Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1156



Chương 1156

Còn chưa đợi hắn đọc xong thì mấy tên hành thi kia đã nhanh chóng lao tới. Người đàn ông lực lưỡng cũng vậy, một cái búa Sao Băng xuất hiện. Một chọi bốn, rõ ràng là Trương Phong lực bất tòng tâm.

“Cẩn thận phía sau!”, Hồng Yên kêu lên. Sau đó lao ra đạp mạnh vào đầu một tên hành thi.

Rầm!

Không ngờ chỉ với một đạp của Hồng Yên mà tên hành thi kia đã bật ra xa.

“Vợ được lắm!”, Trương Phong quay lại cười he he.

Hồng Yên khẽ liếc mắt: “Sao cơ! Đây là lần đầu tiên anh gọi em là vợ đấy!”

“Vậy sau này anh gọi thường xuyên nhé!”

“…”

Mấy tên hành thi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cạn lời.

“Ôi trời! Có thể chuyên tâm đánh nhau một chút được không?” một tên hành thi tết tóc cảm thấy bất lực bèn lên tiếng.

Tờ bùa dán trên tay Trương Phong dần nhạt màu, gần như không nhìn thấy bằng mắt thường nữa. Cánh tay hắn bỗng nhiên to gấp đôi bình thường.

Cánh tay to lực lưỡng có thể đánh cả nghìn quân!

Rầm!

Hắn đập thẳng vào đầu đối phương, tên hành thi lập tức bay bật ra xa hàng mét.

“Ôi trời! Bùa Cường Hóa mạnh gớm!”, Trương Phong phất tay cười khổ: “Đau tay chết đi được! Lũ các người ai còn muốn lên thử không?”

Mấy tên hành thi còn lại nhìn nhau: “Thằng nhóc, bọn tao là hành thi, cơ thể có khả năng tự phục hồi, dù có bị thương thế thương nữa thì cũng chưa tới mười phút là có thể phục hồi trở lại. Nhóc con đừng tưởng biết chút đạo thuật Mao Sơn thì sẽ là đối thủ của bọn tao!”

Mấy tên hành thi lập tức tách ra, lần lượt bao vây Thương Hồng và Trương Phong, hơn nữa miệng chúng còn lầm bầm gì đó như đang đọc thần chú.

Mặt đất bỗng nhão ra, thậm chí còn sủi bọt như nham thạch.

Trương Phong lập tức vứt cho Hồng Yên một tấm bùa giấy. Tất cả các khu vực xung quanh đều trở nên nhớp nháp, duy chỉ có chỗ Thương Hồng đứng là không hề hấn gì. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do vừa rồi Trương Phong vứt tấm bùa ra đó.

“Em đứng nguyên trong đó đừng động đậy! Những thứ này động vào sẽ ăn da và bị thối thịt đấy!”, hắn quay lại nhìn Hồng Yên và trầm giọng.

“Vậy còn anh?”

“Anh từ khi sinh ra đã tu luyện đạo pháp nên luồng khí trong cơ thể chuyên dùng để khắc chế những loại trược khí này. Em không cần lo lắng. Anh không sao!”

“…”

Thực ra không phải là hắn không sao. Vì đúng là nội khí của đạo gia có thể khắc chế được trược khí nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu quá mười phút mà vẫn như vậy thì những loại trược khí kia sẽ dần dần xâm nhập vào cơ thể của hắn mất.

Cuối cùng chúng sẽ khiến nội tạng của hắn thối rữa. Khí ẩm không thích hợp lưu lại trong cơ thể người, huống hồ là trược khí cộng khí ẩm.

Hơn nữa trong luồng khí ẩm của đám hành thi này còn có cả mùi máu. Nếu như không thoát ra được thì sẽ bị đổ gục.

“Nhóc con, nếu trong vòng mười phút mà mày không thoát được thì lục phủ ngũ tạng của mày sẽ bắt đầu bị thối rữa, và cuối cùng biến thành một đống máu đấy. Ha ha ha!”, hành thi tết tóc bật cười nói.

Trương Phong khẽ nhếch miệng cười: “Mười phút sao? Vậy là đủ rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.