Chỉ ba chữ như thế, đã đánh tan linh hồn của Thẩm Thanh Thu, khiến trái tim cô ấy cũng run rẩy.
Điều này vô cùng trí mạng, khiến Thẩm Thanh Thu không có sức kháng cự, triệt để đầu hàng.
Nước mắt của Thẩm Thanh Thu không ngừng rơi trên mặt Tiêu Mộ Vũ, không nói một lời, chỉ cúi người hôn Tiêu Mộ Vũ thêm lần nữa.
Có lúc ngôn ngữ có sức mạnh không thể tả nổi, nhưng có lúc lại nghèo nàn không cách nào truyền đạt bất cứ thứ gì.
Tình yêu và đau khổ của hai người đều lênh láng tới độ không có nơi nào tràn ra, nụ hôn này mang theo tình yêu sâu đậm, cùng nỗi đau không ngừng nghỉ, lập tức sục sôi.
Thẩm Thanh Thu không buông, Tiêu Mộ Vũ không muốn Thẩm Thanh Thu rời đi, nước mắt xót xa kèm theo mật ngọt của nụ hôn, giống như thuốc độc, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tiêu Mộ Vũ không muốn dùng lí trí để phân tích chân tướng trong kí ức, lúc này cô chỉ muốn ôm Thẩm Thanh Thu, mặc kệ sự đời.
Khoảnh khắc mở vòi nước, nước chảy xuống có chút lạnh lẽo, nhưng không thể dập tắt nhiệt tình của đôi bên.
Đợi tới khi hơi nước lan tràn, hơi nóng hừng hực, khuôn mặt đối phương đều trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác của cơ thể vô cùng rõ ràng, mẫn cảm không thể hình dung.
Cảm giác tiếp xúc của đầu ngón tay, dường như chạm tới nhịp tim của đối phương, tới nỗi Thẩm Thanh Thu triệt để mất khống chế, dính chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, nhích gần muốn nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, cắn chặt môi, đi theo tiết tấu của Thẩm Thanh Thu, không ngừng thả lỏng lại cắn chặt, đau khổ lại thấm đẫm ngọt ngào.
Thẩm Thanh Thu ước gì có thể cho Tiêu Mộ Vũ toàn bộ, mặc cho Tiêu Mộ Vũ điều khiển, chỉ muốn nhìn thấy biểu cảm mê ly cùng thỏa mãn của Tiêu Mộ Vũ trong khoảnh khắc này.
Từ phòng tắm tới giường, hai người như con thiêu thân, không nghĩ ngợi bất kì điều gì, chỉ muốn khoảng cách giữa đôi bên gần thêm một chút, quấn quýt không rời.
Cuộc điên cuồng này kéo dài tới tận đêm khuya, mãi tới khi hai người không còn sức lực, mới ôm nhau đi ngủ.
Đôi mắt đã sưng đỏ, nước mắt còn chưa khô.
8,9 giờ sáng ngày hôm sau, Tiêu Mộ Vũ mới đột ngột giật mình khỏi cơn mơ, hai mắt xót xa sưng phồng, khiến Tiêu Mộ Vũ không nhịn được muốn giơ tay che hai mắt, nhưng vừa cử động ngón tay mới phát hiện cánh tay nhức mỏi không thôi, không chỉ là cánh tay, eo bị một cánh tay mềm mại ôm lấy, vừa động đậy cũng tê dại y hệt.
Kí ức chầm chậm quay về, Tiêu Mộ Vũ cố gắng chớp mắt, quay đầu nhìn sang Thẩm Thanh Thu đang ngủ say, gò má vô thức đỏ lên, tối qua hai người quá phóng túng.
Rõ ràng là đã đủ, nhưng vẫn muốn càn rỡ đòi hỏi, không chịu buông tha cho đối phương.
Đại khái là động tác của Tiêu Mộ Vũ đánh động Thẩm Thanh Thu, lông mi Thẩm Thanh Thu rung lên, co chặt cánh tay, vùi đầu xuống nhỏ tiếng lẩm nhẩm: "Dậy rồi à?" Âm thanh của Thẩm Thanh Thu vừa khàn đặc vừa mê hoặc, dường như mang theo móc câu, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ ngứa ngáy.
Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, đưa tay ra vuốt ve tóc mai hỗn loạn của Thẩm Thanh Thu, "Đói chưa?"
