Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 76: Thiên Võng (7): Quỷ áp giường



Nữ quỷ tựa hồ phát hiện Tiêu Mộ Vũ tỉnh, đình chỉ động tác nguyên bản, mặt thò qua tới nhìn chằm chằm nàng, sau đó liệt khai miệng, lộ ra một ngụm răng nanh tinh mịn.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ muốn hoạt động cánh tay rút ra đạo cụ, một bàn tay lạnh băng lập tức giữ lấy tay nàng, nữ quỷ thế nhưng biết nàng muốn làm gì.

Trong nháy mắt, một phỏng đoán đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Mộ Vũ, vì thế nàng dứt khoát lưu loát đình chỉ ý tưởng triệu hoán tấm card.

Hồng y thủy quỷ quả nhiên phẫn nộ rồi, miệng há to không tiếng động gào rống uy hiếp Tiêu Mộ Vũ. Nhưng cùng lúc đó, một tiếng vang lớn truyền đến, cửa phòng ngủ bị người đạp văng, phang một tiếng nện ở trên mặt đất, khiến nữ quỷ sợ tới mức run lập cập.

Nữ quỷ còn chưa kịp quay đầu, chỉ thấy một bóng người thân cao chân dài tinh tế lướt đến bên giường, bắt lấy cổ áo nữ quỷ, hung hăng ném cô ngã văng ra ngoài.

Nữ quỷ nện ở trên mặt đất lặng yên không một tiếng động, chính là thân thể lại run rẩy một chút, không đợi cô tản ra thân hình chạy trốn, Thẩm Thanh Thu đã một chân giẫm lên người cô, quân đao trong tay lưu loát đâm xuống, đem thân thể nữ quỷ đóng trên sàn nhà.

"Mộ Vũ, em không sao chứ, đáp chị một tiếng?" Giọng nói của nàng vừa gấp lại loạn.

"Còn chưa có chết." Tiêu Mộ Vũ miễn cưỡng ngồi dậy, sau đó nàng lấy ra một tấm bùa ấn lên giữa trán nữ quỷ. Nữ quỷ hét lên một tiếng, bàn tay năm ngón như lưỡi dao sắc bén vươn tới, bị Thẩm Thanh Thu xoắn lấy nhất nhất bẻ gãy.

"A!" Nữ quỷ đau đến tê tâm liệt phế, trương mặt sưng phù của cô vặn vẹo khẽ động, da thịt đều nứt ra rồi, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

Thẩm Thanh Thu xem đến thẳng nhíu mày, quá cay đôi mắt rồi, vì thế nhấc chân liền đá vào trên mặt nữ quỷ, mạnh mẽ đem đầu người ta đá lệch.

Này còn chưa tính, Thẩm Thanh Thu lại vung lên quyền cước, dùng sức đánh nữ quỷ, trong miệng lạnh lùng nói: "Cũng không nhìn xem chính ngươi đức hạnh, dán gần như vậy làm gì? Ai cho ngươi đè lên người nàng, ta còn chưa dám đè nàng, ai cho ngươi lá gan đó, là muốn tìm chết hả?"

Làm một đấu sĩ trong thế giới ngầm, quyền cước của nàng không thể xem thường, từng quyền đoạt mạng. Tiêu Mộ Vũ nhịn không được lui về sau một bước, nghiêng đầu cách xa nàng chút. Không hổ là nữ Gangster, sức mạnh này, quỷ đều chịu không nổi.

Nữ quỷ vừa mới bắt đầu là quỷ khóc sói gào gầm rú, đến sau chỉ còn lại tiếng anh anh khóc thút thít, không nhìn thấy mặt cô chỉ nghe được tiếng khóc thảm, thật sự rất đáng thương.

"Được rồi, đừng đánh." Tiêu Mộ Vũ cũng không phải nổi lên lòng trắc ẩn, chỉ là nữ quỷ khóc thật khiến nhân tâm phiền.

Thẩm Thanh Thu cuối cùng ngừng tay, nàng đem hồng y nữ quỷ vứt trên mặt đất, lạnh lùng cảnh cáo: "Dám nghĩ chạy, ta liền đánh đến ngươi quỷ cũng không thể làm."

