Người Chồng Bị Bỏ Rơi

Chương 2



Cuộc đời này của Phó Duật Hằng chỉ có duy nhất 2 mục tiêu, đó là trở thành người thành đạt và có một gia đình trọn vẹn. Hắn không rõ thứ nào mới là quan trọng với hắn, nhưng có lẽ đối với hắn 2 thứ đó đều quan trọng như nhau.

Hắn vừa ra đời đã bị ném ở trước cửa cô nhi viện.

Sau này, lúc đến trường hắn mới nhận ra, không phải đứa trẻ nào cũng ở tại cô nhi viện. Phần lớn chúng đều có một gia đình riêng của mình, có lão ba, lão mẹ, có đồ chơi và quần áo thuộc quyền sở hữu riêng của chúng, không cần phải mặc những đồ được quyên góp, hay cùng với những đứa trẻ khác tại cô nhi viện cùng chơi chung một thứ đồ chơi…….Thì ra là cha mẹ hắn không cần hắn.

Hắn vì vậy mà trở nên tự ti, hâm mộ tất cả những đứa trẻ có một gia đình đầy đủ. Vậy nên hắn quyết tâm, một ngày nào đó sẽ có được sự nghiệp và một gia đình của riêng mình.

Cho dù là cô nhi, hắn cũng không cho phép mình kém hơn người khác. Thành tích học tập của hắn rất ưu tú, vừa học vừa làm thi lên đại học, hắn học ngành kiến trúc, ba năm thì tốt nghiệp ra trường, thuận lợi vào làm trong công ty ước mơ của hắn­­___”Công ty xây dựng Thăng Khánh”

Nhưng khi vào làm tại công ty, hắn cảm thấy thất vọng. Tuy bề ngoài đây là công ty nổi tiếng nhưng bên trong nội bộ thì lại mục nát. Chủ quản có những biện pháp ngu xuẩn, đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau, hắn bị phân đến dưới quyền của một vị kiến trúc sư, lặng lẽ nhìn vị kiến trúc sư chỉ làm cho có, giao cho hắn một ít bản thiết kế ngu xuẩn. Hắn muốn làm kiến trúc sư, có đủ tự tin sẽ làm tốt hơn người này, nhưng trở ngại về lý lịch khiến hắn chỉ có thể làm phụ tá.

Hắn không phục, cho nên mỗi cái dự án, hắn cũng làm riêng một phần khác, thúc giục chính mình không được quên mục tiêu.

Công việc rất buồn bực nên niềm vui duy nhất của hắn là quan sát một cô bé, thường hay đến phòng ăn cơm của công ty.

Phòng ăn của công nhân viên “Thăng Khánh” được đặt dưới tầng hầm, dân cư gần đấy cũng hay đến nơi này dùng cơm. Cô gái kia tuổi rất nhỏ, hắn đoán nàng là sinh viên đại học.

Tướng mạo nàng bình thường, nếu không phải đến đây thường nhìn thấy nàng, hắn sẽ không nhớ được mặt mũi của nàng, nhưng có vẻ nàng giỏi về việc mặc trang phục­­___không phải dựa vào quần áo sang trọng hay trang điểm, nàng mặc đồ khá mộc mạc, cộng thêm mái tóc dài như lụa, có thể thấy được khí chất dịu dàng.

Bên trong “Thăng Khánh” còn rất nhiều nữ nhân viên văn phòng có tư sắc và vẻ thùy mị hơn nàng, so sánh với nàng xinh đẹp hơn, hắn chỉ thích nhìn vẻ tươi sáng của nàng, nhìn vẻ điềm đạm của nàng, luôn luôn mỉm cười. Nụ cười của nàng hấp dẫn hắn, làm hắn có cảm giác ấm áp, khiến nàng trong mắt hắn trở thành người xinh đẹp nhất. (há há, caca đã bị trúng ái tình, chậc chậc)

Lần đầu tiên cùng nàng nói chuyện, lúc đó người trong phòng ăn rất nhiều, lúc nàng đến hầu như không có chỗ trống.

Nàng bưng mâm thức ăn nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ ngồi, hắn chủ động hướng về phía nàng “Bên này còn chỗ trống nè”

Nàng chần chừ vài giây mới bước đến ngồi xuống, nàng thấp giọng nói “ Cảm ơn”

“Ta thường thấy ngươi đến đây ăn cơm, ngươi có vẻ vẫn là sinh viên đại học?”