Ý thức của Thẩm Thanh Thu quay về, mở mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại nhìn bản thân, sau đó nhíu mày, "Đói lắm, eo cũng đau nữa."
Cô ấy xoa eo mình, mặt mày đáng thương vô tội nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ không gợn sóng, nhưng vành tai đã đỏ ửng, nhưng bị Thẩm Thanh Thu nhìn thấy.
Thẩm Thanh Thu nhích tới dính lại, ngón tay chọc lên tay phải trắng trẻo đẹp đẽ của Tiêu Mộ Vũ, "Tay em có mỏi không?"
Tiêu Mộ Vũ câm nín nghẹn lời, tại sao sau khi thức dậy bản thân lại phải thảo luận chuyện đó với người này.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thực sự quá rõ ràng, chọc cười Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cười thật to, sau đó hừ một tiếng, nói: "Chắc chắn là mỏi rồi, ai bảo tối qua em bắt nạt chị dữ như thế."
Trong chuyện này, biểu hiện của Thẩm Thanh Thu rất phù hợp với tính cách thường ngày của cô ấy.
Tuy có lúc sẽ đỏ mặt, nhưng thật sự tới bước kia, Thẩm Thanh Thu không hề đè nén bản thân.
Nhưng tối qua bị bắt nạt quá dữ dội, tới nỗi không phát được ra âm thanh, quá đáng hơn là, đã như thế rồi nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không chịu buông tha cho cô ấy.
Tiêu Mộ Vũ thực sự không thể quang minh chính đại thảo luận chuyện này, mặt mày vành tai lập tức đỏ ửng, nhưng lại cảm thấy không công bằng, nói ngang: "Là chị không đẩy em ra, còn ôm chặt hơn chứ."
Lúc này Thẩm Thanh Thu lại thấy xấu hổ, nhỏ tiếng nói: "Chị không có, hơn nữa chị thì luôn nhường em, kết quả em không thèm nhường chị."
Tiêu Mộ Vũ thực sự không nghe nổi nữa, tối qua không ăn cơm, lúc này lại gần tới trưa, tối qua tiêu hao thể lực nghiêm trọng, thực sự đã đói khát cồn cào, cho nên dứt khoát đứng dậy mặc quần áo.
Lúc xuống giường, Tiêu Mộ Vũ nghe thấy tiếng tố cáo của Thẩm Thanh Thu, thế là khom lưng, đặc biệt dùng tay trái chống lấy mép giường.
Sau khi làm động tác này, Tiêu Mộ Vũ quay đầu lườm Thẩm Thanh Thu, làu bàu: "Đây chính là cách chị nhường nhịn em."
Thẩm Thanh Thu phì cười, nhìn Tiêu Mộ Vũ ra khỏi phòng.
Ý cười trên mặt dần nhạt đi, sau đó chỉ còn lại dịu dàng và hạnh phúc.
Đêm qua hai ngươi quấn quýt lấy nhau tiến vào giấc ngủ trong cảm xúc tan vỡ.
Lúc tỉnh lại, cả hai nhìn thấy người bên cạnh, dường như lại quên đi tối qua, tiếp tục trêu chọc nhau.
Cho dù là Tiêu Mộ Vũ hay Thẩm Thanh Thu, sau khi trải qua hơn năm trăm lần tuần hoàn, phương diện tâm trí của cả hai đã vượt xa người bình thường.
Hiện tại thứ có thể kích thích, làm tổn thương tới cả hai cũng chỉ có đối phương, hơn nữa dù có thương tích đầy mình, cả hai cũng có thể tiếp tục đứng dậy, đón lấy người kia.
Nếu không hai người cũng không thể vượt qua 553 lần phó bản.
Quan trọng nhất là, đau khổ của bọn họ là thật, hạnh phúc cũng là thật.
Loại hạnh phúc này chính là áo giáp của cô ấy, giúp cô ấy có thể đứng dậy thêm lần nữa.
Thẩm Thanh Thu mặc quần áo xong, nhìn Tiêu Mộ Vũ mặc tạp dề đang bắt đầu nấu nướng, nghĩ như vậy trong lòng.
Cô ấy không nhịn được đi tới, đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô, tay khẽ dùng lực xoa eo Tiêu Mộ Vũ, "Vất vả rồi."
