Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 82: (6): Chị làm sao hung dữ như vậy?



Phía sau hai người, một khuôn mặt khô khốc như thịt bò hong gió dán lên cửa kính, hốc mắt trống rỗng thẳng tắp nhìn trong phòng, nó phát ra tiếng rít tựa như ống thổi bị gãy, hừ hừ, hừ hừ.

"Ô ô" Bốn nữ sinh khác đã kề bên hỏng mất, nức nở muốn khóc ra tới.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ va chạm trong lòng ngực, từng đợt rét run.

"Nó, nó đang làm gì?" Tiêu Mộ Vũ từ kẽ răng phun ra một câu.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút tái nhợt, nhưng thần sắc lại rất trấn định, nghiêng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, dùng khí âm nói: "Nó đang tìm người."

"Người nào?"

Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, "Có phải chị từng đối diện nó rồi?"

Thẩm Thanh Thu vươn ngón trỏ đè ở môi nàng, thấp thấp thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, mặt mày còn mang theo một chút ý cười, theo sau duỗi tay bưng kín đôi mắt Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng phát lạnh, xác ướp kia đã vào phòng!

Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên, một cổ mùi chua thối lan tràn khắp phòng.

Đôi mắt bị Thẩm Thanh Thu gắt gao che lại, nhưng tai và mũi của nàng lại như cũ nhạy bén. Chỉ nghe một cổ gió lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Thu động lên, theo sát là tiếng quân đao chém vào vật cứng, còn có tiếng nói nhất quán lãnh ngạo của nàng ấy: "Cút ngay, cách nàng xa chút!"

Thẩm Thanh Thu không có nhắm mắt, cũng không tránh đi nó! Nhận tri này khiến Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Nhìn vào đôi mắt của xác ướp kia sẽ có hậu quả gì, Tiêu Mộ Vũ còn không rõ ràng lắm, nhưng nàng hiểu một điều, nàng không thể để một mình Thẩm Thanh Thu đi đối mặt.

Nàng biết nữ nhân này tiếp cận nàng là có dụng ý, nhưng cũng giống như ngày đó hoàng hôn tương ngộ, nàng ấy vừa xuất hiện liền không dung cự tuyệt mà xông vào trong lòng nàng, chiếm cứ trái tim nàng, đuổi đều đuổi không đi.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu xuất đao, Tiêu Mộ Vũ nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, kéo xuống nắm chặt ở trong tay, cũng liền thấy rõ trạng huống trước mắt.

Bốn nữ sinh vốn đang trốn trong ổ chăn đều ngồi dậy, thẳng ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người Tiêu Mộ Vũ chiến đấu cùng cái xác khô đã thò nửa thân mình vào cửa sổ.

Thẩm Thanh Thu đem quân đao cắm sâu vào cổ xác ướp, tạo nên một cái hố dữ tợn, trên mặt nàng không chút nào che giấu sát ý.

Chỉ là phát hiện động tác của Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, không thể tưởng tượng mà xoay đầu nhìn.

Cùng lúc đó đôi con ngươi trống rỗng của xác ướp phát ra ánh sáng màu xanh lục, nhanh chóng tỏa định Tiêu Mộ Vũ, khiến Tiêu Mộ Vũ choáng váng, phảng phất hồn đều phải bị rút ra. Vô số cảnh tượng giống như đèn kéo quân xẹt qua trong óc, các loại hình thức tử vong ngoài ý muốn, hoa hoè loè loẹt, duy nhất bất biến chính là, vai chính đều là nàng.

Nhưng cảm giác này cũng không liên tục bao lâu, bởi vì Thẩm Thanh Thu bắt được lan can giường, trong chớp mắt liền tung người bay lên, đem quân đao cắm hoàn toàn vào mắt phải của quỷ vật, hung hăng đào ra tròng mắt bé như hạt đậu của nó.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta bảo ngươi cách nàng xa chút, khốn kiếp, xem ta đào mắt chó của ngươi!"

"Gầm gừ!" Một tiếng gào rống vang vọng thật lâu trong phòng 312, xác ướp kia liền rụt thân thể trở về, bụm mặt ở bên ngoài giống như người đi cà kheo không đứng vững, loạng choạng giãy giụa ở khắp nơi.

Nói đến cũng kỳ quái, động tĩnh lớn như vậy, trừ bỏ phòng các nàng quỷ khóc sói gào, những phòng khác đều thực an tĩnh.

