởng Tiêu và đội phó, chúng tôi cảm thấy chết không nghi ngờ." Nói mãi nói mãi, chủ đề của năm người không tránh khỏi vấn đề phó bản, Trần Khải Kiệt không nhịn được cảm khái, trên mặt ngoại trừ vẻ may mắn, cũng ngập trong lo lắng.
Thực ra ba người không tự tin, chi tiết trong phó bản đan xen lấy nhau, chỉ cần bỏ lỡ một điểm chính là đi sai cả một bàn cờ, cho dù có Tiêu Mộ Vũ, bọn họ cũng rất khó khăn, vì vậy bọn họ đưa ra giả thiết, nếu ba người bọn họ có thể đi tới phần thứ hai đã là thắng lợi.

Nhận thức này khiến ba người có chút sợ hãi.
Thực ra Tiêu Mộ Vũ không hề bất ngờ với suy nghĩ này của ba người, bình tâm nghĩ lại, xác thực độ khó của phó bản số 007 vượt xa các phó bản trước đó.

Cho dù là cài đặt chi tiết hay là sắp xếp độ khó của nhiệm vụ, cũng đều khiến người ta hao tâm tổn sức.

Trên thực tế nếu chỉ dựa vào một mình Tiêu Mộ Vũ, có khả năng không thể vượt ải.
"Tôi có thể hiểu được lo lắng của mọi người, nhưng thực tế chưa chắc đã như thế.

Tại sao phía sau Thiên Võng lại yêu cầu tiến hành lập đội mang tính cưỡng chế? Chính là vì đã dự đoán tới những sắp xếp trong phó bản, có một vài phó bản sẽ khó lòng hoàn thành nếu chỉ dựa vào sức của một người.
Giống như trong nhiệm vụ đầu tiên, nếu không có mọi người, tôi và Thanh Thu sẽ không có cơ hội nhìn thấy nhiệm vụ thứ hai.

Chúng ta bỏ lỡ chi tiết khiến cả đội không tìm được đường ra, nếu không có Hương dẫn đường của Điềm Điềm, cũng sẽ công cốc.

Chính vì chúng ta đông người, hơn nữa đôi bên đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, cho nên tổ đội chúng ta cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh."
Tâm tư của Tiêu Mộ Vũ nhạy bén, vì thông minh nên cô cũng luôn phát hiện ra tâm lí của đồng đội, nói ra những lời rất có tính an ủi.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy mọi người cũng đã kén cá chọn canh rồi." Tiêu Mộ Vũ chuyển chủ đề đột ngột nói ra một câu như thế.
Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong đều ngớ ra, Tiêu Mộ Vũ nói tiếp: "Có lẽ mọi người chưa từng nghĩ tới những tổ đội khác, có bao nhiêu tổ đội không phải vấn đề thực lực, mà là vấn đề lòng người.


Có lẽ mọi người còn nhớ phó bản Thành phố G tuyệt mệnh đúng không, cửa ải Cửu liên hoàn, tuy rất khó, nhưng hai đội Kỳ Hồng Nguyệt và Tưởng Vĩ cũng thành công vượt ải, điều này chứng minh bên trong có rất nhiều cao thủ, nhưng tại sao lại tổn thất nhiều người như thế?"
Thẩm Thanh Thu nghe xong tiếp lời: "Mọi người có từng nghĩ, ở trong đó chỉ cần tôi và Tiêu Mộ Vũ tham sống sợ chết, hoặc là muốn yên ổn, không bằng lòng gánh vác nguy hiểm thế chân gỡ Cửu liên hoàn của mọi người vì sợ thất bại, vậy thì ít nhất trong đội chúng ta cũng sẽ tổn thất một hai người đúng không?
Cho dù chúng tôi thế chân, trong lúc quan trọng, hai người tham sống sợ chết, chắc chắn mọi người cũng không dốc lòng bảo vệ Mộ Vũ, cô ấy cũng không thể gỡ xong, cũng sẽ phải chết, hiểu không?"
Nói xong Thẩm Thanh Thu lại có chút ghét bỏ nhìn ba người, "Con người như năm ngón tay, mỗi người đều có điểm mạnh riêng, mọi người có tình có nghĩa, có dũng có mưu, to gan đi theo Mộ Vũ là được.

