Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 1: 1: Ác Mộng




Vào đêm giông bão, tiếng mưa gió đập dồn dập vào cửa sổ, thanh âm giống như từng tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngoài cửa sổ có rất nhiều bóng ma thoát ẩn thoát hiện, dường như mấy đêm nay cũng đều là như vậy, toàn thân Diệp Vi Vi khẽ run rẩy, ngón tay ấn vào công tắc đèn vài lần cũng không trúng, cuối cùng khi căn phòng tối sầm lại, cô nhanh chóng đem đầu mình vùi thật sâu vào trong chăn.

Diệp Vi Vi mò xuống dưới cơ thể tìm ra một vật hình tam giác, cầm chặt trong tay áp vào trong lòng ngực, trong bóng đêm, cô nhắm hai mắt lại, chỉ là, cỡ nào cũng không ngủ được.

Trong phòng, bất chợt có một trận gió u ám lạnh lùng xuyên qua lớp chăn quét qua thân thể của Diệp Vi Vi, làm cho người vốn dĩ không thể nào ngủ được liền từ từ chìm vào giấc ngủ, hai tay vô lực rơi xuống bên cạnh, khiến cho tấm bùa hộ mệnh hình tam giác cũng rơi xuống mép giường.

Trong mơ màng, cô cảm giác được có người vén chăn sang một bên, sau đó, trên người cô bị một người toàn thân lạnh lẽo bao lấy, lạnh đến mức không giống như người sống.

Cơ thể Diệp Vi Vi run lên, vừa lạnh vừa sợ, cô ra lệnh cho mình phải tỉnh lại, khiến cho đầu ngón tay khẽ động một chút.


"Vi Vi, anh rất nhớ em.

"Rõ ràng là đang nói những lời nồng nàn như lửa đốt, nhưng giọng nói của người đàn ông lại vô cùng lạnh lẽo, đầu ngón tay của Diệp Vi Vi bị khoang miệng ướt át của người đàn ông ngậm lấy, sự lạnh lẽo cũng đi vào trong thân thể: "Gọi tên của anh.

"Anh ta nói với giọng ra lệnh.

"Cút!"Cô cho rằng mình đang quát lớn, nhưng thực tế, đó chỉ là một tiếng rên rất nhẹ.

Người đàn ông dường như phát ra một tiếng cười trầm thấp, miệng của anh ta vẫn còn ngậm lấy đầu ngón tay của cô, và một bàn tay cũng chậm rãi hướng về phía cổ áo của Diệp Vi Vi mà vuốt v e xung quanh.

"Vi Vi, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Ở chỗ này của em, có nhớ anh hay không?""A!"Sợ hãi hét lên một tiếng, Diệp Vi Vi đột nhiên đứng thẳng người, trên khuôn mặt của cô có chút ửng hồng, nhưng nhiều hơn, chính là sợ hãi cùng hoảng hốt.

Trời đã hửng sáng, cơn giông đêm qua cũng đã qua đi, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo, thậm chí mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ, tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp như vậy đó.

Nhưng mà, khi tay của Diệp Vi Vi đang run rẩy sờ xuống dưới chân của mình, thì bất chợt sắc mặt cô nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Khi cô ngủ rõ ràng là có mặc quần, nhưng không biết tự bao giờ đã đem nó cởi ra khiến cho hai chân bị trần như nhộng, thậm chí còn cảm thấy hơi nhức mỏi.


Nghĩ đến đây, sắc mặt của Diệp Vi Vi càng tái nhợt hơn, cả người cô run lên.

Cóc cóc, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vi Vi vội vàng túm lấy cái chăn quấn quanh người: "Ai!"Một bên nhanh chóng mò mẫm tìm ra được tấm bùa hộ mệnh màu vàng tối hôm qua bị vứt sang một bên, mặc dù cảnh trong mơ đêm qua đã chứng minh tấm bùa hộ mệnh màu vàng này không có hiệu quả, nhưng cô vẫn theo bản năng mà làm như thế.

"Mợ chủ, mợ tỉnh rồi chưa? Bà chủ gọi mợ xuống ăn cơm.

"Đó là tiếng của bà vú Trần giúp việc, chưa bao giờ, Diệp Vi Vi cảm thấy giọng nói của bà vú Trần, người luôn luôn quái dị và lạnh lùng, lại êm tai đến thế.

"Vú, vú chờ một chút trước, tôi đi tắm đã, sau khi tắm xong tôi liền xuống.

"Bà vú Trần đáp lại một tiếng xong, thì tiếng bước chân đã xa dần, nhưng khi Diệp Vi Vi vừa bước xuống khỏi giường, chân cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã xuống đất.


Cô chống người từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa, vặn cửa, đã khoá, còn khóa rất kỹ.

Cô đi lại nhìn xem sợi tóc do cô đem kẹp vào khe cửa, sợi tóc dài đó, khẽ đung đưa theo hơi thở của Diệp Vi Vi khi cô đến gần, như thể đang chế giễu sự tự cho mình là đúng của Diệp Vi Vi.

Bàn tay của Diệp Vi Vi chợt lạnh, Diệp Vi Vi đã từng bị bạn bè trêu đùa nói cô chính là một cái bếp nhỏ trong mùa đông, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được cái tư vị của mùa hè lạnh giá là như thế nào, nhưng cô cũng không lấy gì làm lạ, cũng không muốn chia sẻ tâm tình của mình với bạn bè.

Diệp Vi Vi đi tới bên giường, xốc chăn lên, sau đó tháo tấm ga trải giường đã dính một mảng chất nhớp nhớp nhanh chóng lột ra, lảo đảo đi về phía phòng tắm.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh MaiĐăng ngày 10/3/22.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.