Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1181



Chương 1181

“Ừm, đây là câu lạc bộ mà em thấy đẹp nhất đấy, nhất là dàn âm nhạc trên sân khấu kia, là ban nhạc rất nổi tiếng ở nước ngoài. Vậy mà anh có thể mời được cả bọn họ. Thật lợi hại”, Tống Giai Âm nhìn lên ban nhạc trên sân khấu và mỉm cười.

Đây là một trong những ban nhạc vô cùng nổi tiếng. Có những giai đoạn đâu đâu cũng phát nhạc của họ, bất kể là ở trong những con hẻm nhỏ hay quán cà phê, quán bar, câu lạc bộ… Mạc Phong hỏi cô ấy với vẻ tò mò: “Em nghiên cứu về những thứ này à?”

“Đâu có. Chị Thương Hồng nói làm kinh doanh nhất định phải có hiểu biết về những thứ thượng đẳng. Em hơi ngốc nên có nhiều thứ không nhớ nhưng riêng âm nhạc thì em thích lắm!”, Tống Giai Âm cười lúng túng.

Kinh doanh càng lớn thì sẽ càng tiếp xúc nhiều với những người có địa vị cao nên cần phải hiểu được sở thích của đối phương. Nếu khách thích uống trà thì mình cũng phải biết pha trà, nếu khách thích uống cà phê thì mình cũng phải biết cách pha cà phê.

Thương Hồng nói rất đúng, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Những vị khách tốt luôn dành cho những người có sự chuẩn bị tốt nhất, thế nhưng có đôi chỗ cô ấy yêu cầu cao quá.

Không phải ai cũng giống như Thương Hồng, từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ thượng đẳng. Tống Giai Âm chỉ là một cô sinh viên mới tốt nghiệp, vì giúp Mạc Phong, cô ấy đã rất nỗ lực rồi.

“Vậy em có muốn nghe một màn biểu diễn piano không?”, anh khẽ vuốt tống Tống Giai Âm với vẻ cưng chiều.

Tống Giai Âm chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh: “Thật sự có thể sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Nói xong Mạc Phong bước lên sân khấu, dàn nhạc kia hiểu ý bèn rời đi. Anh ngồi xuống bên cây đàn, đặt hai bàn tay lên những phím đàn đen trắng.

Toàn bộ hội trưởng trở nên im lặng. Tất cả đều nhìn anh chăm chăm.

Mục Thu Nghi cũng khẽ lắc ly rượu vang trong tay: “Anh ấy còn biết chơi đàn sao?”

Tinh!

Tiếng đàn vang lên gây rung động tâm hồn.

Tiếng đàn như tiếng bước chân dồn dập đang chạy trên thảm cỏ, khiến mọi người đang chìm trong vẻ say mê thì bỗng cảm thấy tim đập nhanh, tiết tấu của bài nhạc cũng dần trở nên dồn dập hơn.

Chiến tranh! Súng nổ, có cảm giác như có hai đội quân đang giao chiến trước mặt khán giả.

Ngay sau đó là khúc ca bi tráng của người anh hùng nơi sa trận, rất nhiều người nghe thấy tiếng đàn thì không cầm được nước mắt. Có người bật khóc như vừa phải chịu một cú sốc cực lớn.

Tất cả mọi người đều chìm đắm vào bản nhạc không dứt ra được.

Lang Lang đứng bên cạnh cũng lau vội nước mắt: “Được nghe bản nhạc do đích thân vị thần âm nhạc chơi, học trò có chết cũng không cảm thấy tiếc nuối!”

Tiếng đàn dồn lên cao trào rồi nhỏ dần cho tới khi chỉ còn lại tiếng vọng trong không gian. Mọi người cảm thấy bùi ngùi đến khó tả.

Bốp, bốp, bốp!

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên.

“Ôi trời! Thật không ngờ thiếu đông gia của chúng ta không chỉ giàu có đẹp trai mà lại còn là một người tài hoa như vậy. Sao trên đời lại có người hoàn hảo đến vậy chứ! Tôi muốn làm bạn gái của anh ấy, dù làm con giáp thứ mười ba cũng được!”

“Tém tém lại, con giáp thứ mười ba cũng không tới lượt cô đâu. Thế nhưng nhà họ thiếu người giặt quần áo đấy, hay là cô thử xem sao!”

“Có tiền giàu có lại đầy tài hoa. Cô nói xem người như vậy lại thiếu phụ nữ sao! Nhìn kỹ đi, những người ngồi bên đó đều là người của anh ấy đấy. Lôi đại một người ra cũng hơn cô hàng kilomet!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.