Nàng gật đầu, tầm mắt không nhìn hắn “Ta học năm 3 khoa quản lý tại trường S gần bên.”

“Khó trách ngươi như vậy mặc đồ gì cũng đẹp” Hệ quản lý làm cho tình cảm của hắn đối với nàng tăng lên gấp bội.

“Hoàn hảo, ta chỉ là thích mặc cái gì thì mặc cái đó” Nàng thẹn thùng mỉm cười.

“Cho nên đúng là người rất khéo, không hề liên quan đến việc học tại khoa quản lý.”

“Ta không có lợi hại như vậy đâu…….” hắn thẳng thắn khen ngợi làm nàng không biết ứng phó như thế nào, hai gò má ửng hồng.

Bộ dáng xấu hổ của nàng thật đáng yêu, hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng “Ta để ý ngươi đã lâu rồi”

“……A” Nắm chặt chiếc đũa, bàn tay trắng nõn khẽ run lên.

“Ngươi giống như không có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết ta chú ý ngươi?”

Nàng thật thà gật đầu, hắn hỏi lại “Ngươi cũng chú ý ta phải không?” (TN “công nhận anh này bị tự kỷ nặng rồi”, Hàm ca *liếc mắt* “ngươi nói cái gì”, TN “ta bảo ca soái thế thì ai mà không chú ý” *cười ngọt ngào*, Hàm ca *vuốt vuốt tóc* “ta biết”, TN *sock toàn tập* HN *gật gù sock theo*)

“Không có….Không có” Khuôn mặt thoáng một chống đã đỏ bừng, quả thực là chưa đánh đã khai.

“Ta chỉ là nói đùa, ngươi đừng căng thẳng” Thấy nàng khó khăn, hắn có chút hối hận mình quá vội vàng. Hắn đưa ra danh thiếp, cười nói “Chúng ta kết giao đi, xin hỏi tên của tiểu thư là gì?”

Nàng đỏ mặt, đón lấy danh thiếp, nhỏ giọng nói “Ta tên là…..Bạch Ái Lâm”

“A! Thật là trùng hợp, lão bản của công ty này cũng họ Bạch.”

Nàng miễn cưỡng mỉm cười, không nói ra nàng họ Bạch không phải trùng hợp. Lão bản của công ty này là lão ba của nàng.

Lão mẹ của nàng tái giá, nàng có 3 tỷ tỷ, tỷ tỷ lớn nhất của nàng 18 tuổi.

Lão cha nàng phóng khoáng, hào phóng, là người có tiếng tăm trong giới kiến trúc. Vợ cả đã qua đời cùng với mẹ nàng đều là mỹ nữ, 3 vị tỷ tỷ cũng giống như mẹ đều xinh đẹp và thông minh. Trong khi đó nàng không đẹp cũng không thông minh, bình thường mặt thường tái xanh giống như mặt tường.

Người nhà rất yêu thương mình, nhưng nàng cảm thấy mình không ưu tú nên nàng càng cảm thấy mình nhỏ bé, thà rắng không để ai biết nàng là thiên kim của “Thiên Khánh”, đến cả nhân viên cũng không nhận ra nàng. Chẳng qua là thích món ăn tại phòng ăn nên thường hay đến ăn thôi.

Nàng đã sớm chú ý đến ánh mắt gàn rỡ của hắn, còn tưởng rằng đồng phục của mình không ngay ngắn mới hấp dẫn ánh mắt của hắn, sau khi về nhà luôn kiểm tra đi kiểm tra lại. Nàng không dám có chút vọng tưởng, hắn mặt mày anh tuấn, phong độ. Hắn chỉ thích các mỹ nữ, chắc chắn sẽ không chú ý đến người có khuôn mặt bình thường như nàng.

Cho dù quý trọng hắn, nhưng cũng không dám nghĩ đến những lời nói dụng ý ngày đó của hắn. Cho dù là sau này khi bọn hắn đã trở nên thân thuộc, luôn chào đón nàng cùng ngồi chung một bàn dùng cơm với hắn. Cho dù hắn thường hay nhìn nàng chăm chú, hại nàng tim đập không yên, cho dù hắn thường dò xét tâm ý của nàng có cùng một cảm giác với hắn hay không, nàng vẫn như cũ, kiên trì giữ vững khoảng cách với hắn­___chẳng qua cũng chỉ là bằng hữu

Ngày nào đó, cùng nàng ăn cơm trưa, Phó Duật Hàm nhìn vào mâm thức ăn của nàng “Ngươi ăn cũng không ít, ta tưởng là một cô bé khi ở trước mặt nam nhân đều làm bộ ăn nhỏ nhẹ.”

