Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1249



Chương 1249

“Tiền của tập đoàn Đằng Long còn tầm ba mươi lăm tỉ. Nếu thêm thẻ đen của anh thì chúng ta có thể điều động được sáu mươi tỉ tệ! Em thấy bọn họ cũng khó khăn thật, hay là hạ thấp lãi xuống. Dù sao tạm thời chúng ta cũng không thiếu tiền, hơn nữa đều là người nhà cả!”, Từ Giai Nhiên nhìn anh khẽ cười.

Làm kinh doanh lúc nào cũng phải có một người đóng vai tốt và một người đóng vai xấu.

Mạc Phong khẽ chau mày: “Tập đoàn của chúng ta cũng phải vận hành. Vốn lưu động của công ty không được động vào, hơn nữa trước đó anh cũng đã hứa với những người kia, trong vòng ba năm nếu không trả lại vốn cho họ thì anh còn phải bồi thường nữa! Làm ăn ai chẳng muốn kiếm nhưng câu nói cuối cùng của em đúng, đều là người nhà cả, có gì thì cùng nhau thương lượng!”

“Đúng vậy. Chúng ta đều là người trong nhà. Cậu Mạc rút bớt lãi được không?”, Mộ Dung Vân Long lau mồ hôi trán cười khổ.

Anh khẽ đập bàn: “Một trăm tệ, tôi lấy lãi một phần trăm tức là mười tệ! Mười tỉ tệ thì một ngày cũng chỉ có một trăm triệu tệ thôi!”

“Điều này…Một ngày một trăm triệu tệ tiền lãi…Ngân hàng nhiều lắm cũng chỉ thu có không chấm một phần trăm thôi. Của cậu nhiều quá!”, Châu Nhược Niên sầm mặt.

Thế này nào phải giúp bọn họ mà là thừa dịp cháy nhà hôi của thì có. Mấu chốt là anh lại còn làm ra vẻ ấm ức lắm.

Từ Giai Nhiên chỉ khoanh tay cười lạnh lùng: “Chú Châu, một trăm tệ, một ngày có một tệ tiền lãi thật sự không phải là cao đâu. Chúng tôi để tiền vào ngân hàng, tiền lãi một ngày đủ để cho công ty xoay vòng đấy. Hơn nữa hiện tại ở Giang Hải, thậm chí là Hoa Hạ, làm gì có ngân hàng nào cho các chú mượn mười tỉ! Ngoài cậu Mạc ra, e rằng các chú có đi vay nặng lãi thì cũng không vay được nhiều như vậy!”

“…”

Hiện tại kinh tế khó khăn, đâu đâu cũng giống nhau. Giờ muốn tìm ngân hàng vay tiền thì có khi một trăm triệu tệ cũng khó chứ đừng nói là mười tỉ tệ.

Doanh nghiệp lớn nhỏ nào cũng nợ ngân hàng. Dù ngân hàng có hàng trăm tỉ tệ cũng không thể cứu được hết các doanh nghiệp. Nên rất nhiều công ty, thậm chí là các tập đoàn không có đủ vốn đổ vào nên đã bị phá sản.

Ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng vậy. Theo như tổn thất hiện tại, nếu một tháng nữa mà sóng gió không qua đi thì ba nhà họ sẽ bị phá sản ngay.

Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu: “Cậu Mạc, chắc cậu vẫn còn cách khác mà chưa nói đúng không?”

Ông ta dường như đã đi guốc trong bụng Mạc Phong. Giờ Giang Hải là địa bàn của nhà họ Mạc. Đương nhiên anh sẽ không trơ mắt nhìn ba nhà họ sụp đổ. Sự tồn tại của ba nhà ràng buộc lẫn nhau, hơn nữa còn có thể kiểm soát được các gia tộc bên dưới nên họ có giá trị tồn tại. Nếu họ sụp đổ, nhà họ Mạc sẽ bị tổn thất rất lớn.

Mạc Phong nâng ly rượu khẽ nhấp môi: “Mượn tiền sao? Cần mượn bao nhiêu?”

Ba người nhìn nhau, Châu Nhược Niên ái ngại đưa ra một ngón tay.

“Một trăm triệu tệ à!”

Mộ Dung Vân Long khú núm: “Cậu Mạc…ý của ông ta là…mười tỉ tệ!”

Phụt!

Mạc Phong phun cả rượu ra đất và ho khan: “Mười tỉ tệ sao?”

“Không…không được sao?”, Châu Nhược Niên cười khổ.

Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh phụ họa: “Đương nhiên là được. Tập đoàn Đằng Long có đủ năng lực kinh tế. Thật không giấu gì mọi người, cậu Mạc đã xếp trong top 12 người giàu nhất do tạp chí Forbes bình chọn rồi đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.