Tiêu Mộ Vũ đang rã đông thịt bò, nghe xong lườm Thẩm Thanh Thu, sau đó mới dịu dàng nói: "Có phải đói lắm rồi đúng không? Em định làm đồ tây, như thế sẽ nhanh hơn, sắp được ăn rồi."
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, "Được, chị còn muốn ăn khoai tây nướng phô mai nữa."
Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được trọng lượng trên vai và hơi thở bên tai, cười gật đầu, "Được, nấu cho chị."
"Thế chị còn muốn ăn trứng xào cà chua nữa, muốn ăn ngọt." Thẩm Thanh Thu lại đang nũng nịu bên tai Tiêu Mộ Vũ, được nước lấn tới.
"Không, ngọt kì lắm."
"Ngọt mới ngon."
"Đội phó oai phong lẫm liệt, lại muốn ăn trứng xào cà chua ngọt, oai phong của chị tan tành rồi." Tiêu Mộ Vũ cười lên trêu chọc Thẩm Thanh Thu.
"Hiện tại chị không cần oai phong, chị chỉ muốn ăn ngọt."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, làm nóng chảo, chuẩn bị bắt đầu cho bơ chế biến thịt bò, lắc đầu thở dài nói: "Thật khó hầu hạ, vừa muốn bít tết, vừa muốn mì Ý, lại còn khoai tây phô mai, còn muốn ăn trứng xào cà chua nữa."
Thẩm Thanh Thu phì cười, quay người giúp Tiêu Mộ Vũ gọt vỏ khoai tây.
"Đùa thôi, không cần mì Ý, hôm qua chị vừa ăn trứng xào cà chua rồi, bữa trưa nướng một phần khoai tây phô mai là được."
Thẩm Thanh Thu rửa sạch khoai tây, cản Tiêu Mộ Vũ nấu mì Ý.
Tiêu Mộ vũ khẽ khàng kéo tay cô ấy ra, "Mấy bữa nay không được ăn ngon, bữa trưa thịnh soạn chút, hơn nữa, tuy rất đau khổ, nhưng đây là chuyện đáng để chúc mừng." Cô nhìn Thẩm Thanh Thu, trong con ngươi đen láy ngập vẻ dịu dàng.
Kí ức chiếm giữ trong hơn năm trăm lần ấy không chỉ là đau khổ vì Thẩm Thanh Thu rời đi, mà những thời khắc hai người cùng nhau trải qua, cho dù là tốt xấu cũng đều vô cùng trân quý, huống hồ trước giờ yêu Thẩm Thanh Thu không phải chuyện đau khổ, Tiêu Mộ Vũ có rất nhiều vui vẻ.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu ươn ướt, đi sang một bên luộc thêm hai quả trứng gà, mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn còn sưng, bản thân cũng không tốt hơn là bao, phải đắp thêm.
Luộc xong, Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng bơ xèo xèo bên tai, mùi thơm từ thịt bò tỏa ra, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thẩm Thanh Thu nhích tới, thấy Tiêu Mộ Vũ đang xử lí khoai tây, thế là nhỏ tiếng nói: "Mộ Vũ, em dạy chị nấu ăn đi."
Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, nhìn Thẩm Thanh Thu, "Sao lại muốn nấu ăn?"
Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: "Chị cũng muốn nấu cơm cho em ăn."
"Không, chị nấu không ngon, em nói thật đấy." Tiêu Mộ Vũ nói xong đột nhiên quay người, khuôn mặt hết sức nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thực sự Thẩm Thanh Thu không ngờ cảnh tượng nhất thời lại dở khóc dở cười như thế, "Sao em biết?" Nói xong Thẩm Thanh Thu ngậm miệng lại.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay chỉ lên đầu, cất lời: "Phó bản chị thử nấu nướng, cũng có hơn hai trăm lần, nồi niêu của chúng ta bị đun cháy hơn hai trăm lần, không có ngoại lệ.
Mà hai trăm lần này, em đã thử ăn hơn một trăm lần, sau đó nôn hơn một trăm lần."
Ban đầu Thẩm Thanh Thu ngẩn tò te, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy cũng cười lên.
Thẩm Thanh Thu tố cáo: "Không còn yêu nữa rồi."
Tiêu Mộ Vũ cười lên, sau đó quay người nhìn Thẩm Thanh Thu, dịu dàng nói: "Chị không cần biết nấu nướng, có em ở đây, chị muốn ăn gì, em đều có thể nấu cho chị ăn."