“Nhưng ta thật đói bụng, phải ăn nhiều như vậy mới no, nhìn rất kỳ quái sao?”Một cô bé khi ở trước mặt nam nhân mình ngưỡng mộ sẽ giả bộ rụt rè, ăn uống nhỏ nhẹ, loại việc này nàng cũng đã từng làm rồi. Chỉ là trước mặt hắn nàng cố ý không ngụy trang, tỏ vẻ đối với hắn không có động tâm____có vẻ ý tưởng này rất ngu (há há, cái này là lời của tác giả à nha, ta không có liên quan) nhưng lại làm nàng có cảm giác an toàn.

“Sẽ không, ngươi thích ăn bao nhiêu thì cứ ăn, chỉ là ta nhịn không được nên hơi suy nghĩ.” Hắn thở dài “Có lẽ ngươi cho ta là tỷ muội tốt của ngươi, cho nên trước mặt ta ngươi rất thoải mái. Tuy rằng ta không biết được mình có điểm nào giống nữ nhân.”

Nàng khẽ nở nụ cười “Ta thật không có xem ngươi là nữ nhân a.”

“Hoặc là ngươi cho ta là con cẩu (cẩu là chó đó, nhưng ta thấy để cẩu hay hơn :d) nhỏ, ở trước mặt một con cẩu làm cái gì cũng không chút băn khoăn. Đồng nghiệp ta đều nói ta khi đói bụng trông rất đáng sợ, ăn cơm giống như “nạn đói năm 40” (cái này là ta chém, hí hí), như cẩu đoạt thức ăn………”

Nàng bị hắn chọc cười không ngừng “Cũng không có a, nhà ta không có nuôi cẩu, ngươi không cần suy nghĩ vớ vẩn…..” Nhìn thấy hắn đưa mắt nhìn mình, ánh mắt chăm chú, quá thực rất nóng, nàng ngừng cười, đôi mắt khẽ khép, khuôn mặt đỏ bừng.

“Tối này có thể đi xem phim với ta được không?” Cùng ở chung với nàng, hắn càng thấy vẻ đơn thuần của nàng mê hoặc động lòng người, hắn cảm thấy nàng đối với hắn cũng có chút tình cảm, vốn muốn tiến thêm chút nữa, nhưng nàng lại né tránh, không chịu đáp ứng lời mời của hắn.

“Nấu nướng xã có hoạt động, ta đã đáp ứng qua đó giúp đỡ.”

“Nấu nướng xã luôn có hoạt động, ngươi mỗi ngày ở bên đó không thấy chán sao, ta thấy đi xem phim còn thú vị hơn.”

“Ngươi____tại sao lại muốn hẹn ta?” Nàng đã cự tuyệt hắn 2 lần, bây giờ hắn còn nhắc tới, vì sao lại cứ bám riết không tha. Chẳng lẽ hắn đối với nàng……

“Ta sợ nếu đem mục đích chính nói ra thì ngươi sẽ không đi cùng với ta”hắn mỉm cười, ánh mắt có chút gian xảo

“Mục đích gì?”

“Nhìn xem, chúng ta xem một bộ phim hay, sau đó về cùng đi ăn khuya, hàn huyên tán gẫu rất khoái trá, sau đó ta sẽ đưa ngươi trở về ký túc xá. Nếu như không khí không tệ, ngươi sẽ lại cùng ta hẹn lần thứ 2, hẹn lần thứ 3, chúng ta có thể cùng nhau xem phim, hoặc làm cái khác, cứ như vậy hẹn thật nhiều lần…..Có lẽ ngươi sẽ để ta cầm tay của ngươi”(TN “chưa gì đã muốn ăn đậu hũ rồi, đồ sắc lang. LC *liếc* “Câm mồm, chuyện của ta không cần ngươi nhiều chuyện.TN *im miệng*)

Ánh mắt hắn rất có sức quyến rũ, lòng nàng mềm yếu run rẩy, cảm giác sẽ bị rơi vào tay giặc “Ngươi xác định sao, trong công ty có rất nhiều nhân viên nữ xinh đẹp, ta chỉ là một nữ sinh viên, cuộc sống rất đơn điệu, không phải hẹn với các nàng sẽ thú vị hơn sao?”