Nữ quỷ nức nở, thân thể phát run ngẩng đầu đối Tiêu Mộ Vũ liên tục chắp tay thi lễ. Chỉ là gương mặt kia thật sự làm người không nỡ nhìn thẳng, khiến Tiêu Mộ Vũ nhíu mày đứng nhích sang một bên.

Thẩm Thanh Thu bật sáng đèn phòng, nàng tinh tường thấy được động tác của Tiêu Mộ Vũ, vì vậy lại giẫm lên một chân của nữ quỷ.

"Ngươi trước khi chết trông thế nào thì nhanh biến trở về, bằng không ta liền đem đầu ngươi hái xuống."

Thẩm Thanh Thu cầm quân đao, như sát thần uy hiếp nữ quỷ, thực mau gương mặt bánh bao của nữ quỷ liền thay đổi. Tuy rằng vẫn là vẻ mặt trắng bệch, còn bị Thẩm Thanh Thu đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng tốt xấu là một mỹ nhân với ngũ quan thanh tú.

"Cô ta tiến vào muốn làm gì?" Thẩm Thanh Thu liếc nhìn nữ quỷ, lại cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Mộ Vũ, có chút tâm thần không yên, nhưng không bị thương.

Tiêu Mộ Vũ ngồi ở mép giường, đỡ đỡ áo ngủ trên người, vừa rồi chỉ lo chế phục nữ quỷ, cũng không lưu tâm Thẩm Thanh Thu mặc gì, hiện tại lại nhìn đến rõ ràng.

Thẩm Thanh Thu mặc một kiện váy ngủ đai đeo màu đỏ lụa mỏng, nữ nhân này vai eo thon tế, vóc người cao gầy, mái tóc dài xoăn buông lơi duyên dáng. Bộ váy ngủ của nàng không có tạo hình gì, mặc trên người nàng tẫn hiện ra dáng người phập phồng quyến rũ, càng quá mức chính là nàng thế nhưng không có mặc nội y!

Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi, mạnh mẽ đem tầm mắt rời khỏi cảnh đẹp dụ hoặc kia, cúi đầu lấy ra tấm card, không tự chủ được liếc nhìn nữ quỷ, nhàn nhạt nói: "Cô ấy muốn lấy thẻ bài của em."

"Thẻ đạo cụ sao?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ quỷ, "Khó trách người chơi vào phó bản cũng chưa trở về, xem ra không phải trùng hợp."

"Có thể nghĩ đến người thuê nhà trên cơ bản đều qua cấp B, trước khi tiến cấp A, thẻ đạo cụ khẳng định càng thêm quan trọng, nếu mất đi cái này dẫn tới thông quan thất bại, cũng không phải không có khả năng." Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn dừng trên người nữ quỷ, phân tích nói.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, sau đó nàng liền phát hiện Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn cúi đầu nhìn nữ quỷ, tầm mắt chưa một lần hướng về phía mình, tức khắc cong lên môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

"Mộ Vũ, em như thế nào nhìn chằm chằm nữ quỷ, chẳng lẽ cô ta lớn lên đẹp hơn chị sao? Từ lúc bật đèn đến bây giờ em cũng không nhìn chị."

Lời này so với dáng vẻ tàn nhẫn hành hung quỷ vừa rồi của nàng không có nửa điểm liên quan. Nữ quỷ bị nàng đạp lên trên mặt đất không thể tưởng tượng mà mở to đôi mắt phát sưng, dáng vẻ như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ cắn chặt răng, "Thẩm tiểu thư, chị có thể mặc quần áo nghiêm chỉnh hơn được không?"

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, eo thon chân dài ngực to mông kiều, nơi nào không nghiêm chỉnh. Quần áo tuy rằng là đai đeo, nhưng cũng không lộ ngực, liền......

"Khụ, buổi tối ngủ chị khẳng định sẽ không mặc nội y, hơn nữa em không phải nói, em đối nữ nhân không có hứng thú, đối chị càng không có hứng thú sao, chị có thứ gì thì em cũng có thứ đó, sợ cái gì."

Tiêu Mộ Vũ tự nhận là rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Thanh Thu luôn có thể hai ba câu đem nàng đánh bại.

Nàng hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình, lúc này mới nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu hỏi: "Xử lý nữ quỷ thế nào?"

Thẩm Thanh Thu rút lại ý cười, cúi đầu nhìn nữ quỷ, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, cười nhạo một tiếng thực tùy ý nói: "Quỷ vật bám người, không làm chuyện tốt, lưu trữ làm gì."