"Hô, ha!" Một cổ cuồng phong thổi quét mà đến, xác ướp kia mang theo một đống cành khô lá rụng lần nữa từ cửa sổ duỗi tiến vào, tấm vải liệm quấn quanh thân nó che kín dơ bẩn, rách tả tơi.

Khuôn mặt khô quắt màu nâu lộ ra từ đống vải rách, nó giương miệng hướng Thẩm Thanh Thu không ngừng gào rống.

Lần này quá mức với kinh khủng, bốn nữ sinh co giật một chút tất cả đều mềm đi xuống, tiếng thét chói tai rốt cuộc ngừng.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày nghiêng đầu, lại sạch sẽ lưu loát chém một đao, tối tăm nói: "Ngươi còn dám tới, ta hôm nay không moi hết mắt của ngươi, ta liền không họ Thẩm!"

Đại khái là Thẩm Thanh Thu khí thế quá thịnh, động tác quá tàn nhẫn, thây khô kia cho dù không cam lòng cũng vội rụt trở về, cuồng loạn rống lên vài câu, thế nhưng thật lui ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác nhìn chằm chằm nó, lạnh lùng nói: "Đóng cửa sổ lại cho ta!"

"Phanh!" Cửa kính trong nháy mắt đóng sầm lại, thẳng kêu một tiếng vang dội.

Tiêu Mộ Vũ: "......"

"Tiêu Mộ Vũ, em uống nhầm thuốc sao? Em vừa mới làm gì?"

Tiêu Mộ Vũ còn chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, người vốn luôn ở trước mặt nàng nói cười yến yến, chưa từng biết giận đột nhiên bắt lấy nàng, đem nàng đè xuống sàn nhà, lạnh giọng trách mắng.

Nàng trước nay không gặp qua Thẩm Thanh Thu đối xử với mình như vậy, trong lúc nhất thời khẽ nhếch miệng, nằm ở dưới ngơ ngác nhìn đối phương.

Gương mặt Thẩm Thanh Thu chỉ còn một mảnh tối tăm, ánh mắt như ngậm lấy hàn băng, đôi lông mày thon dài nhíu chặt, tiếng nói cũng lạnh xuống.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng hung dữ thành như vậy, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, khó trách quỷ đều sợ nàng, nữ nhân này tức giận lên đích xác rất dọa người.

Mắt thấy Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, biểu tình cũng chưa biến nhìn chằm chằm chính mình, lửa giận trong lòng Thẩm Thanh Thu càng thêm lớn, nàng cười lạnh nói: "Nếu em muốn chết, cũng không cần tìm xác ướp kia, chị hiện tại có thể giúp em."

Tiêu Mộ Vũ nhướng mắt nhìn quân đao trong tay nàng, nhàn nhạt nói: "Chị muốn giúp em thế nào?"

Thẩm Thanh Thu tức giận đến hô hấp cứng lại, cắn chặt hàm răng liền hút vài khẩu khí.

"Chị dặn em không được nhìn đôi mắt nó, nhưng chị thì sao?" Thấy nàng tức giận đến run rẩy, Tiêu Mộ Vũ hạ giọng hỏi.

"Chị đã tránh không được, chẳng lẽ còn không thể làm em tránh đi sao? Em làm gì một hai phải kéo tay chị! Lời chị nói em không nghe hiểu hả?" Càng nói Thẩm Thanh Thu càng khí.

"Chị sợ nó như vậy? Vừa rồi chị dùng quân đao moi mắt nó, hướng nó chửi bậy, chính là một chút đều không do dự." Tiêu Mộ Vũ phát giác chính mình bị nàng mắng máu chó phun đầu, lại một chút giận đều không có, ngược lại nhịn không được trong mắt nổi lên tia ấm áp, tiếng nói cũng nhu hòa.

Thẩm Thanh Thu giận đến đỏ bừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị sợ nó sao? Chị sợ chính là em bị nó bắt hồn.... Em cũng biết nếu bị mắt nó nhìn trúng, liền phải chịu đựng những gì, mục đích đêm nay của nó không phải giết người, mà là chọn người. Em vừa tiến đến liền cùng Lạc Tử Hào nhấc lên quan hệ, chị lại chính mắt thấy hắn ngã chết, em đừng nói trong lòng em không đoán được gì. Đồng học trong lớp sợ chúng ta như vậy, còn không phải thuyết minh chúng ta chính là người xui xẻo tiếp theo? Phó bản trước mắt vẫn chưa có sát khí, nhưng em biết gặp nó rồi sẽ là chuyện gì sao? Những hình ảnh kia, còn có những cảnh tượng kia......."