“Ta không có hứng thú”

Ngươi thật ra muốn cái gì? Nàng không dám nói ra ngoài miệng. Nàng chỉ yêu thương một lần, bạn trai trước chỉ vì một học muội xinh đẹp mà bỏ rơi nàng, sau này khi biết nàng là thiên kim của “Thiên Khánh” thì vứt học muội kia sang một bên mà cầu xin nàng quay lại, sắc mặt nàng đối với hắn lạnh băng. Nàng thủy chung phản đối hắn xem trọng thân phận của mình, hứng thú của hắn ở đâu mà có?

“Ta mỗi ngày sẽ đều hẹn ngươi, cho đến khi nào ngươi đáp ứng ta, ta rất tin tưởng vào điều đó”

Không thể lay chuyển được hắn, nàng đành cùng hắn đi xem phim, kết quả là lần đầu tiên xem phim, hắn đã cầm tay nàng

Hai người chính thưc đi lại, hắn không thèm để ý đến những phản đối ngầm của nàng, đối đãi với nàng rất kiên nhẫn, ôn nhu, theo cùng nàng làm chuyện nàng muốn, hắn đối với nàng hoàn toàn thẳng thắn, ngay cả chuyện hắn xuất thân từ cô nhi viện cũng không giấu diếm.

Hắn ưu tú như thế mà lại yêu nàng, đó là kỳ tích hay sao? Nàng cố gắng trở thành một người bạn gái ngoan hiền, mọi chuyện thường theo ý của hắn. Cùng hắn đi mướn phòng trọ, nấu cơm cho hắn, làm việc nhà, đem hết khả năng để lấy lòng hắn, e sợ rằng kỳ tích này sẽ nhanh biến mất.

Bọn họ tình cảm hòa hợp, không có gì giấu nhau. Cá tính hắn rộng rãi, đôi khi lại cũng là một nam nhân bướng bỉnh. Nhưng khi nói tới công việc, hắn tuyệt đối rất nghiêm túc. Hắn có hoài bão, công việc liên tiếp gặp khó khăn.

Đêm nay, lúc ở nhà, hắn vì bị thủ trưởng ăn cắp ý tưởng nên tức giận.

“Kia rõ ràng là ý tưởng của ta, hắn cầm đi dùng khi hắn báo cáo với cấp trên, xem đó là công lao của hắn” Phó Duật Hàm phẫn nộ “Ta cho là hắn có tâm, chuyện như thế này sẽ làm một lần rồi thôi…..Ta đã quá ngây thơ rồi”

Nảng vì hắn mà căm giận “Ngươi đi tố giác hắn, báo cáo với cấp trên___”

“Ai sẽ tin tưởng ta?”Hắn cười khổ”Hắn là một tiền bối công tác đã lâu năm, ta chỉ là một trợ lý, loại ý tưởng này không có chứng cứ, khó có thể tố giác, nói không chừng lại biến thành ta vu cáo hắn” Hắn lắc đầu ”không, ta đã học được một bài học rồi, sau này về sau cẩn thận là tốt rồi”

“Thật đáng tiếc, nếu ngươi là kiến trúc sư có thể nói ra, công lao sẽ là của ngươi” Nghe tới bên trong công ty có không ít vấn đề, nàng sẽ nói lại với lão ba.

“Sớm hay muộn rồi cũng được, ta sẽ không làm trợ lý cả đời. Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành kiến trúc sư, tiếp theo sau đó sẽ lên các chức vị cao hơn____”Hắn nhìn nàng cười “Ngươi có thấy là ta quá cuồng vọng hay không?”

“Sẽ không, ta cảm thấy ngươi rất có tài năng” Nàng thích bộ dáng hăng hái của hắn “Ta mới mua sô cô la, ngươi mau ăn một chút đi, rồi cho ta biết mùi vị như thế nào có được không?”

Hắn theo lời nàng cắn một miếng, chân mày phiền não dần dãn ra “Uhm, không tệ, rất ngọt”

“Ta mua một bao lớn, còn mua bánh bích quy sô cô la hạnh nhân mà lần trước ngươi nói, đặt ở trong tủ, ngươi có thể tùy ý ăn”Hắn rất thích đồ ăn ngọt, là bởi vì trước kia khi ở cô nhi viện, khó có thể được ăn đồ ăn vặt. Nàng đi kiếm khắp mọi nơi các loại bánh bích quy đường, thỏa mãn khát vọng lúc bé của hắn.