Sát ý trong lời nàng không chút nào thu liễm, đừng nói nữ quỷ, ngay cả Tiêu Mộ Vũ đều cảm giác được lạnh lẽo.

Nữ quỷ sợ tới mức liền thân hình đều duy trì không được, không ngừng dập đầu: "Buông tha ta, buông tha ta."

"Có thể nói? Ta còn tưởng rằng là người câm. Không giết ngươi cũng được, nói thật cho ta biết, ngươi từ đâu tới? Vì sao có thể lưu lại nơi này?" Thẩm Thanh Thu ôm tay trước ngực, bắt đầu thẩm vấn.

Nữ quỷ nơi nào nghĩ đến chính mình sẽ rơi xuống tình trạng này, phía trước cô ở trong căn hộ này phiêu đãng một năm, xưa nay không ai dám động cô, thậm chí cũng không có người thấy được gương mặt thật của cô.

Trước đó cô vẫn luôn cẩn thận, chỉ là ở trong phòng không lâu, cô cảm giác được năng lượng sinh tồn của mình không đủ, cho nên mới bí quá hóa liều vội vã mà đối Tiêu Mộ Vũ xuống tay.

Nào biết đâu rằng gặp phải sát thần như Thẩm Thanh Thu, cuộc sống này thật quá khó khăn.

Nghe xong nữ quỷ nói, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ biểu tình đều ngưng lại, "Ngươi từ phó bản ra tới? Sao có thể?"

"Ta vốn là một tấm thẻ đạo cụ."

Nghe thế Tiêu Mộ Vũ lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, vậy chẳng phải là cùng loại với thẻ bài "Búp bê Tiểu Nhị" của Thẩm Thanh Thu sao?

Thẩm Thanh Thu cũng trầm mặc xuống, ý bảo nữ quỷ tiếp tục nói.

"Ta vốn là một nữ quỷ tại phó bản 004 cấp A, bị người ấn chết chìm trong bồn tắm, sau khi phó bản kết thúc ta đối một người trong đó rất có hảo cảm, cho nên cuối cùng ta bám vào tấm card để người đó mang ra ngoài. Nhưng là người đó.... người đó đã chết, liền trong căn hộ này, bị người giết."

"Đại đa số thẻ bài mất đi ký chủ sẽ trở thành vật vô chủ, ai đều có thể lấy đi. Nhưng ta là ngoại lệ, ta chỉ thuộc về người đó, cho nên sau khi người đó bị giết ta liền lưu lại căn hộ này. Nguyên tưởng rằng ta sẽ vĩnh viễn lưu tại tấm card, nhưng về sau trong căn phòng này tới một nữ nhân. Không biết nàng dùng phương pháp gì đã thả ta ra, tới ban đêm ta liền có thể tự do hoạt động, nhưng thời gian duy trì không lâu lắm, trừ phi gặp được tấm card mới, ta mới có thể rút ra lực lượng duy trì thân thể."

"Cho nên ngươi muốn lấy thẻ bài của ta để hấp thu năng lượng?"

Nữ quỷ gật gật đầu, nhìn Tiêu Mộ Vũ không ngừng xin tha: "Ta cũng không dám nữa, ngài buông tha ta, ta nhất định sẽ thành thành thật thật."

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, nhưng thật ra Thẩm Thanh Thu mở miệng nói: "Ngươi không thể rời đi căn phòng này phải không?"

"Ừ, nữ nhân kia nói với ta, nếu ta rời đi sẽ chết, đây là nơi duy nhất ta có thể tồn tại. Ta nếm thử qua, căn bản ra không được, cũng không dám mạnh mẽ đi thử."

"Ngươi nói nữ nhân, là người phương nào? Người chơi hay là người bản xứ?" Tiêu Mộ Vũ trong lòng có chút khác thường, nhịn không được hỏi.

Nữ quỷ ngây người hồi lâu, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng lắc lắc đầu: "Ta, ta không nhớ được, một nữ nhân rất lợi hại, nàng còn nhắc nhở ta, mỗi lần nơi này thay đổi người thuê, ta có thể ra ngoài quấy rầy một chút, nhưng không được quá phận, ta lần này......" Nghĩ đến cô liền hối hận không thôi.