"Em biết." Tiêu Mộ Vũ ngữ khí khó được ôn hòa, "Bởi vì biết, cho nên em không thể để chị một mình."

Thẩm Thanh Thu còn muốn nói gì nữa, lại phát hiện tất cả lời nói cùng tức giận đều bị một câu ôn nhu này của nàng chặn trở về.

Thẩm Thanh Thu biểu tình trở nên phức tạp, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

"Nếu hai ta có thể là người xui xẻo tiếp theo, vậy sớm hay muộn đều phải trải qua. Chúng ta là đồng đội, nên cùng nhau đối mặt, đơn độc hành động ngược lại sẽ càng nguy hiểm. Hơn nữa chị đang bị thương, em càng không yên tâm để chị một mình." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng cười, "Nhìn đi, chị thật là hung dữ, cho dù nó muốn chọn em, cũng không dám thế nào."

Thẩm Thanh Thu mạc danh cảm thấy có chút thẹn thùng, tiếng nói cũng thấp xuống, "Quỷ quái tại phó bản cấp A sẽ càng khó đối phó, vừa rồi nó có thực thể, chị cũng không sợ. Nhưng nếu những sát khí kia nhằm vào em, chị sợ mình bảo hộ không được em."

"Chị điều tra được gì rồi?" Tiêu Mộ Vũ không khỏi hỏi.

Thẩm Thanh Thu phản ứng lớn như vậy, khẳng định không phải vì lo lắng độ khó của phó bản cấp A, nghe cách nói của chị ấy, hẳn là chị ấy đã phát hiện được vài thứ.

"Có ba học sinh cao tam thất ban đã chết. Lạc Tử Hào là nhảy lầu, trước đó một tháng, nam sinh kia leo tường ra ngoài, bị tường đổ đè chết, còn có một nữ sinh đang đi trên đường bị bóng đá nện trúng vào gáy, đương trường tử vong."

Đều là chuyện có khả năng phát sinh trong trường học, nhưng sự cố ngoài ý muốn diễn ra với tần suất cao như vậy, quá dị thường.

"Ý của chị là, người bị quỷ vật kia lựa chọn, liền sẽ xảy ra chuyện?" Tiêu Mộ Vũ thoáng kinh ngạc, Thẩm Thanh Thu tra được nhiều như vậy sao?

"Đúng vậy, mỗi ngày buổi tối đều có một lần chọn lựa, hình thức không khác biệt. Trường học này chính là một khu vực săn bắn." Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, hoãn thanh nói.

"Chị làm sao biết được?" Tiêu Mộ Vũ thật sự sờ không được đầu óc.

Thẩm Thanh Thu ôm người ngồi dậy, biểu tình có chút một lời khó nói hết, sau đó click mở màn hình điều khiển. Trong chớp mắt, trên đỉnh đầu nàng toát ra hai chữ lóe kim quang.

Tiêu Mộ Vũ hơi hơi há to miệng, cuối cùng phụt bật cười.

"Em đừng cười chị, em hẳn là cũng có. Chị lúc ấy nhớ lại lời em nhắc nhở, click mở thế nhưng là kích hoạt trạng thái, liền thành như vậy."

Trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu cũng không phải gì khác, chính là danh hiệu vinh dự mà trước đó phó bản khen thưởng, [Giáo Bá].

Giờ phút này danh hiệu kia còn có giải thích thuyết minh, [Giáo Bá], Độ hiếm: Cấp S; Trong phó bản vũ lực phát ra có thể đạt 15000 đơn vị/ giây.

Cái gọi là giáo bá, đại tỷ nổi danh lừng lẫy, bá vương trường học, khí tràng hai mét tám. Sau khi kích hoạt danh hiệu, học sinh sợ lão sư sầu, tự mang lực uy hiếp, khinh nam bá nữ mọi việc đều thuận lợi, quỷ đều sợ ngươi!

Ps: Thỉnh chú ý, làm một công dân lương thiện.