“Ta cùng bạn học ngày mai sẽ làm ca-cao, ngươi đem theo mấy bịch đến công ty đi, có thể tùy lúc uống.Máy giặt hẳn là rất tốt, ta sẽ tìm mua giúp ngươi. Dầu gội và đồ dùng hàng ngày cũng đều dùng gần hết rồi, ngươi xem thử còn cái gì thì tổng hợp lại, ngày mai ta được nghỉ sẽ đi mua giúp ngươi……”Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, Bạch Ái Lâm kinh ngạc “Sao vậy?”

“Ngươi chăm sóc ta như vậy, thật giống lão bà của ta”

Khuôn mặt nàng đỏ ửng “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, nữsinh đều giúp bạn trai thu dọn lại phòng a”

“Ta là nói thật, ngươi thường xuyên đến giúp ta nấu cơm, giúp ta quét dọn, giặt quần áo, thật giống như lão bà của ta”Hai người ở tại căn phòng nho nhỏ, nhìn nàng ở bên hắn bận rộn, giống như là hai vợ chồng, hắn cảm thấy an tâm, cứ như vậy sống cả đời cũng không chán ghét.

Hắn dần dần hiểu ra, vì sao lại yêu nàng, ôn nhu, điềm đạm, nàng chính là gia đình mà hắn hằng mơ ước, làm cho lòng hắn tràn đầy hạnh phúc, hắn muốn cùng nàng kết hôn, không hiểu nàng suy nghĩ như thế nào?

“Nếu ta cầu hôn với ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ thế nào?” Hắn nói với giọng hài hước, nhưng thật ra đang nghĩ đến biện pháp này

“Đừng làm phiền, chúng ta chỉ mới quen biết vài tháng, ngươi làm sao kết hôn với ta được. Ngươi ngay cả trong nhà ta có ai cũng không biết”

“Vậy ngươi nói đi, giới thiệu những người trong gia đình ngươi để ta biết rõ”

Có thể sao? đối với hắn sự nghiệp quan trọng như vậy, có thể hay không sẽ đưa tình cảm của họ ném sau đầu, đem nàng làm thành bàn đạp để bước vào thế giới giàu sang? Nếu không nói thì có thể hay không làm hắn mất hứng…………..Nàng do dự, hắn bỗng nhiên dựa gần sát má nàng

“Không muốn nói cũng đừng miễn cưỡng, chờ ngươi chuẩn bị xong, nguyện ý nói cho ta, ta sẽ nghe ngươi nói.” Hắn đoán gia đình nàng chắc hẳn rất phức tạp mới khó có thể nói, hắn không muốn làm nàng đau khổ

Hắn quan tâm như thế làm nàng rất cảm động”Có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi biết”

“Tốt, ta sẽ chờ đến ngày đó. Ngươi không cần cảm thấy áp lực, chỉ cần biết ta thật sự yêu ngươi, chỉ muốn hiểu thêm về ngươi. Ngươi có biết ta yêu ngươi bao nhiêu không?”

“Yêu bao nhiêu?” Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn làm nàng cảm thấy sung sướng, ngây ngốc hỏi ngược lại.

“Ân, đại khái là……..”Hắn ăn vài miếng Sô cô la đường, ăn một miệng cũng toàn là màu đen, đột nhiên ở trên gò má của nàng hôn một cái, lưu lại một dấu son môi sô cô la cực lớn”Yêu như vậy nè”(TN *cười nham hiểm* “ý da, hôn rồi kìa, há há”, Người qua đường “Nhiều chuyện quá”, TN “hứ kệ ta”)

Nàng thét chói tai, hắn cười haha

Ngày hôm sau, Phó Duật Hàm nghiêm túc nghĩ đến việc kết hôn. Hắn có chút tiền gửi ở ngân hàng, cũng có tiền lương ổn định, lo cho cuộc sống của hai người cũng không có vấn đề. Nhưng cấp cho cô gái mình yêu điều kiện như vậy đã đủ chưa? Dĩ nhiên không, hắn mong đợi mình có thể cho nàng nhiều hơn, hắn càng lao vào làm việc, tranh thủ mọi cơ hội làm việc. Mặc dù thường làm việc cật lực mệt mỏi không chịu nổi, nhưng khi nghĩ đến nàng, tất cả mệt mỏi đều tan biến

Càng cùng hắn ở chung, tấm lòng của hắn càng làm Bạch Ái Lâm an tâm, nghi ngờ dần biến mất, hắn làm cho nàng có cảm giác hắn chính là yêu chính con người của nàng, không có chút liên quan đến điều kiện____Nàng nghĩ, khi hắn biết gia cảnh gia đình nàng sẽ không tránh khỏi giật mình, nhưng có thể thản nhiên châp nhận mà không có ý nghĩ nào khác?

