Chương 1130
“Nhiên Nhiên, nhặt đồ lên cho ông, nếu không thì ông sẽ đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của cháu và cháu cút ra khỏi nhà luôn đi!”, Từ Mậu Thịnh cũng vội vàng đỡ ông cụ: “Bố, bố đừng kích động quá. Nhiên Nhiên đùa đấy, con sẽ bắt con bé nhặt đồ lên ngay”.
Nói xong ông ta vội vàng trừng mắt với Từ Giai Nhiên, nhưng cô nàng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Mộ Dung Trầm Chương đưng gần còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu cô dám rời đi thì tôi tặng cô năm triệu tệ! Dù không có nguồn kinh tế của nhà họ Từ trợ giúp thì với trí thông minh của cô, năm triệu tệ này cũng đủ để cô đổi đời”.
“Tôi làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Dù không có nhà họ Từ thì tôi cũng không chết đói được!”, Từ Giai Nhiên bình thản đáp lại.
Anh ta không muốn Từ Giai Nhiên đổi ý bèn vội vàng cười trừ: “Nói cũng phải. Giờ Mạc Phong làm mưa làm gió như vậy, nuôi thêm cô cũng không thành vấn đề!”
“Không cần anh mô kích, tôi biết rõ tôi đang làm gì. Cô gái ở góc không tệ, chăm sóc cho tốt vào!”
Nói xong Từ Giai Nhiên sải bước đi xuống. Cả hội trường sôi lên sùng sục.
Mẹ kiếp! Đây có khác gì là cô dâu bỏ trốn chứ!
Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn. Ông cụ tức giận gầm lên: “Cháu đi đi! Từ này về sau đừng trở về cái nhà này nữa!”
“Xin lỗi ông nội. Cháu biết ông thương cháu, nhưng cháu không thể đánh cược hạnh phúc của mình được. Gả cho một người mình không thích thì cả đời sẽ không thể hạnh phúc. Nếu như vậy thì thà rằng cháu không hết hôn! Cháu gái bất hiếu, sau này không thể hiếu thuận được, nhưng nếu nhà họ Từ gặp khó khăn thì nhất định cháu se quay về! Từ Giai Nhiên cháu tuyên bố, từ nay trở đi cháu sẽ trả lại toàn bộ tài sản, cổ phiếu, trắng tay ra đi!”
Nói xong cô sải bước đi ra ngoài.
Thực ra Từ Mậu Thịnh thấy con gái đưa ra quyết định như vậy cũng không lấy làm lạ mà thậm chí còn cảm thấy vui mừng. Cuối cùng thì con bé có thể gỡ bỏ xiềng xích đeo bám chính mình, và sống cuộc sống mà con bé mong muốn.
“Giữ con bé lại ! Đừng để nó đi!”, ông cụ đứng dậy gầm lên.
Người nhà họ Từ lập tức đứng dậy. Từ Mậu Thịnh chỉ khẽ quát: “Ngồi xuống, làm vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Đám người đứng lên lập tức nhìn nhau. Họ không biết phải nghe ai. Giờ ông cụ là người quản lý chính thức của nhà họ Từ, nhưng Từ Mậu Thịnh là người tiếp quản trong tương lai vì dù sao ông cụ cũng sẽ phải thoái vị.
“Các người…! Được lắm, Từ Mậu Thịnh, anh đủ lông đủ cánh rồi nên dám đối đầu với tôi phải không. Tôi có thể vực anh dậy thì cũng có thể đạp anh xuống! Mau đuổi theo con gái của anh đi. Hôm nay mà nhà họ Mộ Dung truy vấn thì tôi sẽ lôi anh ra hỏi đấy!”, ông cụ chỉ vào Từ Mậu Thịnh và gầm lên.
Nhưng Từ Mậu Thịnh không hề nhúc nhích. Nếu là trước đây, có thể lời của ông cụ là thánh chỉ, còn bây giờ chuyện lớn bé gì cũng nằm trong tay Từ Mậu Thịnh nên tất cả đều do ông ta quyết.
Các công ty bên ngoài cũng chỉ quen mặt Từ Mậu Thịnh. Ông ta còn có uy hơn cả ông cụ Từ. Vì dù sao ông cụ Từ cũng sắp tám mươi rồi, thử hỏi thế gian có bao nhiêu người tám mươi tuổi? Vậy nên sợ ai và không sợ ai thì mỗi người đều rõ cả.
“Bố! Điều chúng ta nên làm lúc này là an ủi nhà Mộ Dung. Sự việc đã xảy ra rồi, bao nhiêu người thế này bố cho rằng chỉ cần gọi được Nhiên Nhiên về là có thể giải quyết được vấn đề sao?”, Từ Mậu Thịnh đỡ ông cụ, khẽ nói.
Đúng vậy! Sự việc đã rồi, dù có gọi được Từ Giai Nhiên trở về thì cú tát vào mặt nhà họ Mộ Dung cũng đã được phát ra.
Từ Giai Nhiên xách váy chạy ra cửa. Mặc dù ông cụ không nói gì nhưng chú bác của cô ấy thì không cam tâm.