Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1184



Chương 1184

Thế nhưng ông cụ từng trải qua chiến trường, nên biết được rằng sau khi mọi chuyện kết thúc thì quyền lực nắm trong tay mình có khi sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác, nên ông cụ mới đưa toàn gia đình quay về quê hương ở Đô Thành.

Thế nhưng dù gia thế có lừng lẫy thế nào thì ở địa bàn của người khác cũng nên tuân theo quy tắc của người ta.

Giờ đây Mạc Phong không còn là kẻ vô danh tiểu tốt như lúc trước nữa. Ở châu Âu, anh còn là Minh Vương khiến bất kỳ tổ chức nào của thế giới ngầm cũng cảm thấy sợ hãi. Trở về Hoa Hạ thì anh còn hơn thế, bởi anh được gọi là thiếu chủ của nhà họ Mạc!

Hứa Chí Minh dẫn mấy cao thủ tới, định gây sự với Mạc Phong thì khác gì khiêu chiến với anh. Hơn nữa còn khiêu khích cả nhà họ Mạc.

Bầu không khí trở nên chết chóc. Tất cả mọi người có mặt đều toát mồ hôi hột. Mọi người đều biết cao thủ của nhà họ Hứa đều là những người được chọn ra từ trong quân đội.

Nên những người được Hứa Chí Minh dẫn theo phải vô cùng lợi hại. Nếu như Mạc Phong không chịu so đấu thì chứng tỏ là anh sợ. Còn nếu chấp nhận mà bị đánh thua thì lại mất mặt.

Rõ ràng là Hứa Chí Minh muốn dìm chết Mạc Phong.

“Ấy, đã lâu không gặp cậu Hứa, tới uống với chúng tôi một ly nào. Bố cậu gần đây có bận không. Tôi cứ mong được uống với ông ấy một ly mãi!”, lúc này Mộ Dung Vân Long bước tới vỗ vai Hứa Chí Minh cười khổ.

Đối với những kẻ lão làng thì họ nhìn là hiểu ra ngay vấn đề.

Từ giọng điệu có thể biết ngay Mộ Dung Vân Long khá kiêng dè Hứa Chí Minh. Từ đó có thể thấy thực lực của nhà họ Hứa mạnh tới cỡ nào.

Nghe đồn nhà họ Hứa đã đi từng bước từ gia thế lớn lên tới cực lớn. Toàn bộ thế lực của họ cũng không hề thua kém nhà họ Diệp.

Mấu chốt là nhà họ Diệp làm kinh doanh. Còn nhà họ Hứa thì hầu như lĩnh vực nào cũng tham gia như kinh doanh, chính trị, quân đội. Vì vậy về thực lực có khi nhà họ Hứa còn mạnh hơn cả nhà họ Diệp. Lần trước Diệp Đông Thanh đóng băng toàn bộ việc buôn bán của nhà họ Hứa tại Bắc Khâu chẳng qua là vì đó là địa bàn của cô ấy, chứ nếu ra khỏi Bắc Khâu thì nhà họ Diệp không thể làm gì nổi nhà họ Hứa.

Mộ Dung Vân Long là người thông minh nên nếu có thể thì không nên gây sự với nhà họ Hứa. Mạc Phong hiện giờ là chỗ dựa duy nhất của ông ta, tạm thời ông ta vẫn muốn dựa vào bóng mát của nhà họ Mạc nhiều hơn nữa.

Nhưng Hứa Chí Minh không chịu buông. Đối với loại người như anh ta, bạn càng nịnh nọt thì lại càng coi bạn không ra gì và càng coi thường bạn hơn.

“Ha ha, nếu Mạc Phong sợ thì có thể nói thẳng. Tôi chỉ có ý tốt chọn vài cao thủ tới so găng với anh một chút chứ tôi cũng hiểu, đàn ông mà, nếu mà thua thì sẽ mất mặt lắm!”, anh ta khoanh tay cười với vẻ nham hiểm.

Đàm Lão Bát đứng một góc, thấy anh ta nói năng như vậy với Mạc Phong thì siết chặt ly nước: “Tôi không biết cậu là ai nhưng ở Giang Hải thì cậu không xứng gọi hẳn họ tên của cậu Mạc như vậy! Xin lỗi đi!”

Ầm!

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía ông ta.

“Người đó là ai vậy mà dám ăn nói với cậu Hứa như thế. Tay còn xăm hình nữa, không giống như người giàu!”

“Ông ta là một tên côn đồ của Giang Hải. Gần đây kiếm được không ít, tưởng rằng ôm được đùi lớn nên ngông lắm!”

“Đúng là chán sống. Tưởng rằng thiếu đông gia có thể bảo vệ ông ta hai bốn trên hai bốn sao! Chỉ là một con chó vậy mà cứ tưởng mình là nhân vật tầm cỡ”.

“…”

Hứa Chí Minh quay qua nhìn ông ta với vẻ khinh thường: “Ông là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy? Ở đây có chỗ cho ông nói chuyện đấy à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.