Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1093



Chương 1093

Mạc Phong đang đắm chìm trong hồi ức bỗng bị kéo về thực tại, ngượng ngùng mỉm cười: “Không có gì, vừa rồi anh nghĩ lại chuyện trước đây ấy mà, em đi giải quyết công việc đi, có gì cần tìm anh thì cứ trực tiếp gọi điện là được!”

“Anh đi luôn á?”

“Nếu không thì sao, xung quanh trống trơn không có nổi đồ đạc, chẳng nhẽ em còn định mời anh uống trà à?”

“…”

Nói xong, Mạc Phong khẽ phất tay rồi sải bước về phía cầu thang xuống dưới.

Vừa ra khỏi sảnh chính, anh đã thấy Mộc Linh Lung đang chỉ đạo hai người đàn ông cường tráng lắp tấm bảng.

“Nhích sang phải một chút, sang một chút nữa! Đẩy lên trên xíu nữa!”

Mạc Phong còn tưởng tên cửa hàng đã được đặt xong xuôi, nhưng khi nhìn lên, trên tấm bảng không có gì, hoàn toàn trống trơn.

“Sao cô vẫn chưa đặt tên cho cửa hàng thế?”

Sau khi nhìn thấy anh, Mộc Linh Lung vội vàng cung kính cúi đầu: “Thiếu chủ, Âm Hậu nói rằng tên cửa hàng phải do anh đặt mới được”.

“Để tôi đặt tên sao?”

Anh liếc nhìn cây bút lông, mực và giấy ở bên cạnh, khẽ cười: “Viết bằng bút lông á? Sau đó đi làm biển quảng cáo sau sao?”

“Đúng vậy! Âm Hậu giao nhiệm vụ cho tôi như vậy, hay là anh nghĩ ra một cái tên, còn tôi viết thay anh cũng được!”, Mộc Linh Lung lo rằng Mạc Phong không biết dùng bút lông nên nhanh chóng giải vây.

Dù sao thì thời đại ngày nay, đừng nói đến việc viết bằng bút lông, nhiều con nhà giàu thậm chí còn không biết đọc. Những cậu ấm cô chiêu như vậy còn bị mệnh danh là “đứa con bị ngốc” của gia tộc giàu có.

Trong mắt Mộc Linh Lung và những người khác, cậu chủ nhà họ Mạc chắc hẳn cũng được cưng chiều không kém, nhưng nào ngờ những gì Mạc Phong đã từng trải có khi nhiều người cả đời cũng không tưởng tượng nổi ấy chứ.

“Không, tôi tự viết cho!”, Mạc Phong khẽ nói, khoé miệng nở nụ cười.

Trên tầng hai, Nhược Hi đi đến chỗ ban công nhìn xuống, chỉ thấy Mạc Phong đang nhúng mực, lập tức bắt đầu viết trên giấy.

Từng nét bút khoẻ khoắn, mạnh mẽ, trông lực bút có vẻ rất lớn nhưng lúc hạ bút viết trên giấy lại không bị nhoè, hơn nữa còn rất mượt, đạt đến trình độ thượng thừa.

“Ngưng Hương Các! Tên hay quá!”, Nhược Hi không nhịn được vỗ tay mỉm cười.

Mạc Phong quay đầu liếc cô ấy một cái: “Có lời khuyên nào cho anh không?”

“Thiếu chủ quả thực rất tài giỏi. Em thấy tên này cực hay, mà cũng chỉ là tên cửa hàng thôi mà, chỉ cần cầm tờ giấy này đưa người quảng cáo quét rồi in ra là được!”

Mộc Linh Lung gật đầu: “Được!”

Quét và in có nghĩa là quét ba chữ do Mạc Phong viết vào máy tính bằng một công cụ, sau đó cứ thế in nguyên ra thành bản cứng.

Sau khi rời Fortune Plaza, Mạc Phong lái xe quay về công ty.

Nhưng khi lái xe qua hai con đường, anh chợt phát hiện phía sau có một chiếc Porsche GT màu trắng, biển số thế mà thuộc Vân Châu!

Vân Châu cách Giang Hải hơn năm trăm kilomet, thuộc tỉnh Tây Giang, nếu bình thường nhìn thấy biển số xe Vân Châu, Mạc Phong sẽ không quá để ý.

Nhưng chiếc xe Porsche GT này đã đi theo anh từ nãy đến giờ, ít nhất đã qua hai con phố mà vẫn quang minh chính đại bám theo, kỹ thuật rất vụng về, thoạt nhìn không phải là người chuyên theo dõi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.