Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1182



Chương 1182

“Đợi đã, người ngồi ở góc đó không phải là cô Diệp à?”

“…”

Diệp Đông Thanh không thích ồn ào nên trốn ở một góc ăn bánh ngọt và uống nước hoa quả.

Mặc dù cô ít khi xuất hiện giữa đám đông vì cô không nổi tiếng như chị mình nhưng hai cô gái xinh đẹp của nhà họ Diệp vẫn luôn nhận được sự chú ý của mọi người.

Vì vậy vừa nhìn là mọi người nhận ra ngay cô gái xinh đẹp trông giống nữ sinh cấp ba kia chính là Diệp Đông Thanh.

Rồng lượn Cửu Châu Trương Đình Ngọc, phượng đáp Mạc Bắc Diệp Đông Lâm!

Câu nói này đến cả đứa con nít cũng thuộc lòng. Thế nhưng những người từng trải đều biết việc quan tâm tới cô chị tiện thể để ý tới cô em cũng là điều hết sức bình thường.

Hơn nữa có nhiều phương diện Diệp Đông Thanh không hề thua kém chị mình về thực lực. Chẳng qua do bị bệnh nên có nhiều khi cô không xuất hiện trước đám đông mà thôi.

Những cô gái còn đang mơ tưởng về Mạc Phong nhìn thấy Diệp Đông Thanh thì lập tức từ bỏ hi vọng của mình.

Người đàn ông đến cả cô gái nhà họ Diệp để ý thì làm gì có cửa cho bọn họ tranh giành.

Lúc này ở một góc, một người đàn ông mặc lễ phục màu lam nhạt đang nhìn tới nhìn lui và để lộ ra vẻ cuồng ngạo: “Hừ, mới có mấy ngày không gặp mà tên nhóc này đã không khác gì rồng gặp nước, trèo cao gớm! Người nhà họ Mạc đều đáng chết, dựa vào cái gì mà người nhà chúng lại giống như buồm gặp gió không thể hạ gục chứ!”

“Cậu Hứa, cậu để ý chút. Đây không phải là địa bàn của chúng ta. Hơn nữa chúng ta không mời mà đến, người ta không hề mời nên hôm nay nên khiêm tốn một chút!”, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lau mồ hôi hột.

Người vừa phát ngôn với giọng điệu ngạo mạn chính là Hứa Chí Minh, người luôn muốn theo đuổi Thương Hồng. Thậm chí tới trong mơ cũng muốn có được cô.

Chính vì tên này luôn có ý đồ với Thương Hồng nên Mạc Phong không mời anh ta. Hơn nữa gã này còn gây rối hết lần này tới lần khác nên anh không hận anh ta đã là may lắm rồi.

Dù không mời thì Hứa Chí Minh nghe đồn đại nên cũng đã tự mò tới.

Ở địa bàn của Mạc Phong, ăn đồ của anh, uống rượu của anh, giờ lại xì xầm sau lưng anh, đúng là loại người vô liêm sỉ hết chỗ nói.

Đến ngay cả người đàn ông trung niên bên cạnh cũng không muốn ngồi cùng anh ta. Người này nói chuyện kiêu căng vô đối sẽ chẳng thể làm nên chuyện được.

“Khiêm tốn sao? Cái xã hội này đến cả quyền lên tiếng cũng không có nữa à? Tôi không sợ đấy?”, Hứa Chí Minh nhếch miệng hừ giọng.

Lúc này ánh mắt anh ta di chuyển tới chỗ Thương Hồng sau đó là di chuyển qua Tống Giai Âm.

Cô nhóc đang nhìn Mạc Phong trên sân khấu với vẻ sùng bái, hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình chăm chăm.

Hứa Chí Minh uống cạn ly rượu trong tay: “Hừ, tôi muốn xem xem, anh ta dám làm gì tôi!”

“Ây da! Cậu Hứa đừng làm loạn nữa. Hôm nay những người đến đây đều là nhân vật tai to mặt lớn cả. Nếu cậu gây ra chuyện gì thì sẽ khiến nhà họ Hứa mất mặt đấy!”, người đàn ông trung niên nhìn anh ta với vẻ hoảng sợ.

Đúng là tới tư cách tham gia sự kiện hôm nay Hứa Chí Minh cũng không có, nếu anh ta cứ định gây rối thì lát nữa sẽ chẳng thể tìm lý do để cãi lý được.

“Chào người đẹp!”, Hứa Chí Minh cầm ly rượu đi tới trước mặt Tống Giai Âm và đạo mạo lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.