Chương 1036
Nhà họ Mạc hồi đó cực thịnh, nếu vẫn như hồi đó, thì có lẽ sẽ có biết bao nhiên thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc muốn giành giật rồi ấy chứ.
Cho dù bây giờ đã khác, nhưng vẫn có nhiều lời bàn tán cho rằng, việc nhà họ Mạc muốn hưng thịnh trở lại chỉ còn là chuyện trong phút chốc, chỉ là họ có muốn hay không mà thôi.
Nếu như nhà họ Mạc cưỡng ép chen chân vào Yến Kinh của hiện tại thì có thể vẫn có được chỗ đứng, nhưng Yến Kinh hiện tại đã bão hòa, nếu tiến vào sẽ thành trước sau đều có địch.
Bị mấy gia tộc lớn bao quanh không phải là chuyện tốt, Mạc Phong không phải kẻ ngu, Mạc Yến Chi cũng chẳng phải kẻ đần, cả hai đều là những con cáo già.
Nhưng điều mà Từ Mậu Thịnh có thể chắc chắn là gốc gác của nhà họ Mạc vẫn còn đó, chỉ cần Mạc Yến Chi còn sống thì nhà họ Mạc sẽ hưng thịnh trở lại. Dù không thể phát triển mạnh mẽ như xưa nhưng chắc là nó sẽ vượt qua được nhà họ Mộ Dung.
Cho nên Từ Giai Nhiên đi theo Mạc Phong hay Mộ Dung Trầm Chương đều tốt cả, nhà họ Mạc vẫn có khả năng vươn lên, còn nhà họ Mộ Dung bây giờ đã là một vũng nước đọng, chỉ còn lại một lũ ăn bám, cũng chỉ có chút địa vị trong Giang Hải này thôi. Nếu rời khỏi đây thì chả còn ai trên đời biết đến nhà họ nữa? !
Lúc này trong tiểu khu tầm trung của Giang Hải.
Tâm trạng của Mộ Dung Trầm Chương cũng không khá hơn là mấy, nhìn Trần Nhã vẫn đang nằm trong vòng tay của mình, anh ta không khỏi hít sâu một hơi thuốc lá.
“Chả nhẽ thứ không có được mới là thứ tốt nhất sao?! Tại sao đã là tốt nhất lại không cho người ta có được?!”
Trong khoảng thời gian này, anh ta đã cùng Trần Nhã sống với nhau những ngày tốt đẹp như mơ. Mỗi ngày, khi vừa tan làm là họ đều đến thẳng tiểu khu, căn hộ này có giá hơn chín trăm nghìn tệ, diện tích hơn 70m2, tuy nó không lớn nhưng rất ấm áp.
Căn nhà càng rộng càng làm người ta có cảm giác trống trải và bất an, bọn họ ở cái tuổi này chỉ cần có người bầu bạn, Mộ Dung Trầm Chương chỉ có thể cảm nhận được không khí gia đình khi ăn đồ Quan Hân nấu rồi ôm cô ấy ngủ.
Nhưng ông nội anh ta đã ra tối hậu thư, thứ tư tuần sau, tức là năm ngày nữa anh sẽ cưới và trở thành vợ chồng với một người phụ nữ mà anh ta chưa nói chuyện cùng và chẳng biết gì về người ta cả.
Anh ta vừa cho Trần Nhã hy vọng, lại làm người ta thất vọng, không phải là quá đáng lắm sao? !
Hoặc là không động vào, nếu động vào rồi thì phải ở với người ta cả đời, nhưng mỗi lần anh ta muốn chịu trách nhiệm thì lại xuất hiện vô vàn việc cản trở anh ta.
Cuối cùng anh ta đã hiểu được một câu, không phải ngủ với nhau là sẽ ở với nhau cả đời!
Mộ Dung Trầm Chương nhẹ nhàng vén tóc Trần Nhã, cô ấy đang đắm chìm trong hạnh phúc, nhẹ nhàng nép vào vòng tay của người mình yêu.
Tí tách!
Anh ta không kìm được lòng, nước mặt bỗng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nhã.
“Ơ! Mưa à?”, phản ứng đầu tiên của Trần Nhã là cho rằng trời mưa nhưng chẳng phải là cô đang nằm trong lòng Mộ Dung Trầm Chương sao?
Vì vậy cô lập tức ngồi dậy: “Chồng ơi, anh sao vậy? Hôm nay anh vừa về là em đã thấy tâm trạng anh không vui! Bình thường không phải anh nói chỉ cần tâm trạng không tốt, ôm em là hết ngay sao? Có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ở cạnh người mình yêu thì cho dù trời có sụp cũng sẽ không truyền năng lượng tiêu cực cho đối phương.
Hàng ngày, Mộ Dung Trầm Chương dù có lết cơ thể mệt mỏi trở về thì chỉ cần nhìn thấy Trần Nhã là anh ta đều mỉm cười. Nhưng hôm nay trông anh vô cùng âu sầu, nhăn nhó, vì vậy Trần Nhã cảm thấy hình như đã có chuyện gì đó xảy ra.