Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1250



Chương 1250

“Không thể nào! Đó không phải là bảng xếp hạng mà ai cũng lọt được vào đâu. Nghe nói cả Hoa Hạ cũng chỉ có vài người được xếp vào top 50, còn top 20 thì hầu như không có ai cả!”, Mộ Dung Vân Long cảm thấy bất ngờ.

Từ Giai Nhiên lục ví của Mạc Phong, lấy ra một tấm thẻ màu đen. Ba người nhìn thấy lập tức trợn tròn mắt.

Tấm thẻ đen quyền lực này thể hiện cho đẳng cấp người dùng. Cả Hoa Hạ không có quá năm tấm. Cả thế giới không quá hai mươi tấm. Do một số người sở hữu mà không công khai nên thông tin trong đại chúng chỉ là mười một tấm mà thôi. Thực ra số lượng không chỉ ít như vậy.

Với tấm thẻ màu đen này không phải bạn cứ có tiền là có thể có được. Thẻ ngân hàng bình thường thì có thẻ ATM, cao nữa là thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ bạc kim, thẻ bạch kim, thẻ chí tôn, thẻ tử kim và cuối cùng mới là thẻ màu đen!

Đăng ký mỗi một tấm thẻ đều vô cùng phức tạp. Đầu tiên họ sẽ phải đánh giá xem chủ thẻ có đủ năng lực kinh tế hay không.

Mạc Phong có thẻ đen trong tay, thì số vốn anh điều động được có thể lên tới hàng chục tỉ tệ.

“Tấm thẻ này có thể rút được ba mươi tỉ tệ, em xem giờ có thể lấy ra được bao nhiêu!”

Ba người lập tức vui mừng khi nghe thấy vậy. Mỗi người mười tỉ tệ, với tình hình hiện tại thì họ có thể cầm cự được một khoảng thời gian. Sau lần sóng gió này, những doanh nghiệp có thể trụ lại chắc chắn sẽ là những doanh nghiệp mũi nhọn. Sau cơn mưa trời lại sáng mà.

“Chúng tôi định mượn mỗi người mười tỉ tệ”, Châu Nhược Niên cười he he: “Có được không?”

Mạc Phong gật đầu cười khổ: “Đương nhiên rồi! Nhưng tôi tính lãi, cứ một trăm tệ thì tiền lãi là mười tệ! Nếu mọi người thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ đưa tiền tới công ty các vị, cứu mọi người đương nhiên là việc cấp bách rồi!”

“Mỗi ngày một trăm tệ, tiền lãi là mười tệ sao?”, Châu Nhược Niên gãi đầu cảm thấy không hiểu.

Từ Giai Nhiên lấy máy tính ra: “Một trăm tệ lấy mười tệ tiền lãi đã là rẻ rồi, một nghìn tệ thì một ngày mới có một trăm tệ tiền lãi thôi!”

“Thu mười phần trăm tiền lãi, vậy thì mười tỉ tệ không phải là mỗi ngày sẽ một tỷ tiền lãi sao. Cậu Mạc, đây không phải là vay lãi cao nữa mà là vay lãi cắt cổ đấy!”, Từ Mậu Thịnh lập tức đứng dậy.

Tại sao nhà họ Từ lại có thực lực mạnh nhất trong ba nhà. Bởi vì năng lực phản ứng của Từ Mậu Thịnh hơn hai người kia nhiều. Và Từ Giai Nhiên cũng được thừa hưởng gen từ bố mình.

Châu Nhược Niên còn chưa kịp nảy số thì Từ Mậu Thịnh đã hiểu cái bẫy của Mạc Phong dành cho bọn họ rồi.

“Ây da, chú Từ phản ứng gắt như vậy làm gì? Không phải chúng ta đang thương lượng sao? Giờ mọi người tìm tới tôi mượn tiền, đương nhiên tôi phải đưa ra yêu cầu của tôi nữa chứ. Còn việc mượn hay không là quyền của các vị. Tôi cũng không cưỡng ép đúng không?”, Mạc Phong xua tay cười khổ.

Châu Nhược Niên kéo ống tay áo Từ Mậu Thịnh nói nhỏ: “Ông Từ đừng hấp tấp, có gì cứ từ từ thương lượng!”

“Tiền trong tay chúng ta đã không còn, chỉ biết mượn người khác để cầm cự. Mười tỉ tệ, tiền lãi mỗi ngày là một tỷ tệ. Nếu một ngày tôi kiếm được từng đấy thì còn cần phải đi vay nữa hay không?”

“Nói cũng phải. Cậu Mạc, như vậy có hơi nhiều quá không. Cho vay lãi cao cũng không tới mức đó! Hơn nữa lãi đẻ lãi, mượn mười tỉ tệ, nếu tính như cậu thì chưa tới một tháng chúng tôi sẽ bị khuynh gia bại sản hết!”, Mộ Dung Vân Long sầm mặt.

“…”

Mạc Phong và Từ Giai Nhiên nhìn nhau. Anh làm bộ khó xử lắm: “Hiện tại trong tài khoản của chúng ta còn bao nhiêu tiền?”

“Tiền của tập đoàn Đằng Long còn tầm ba mươi lăm tỉ. Nếu thêm thẻ đen của anh thì chúng ta có thể điều động được sáu mươi tỉ tệ! Em thấy bọn họ cũng khó khăn thật, hay là hạ thấp lãi xuống. Dù sao tạm thời chúng ta cũng không thiếu tiền, hơn nữa đều là người nhà cả!”, Từ Giai Nhiên nhìn anh khẽ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.