Nàng thường ở trước mặt người nhà nhắc tới hắn, nói hắn là bằng hữu, đưa cái nhìn của hắn vềcông ty với lão ba. Có một ngày, hắn để quên một bản vẽ thiết kế ở chỗ nàng, nàng liền đem về cho lão ba và lão mẹ xem

“Người này thật tài hoa” Bạch Thăng Khánh xuất thân là kiến trúc sư, nhìn bản vẽ với ánh mắt tán thưởng

“Con đã sớm nói hắn có năng lực, người còn nói hắn chỉ biết nói hưu nói vượn phê bình, hiện tại đã tin chưa?”Nàn mỉm cười đắc ý

Bạch Thăng Khánh yêu mến nhìn nữ nhi”Ngươi cùng cái bằng hữu làm tại bộ phận thiết kế này thật giống như có quen biết, hắn cùng ngưoi nói về công tác, chắc biết ta thương yêu ngươi, nghĩ thông qua ngươi can thiệp vào chuyện của công ty hay là thăng chức vậy?”

“Không phải đâu, hắn không biết ta là con gái của người”

“A!…Vậy tại sao ngươi cứ thường nhắc đến hắn, ngươi với hắn quen biết thế nào a?”

“Thật ra thì………….Ta cùng hắn có đi lại một chút”Khuôn mặt nàng ửng đỏ

“A!Ngươi có bạn trai sao lại không nói cho chúngta biết?”Bạch Thăng Khánh vui mừng

Lão bà vội ngắt lời “Ngươi cùng tên trợ lý nhỏ này găp gỡ như thế nào?” Lão chồng không có con trai, vợ cả cũng chỉ có 3 con gái, cũng chỉ thêm 3 đứa con rể, đối với công ty cũng không có đóng góp gì nhiều. Con gái nàng chỉcó thể gả cho người chồng có năng lực, có thể sẽ là người thừa kế “Công ty xây dựng Thăng Khánh”.Không thể bị một người trợ lý nhỏ cản trở

“Ta là ở trong phòng ăn của công ty gặp gỡ hắn, định khi nào ổn định sẽ giới thiệu cho 2 người biết”

“Ái lâm, với điều kiện của ngươi, cho dù không thích người được kế thừa công ty của gia đình, thì cũng phải là người quản lý, sao lại có thể quen biết với một trợ lý nhỏ bé?”Ông thật tức giận với nữ nhi

“’Lấy điều kiện của ta’, ta có điều kiện gì? Ta đây quá bình thường, cái gì cũng không, theo đuổi ta không phải vì sản nghiệp phía sau ta. Duật Hàm không biết thân phận của ta, vẫn thực lòng yêu thương ta, cái này so với trợ lý hay quản lý cái nào quan trọng hơn”

“Ngươi thật khờ, công ty của ba ngươi chính là điều kiện của ngươi. Loại thân gia này bao nhiêu ngươi cầu còn không được, ngươi còn lo? Không chừng khi hắn biết ngươi là tứ tiểu thư của “Thăng Khánh” sẽ lập tức thay đổi sắc mặt, ngươi đừng dại khờ nữa……..”

Bạch Thăng Khánh cười nói “Được rồi, đừng cãi cọ, Ái lâm cũng không phải là muốn kết hôn, chỉ là kết giao một chút cũng không sao cả. Nàng nói không sai, bị tiền tài hấp dẫn mới không đáng tin, thật tình yêu nàng là quan trọng nhất, chỉ cần là người thật thà, sẽ có cơ hộ thăng tiến, gia thế bối cảnh đều là phía sau” Hắn quyết định sẽ tìm cơ hội tìm hiểu rõ nam nhân mà nữ nhi yêu mến

“Ái lâm, ngươi đừng nghĩ mình kém như vậy. Ngươi ôn nhu, biết điều, lại lương thiện, không thể so với các cô gái khác, người nam nhân hiểu được ưu điểm của ngươi, biết quý trọng ngươi, là phúc khí của hắn”

Nhận được lời khẳng định của lão bà, nàng không để ý đến lời nói châm biếm của lão mẹ. Bạn trai nàng không phải như vậy, đợi khi lão mẹ gặp hắn sẽ biết ý nghĩ của lão mẹ là sai lâm

Nàng mong chờ thời gian thích hợp, đưa hắn đến ra mắt cha me.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.