Ngoài ra, giữa người với người chính là có khác biệt, lúc tiến hành so sánh, vui lòng loại trừ Mộ Vũ, Mộ Vũ không cùng đẳng cấp với ba người, nghĩ thoáng ra."
Trần Khải Kiệt nghe xong liền vui vẻ, lại có chút xấu hổ nói: "Chúng tôi biết rồi, chỉ là có chút bất an, còn ba phó bản nữa.

Phó bản cấp S mở đầu đã như thế, chúng tôi có chút khó khăn tưởng tượng ba phó bản còn lại sẽ có độ khó thế nào."
Chủ đề này có chút nặng nề, năm người im lặng một lúc, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng: "Binh đến tướng chặn nước đến dân ngăn, tuy là khó nhưng không có nghĩa không có chuyển biến.

Trước kia tôi từng nói với mọi người, hệ thống giống như luôn nhằm vào tôi và Thanh Thu, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy nó muốn lấy mạng chúng tôi.

Trong Song hỷ, chúng tôi bị lựa chọn đưa vào quan tài, đưa đi thành thân, đây không phải tình tiết mà người chơi chúng ta sẽ khởi động, mà là được sắp xếp từ trước, cũng có thể nói là tôi và Thanh Thu không cách nào trốn thoát.
"Trong quan tài, tôi dùng kiếm nhưng không chém được, vì cả chiếc quan tài gỗ đã bị phong ấn.

Nhưng vào lúc đó hệ thống lại đưa ra một vấn đề, bảo tôi trả lời tại sao tôi bị chọn.

Mà xác thực đáp án đã được đưa ra từ trước, hơn nữa còn đưa ra một cách quang minh chính đại, thậm chí tôi phải căn cứ theo loại nguyên tắc cài đặt ấy mới đoán ra.

Cho nên giải trừ phong ấn, tôi mới có thể chém nứt quan tài."
Tiêu Mộ Vũ từng kể những chi tiết trong đó cho bọn họ, hiện tại nhắc lại lần nữa, rời khỏi hoàn cảnh kia, năm người càng sâu sắc cảm nhận được điểm vi diệu bên trong.
"Còn cả Thanh Thu, cô ấy bị lang quan sông Bạch dùng người giấy khống chế, không có sức phản kháng, nhưng chỉ cần chúng ta tới, chúng ta có thể cứu được Thanh Thu khỏi bàn tay quỷ.

Mỗi một cửa ải đều vô cùng trí mạng, nhưng đều cho chúng ta một cơ hội sống, mà chỉ cần chúng ta nắm được nó, nó nhất định sẽ thỏa hiệp tha cho chúng ta."
Tô Cẩn nghe xong không ngừng gật đầu, chỉ là sắc mặt có chút ngưng trệ nói: "Đội trưởng Tiêu, chị nói hệ thống nhằm vào chị và đội phó, chúng tôi đều có thể cảm nhận được, xác thực là vậy.


Nhưng điều khiến chúng tôi cảm thấy kì quái hơn là, hành vi của hệ thống này rất dị hợm, tất cả biểu hiện của nó đều rất mâu thuẫn.

Cài đặt nhiều sát chiêu như thế, nhưng lại chủ động đưa ta phương pháp hóa giải.

Khi rút thẻ, thẻ của chị và đội phó đều vô cùng kì quái, nhưng trên thực tế ngoài Chúc bạn may mắn lần sau mà chị nhắc tới, thẻ trong tay chị và đội phó đều không có thẻ nào vô dụng.

Thậm chí rõ ràng là vô dụng, nhưng có thể ghép lại, thậm chí còn mạnh hơn thẻ cấp S thông thường."
Tả Điềm Điềm nghe xong cũng đứng ngồi không yên, "Đúng thế, hôm qua mấy đứa bọn em đã nghĩ lại, ví dụ như Đèn kéo quân, chị từng nói vốn dĩ là đèn kéo quân lụi tàn, kết quả Kẻ đánh cắp trái tim của đội phó có thể đốt cháy Đèn kéo quân của chị.

Lại ví dụ như thanh kiếm đồng nát và kiếm đồng giả, hai thứ này lại có thể kết hợp hoàn hảo, còn cả xác sống không não, tuy không phải đội phó rút được, nhưng là thẻ tổ đội, chắc chắn sẽ kết hợp với nhau.