Tiêu Mộ Vũ càng thêm muốn cười, "Cho nên chị thật sự lấy nó khinh nam bá nữ?"

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng khẽ nhếch, "Khinh nam không giả, bất quá bá nữ, em để chị khi dễ sao?"

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, "Vậy những tin tức vừa rồi là chị nghe người khác nói?"

"Ừ, chị tìm vài học sinh đi riêng lẻ, kéo vào trong WC ấn trên tường ép hỏi. Bọn họ rất sợ chị, chị còn chưa dùng vũ lực, bọn họ đã run rẩy khai ra hết."

Tiêu Mộ Vũ bật cười không thôi, không hổ là Thẩm Thanh Thu, đơn giản nói mấy câu, nàng liền để lại ấn tượng khắc sâu.

"Bất quá chuyện chọn người là phỏng đoán của chị, những học sinh kia chỉ kể rằng buổi tối gặp ác mộng, trong mộng người nào xảy ra chuyện thì ngoài hiện thực cũng tương tự." Sau khi Thẩm Thanh Thu không cẩn thận đối diện xác ướp kia, nàng liền liên tưởng đến cái này.

Tiêu Mộ Vũ nhìn ngoài cửa sổ, Thẩm Thanh Thu nói hẳn là không sai.

"Danh hiệu giáo bá của chị tác dụng thật không nhỏ, em cùng Điềm Điềm ở trong lớp nhiều lần gợi hỏi, nhưng mọi người đều giữ kín như bưng, không bằng để chị kéo người tới WC cho nhanh gọn."

"Điềm Điềm?" Thẩm Thanh Thu đột nhiên hỏi lại một câu.

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, có chút không rõ nguyên do, kết quả giáo bá Thẩm Thanh Thu đồng học cau mày, trong mắt đều là ủy khuất, "Em cùng cô ấy nhận thức mới bao lâu, em đã kêu Điềm Điềm? Chúng ta sớm chiều ở chung, tơ hồng đều dắt, chị còn là thê tử của em, em cũng không gọi chị thân thiết như vậy."

Tiêu Mộ Vũ vô ngữ nói: "Đây là điểm chú ý của chị sao?"

Nói xong một tiếng 'tích' đột ngột vang lên, đèn trong ký túc xá đều tắt.

Thẩm Thanh Thu biết trường hợp không đúng, duỗi tay kéo lại Tiêu Mộ Vũ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, từng bước một thối lui đến mép giường các nàng.

Hắc ảnh cao gầy kia vẫn còn bên ngoài, bất quá không phải đứng trước cửa sổ phòng các nàng, nhìn dáng vẻ là đứng ở phòng cách vách.

"Xem ra không chỉ có chúng ta." Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm.

"Học sinh cao tam thất ban đều ở trong phạm vi lựa chọn, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng đêm nay chúng ta khẳng định không được sống yên ổn." Thẩm Thanh Thu nói, sau đó dặn dò: "Buổi tối còn một hồi trận đánh ác liệt, trước nghỉ ngơi."

Tiêu Mộ Vũ không thể không bội phục đối phương, lá gan thật lớn. Hắc ảnh kia còn ở bên ngoài du đãng, nàng ấy vậy mà vẫn có thể nghỉ ngơi.

Nhưng Thẩm Thanh Thu nói không sai, vì thế nàng cởi giày nằm lên giường, "Chị cẩn thận vết thương đấy."

Thẩm Thanh Thu đáp nàng một tiếng.

Sau khi đèn tắt, các nàng ngược lại thích ứng hắc ám, bên ngoài ánh sáng nhạt chảy xuôi tiến vào, làm Tiêu Mộ Vũ mơ hồ nhìn đến đôi mắt Thẩm Thanh Thu. Con ngươi của chị ấy sáng lấp lánh, thật xinh đẹp, chính là luôn cảm thấy ẩn giấu chút gian tà.

Sau đó nàng liền nhìn thấy đối phương thực tự nhiên quăng giày, nhanh chóng lên giường nằm ở bên cạnh nàng.

Tiêu Mộ Vũ mở to hai mắt: "Chị làm gì?"

Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, mềm giọng nói: "Nghỉ một chút."

Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, rõ ràng tình huống thực khủng bố, lại bị chị ấy quấy nhiễu đến cái gì đều không rảnh lo.

------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.