Chương 1146
Thù lao? ! Mạc Phong cười một tiếng: “Em còn muốn nữa à?!”
“Không, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Lần đầu của người ta đó. Sưng hết lên rồi, đáng ghét! Đàn ông các anh chỉ biết đến mình thôi, không quan tâm gì đến cảm xúc của phụ nữ hết!”, Từ Giai Nhiên đẩy anh ra.
Hai người lại quấn lấy nhau trên giường một lúc rồi Mạc Phong ngồi dậy, bước xuống và mặc quần áo.
“Anh định đi à?”, Từ Giai Nhiên dựa vào đầu giường khẽ nói.
Anh nhặt quần dưới đất lên thở dài: “Ở nhà còn mấy cô cơ, phải về nấu ăn cho bọn họ!”
“Vậy nên anh mặc kệ em sao?”
“…”
Con gái thích hờn ghen và đặc biệt thích soi mói vấn đề. Mạc Phong quay người khẽ hôn lên môi cô: “Em là người phụ nữ của anh rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm!”
“Em đùa đấy, nếu em để bụng mấy truyện đó thì đã không đi theo anh rồi. Từ Giai Nhiên cúi đầu cười khổ.
Rõ ràng biết bên cạnh người đàn ông này có vô số cô gái mà cứ lao đầu vào. Rõ ràng biết anh ấy không thể chỉ dành cho riêng mình mà vẫn cam tâm tình nguyện hi sinh.
Đôi khi tình cảm là thứ khiến con người ta dằn vặt, điên cuồng, si mê nhất. Cô chỉ muốn được ở bên cạnh Mạc Phong, là một người phụ nữ mà anh cần.
Dù không thể trở thành người lo lắng chu toàn như Thương Hồng nhưng cô cũng có những ưu điểm mà Thương Hồng không thể vượt qua.
Thành lập tập đoàn là con đường cô thiết kế cho Mạc Phong sau này khi anh đã trở thành vua trong thiên hạ. Rồng tung hoành thiên hạ thì sao có thể thiếu phượng hoàng bên cạnh chứ.
Sau khi mặc xong quần áo, Mạc Phong định rời đi thì Từ Giai Nhiên lại kêu lên: “Đợi đã!”
“Lại làm sao thế? Giờ anh mệt rã rời rồi!”, anh nhún vai lắc đầu bất lực: “Phụ nữ đều là ác ma cả! Với tốc độ của em thì chưa tới một tháng nữa là anh không cầm nổi đũa luôn đấy!”
Từ Giai Nhiên ném gối về phía anh: “Anh nghĩ gì vậy, em có nghĩ vậy đâu. Vừa rồi anh xé rách hết đồ lót, tất da của em rồi. Anh phải mua cho em chứ, hơn nữa em không có quần áo mặc, không thể cứ mặc váy cưới mà!”
Nhìn trang phục rách tơi tả dưới đất, Mạc Phong cười lúng túng: “Anh thô bạo đến vậy sao?”
“Theo anh thì sao? Lưng của em toàn vết cào này! Không biết anh có mạnh bạo với Mục Thu Nghi như vậy không!”, Từ Giai Nhiên tức giận trừng mắt.
Anh chỉ cười lúng túng rồi quay người đi ra ngoài. Đương nhiên không phải anh bỏ đi mà là đi mua quần áo cho cô.
Xuống dưới tầng, nhân viên lễ tân lập tức bước tới nghênh đón: “Thưa anh, anh có cần gì không ạ?”
Mạc Phong nghe thấy cô ta gọi mình thì dừng lại. Anh nhìn cô gái một lượt rồi nói: “Chính là cô đấy! Đi theo tôi!”
“Hả? Đi đâu ạ?”, cô gái lễ tân xinh đẹp hỏi với vẻ kỳ lạ.
Nhưng anh không giải thích nhiều, chỉ kéo cô gái ra khỏi khách sạn và nhét vào trong chiếc Ferrari màu đỏ của mình.
Có siêu xe, cô gái trông càng quyến rũ hơn. Thật chỉ muốn xảy ra chút gì đó ngay trên chiếc xe này với Mạc Phong. Nếu có thể khóa chặt người đàn ông trước mặt này thì phần đời còn lại sẽ không phải lo chuyện tiền bạc nữa!
“Đừng vội vậy mà, hay là chúng ta chơi chút gì kích thích nhé! Em tên Toa Toa. Anh yên tâm em biết đàn ông cần gì, nhất định có thể hầu hạ anh thật tốt!”, người đẹp ngồi ghế tay lái phụ bò tới.
Vụt!