Đồng thời những thẻ này không rơi trong cùng một phó bản, xác suất này thật sự quá thấp, có cảm giác như..."
Tả Điềm Điềm chần chừ giây lát, Trần Khải Kiệt nhanh chóng tiếp lời, "Có cảm giác như nó muốn cho cô đồ tốt, nhưng lại không thể cho chính diện, cho nên vòng vèo cho cô một đống thẻ nát, nhìn có vẻ như vận số rút thẻ của đội trưởng Tiêu rất tệ, thực ra là đang giúp cô."
Ba người đều rất nghiêm túc nhìn hai vị đội trưởng, biểu cảm của hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh, có thể thấy hai người sớm đã biết rõ được hiện thực này.
Tô Cẩn cúi đầu, biểu cảm trên mặt có chút chần chừ, lại có chút buồn bã, rất lâu sau, cô nàng hít một hơi nói: "Đội trưởng Tiêu, thực ra ba người chúng tôi đắn đo rất lâu, rốt cuộc có nên hỏi chị hay không.

Vì tôi cảm thấy cho dù chúng tôi có biết hay không, cũng không thay đổi được địa vị của chúng tôi trong lòng hai người, cũng sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình nghĩa tổ đội chúng ta."
"Chỉ là chúng tôi cảm thấy, hai người là đồng đội và bạn bè quan trọng nhất của chúng tôi trong thế giới này, những chuyện hai người gặp phải, chúng tôi cũng muốn hiểu, cũng muốn cố gắng giúp đỡ, lặng lẽ gánh vác chút chuyện vặt vãnh, thực ra có một vài lúc cảm giác không ổn lắm."
Thực ra Tiêu Mộ Vũ đã biết ba người muốn hỏi gì, chỉ là không ngờ bọn họ lại nghĩ tới những chuyện này nhanh như vậy.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người như cười như không nhìn ba người, thấy Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, Thẩm Thanh Thu nhún vai, tỏ ý nghe theo cô.
Tiêu Mộ Vũ thấy vậy, biểu cảm liền dịu dàng, "Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Trước kia không nói là vì Tiêu Mộ Vũ cảm thấy những chuyện này không liên quan tới bọn họ, nhưng lâu dần, thực ra suy nghĩ của cô đã thay đổi rất nhiều.
Cô đã cô đơn quá lâu, cũng lãnh đạm quá lâu.

Tiêu Mộ Vũ của quá khứ không cần chia sẻ khổ sở của bản thân với người khác, cô cảm thấy không cần, vì bên cạnh không có ai cần cô làm như thế.


Nhưng lúc này, cô thật sự coi ba người là bạn tốt của bản thân.
Tô Cẩn nghe xong, trong mắt lộ ra chút vui mừng, cô nàng nhìn Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm bên cạnh, hai người gật đầu với cô nàng.
Sau đó Tô Cẩn hỏi: "Chị và đội phó quen nhau từ trước rồi đúng không, chúng tôi muốn nói là từ trước khi tham gia phó bản, nếu không hệ thống không thể cùng lúc nhắm vào cả hai người."
Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, gật đầu, "Đúng thế, nhưng gần đây chúng tôi mới xác định được điều này."
Câu trả lời này khiến mấy người Tô Cẩn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy sự việc phức tạp hơn suy nghĩ của bọn họ rất nhiều, nhưng Tô Cẩn lại nhớ tới cảnh tượng tan vỡ của Tiêu Mộ Vũ sau khi khôi phục kí ức, lồng ngực vô thức bức bách.
"Khi tôi tiến vào thế giới Thiên Võng này, nó đã có hơn 50 triệu người chơi, theo lí mà nói không nên nhắm vào chị và đội phó.

Cho nên đội trưởng Tiêu, có phải hai người và hệ thống từng có tiếp xúc khác đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ rồi cười lên, quả nhiên là cùng chung một đội, đầu óc đều rất linh hoạt.

Nếu đã nói tới bước này, Tiêu Mộ Vũ cũng không định để bọn họ đoán bừa, trực tiếp quăng lựu đạn.
"Đây cũng là điều tôi và Thanh Thu muốn biết lúc này, kí ức của hai chúng tôi đều có vấn đề, cho nên tôi mới nói gần đây mới xác định bản thân và Thanh Thu có quen biết.