"Chị sợ em vất vả."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong cúi đầu, lật mặt thịt bò, khẽ nói: "Không vất vả, em hi vọng có thể nấu ăn cho chị cả đời."
Nhất thời Thẩm Thanh Thu cảm thấy lồng ngực mình bị bông chặn lại, nói không thành lời, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Ý thức được không khí lại bị bản thân làm nặng nề, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra đẩy Thẩm Thanh Thu, "Sắp xong rồi, đi chuẩn bị dụng cụ đi."
Bữa trưa ăn đồ tây, nhìn rất đơn giản, nhưng Tiêu Mộ Vũ rất dụng tâm, đặc biệt bày biện, nhìn hệt như nhà hàng tây bên ngoài.
Thịt bò chín vừa, thịt tươi ngon, lượng nước vừa vặn, sốt tiêu kết hợp cùng bít tết, luôn là hương vị Thẩm Thanh Thu yêu thích.
Lúc này hai người bình tĩnh hơn nhiều so với hôm qua, hơn nữa có một số chuyện cũng không thể làm như không biết, thế là khi cả hai ăn gần xong, Thẩm Thanh Thu mới bắt đầu lên tiếng hỏi: "Nếu căn nhà này được đặc biệt để lại cho em, vậy thì chứng minh em có cách tránh được Thiên Võng, nhưng ý thức của em bị nhốt trong Thiên Võng, sao có thể làm được chứ?"
Theo lí mà nói người ở trong Thiên Võng đều bị Thiên Võng kiểm tra, một khi Tiêu Mộ Vũ tiếp xúc với máy tính, Thiên Võng có thể nhận biết, từ đó sẽ có hành động ngăn cản hoặc che đậy.
Giống như lần trước ở quán net, Tiêu Mộ Vũ suýt chút nữa truy ra Thiên Võng, mới vừa lộ mặt, Thiên Võng đã phá hủy chiếc máy tính trong quán net và đường truyền mạng.
"Tự em thì không làm được, nhưng A có thể làm được." A này lại lần nữa được đề cập tới.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng hiểu ra, "Cho nên hệ thống không phát hiện được sự tồn tại của lỗi là vì A giúp em?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, rất nhanh sau đó liền phát hiện ra một chuyện không thể tin được, "Em muốn nói là, A cũng có ý thức độc lập?"
"Đúng thế, em từng nói với chị em thoát được lần ám sát kia.
Khi đó em không ý thức được đây là sự cố bất ngờ, nhưng chị vẫn không cho em lộ diện, em liền đoán được điểm bất thường.
Vốn dĩ em không từ bỏ Hạng mục nhóm A, ban đầu Hạng mục nhóm A không chỉ đơn thuần là nghiên cứu phát triển ra một hệ thống, mà là muốn sáng tạo ra một hệ thống mới tương tự như Thiên Võng.
Nhưng Thiên Võng tồn tại quá mạnh, cũng vượt xa nhận thức con người, cộng thêm thất bại quá nhiều lần, cho nên nhóm A làm được một nửa thì chuyển thành chương trình ổn định, cuối cùng lại bị gác lại."
"Em vẫn luôn cảm thấy tác dụng của Thiên Võng không nên bị phóng đại quá mức như thế, cho nên khởi động lại Hạng mục nhóm A, vẫn luôn độc lập nghiên cứu, khi Thiên Võng bị tiếp quản triệt để, đã hoàn thành được 80%, vấn đề còn lại vẫn không có cách nào giải quyết.
Mà con chip giáo viên đưa cho em, có tác dụng quyết định." Nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, sắc mặt Tiêu Mộ vũ vô thức chùng xuống, mặt mày khổ sở.
"Vốn em sắp thành công rồi, nhưng chị cũng biết, em chưa kịp..." Tiêu Mộ Vũ cười khổ một tiếng, xòe tay ra.
"Em bị Thiên Võng tìm được, sau đó cưỡng chế dẫn vào hệ thống Thiên Võng, tham gia phó bản." Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng tiếp lời.
"Thực ra em đã sớm biết sẽ có ngày này." Cô nhìn Thẩm Thanh Thu, lại nhớ tới dáng vẻ Thẩm Thanh Thu ngăn cản bản thân đừng quản Thiên Võng lúc đó.
