Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 61: 61: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 2




Hai ngày này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, trong phòng lộn xộn, sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc sống lại, Diệp Vi Vi lập tức quyết định quét dọn thu xếp lại nhà ở một lần, tuy rằng trong nhà không bị ông xà nam kia phá hoại tan nát như trong mộng, nhưng cũng vừa bẩn vừa bừa bộn, Diệp Vi Vi gãi gãi tóc, may mà Tô Diêu không có mặt, nếu như để cô ấy nhìn thấy, dựa vào thói sạch sẽ của Tô Diêu, cô ấy có thể buông lời dạy dỗ Diệp Vi Vi cả một buổi chiều, lại nhân tiện bắt cô viết một bài tự kiểm điểm một nghìn chữ, trời mới biết, làm một học sinh kém, thứ tồn tại trong truyền thuyết như đơn tự kiểm điểm này, mỗi lần đều có thể làm cho cột máu của Diệp Vi Vi rớt hơn một nửa.

Để Tiểu Hắc nằm trên giường, báo cho đối phương là không được lộn xộn, không được nhảy xuống, muốn làm cái gì thì kêu mình một tiếng, chậu nước đặt trên bàn chỗ đầu giường, không được hất đổ, lải nhải, có chút như là bà mẹ già vậy, Diệp Vi Vi còn chưa nhận ra, miệng cứ đóng mở mãi.

Phong Sở Mạc nghiêng nghiêng đầu, tuy rằng Diệp Vi Vi quan tâm người làm chồng là anh như vậy, anh rất hưởng thụ, chỉ là, thật sự có chút dông dài nha, lỗ tai mẫn cảm run rẩy, hơi cụp về phía sau, lại vẫn cứ thấy ầm ầm, sau đó, móng vuốt của mèo đen, ngay trước mặt Diệp Vi Vi, quyết đoán bưng kín hai lỗ tai của chính mình, đầu hàng nằm sấp xuống, ngủ!Phong Sở Mạc tỏ vẻ, vận động cả một đêm, đặc biệt là vừa mới tiêu trừ mệt mỏi giúp Diệp Vi Vi, bây giờ anh cũng rất là mệt!"Tiểu Hắc, em đang nghe sao?""Tiểu Hắc?"Giọng nói của Diệp Vi Vi yếu bớt rồi dần biến mất, cô ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ mèo đen nằm sấp trên giường, ngủ say, ánh mặt trời chiếu vào bộ lông đã khôi phục độ bóng một chút của mèo đen, như làm cho nó nhiễm một tầng ánh sáng vàng, dáng người mạnh mẽ được khắc họa bằng từng đường viền màu vàng, cho dù có dùng hai móng bưng kín lỗ tai, cũng chỉ trở nên có vẻ đặc biệt đáng yêu, Diệp Vi Vi đột nhiên cảm nhận được cái nhìn của Lý Giai Giai khi luôn nói Tiểu Hắc là chú mèo đẹp trai nhất trong nhà họ mèo, Tiểu Hắc, thật sự rất đặc biệt, so với bất kỳ con mèo nào mà cô từng gặp được, đều đẹp hơn.

Khóe môi Diệp Vi Vi cong lên, một người, một mèo, giữ gìn một căn nhà nho nhỏ, tuy rằng nhỏ, tuy rằng lộn xộn, nhưng, chỉ cứ phơi nắng như thế này, giữa lúc hoảng hốt, có một loại cảm giác năm tháng yên bình mà tốt đẹp nảy sinh từ tận dưới đáy lòng, rồi lan tràn ra cả người, ấm áp.


Đã có thói quen sinh hoạt một mình, rất thân thiết với Tô Diêu, nhưng chung quy, hai cô chỉ là bạn thân, Tô Diêu không thể cứ ở bên cô mãi được, mà Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi cảm thấy, Tiểu Hắc như là người nhà của mình vậy.

