Chương 1099
“…”
Đám nhân viên phục vụ có mặt chứng kiến cảnh kẻ xướng người hoạ không khỏi hiện rõ ánh mắt khinh thường, nhất là tên đàn ông kia, chỉ thiếu nước quỳ xuống liếm nữa thôi, ngay cả vợ con mình cũng mặc kệ.
“Vương Phú Quý này không còn tính người nữa rồi! Ông ta dám dùng cả con gái mình để trả nợ bạc!”
“Ha ha, chửi ông ta là súc sinh có khi còn xúc phạm súc sinh ấy chứ! Loại người này sống trên đời có ý nghĩa gì đâu, nếu là tôi thì tôi thà chết cũng tuyệt đối không liên luỵ đến người nhà!”
“Nghe nói vợ và con gái ông ta làm việc ngày đêm để trả nợ cờ bạc cho lão, nhưng ông ta vẫn cá độ đến bây giờ đấy thôi! Hơn nữa lần trước ra ngoài vay nặng lãi bị người ta kéo đến quán kia kìa. Nếu không phải bọn chúng thấy đây là quán anh Mã thì có khi đập nát từ lâu rồi!”
“Này, e là người đẹp trên tầng bị nhìn trúng rồi, nhưng mà đẹp thật ấy, xinh hơn mấy cô ngôi sao mới nổi nhiều!”
“…”
Lúc này ở tầng hai.
“Tôi thực sự nhìn không ra luôn đấy, cô từng luyện võ à?”, Mạc Phong nhìn bóng lưng của Kim Nguyệt Khê cười nhẹ.
Cô ấy quay đầu lại, khịt mũi nói: “Tôi có học Taekwondo ở bên nước Cao Lệ, hơn nữa còn được đai đen hẳn hoi! Nhưng tôi thực sự không hiểu nổi, vừa nãy gã đàn ông đó chửi anh như vậy, đến một người phụ nữ như tôi còn nghe không lọt tai mà anh vẫn ngồi im nghe được cơ đấy, anh không tức giận chút nào sao?”
Nếu đây là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Phong, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ rằng anh chàng này là một người mềm lòng, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, rõ ràng Mạc Phong là một người có trí tuệ tuyệt đỉnh, hơn nữa anh không phải là loại người thiện nam tín nữ!
Nghe nói khi anh mới đến công ty, có người đến gây rối đã bị anh đá bay lên đập vào kính cường lực, thậm chí kính còn vỡ tan tành.
Dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng những việc làm của anh luôn là đề tài nói chuyện thường ngày của mọi người trong công ty.
Nếu anh thực sự là một người không có bản lĩnh và chỉ biết bám váy phụ nữ, thì Mục Thu Nghi chắc chắn sẽ không thích anh.
“Nếu một con chó cắn cô, chẳng lẽ cô lựa chọn cách cắn ngược lại nó à?”, Mạc Phong bật cười trêu đùa cô ấy.
Kim Nguyệt Khê không khỏi cứng họng, bị chó cắn mà còn cắn lại thì chẳng phải còn khốn nạn hơn cả súc vật sao?
“Anh… ! Anh đang chế giễu tôi đấy à? Vừa rồi tôi bất bình thay cho anh mà, làm phúc phải tội mà!”, cô ấy khịt mũi, tức giận nói.
Mạc Phong tách từng hạt đậu phộng rồi ném vào miệng, nghe thấy chỗ đầu cầu thang vang lên tiếng rầm rầm, khoé miệng không khỏi nhếch cười đểu: “Cô cứ đợi đấy, ác giả ác báo thôi, cô có tin lát nữa tôi còn chưa động tay thì người đàn ông đó đã phải xin tôi tha cho ông ta không?”
“Anh chắc chưa? Tại sao tôi cứ cảm thấy không đáng tin nhỉ?”
“Hay là đánh cược đi! Nếu lát nữa ông ta xin lỗi tôi thì cô phải thơm má trái của tôi một cái, nếu ông ta không xin lỗi thì cô hôn lên má phải tôi nhé!”
“…”
Kim Nguyệt Khê không khỏi lườm anh: “Dê xồm, tôi không hiểu nổi rốt cuộc Mục Thu Nghi thích anh ở điểm nào nữa!”
Rầm, rầm, rầm, rầm!
Tiếng động ở đầu cầu thang càng ngày càng lớn, ngay cả mặt bàn cũng rung lên.