Nhưng rốt cuộc loại quen biết này là quen biết trong hiện thực, hay là quen biết trong trò chơi, tôi chưa thể tìm ra.

Nguyên nhân hệ thống nhằm vào chúng tôi, hiện tại tôi chỉ biết, nó muốn có được một thứ trên người tôi, nhưng là gì thì tôi cũng không rõ."
Lời này của Tiêu Mộ Vũ trực tiếp làm ba người đờ ra, bọn họ quay sang nhìn nhau rất lâu.

Trần Khải Kiệt có chút hoảng hốt, "Đội trưởng Tiêu, cô từng nói rất có khả năng Thiên Võng là một chương trình, một chương trình muốn có được thứ trên người cô, rốt cuộc nó muốn thứ gì? Rốt cuộc thế giới này tồn tại bằng cách nào, người chơi chúng ta thì sao?"
Rất lâu sau ba người vẫn chưa dịu lại, đặc biệt là Trần Khải Kiệt không ngừng xoa mặt, cảm giác như thế giới quan đều đã sụp đổ.
Nhưng tốt xấu gì cũng là người trải qua tôi luyện, ba người vẫn có thể tiếp nhận giả thiết không thể tin nổi này, "Lẽ nào thực sự có trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ sao? Thực ra tôi vẫn luôn thấy kì lạ, rốt cuộc chúng ta vào trò chơi này bằng cách nào, lẽ nào khoa học kĩ thuật tiến triển tới giai đoạn có thể đùa giỡn với tính mạng con người sao? Tại sao không có ai quản lí nó? Tôi không hiểu."
Tô Cẩn cũng mới hòa hoãn khỏi chấn động, lẩm nhẩm: "Đúng thế, nếu thật sự là một chương trình, vậy rốt cuộc người chơi chúng ta vào đây bằng cách nào, chết rồi lẽ nào thực sự chính là chết sao? Chết trong tiềm thức sao? Vượt ải rồi, thực sự có thể cho chúng ta ra ngoài sao?"
"Con người không thể thao túng nhiều người chơi trên phạm vi lớn như thế, trách nhiệm này không phải là thứ con người có thể gánh gác.

Nếu suy đoán của đội trưởng Tiêu là thật, thậm chí em còn cảm thấy rất có thể hệ thống này có ý thức của nó, nó đang bóp méo, chơi đùa nhân loại." Tả Điềm Điềm vẫn luôn im lặng, sau khi nghe Tô Cẩn nói xong đột nhiên ngẩng đầu nói.
Sau đó Tả Điềm Điềm lại nói tiếp: "Đội trưởng Tiêu, mọi người có phát hiện những phó bản kia đáng sợ như thế, nguy cơ trùng trùng như thế, đi sai một bước sẽ là mạng người, còn cả rất nhiều cài đặt nham hiểm kia, nhưng mỗi một phó bản đều rất có ý nghĩa.

Như chúng ta đã từng nhắc tới, nếu phó bản không độc ác như thế, người chơi sẽ không chết thật, vậy loại bỏ lớp áo kinh dị của trò chơi này, thì nòng cốt của nó là gì?"
Hai mắt Trần Khải Kiệt đột nhiên trào ra tia sáng, "Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo.

Tuy nó cực đoan, nhưng luôn nói với chúng ta, có những quả đắng là tội nghiệt do chính con người trồng, nó giống như cảnh tỉnh hơn, đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn sang nhau, cảm thấy bản thân lại lần nữa chạm gần tới sự thật.


Có một số thứ, không phải hai người không nghĩ tới, chỉ là cần có người nhắc nhở, chúng ta mới có thể tìm ra được manh mối bên trong mớ bòng bong ấy.
Lần này năm người nói chuyện rất lâu, tuy Tiêu Mộ Vũ không thể nói hết toàn bộ, nhưng thực ra lúc này bọn họ đều đã biết những thông tin quan trọng nhất.

Ngoại trừ tạm thời che giấu tấm thẻ "Kêu khản cổ" của Thẩm Thanh Thu.
Đêm đến hai người nằm trên giường, vẫn đang nghĩ về chuyện hôm nay.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu đã phục hồi gần như nguyên vẹn, đã không sốt nữa.