Đôi mắt dừng trên cái chân bị gãy kia của Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đi đến bên cạnh tủ quần áo, ngồi xổm xuống, mở ra ngăn kéo phía dưới, bên trong là các loại giấy chứng nhận, còn có một ít tạp vật linh tinh vụn vặt, Diệp Vi Vi từ tận dưới cùng, tìm ra một cái hộp nho nhỏ, mở ra, nhìn thứ bên trong, ngón tay cô có chút lưu luyến vuốt v e, trên mặt lộ ra ý cười, ngày mai, vẫn nên đưa Tiểu Hắc đến bệnh viện thú cưng khám thử, mèo què chân gì đó, thiệt tình không thích hợp cho Tiểu - đẹp trai cao lớn nhất trong loài mèo - Hắc.

Sự cảm động của Diệp Vi Vi không kéo dài được lâu.

Sau khi Tiểu Hắc ngủ rồi, cô mặc tạp dề vào, đội mũ lao động lên, bắt đầu quét tước thu dọn nhà ở, trong lúc không cẩn thận thu dọn đến ổ mèo, phát hiện một cái gối bị giấu đi, hơn nữa còn là dấu rất sâu: "Tiểu Hắc!"Diệp Vi Vi nhìn chằm chằm cái gối ôm quen thuộc cực kỳ kia, nếu không có đợt tổng vệ sinh này, thì định để cái gối ôm này mọc nấm trong ổ mèo hay sao!Phong Sở Mạc tiếp tục bịt lỗ tai, tỏ vẻ, miệng Diệp Vi Vi rất là ngọt, nhưng bắt đầu lải nhải vẫn rất dọa quỷ.

Diệp Vi Vi đương nhiên sẽ không thật sự làm gì mèo đen, đặc biệt là đối mặt với cái tên đang giả chết giả vờ ngủ này.

Buổi tối, khi đi ngủ, Diệp Vi Vi lấy ra cái gối kia, vỗ vỗ tro bụi vốn không tồn tại trên mặt gối: "Tiểu Hắc, nếu mày thích cái gối này đến vậy, chị tặng nó cho mày nhé.

"Diệp Vi Vi nói xong, phi gối đầu vào trong ổ mèo, Miêu Linh đang nằm trong ổ ai oán cho cái gối của chính mình thì bị gối đầu ép thành một đoàn sương đen lộn xộn, tuy nhiên, gối đầu một lần nữa quay về, nó tỏ vẻ, nó vẫn thấy rất là vui vẻ, nên thôi, nó là mèo lớn rồi, không thèm so đo với hành vi quá đáng của trẻ nhỏ đâu.


Phong Sở Mạc nhìn con Miêu Linh ngu ngốc vớ được gối một cái là không buông móng kia, lại nhìn thoáng qua Diệp Vi Vi, đáy lòng có dự cảm không hay.

"Tiểu Hắc, đêm nay mày ngủ ở đó.

"Phong Sở Mạc nghe được lời nói mà mình không muốn nghe thấy nhất.

Móng vuốt đã vươn ra với vẻ uy hiếp, ấn trên khăn trải giường, phát ra một tiếng rẹt rất nhỏ, tuy rằng chỉ có một móng vuốt có thể dùng, nhưng khí thế lại là không chút suy giảm.

"Từ đêm nay bắt đầu, cần thiết phải chia giường ngủ!"Diệp Vi Vi khoanh tay trước ngực, kiên định tỏ vẻ chính mình sẽ không chịu uy hiếp.


"Roẹt!"Chăn, chăn bị cào rách, Diệp Vi Vi nhìn lông vịt mềm lộ ra từ bên trong, hai mắt mở to, hung tợn trừng mắt nhìn con mèo đen đang ngẩng đầu ưỡn ngực như là chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lại cố tình vẫn ấn nguyên móng vuốt lên chứng cứ phạm tội còn lưu lại trên chăn một cách tùy tiện.

Cập nhật nhanh tại dembuonEditor: Nguyệt Trường Ly.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.