Thẩm Thanh Thu lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi phát hiện không có chuyện gì khác, liền hạ lệnh cưỡng chế nữ quỷ trở lại tấm card. Nhìn thẻ bài nằm trên sàn nhà, Thẩm Thanh Thu nhặt lên, mặt trên viết chính là "Thái sơn áp đỉnh."

Thái Sơn Áp Đỉnh

Độ hiếm: Vô pháp kiểm tra đo lường, không biết là nơi nào rơi xuống.

Vật phẩm miêu tả: Một nữ quỷ đặc biệt thích áp giường, ướt dầm dề còn không đáng yêu. Sau khi triệu hoán nữ quỷ, mục tiêu chỉ định sẽ tao ngộ quỷ áp giường, vô pháp nhúc nhích vô pháp nói chuyện, liên tục mười giây. Bởi vì khiến mục tiêu cực độ sợ hãi cùng mệt mỏi, từ đó về sau mỗi phút trôi qua, tốc độ mục tiêu hạ thấp 35%.

Thẩm Thanh Thu:...... Thật là một nữ quỷ đủ tư cách, gần nhất liền quỷ áp giường.

"Nữ quỷ này xuất hiện tại Thiên Võng không hiểu ra sao, căn cứ những gì chúng ta quan sát được, không nên có quỷ xuất hiện tại thế giới này, quỷ vật vốn dĩ chỉ nên có tại phó bản, liền tính trong lúc vô tình ra tới, hệ thống với năng lực thao túng cường đại sẽ xử lý thật sạch sẽ. Như vậy, trừ phi......"

"Trừ phi hệ thống không biết nó tồn tại." Thẩm Thanh Thu tiếp nhận câu chuyện, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

"Nói cách khác, đây là một cái bug." Thẩm Thanh Thu nỉ non.

Một lỗi chương trình có thể điềm nhiên tồn tại trong hệ thống, ngay cả hệ thống cũng không biết đến, ai có đủ năng lực làm điều này?

Nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi rũ xuống, ánh mắt có chút trầm thấp, không biết suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến bên kia Tiêu Mộ Vũ hỏi: "Chị như thế nào sẽ đột nhiên xông tới?"

Thẩm Thanh Thu lấy lại tinh thần, vội vàng ngẩng đầu, Tiêu Mộ Vũ đang đứng ở bên cánh cửa phòng bị nàng đá phế đi, đầy mặt phức tạp.

Thẩm Thanh Thu sờ sờ chóp mũi, thành thành thật thật công đạo nói: "Biết rõ trong phòng có cổ quái, chị làm sao có thể để em một mình tại đây, bản thân đi ngủ được."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: "Chị ngủ ở sô pha bên ngoài, vốn dĩ tính toán gác đêm, cảm giác được không thích hợp chị liền đi gõ cửa. Phát hiện em không lên tiếng, chị đơn giản liền đá cửa."

Thẩm Thanh Thu nói đến lơ lỏng bình thường, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại từ những lời này phẩm ra dụng tâm của nàng ấy. Trong hiện thực đã từng có rất nhiều người theo đuổi nàng, muốn làm nàng cảm động, nhưng không một ai có thể chạm đến trái tim nàng, cố tình Thẩm Thanh Thu nữ nhân này, lại khiến nàng vô pháp khống chế.

Thẩm Thanh Thu nói những lời này cũng không khoa trương, ánh mắt hoàn toàn bình thản, không phải muốn mượn tình huống để truyền thiệt tình cùng thành ý, phảng phất giống như chị ấy nên làm như vậy.

Tiêu Mộ Vũ giấu đi tia xúc động, tuy rằng nữ nhân này làm việc cũng không tranh công, nhưng nếu để chị ấy phát hiện mình để ý, chị ấy nhất định sẽ theo đó trèo lên.

"Mới giao ba tháng tiền nhà, chị lại một chân đá hỏng cửa, chúng ta lại phải gia tăng phí tổn." Tiêu Mộ Vũ giống như bất đắc dĩ nói, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, người này rốt cuộc có bao nhiêu khí lực, sao có thể một chân đá bay cửa?

"Này không thể trách chị, chị nóng lòng nên mới ra tay bất phân nặng nhẹ." Thẩm Thanh Thu thoạt nhìn có chút ủy khuất, sau đó nàng nhìn tấm card trong tay, mỉm cười đưa cho Tiêu Mộ Vũ.