Xem ra hệ thống thực sự chỉ đang cảnh cáo cô ấy, hoặc là có hành động lớn hơn, nhưng hiện tại Thẩm Thanh Thu không định nghĩ về những chuyện này.
Nhớ tới đây đã là ngày thứ hai từ phó bản quay về, bên phía Thẩm Thập Nhất cũng đã nhận được tin tức.

Thẩm Thanh Thu nghĩ đến cách diễn đạt của Thẩm Thập Nhất, không nhịn được nói: "Mộ Vũ, em nói xem Thẩm Thập Nhất muốn rời khỏi Thiên Võng, vậy anh ta định khi nào sẽ lập đội với chúng ta? Anh ta có nói với em hắn đã tham gia phó bản thứ mấy rồi không?"
Trước kia Thẩm Thập Nhất qua loa nói Tiêu Mộ Vũ có thể dẫn anh ta rời đi, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu căn cứ theo cách nói của Thẩm Thập Nhất, suy đoán anh ta cũng là người chơi, vì là người chơi, cho nên Thẩm Thập Nhất có thể lập đội với bọn họ.

Sau khi lập đội, chỉ cần bọn họ có thể vượt ải, đương nhiên Thẩm Thập Nhất có thể rời đi.
Tiêu Mộ Vũ nghe được lời này của Thẩm Thanh Thu, suy nghĩ rất lâu, "Ít nhất là cấp S, nếu không sẽ không dừng ở đây lâu như thế." Chỉ là nói xong Tiêu Mộ Vũ lại thấy không đúng, "Thanh Thu, tại sao Thẩm Thập Nhất lại tỉnh táo như vậy?"
Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn không hiểu, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại tiếp tục nói: "Anh ta biết rõ bản thân là người chơi, nhưng bao nhiêu NPC em từng tiếp xúc kia, dường như họ không biết, còn tưởng là họ và chúng ta không giống nhau."
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, "Xác thực là vậy, hoặc là anh ta thực sự không giống người bình thường, hoặc là anh ta có thủ đoạn đặc biệt nào đó, lần sau gặp anh ta, cứ thử bẫy thử xem."
Nhìn Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc như thế, Thẩm Thanh Thu nhích tới nói: "Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện này nữa, hôm nay cơ bản bị những chuyện này làm phiền cả ngày rồi, hiện tại đã gần 9 giờ, nên nghỉ ngơi thôi."
Suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ rời khỏi chính sự, vẫn chưa ý thức được vấn đề, vô thức nói: "Còn chưa tới 9 giờ sao đã đi ngủ rồi, vẫn khó chịu à?" Phải biết thường ngày 11 giờ Thẩm Thanh Thu mới đi ngủ.
Nhưng vừa nói xong nhìn thấy biểu cảm như cười như không của Thẩm Thanh Thu, lập tức hiểu ra, gò má nóng lên, "Chị nghĩ gì thế?"
Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, trong mắt rộ ý cười, thì thầm: "Mộ Vũ, em không phát hiện ra tối qua có một thứ thay đổi rồi à."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, "Cái gì thay đổi?"
Thẩm Thanh Thu như thể đã nhẫn nhịn rất lâu, hưng phấn nói: "Đưa tay trái cho chị."
Tiêu Mộ Vũ không hiểu chuyện gì, đưa tay ra, Thẩm Thanh Thu giữ lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ, lật người đè hờ, "Nghỉ ngơi một lúc em sẽ biết."
Ăn được một lần là muốn ăn mãi, đại khái câu nói này chính là chỉ Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Tiêu Mộ Vũ cũng muốn.

Sau khi hai người làm xong một lần, khi Tiêu Mộ Vũ đang mơ màng, Thẩm Thanh Thu đưa bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người tới trước mặt.
Lờ mờ lay động trong tầm mắt, một sợi tơ hồng đỏ rực hiện lên trong ánh đèn nhàn nhạt, một đầu quấn hờ vào ngón áp út của Thẩm Thanh Thu, một đầu quấn trên ngón áp út tay trái của Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ khoảnh khắc ấy, đã khiến Tiêu Mộ Vũ trực tiếp tan rã.
Cơ thể cùng tâm hồn cô đều đầu hàng người trước mặt, nhắm mắt lại ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.