Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1178



Chương 1178

Anh vòng tay qua ôm lấy cô và khẽ hôn lên trán cô: “Anh sẽ không làm thế đâu. Chắc chắn có một ngày em cam tâm tình nguyệt leo lên giường của anh!”

“Xí!”, Mục Thu Nghi nhéo eo Mạc Phong: “Trời còn chưa tối hẳn mà anh đã mơ rồi à?”

“…”

Mấy người đứng đón tiếp ở cổng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng cười lúng túng. Có những hành động nên là điều riêng tư thì cặp đôi này lại rắc thính khắp nơi. Đúng là ngồi không cũng dính thính.

Ngoài mấy người Lang Lang thì còn có ba đại gia tộc của Giang Hải cũng tới sơn trang Kiếm Nam.

Trước cửa sơn trang người đông lúc nhúc. Đương nhiên đông người vây lại như vậy không phải vì Mạc Phong mà vì Lang Lang. Một người đàn ông tài hoa, khí chất thật sự có thể khiến rất nhiều cô gái yêu mến.

Từ lúc anh ấy thừa nhận mình chính là Lang Lang hay đánh đàn trên tivi thì những người muốn chụp chung ảnh với anh xếp hàng dài dằng dặc. Hiện trường suýt nữa thì mất kiểm soát.

“Cậu Mạc tới rồi, tôi dẫn đường cho cậu. Xin mời vào bên trong!”, Mộ Dung Vân Long cung kính ra dấu với vẻ khách sáo.

Anh khẽ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta vào trong xem sơn trang trang trí thế nào!”

Mục Thu Nghi khẽ lôi tay anh nói nhỏ: “Em muốn chữ ký của Lang Lang!”

“Đã rõ!”, Mạc Phong bèn búng tay: “Tiểu Lang, anh tới đây chút đi!”

Tiểu Lang sao?

Đám đông nín thở. Bậc thầy piano tiếng tăm lẫy lừng, hot trên từng cây số, không biết bao nhiêu người muốn ký hợp đồng, mời anh ấy làm đại diện phát ngôn và bỏ ra rất nhiều tiền mời anh biểu diễn mà lại bị gọi là Tiểu Lang sao.

Nghe nói giá một buổi biểu diễn đã lên tới tám mươi triệu tệ. Hơn nữa còn chưa chắc mời được. Một người đàn ông có địa vị cao như vậy trên trường quốc tế, người khác đều gọi anh một tiếng đại sư mà Mạc Phong lại gọi là ‘Tiểu’ sao?

Nếu không phải vì Mục Thu Nghi muốn chữ ký của anh ấy thì Mạc Phong đã mặc kệ chẳng buồn ngó tới luôn rồi.

Lang Lang nghe thấy Mạc Phong gọi mình thì kích động đẩy đám đông ra: “Tránh chút nào, lát nữa ký tên cho mọi người tiếp nhé!”

Khó khăn lắm mới thoát được đám đông, Lang Lang vội vàng phủi phủi trang phục của mình rồi cung kính chắp tay trước Mạc Phong: “Sư phụ! Xin hãy nhận của học trò một lạy!”

“Sư phụ sao?”, đám đông kinh hãi kêu lên.

Mạc Phong vội vàng xua tay: “Anh đừng gọi vậy, tôi chỉ hướng dẫn anh có một chút chứ có gì đâu. Đừng gọi lung tung”.

“Thầy chính là thầy của học trò, nếu không có thầy thì tốc độ đánh đàn của trò sẽ không thể trở nên nhanh như vậy. Trò cũng không thể có được thành tích như ngày hôm nay. Thầy nhất định phải nhận một lạy của học trò!”, Lang Lang mặc kệ đám đông, cứ thế quỳ xuống hành lễ với Mạc Phong.

Anh cảm thấy hơi mất kiên nhẫn: “Anh mau đứng dậy, anh muốn ngày mai được phát sóng trực tiếp trên tivi phải không? Anh không cần thể diện nhưng tôi vẫn cần mà. Nếu ngày mai mà tôi nổi tiếng thì tôi sẽ tới hỏi anh đấy!”

“Không đâu, trò nhất định sẽ không để ai quấy rầy sư phụ!”, Lang Lang vội vàng đứng dậy xua tay. Sau đó anh ấy ngoắc tay với người đàn ông trung niên nhận mình làm thầy khi nãy: “Giờ tận dụng mối quan hệ của ông, xóa toàn bộ những tin tức không liên quan trên mạng đi.

Nếu ông xử ý sạch sẽ thì tôi sẽ hướng dẫn ông!”

“…”

Từ Mậu Thịnh, Mộ Dung Vân Long, Châu Nhược Niên thấy vậy thì đần thối. Mặc dù bọn họ không hiểu về đàn piano cũng không biết Lang Lang nổi tiếng cỡ nào nhưng chỉ cần nhìn vào sự điên cuồng của các cô gái là đủ biết anh ấy cũng là nhân vật tầm cỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.