Chương 1001
Mục Thu Nghi cũng phát hiện bản thân cô ngày càng dựa dẫm vào anh. Mỗi khi công ty xảy ra chuyện là cô lại gọi cho anh như một phản xạ có điều kiện.
Một người ban đầu khiến người khác ác cảm, nói năng không kiêng dè như anh mà sau cùng lại chiếm lấy cả trái tim cô.
… …
Lúc này ở đầm Bích Thu.
Mặt đầm dậy sóng, đột nhiên từ dưới mặt đầm, một cột nước màu đen bay vọt lên.
Rào!
Hắc Long cuối cùng cũng lao lên khỏi mặt nước, còn Mạc Phong vẫn đang giữ chặt lấy cái răng nanh bén nhọn của nó.
“Anh Mạc Phong!”, Trương Phong kích động hô lên, ban nãy hắn còn tưởng Mạc Phong lần này một đi không trở lại.
Diệm Phi nhìn thấy cảnh này thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Con Hắc Long này đã dìm Mạc Phong xuống đáy nước mà vẫn không giết được anh. Xem ra hôm nay nó đã gặp phải đối thủ rồi.
Chỉ một lát sau, Bạch Doanh cũng lao lên khỏi mặt nước. Trên người cô đầy vết máu, nhuộm đỏ cả mặt đầm.
Sau khi rời khỏi mặt nước, cái đuôi của cô cũng biến mất, có thể thấy bây giờ cô đã hoàn toàn kiệt sức rồi.
Dưới đáy nước nổ một tiếng lớn, một cột nước rất cao vọt lên khỏi mặt đầm, đâm thẳng lên không trung.
“Mắt biển nổ rồi! Mau chạy đi, chạy lên núi ngay!”, trưởng lão Linh kinh hãi hô lên.
Các cao thủ Nam Khương đang thủ xung quanh lập tức lao về phía đỉnh núi. Có điều lúc này, nước đang dâng lên với một tốc độ nhanh chóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Nhãi ranh! Ngươi không cản được nữa rồi! Mắt biển mà nổ thì chẳng bao lâu nơi này sẽ thành biển nước! Đừng phí sức nữa, hay là đi theo ta? Sau này thiên hạ này chúng ta chia đôi, thế nào?”, Hắc Long thở hồng hộc rồi nói.
Xem ra không chỉ có Mạc Phong kiệt sức mà con Hắc Long này cũng vã lắm rồi.
“Bớt phí lời! Còn chưa kết thúc đâu!”
Mạc Phong đạp lên mũi nó, rời khỏi vị trí cũ. Hắc Long thấy Mạc Phong vừa thả cái răng nanh của mình ra thì dốc sức bình sinh lao về phía anh.
Mạc Phong rơi xuống dưới, Hắc Long lần này đã khôn hơn rồi. Nó quất đuôi về phía Mạc Phong, sau đó lập tức quay đầu lại phun ra thứ chất lỏng màu đen.
Hoặc là bị quất chết, hoặc bị nhổ chết. Dù thế nào đi nữa thì kết cục của Mạc Phong cũng không có gì tốt đẹp.
“Lẽ nào lần này mình thực sự phải chết sao?”, Mạc Phong ngẩng đầu lên trời hét lớn: “Tôi không cam tâm!”
Đột nhiên, trong đầu Mạc Phong như lóe lên một tia sáng, xuất hiện một bộ pháp và kiếm pháp kỳ lạ.
Cả người anh được bao trùm trong ánh sáng màu vàng, đột nhiên mọi sự mệt mỏi như tan biến hết, những vết thương lúc trước cũng không còn đau nữa, cả cơ thể tràn trề sức lực.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc bàn tán rôm rả.
“Tên nhóc này làm gì vậy nhỉ? Hay là còn chiêu thức bí mật nào chưa tung ra?”, trưởng lão Phong lắc đầu, khó lòng tin vào mắt mình.
Lúc trước khi ông ta giao chiến với Mạc Phong, hai bên đều đã dùng hết mọi chiêu thức rồi mới phải chứ!
Mạc Phong thấy mình sắp đâm đầu xuống nước thì lập tức điều chỉnh phương hướng trên không. Anh nghiêng người né bãi chất lỏng màu đen do Hắc Long phun ra.