"Ây, dùng vật này làm sính lễ cũng không tệ, có phải hay không?"

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, duỗi tay tiếp nhận, không ngờ Thẩm Thanh Thu lại rút trở về.

"Thứ này không an toàn, trước để chị xem xét. Đã khuya, đi ngủ sớm một chút." Nói xong nàng rời khỏi phòng, nhưng đến nửa đường lại quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Không có cửa phòng giống như không cảm giác an toàn, em muốn ngủ ở phòng của chị hay không?"

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, Thẩm Thanh Thu cũng không miễn cưỡng, vì thế chỉ chỉ bên ngoài: "Chị ngủ ở sô pha, em an tâm đi."

Nhìn thân ảnh tinh tế cao gầy của nàng biến mất trong bóng đêm, sau đó phòng khách sáng đèn, nàng liền trở lại đem theo một bộ chăn nệm, đặt trên giường Tiêu Mộ Vũ.

"Đều bị nữ quỷ kia lộng ướt, đổi một bộ."

"Vậy còn chị?" Tiêu Mộ Vũ nhịn không được hỏi.

"Chị có thảm, không lạnh." Nói xong nàng thong thả ung dung đi phòng khách, Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng nằm ở trên sô pha, sau đó còn vươn cánh tay trắng như tuyết hướng bên này vẫy vẫy.

"Ngủ ngon, Mộ Vũ."

Tiêu Mộ Vũ hé miệng thở dốc, nhưng vẫn không nói ra hai chữ kia. Lúc một lần nữa nằm ở trên giường, nàng nhìn không thấy sô pha phòng khách, nhưng ngoài dự đoán nàng thực an tâm, thực mau liền ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, mấy người Tô Cẩn liền tới xem các nàng, sợ các nàng gặp phải đồ vật không sạch sẽ.

Thẩm Thanh Thu mới vừa đánh răng xong, thay đổi một thân váy dài tu thân màu đen, bên ngoài mặc áo khoác len màu trắng, dáng người nhất đẳng nhất hảo, thoạt nhìn cao lãnh diễm lệ, khí chất phá lệ xuất chúng.

Mấy người liên quan nhịn không được nhìn nhiều vài cái, Thẩm Thanh Thu liếc nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Thật sự có quỷ vật, nhưng đã bị tôi đánh đến kêu cha gọi mẹ, phỏng chừng đời này cũng không dám xuất thế."

Thẩm Thanh Thu lời này ba người đều tin tưởng không nghi ngờ, chỉ cần bị Thẩm Thanh Thu tóm được, quỷ cũng phải khóc. Hơn nữa, Trần Giai Kiệt vừa đi vào liền nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ bị đá biến dạng nằm ở một bên, ngẫm lại cảnh tượng kia, hắn liền bội phục sát đất.

"Tô Cẩn phó bản khi nào mở?" Tiêu Mộ Vũ hỏi, đến nỗi nữ quỷ trong phòng, Tiêu Mộ Vũ hiện tại cũng không tính toán cùng mọi người nói rõ, càng ít người biết càng tốt.

"Còn khoảng ba tiếng." Tô Cẩn thoạt nhìn rất bình tĩnh, đáp lời.

Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu.

Thông thường mà nói, người chơi cấp B trên cơ bản sẽ không tổ đội, bởi vì người mới rất khó tìm được đồng đội thích hợp, càng quan trọng là thời gian quá ngắn, không kịp.

Lần này Tô Cẩn tham gia cũng là phó bản sinh tổn, bối cảnh tại một trấn nhỏ nơi quỷ quái bắn giết tàn sát bừa bãi nhân loại.

Tổng thể mà nói, độ khó không thể so sánh với phó bản 002. Có Tiêu Mộ Vũ học bá, còn có Thẩm Thanh Thu giáo bá đi cùng, một ải này mạo hiểm tuy có nhưng vẫn an toàn vô lo. Nhân cơ hội này huấn luyện thật tốt sự ăn ý của thành viên trong tổ đội mới, hiệu quả so các nàng mong muốn tốt hơn nhiều.

Kết quả thông quan không hề nghi ngờ, Tô Cẩn được bình xét cấp bậc S, mà bốn người đi trọng xoát phó bản chỉ có tích phân cùng một lần rút thăm trúng thưởng, cũng không có bình xét cấp bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.