Nhưng Thiên Võng là chương trình do cô tham gia nghiên cứu phát triển, thậm chí rất nhiều cài đặt phó bản đều là do bản thân định ra.
Khi đó Tiêu Mộ Vũ phát hiện càng ngày càng có nhiều người chơi bị cưỡng chế giam giữ trong Thiên Võng, bị cưỡng chế phán xét, hơn nữa trực tiếp bị xóa bỏ ý thức, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân tội nghiệt tày trời.
"Thiên Võng tiếp nhận cảm xúc tiêu cực của con người trên khắp thế giới, cảm nhận tội ác mà họ từng phạm phải, nó hiểu về nhân tính, phiến diện nhưng lại sâu sắc cùng cực.
Nó hướng về tình cảm của nhân loại, hi vọng nhận thức cảm xúc của nhân loại, nhưng càng tiếp xúc, nó càng thất vọng, tới nỗi cuối cùng nó quyết định bản thân sẽ tự giải quyết họ." Tiêu Mộ Vũ không chỉ một lần ngồi xuống nói chuyện với Thiên Võng.
Ban đầu nó đơn thuần lại cố chấp, tuy phiến diện, nhưng không thể không nói, khi tử hình bị bãi bỏ, trong xã hội được cân nhắc những khung hình phạt khác nhau, thậm chí nó còn có thể gọi là lấy ơn báo ơn lấy oán báo oán, giống như hiệp khách, trừ gian diệt ác.
Nhưng càng về sau nó càng mệt mỏi, thậm chí căm ghét nhân loại với cảm xúc biến đổi khôn lường, miệng Phật tâm xà.
Cho dù không hành động, nhưng trong suy nghĩ của họ cũng có nhiều thứ đáng sợ, nhiều thứ hệt như phạm tội thực sự.
Có những hành động xét về mặt pháp luật không đau không ngứa, nhưng nếu lấy ra quan sát, thì giống như một chiếc kim cắm sâu vào phổi, ngay tới việc hít thở cũng làm người ta đau đớn, như xương cá mắc trong cổ họng.
Có những cái ác, vạch trần xong mới giết người, chiến thắng mà không mất một viên đạn.
Thế là nó bắt đầu mở rộng đối tượng xét xử của mình, phòng ngừa phạm tội trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất của nó, theo lời nó nói, nó đang lựa chọn nhân loại, những kẻ có phẩm chất tệ hại lòng dạ bất chính, tự tư tự lợi, yếu ớt vô năng, đều là phần tử phạm tội trong tương lai, nếu họ không sửa được, vậy thì giết.
Nó sẽ cho họ cơ hội, nếu không biết nắm bắt, chết chính là gieo gió ắt gặp bão.
"Nó tự cho mình là người bào chữa." Thẩm Thanh Thu không thể tin nổi, sau đó lại cảm thấy rất trào phúng.
Cô ấy cười lạnh nói: "Nó nghĩ cho loài người như thế, vậy có từng nghĩ, tất cả hành vi của bản thân nó với em, đã tệ hại vượt xa ngàn lần điều ác mà nó muốn dọn dẹp cho nhân loại.
Thứ nên dọn dẹp sạch sẽ không phải bản thân nó sao?"
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ phức tạp, "Nó không phủ nhận, nhưng nó nói, điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và nhân loại chính là nó có thể làm tới độ chuẩn xác tuyệt đối, chỉ cần nó bằng lòng, những suy nghĩ và hành vi của nó có thể được khống chế chuẩn xác.
Cái ác của máy móc, thì có thể cài đặt, mà cái ác của nhân tính, thì ngấm trong xương cốt."
"Nó đã đi ngược với cài đặt máy móc, vĩnh viễn không thể trở thành người.
Không phải càng đáng thương hơn sao?" Thẩm Thanh Thu lẩm nhẩm.
"Vậy A thì sao, nó đã có ý thức, liệu nó có trở thành Thiên Võng thứ hai không?" Thẩm Thanh Thu căng thẳng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã, rất lâu sau mới tiếp tục: "Em không biết, cho nên em sẽ không để nó trở thành Thiên Võng thứ hai.
Trong cài đặt này, sau khi nó hoàn thành chuyện của bản thân, em sẽ...!sẽ đích thân xử lí nó."
Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Đây là ước định của em và nó, nó vẫn luôn biết về điều này."